Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 14



Ba người trong phòng căng thẳng nhìn Vân Ngạn.

Vân Ngạn bước vào với vẻ mặt vô cảm, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Ngại quá, xuống chân hơi mạnh rồi." Vân Ngạn cúi đầu dịu giọng nói với ba người trong phòng.

...

Ở bên khác, Thẩm Sơ Hành đột ngột nhận được thông báo của trợ lý, hắn cau mày cầm lấy tai nghe trong tay đối phương.

...

"Cậu vào đây làm gì?" Đạo diễn thấy cậu đá cửa đi vào nên trong lòng có chút rén, nhưng mà kim chủ đang ở bên cạnh, hắn không thể không nói gì được.

"Nghe nói mọi người đang bàn chuyện sửa kịch bản." Vân Ngạn thuận tay kéo ghế ngồi xuống, khoanh tay nhìn ba người: "Tôi là nhà đầu tư nên cũng muốn đến nghe chút."

"Xì." Nguyễn Tiểu Thanh ra vẻ ưu nhã xem thường: "500 vạn đủ làm cái gì? Đạo diễn chỉ là cho Vân gia các người mặt mũi thôi."

Vân Ngạn không để ý đến cô, cậu nhìn người đàn ông hơi béo đứng bên cạnh Nguyễn Tiểu Thanh cười nói: "Lại gặp."

Trong nháy mắt biểu tình của nam nhân kia có chút vi diệu.

Lúc Vân Ngạn nghe Cố Hiểu Hiểu nói, cậu đã có ấn tượng với người này, khi đi vào rồi cậu phát hiện quả nhiên cậu đã từng nhìn thấy đối phương.

Bây giờ đây cậu mới nhận ra ý nghĩa của việc mẹ Vân dẫn cậu đi gặp nhiều người như vậy, không phải hiện tại phát huy tác dụng rồi sao?

Người trước mắt thật sự làm cậu ấn tượng sâu sắc, bởi vì ngay tại địa điểm tổ chức hôn lễ, cậu phát hiện ánh mắt của người này cứ luôn dán chặt trên người cậu, không biết hắn ta cảm thấy sẽ không ai biết chuyện hắn ta đang làm hay là cho rằng Thẩm Sơ Hành sẽ không dám so đo với hắn ta nữa.

Vốn Vân Ngạn còn tưởng thế lực của người này chắc phải rất lớn, nhưng nhìn vẻ mặt lãnh đạm của mẹ Vân đối với hắn ta cậu lập tức biết người này mấy phân mấy lượng.

Hắn ta khinh thường Thẩm Sơ Hành nhưng khi đến bên người ông Thẩm thì biến thành bộ dáng ăn nói khép nép. Nói đến cùng, hắn cũng giống bao người khác, căn bản không đặt đứa cháu Thẩm Sơ Hành vừa trở về Thẩm gia này vào mắt, ở trong mắt bọn họ chỉ có cháu trai đích tôn của nhà họ Thẩm mới đáng để nịnh bợ, hôm đó đến dự hôn lễ cũng chỉ vì nể mặt mũi của ông Thẩm mà thôi.

"Hai người quen nhau sao?" Đạo diễn nhanh chóng vỗ tay một cái: "Chuyện này dễ xử lý rồi!"

Nguyễn Tiểu Thanh trừng mắt nhìn đạo diễn, đạo diễn nhanh chóng thu tay lại, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Vân Ngạn nhìn dáng vẻ nhát gan của đạo diễn, trong lòng thở dài, hỏi Nguyễn Tiểu Thanh: "Hai người định đầu tư bao nhiêu?"

"Một ngàn vạn." Nguyễn Tiểu Thanh khiêu khích nhìn Vân Ngạn.

Vân Ngạn chế nhạo: "Chỉ có một ngàn vạn thôi đã đòi này đòi nọ, còn muốn đuổi tôi ra khỏi đoàn phim?"

Nguyễn Tiểu Thanh trừng cậu: "Cậu hiện tại có mặt mũi nào mà nói "chỉ một ngàn vạn thôi"? Hiện tại đến một trăm vạn cậu cũng không có nổi đúng không?!"

Vân Ngạn cười như không cười nhìn đối phương: "Sao cô biết tôi không có?"

