Rời khỏi công ty giải trí Thời Quang, Mộc Nghiên ghé qua siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, trải qua gần nửa tiếng đồng hồ cô mới mua được đầy đủ các nguyên liệu cần thiết.
Thấy Mộc Nghiên xách túi lớn túi nhỏ nguyên liệu đi ra khỏi siêu thị cậu tài xế riêng của Phó Cẩn Dật ngỡ ngàng, vội vã xuống xe giúp cô xách để vào sau cốp xe, trong lòng cậu ta không khỏi nghi hoặc.
Từ lúc nhận lệnh Phó Cẩn Dật đưa đón Mộc Nghiên đây vẫn là lần đầu tiên cậu ta thấy cô đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, trước kia nếu không phải đi mua sắm thì cũng đi tham gia tiệc tùng, chưa bao giờ cậu ta thấy cô lui tới siêu thị.
"Mộc tiểu thư, cô có muốn đi đâu nữa không ạ?" Cậu tài xế đóng cốp xe, nghiêng người qua nhìn Mộc Nghiên, e dè hỏi.
Mộc Nghiên xoa xoa cằm, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Về nhà đi."
Cậu tài xế gật đầu, sau đó mở cửa xe phía sau cho Mộc Nghiên, cô không nói nhiều lời lên xe. Chiếc xe dần dần lăn bánh, hòa vào dòng xe cộ tấp nập trên đường.
Tại trường đua ngựa Phong Lãng - trường đua ngựa lớn nhất Đế Đô, bên trong khu vực nghỉ ngơi dành cho khách VIP, Phó Cẩn Dật đang ngồi ung dung thưởng thức trà, đôi mắt hắn liếc nhìn về phía một người đàn ông đang cưỡi ngựa đến gần.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, người đàn ông kia nhanh chóng xuống ngựa, đi đến chỗ Phó Cẩn Dật, cười như không cười nói:
"Bộ cậu định đến trường đua ngựa này chỉ để uống trà thôi hả? Phó gia nhà cậu thiếu thốn đến mức đó à?"
Cận Hoành tháo chiếc găng tay ném lên mặt bàn, ngồi xuống đối diện Phó Cẩn Dật, còn không quên nói mấy lời châm chọc.
Phó Cẩn Dật vẫn điềm tĩnh uống trà, đôi mắt không một tia dao động, nhàn nhạt đáp lại ai kia:
"Ừ, rất thiếu thốn. Nếu cậu lo cho tôi thì chuyển chút phí đi."
"Con mẹ nó! Cậu đùa tôi đấy à?!"
Cận Hoành kích động suýt chút nữa đập bàn, nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Phó Cẩn Dật không có chút gì gọi là nói dối, anh có chút tức tối.
"Cậu thấy tôi đùa bao giờ chưa?" Phó Cẩn Dật đặt tách trà xuống bàn, ngẩng đầu liếc nhẹ Cận Hoành.
Khóe môi Cận Hoành giật giật, nội tâm trở nên hoảng loạn, con mẹ nó, đúng là ngu ngốc mà, khi không anh lại tự bê đá đập mình.
"Được rồi, bỏ qua vấn đề này đi. Hôm nay cậu đến đây tìm tôi có chuyện gì?"
Cận Hoành khẽ thở dài, chuyển chủ đề, anh biết nếu còn nói mấy vấn đề nhảm nhí kia chỉ có anh chịu thiệt mà thôi. Từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ thắng Phó Cẩn Dật một lần nào, nhất là khoản tranh cãi, hắn luôn có cách để khiến đối phương đi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Cũng chính vì điều đó nên trên thương trường Phó Cẩn Dật chưa bao giờ để đối thủ có cơ hội cạnh tranh với hắn.
"Gần đây công ty giải trí Ảnh Quang của cậu có phải đang chiêu mộ nhân tài?"
"Ừ, có vấn đề gì sao?" Cận Hoành ngơ ngác nhìn Phó Cẩn Dật, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, anh kích động nói:
"Có phải cậu muốn tôi ra mặt giúp đỡ bạn gái nhỏ nhà cậu đúng không?"
Phó Cẩn Dật không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, thật ra hắn cũng không muốn để ý quá nhiều hay nhúng tay vào đời sống riêng tư của Mộc Nghiên nhưng thấy cô bị cư dân mạng phỉ báng hắn lại không thể ở yên.
"Chậc chậc, không nghĩ tới tảng băng ngàn năm nhà cậu lại vì cô bạn gái nhỏ mà nhờ đến sự giúp đỡ của tôi nha. Cậu định trả thù lao như thế nào đây?"