"Cậu đừng có mạnh miệng, cậu tưởng tôi không biết gia đình cậu đang xảy ra chuyện gì sao? Không bằng lập tức giải ước hợp đồng rút năm trăm vạn kia về giải quyết vấn đề cấp bách của Vân gia đi nha~"

Vân Ngạn khẽ cười một tiếng nhưng không phản bác lại, nói thẳng với đạo diễn: "Tôi sẽ đầu tư thêm một ngàn vạn, cộng với khoản trước kia là một ngàn năm trăm vạn - cho cô ta lăn đi."

"Cậu!" Nguyễn Tiểu Thanh nhìn vẻ mặt khinh thường của cậu, nhất thời bùng nổ: "Cậu không cần ba hoa chích chòe! Cậu có nhiều tiền vậy sao?!"

"Cô đoán xem?" Vân Ngạn bình tĩnh đáp lại.

Nguyễn Tiểu Thanh hít sâu một hơi: "Tôi không tin! Cứ cho là cậu có nhiều tiền vậy đi thì với tình hình Vân gia hiện tại cậu nguyện ý đầu tư ngần đấy tiền vào đoàn phim sao? Nếu phim có vấn đề gì thì cậu sẽ lỗ sạch vốn!"

Vân Ngạn thở dài: "Hết cách rồi, tôi là fan nguyên tác mà, tôi có chút tiền riêng tích góp từ bé đến giờ, tôi cảm thấy rất vui khi được đầu tư cho thứ mình yêu thích."

Nguyễn Tiểu Thanh bị cậu làm cho nghẹn lời không biết nói gì nữa, nhưng nghĩ kỹ lại thì điều đó không phải là không thể.

Mấy trăm triệu này không đủ để vá lại lỗ hổng của Vân gia, hiện tại có Thẩm gia chống lưng, Vân gia không cần thiết phải đổ hết tiền tiết kiệm của con trai mình vào đó... Nói không chừng Vân Ngạn thực sự có không ít tiền trong tay.

Cô không biết phải làm sao nên nhìn về phía kim chủ đang đứng bên cạnh, chợt phát hiện ánh mắt của Lý Thạc thế nhưng không nhìn cô mà là đang nhìn chằm chằm vào người Vân Ngạn!

Cô mở to hai mắt nhìn, khẽ cắn môi: "Tôi sẽ đầu tư hai ngàn vạn!"

"Cái gì?" Nam nhân bên cạnh giờ mới phản ứng lại với lời cô nói, ánh mắt cũng không nhìn về phía Vân Ngạn nữa, kinh ngạc nhìn cô - trực tiếp tăng gấp đôi số tiền dự định ban đầu, đây không phải chuyện đùa!

Hắn đang định nói gì đó thì Nguyễn Tiểu Thanh đột nhiên móc lấy ngón tay hắn, ánh mắt ngấn nước đầy vẻ đáng thương, nhẹ giọng làm nũng: "Chồng ơi~~~"

Mặc dù Lý Thạc cảm thấy Vân Ngạn lớn lên đẹp mắt, nhưng dù sao cậu ta cũng đã kết hôn rồi, trên người còn đầy gai, hắn chỉ muốn ngắm chút thôi.

Lỗ tai của hắn mềm nhũn sao có thể chịu được cảnh tân hoan nũng nịu, lập tức bất lực gật đầu: "Được được được..."

Nguyễn Tiểu Thanh thấy hắn vẫn cưng chiều cô nên lập tức đắc ý, khiêu khích nhìn Vân Ngạn: "Thế nào? Cậu còn muốn tăng giá không?"

Vân Ngạn chậm rãi lấy điện thoại ra, thở dài: "Tôi phải hỏi cái đã."

Nguyễn Tiểu Thanh cười nhạo: "Hỏi cũng vô dụng thôi, cái tên phế vật Thẩm Sơ Hành kia căn bản không thể cho cậu một xu nào cả!"

Ánh mắt Vân Ngạn nhìn cô chợt trở nên u ám và lạnh lẽo, nhưng cậu chỉ đáp lại: "Không hỏi sao biết được?"

Dứt lời lập tức cầm điện thoại đi đến góc tường rồi mới bấm số.

.......

Thẩm Sơ Hành nghe cậu nói muốn gọi điện thoại, hắn theo bản năng lấy điện thoại ra nhưng đợi nửa ngày điện thoại vẫn không đổ tiếng chuông nào, thiết bị nghe lén cũng không phát ra tiếng bấm số.