Vừa nói Cận Hoành vừa cười nham hiểm nhìn Phó Cẩn Dật, hiếm khi được hắn nhờ vả không kiếm chút lời từ hắn quả là phí phạm của trời.
Cận Hoành xem như không thấy ánh mắt sắc bén của ai kia, vui vẻ nói ra yêu cầu:
"Chiếc Hennessey Venom F5 phiên bản giới hạn của cậu."
Phó Cẩn Dật khẽ "Hừ!" lạnh một tiếng, liếc xéo Cận Hoành, đúng là biết tận dụng cơ hội thật đấy, anh em chí cốt không đáng tin cậy chút nào.
"Tùy cậu." Nghĩ một chút hắn đồng ý, thôi vậy, chỉ cần giúp Mộc Nghiên thoát khỏi vụ lùm xùm kia mất chút tiền đã là gì.
Nhận được sự đồng ý của Phó Cẩn Dật, Cận Hoành vui như được mùa, anh bắt tay vào giải quyết luôn vụ lùm xùm của Mộc Nghiên trên hot search, chỉ trong vài phút ngắn ngủi cư dân mạng đồng loạt quay xe.
Đồng thời lúc này ở nhà Phó Cẩn Dật, Mộc Nghiên đang bắt tay vào việc nấu bữa tối, cả quản gia và người hầu trong nhà đều ngạc nhiên trước sự thay đổi ba trăm sáu mươi độ của Mộc Nghiên.
Trong suy nghĩ của họ, Mộc Nghiên là một cô tiểu thư nhà giàu, được cưng chiều nhất định sẽ không bao giờ xuống bếp. Nhưng xem ra họ đã sai, bởi vì Mộc Nghiên hiện tại nấu ăn rất thành thục, hơn nữa các món ăn mà cô làm ra rất đẹp mắt còn mang đến một mùi hương thơm phức.
Lúc Phó Cẩn Dật về đến nhà trời đã tối mịt, vừa vào phòng khách cởi áo vest đưa cho quản gia hắn đã trông thấy Mộc Nghiên bận rộn trong bếp, hình ảnh đó khiến hắn không thể rời mắt.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được hơi ấm của một gia đình, vợ nhỏ ở nhà bận rộn nấu ăn chờ chồng về, nghĩ đến đây bất giác khóe môi hắn khẽ cong lên nở một nụ cười.
Hắn hôm nay hình như bị điên rồi, cư nhiên lại nghĩ cô giống như vợ hắn, thật là...họ không có khả năng, mối quan hệ của họ hiện tại chỉ là thỏa thuận mà thôi.
"A...anh về rồi hả? Lên thay đồ rồi xuống ăn tối đi!" Thấy anh ngẩn người nhìn mình, Mộc Nghiên có chút bất ngờ, sau đó lên tiếng nhắc nhở.
Phó Cẩn Dật không đáp lại cô, chỉ khẽ cười rồi đi lên phòng thay đồ, sau vài phút hắn đi xuống phòng ăn. Nhìn vô số món ngon được cô bày biện trên bàn, hắn lại một lần nữa kinh ngạc, đây cũng quá nhiều rồi, tất cả đều là cô làm ư?
"Cô tự tay làm à?" Hắn hơi ngẩng đầu nhìn cô hỏi.
Mộc Nghiên thật thà gật đầu, "Phải, lâu rồi không xuống bếp, không biết có hợp khẩu vị của anh không, anh ăn thử đi."
"Không nghĩ tới cô cũng biết nấu ăn đấy!" Hắn mỉm cười trêu chọc cô.
Mộc Nghiên bĩu môi lườm nguýt hắn, có chút không vui phản bác: "Tôi còn nhiều thứ anh chưa biết lắm! Mau ăn đi, lát nguội là không ngon đâu."
Phó Cẩn Dật gật đầu, không tiếp tục trêu chọc Mộc Nghiên nữa, nhìn cách bày trí cũng khá bắt mắt, hắn nghĩ chắc cũng không tệ. Tiếp đó, Mộc Nghiên cùng Phó Cẩn Dật lần đầu tiên cùng nhau ăn tối, còn là bữa tối mà đích thân cô xuống bếp làm.
Sau bữa tối ngày hôm nay, Phó Cẩn Dật bắt đầu thay đổi cách nhìn về Mộc Nghiên, những lời đồn về cô khác xa những gì mà hắn cảm nhận.