Nhưng mà vài giây sau, tai nghe đột nhiên truyền đến một giọng nói vừa lười biếng vừa quyến rũ như đang nỉ non bên tai hắn ---

"Chồng ơi ~~~ có người bắt nạt em, anh mặc kệ sao?"

Tay Thẩm Sơ Hành run lên, nửa người tê dại, suýt chút nữa đã làm rơi điện thoại xuống đất.

.......

Vân Ngạn tiếp tục học theo Nguyễn Tiểu Thanh cố ý làm nũng, trong giọng nói còn mang theo chút ủy khuất: "Có người mang tiền vào đoàn phim muốn sửa kịch bản, bọn họ còn muốn đuổi em đi nữa... Anh biết mà, em thật sự rất thích bộ phim này~"

"Em muốn đầu tư thêm bao nhiêu sao?" Vân Ngạn tựa hồ suy nghĩ một chút: "Đại khái khoảng 3000 vạn á ~"

Sau hai giây, giọng nói của cậu đột nhiên tràn đầy hưng phấn: "5000 vạn?! Chồng ơi anh nói thật hả?!"

Thêm vài giây qua đi, cậu lại lần nữa khiếp sợ thốt lên: "Trong vòng 100 triệu muốn đầu tư bao nhiêu cũng được?"

Giống như nghe được đầu bên kia đáp lại điều gì đó, cậu nở nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn chồng ~ moa ~"

Sau đó, cậu lập tức "cúp máy".

.......

Nụ hôn nhỏ tạo ra tiếng "chụt chụt" ướt át truyền vào micro của điện thoại sau đó theo tín hiệu phát ra ở một nơi âm u nào đó, khiến cho tai Thẩm Sơ Hành nóng lên.

Trong lòng Thẩm Sơ Hành bỗng nhiên có chút phẫn nộ... Sao hắn có thể sóng* như vậy!

*Sóng ý chỉ những người dâ.m đãng, phóng túng.

.......

Sau khi Vân Ngạn gọi điện thoại xong, cậu bình tĩnh trở lại ghế ngồi xuống nhìn ba người còn lại đang trợn mắt há mồm.

"Sao Thẩm Sơ Hành có thể có nhiều tiền như vậy được?! ông Thẩm cho phép hắn ta..." vị "kim chủ" Lý Thạc của Nguyễn Tiểu Thanh ngạc nhiên hỏi.

"Liên quan gì đến anh?" Vân Ngạn đánh gãy lời đối phương, bắt chéo chân nghiêng nghiêng người nhìn Lý Thạc: "Anh ấy quay lại Thẩm gia vì tình nghĩa ông cháu, ông ngoại nhớ anh ấy nên anh ấy mới trở về, đâu có giống người nào đó phải dựa vào sự che chở của tổ tông mới sống được."

Nói xong cậu đánh giá từ đầu tới chân của Lý Thạc, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.

Mặt của Lý Thạc lập tức biến thành màu gan heo - Vân Ngạn vừa mới nói hắn bất tài sao?!

Rõ ràng Thẩm Sơ Hành kém hơn hắn rất nhiều... Vân Ngạn này lấy đâu ra cái tự tin đó vậy! Chẳng lẽ Thẩm Sơ Hành thật sự có chút tài năng gì đó mà hắn không biết?

"Cậu đắc ý cái gì?" Nguyễn Tiểu Thanh không phục: "Có tiền thì thế nào? Với cái kỹ thuật diễn đó của cậu, diễn vai phụ thôi cũng đủ khiến người khác thấy cay mắt, vậy mà còn muốn diễn vai chính, cẩn thận tất cả tiền đầu tư vào đều đổ sông đổ bể đấy!"

"Giống nhau thôi." Vân Ngạn đứng lên cười cười với cô: "Kỹ thuật diễn của cô cũng chẳng ra gì."

"Cậu!" Nguyễn Tiểu Thanh tức muốn chết, nhưng cô biết vị kim chủ kia nhất định sẽ không đầu tư thêm, đạo diễn thì thu mình ở một bên không nói tiếng nào, vì vậy cô tức giận xách túi lên đi ra cửa, giày cao gót dẫm lên sàn phát ra tiếng "cộp cộp cộp".

Vừa mở cửa ra đã đụng mặt Cố Hiểu Hiểu. Cố Hiểu Hiểu, người đang nghe lén ở vách tường, vẻ mặt thản nhiên cung kính nói với Nguyễn Tiểu Thanh: "Nguyễn tiểu thư đi mạnh khỏe!"

Nguyễn Tiểu Thanh tức đến mức thiếu chút nữa đã tát cho Cố Hiểu Hiểu một cái, nhớ đến bên ngoài toàn người là người mới cố nhịn xuống, nhanh chóng rời đi.

Vị kim chủ Lý Thạc của cô sau đó cũng khó chịu rời đi.

Cố Hiểu Hiểu nhìn Nguyễn Tiểu Thanh và Lý Thạc đi mất, ló đầu vào trong phòng thăm dò, sau đó giơ ngón tay cái cho Vân Ngạn.

Đạo diện nhìn thấy cô ấy lập tức vẫy tay ra hiệu cho cô ấy đi vào.

Cánh cửa lần nữa đóng lại, Cố Hiểu Hiểu ngồi giữa đạo diễn và Vân Ngạn, bỗng nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Đạo diễn nhìn Cố Hiểu Hiểu, ông để hai tay lên bàn, cười tủm tỉm nói với Vân Ngạn: "Tiểu Ngạn a, nếu cậu chuẩn bị đầu tư 3000 vạn, vậy cậu muốn sửa kịch bản thế nào có thể nói với Hiểu Hiểu đây."

Cố Hiểu Hiểu: "..."

Quả nhiên trên thế giới này con quạ nào mà chẳng đen như nhau. Cô u ám nhìn Vân Ngạn, lại thấy Vân Ngạn cười dịu dàng với đạo diễn: "3000 vạn gì?"

Đạo diễn sửng sốt: "Không phải cậu vừa mới nói..."

Vân Ngạn kéo ghế về phía trước, ngồi vào bên cạnh đạo diễn, vỗ vỗ tay đối phương, cười tủm tỉm nói: "Đạo diễn ơi, làm người á, nhất định phải có ước mơ..."

Suốt cả buổi sáng, dưới sự đồng tâm hiệp lực của Cố Hiểu Hiểu và Vân Ngạn, cuối cùng đạo diễn cũng tin rằng cho đến bây giờ ông chỉ là một đạo diễn hạng ba là do bị đồng tiền che mờ tâm trí.

Lần này ông không thể tiếp tục vì tiền mà khom lưng, không thể bị tư bản khống chế! Ông phải tôn trọng nguyên tác, phải làm việc chăm chỉ phải nỗ lực khôi phục và cải thiện cốt truyện của nguyên tác, phải dồn hết tâm huyết của mình vào tác phẩm này, để cho diễn viên có thể phát huy hết khả năng của bản thân, cùng nhau tạo ra một bộ phim huyền nghi có tâm!

Buổi trưa, sau khi mọi người ăn cơm xong, cuối cùng đạo diễn cũng chữa lành được nỗi đau mất đi ngàn vạn tiền đầu tư, nạp full cây máu, bắt đầu quay cảnh đầu tiên của Vân Ngạn.

Qua buổi chiều, khi cảnh quay kết thúc, đạo diễn có đến khen cậu: "Tiểu Ngạn! Kỹ thuật diễn của cậu đã tiến bộ rất nhiều! Có phải cậu đã tập luyện cho vai diễn này không? Lúc trước cậu nói cậu là fan nguyên tác tôi còn không tin, hiện tại thì tôi tin rồi, cậu nói rất đúng, đây là sức mạnh của đam mê và ước mơ!!!"

Vân Ngạn: "..."

Cậu vẫn có rất nhiều áp lực, tùy tiện diễn diễn thôi, nhưng dù sao cũng chỉ là người mới, không nên quá mức khoa trương.

Vừa định thu dọn đồ đạc rời đoàn phim, Cố Hiểu Hiểu đột nhiên chạy tới với vẻ mặt hoảng hốt: "Không tốt rồi không tốt rồi, Vân Ngạn cậu mau xem weibo đi, Nguyễn Tiểu Thanh thế mà lựa ngay lúc này để vu hại cậu! Bỏ đá xuống giếng! Đúng là cái đồ không biết xấu hổ!"

Vân Ngạn nhìn thấy bài weibo hiển thị trên điện thoại của đối phương.

Nguyễn Tiểu Thanh: "Chuyện hôm nay ở đoàn phim tức chết tôi, người có chống lưng có khác, có tiền ghê gớm thật đấy!"

Vân Ngạn:???

Cố Hiểu Hiểu phẫn nộ mở tệp âm thanh được liên kết với bài viết, rất ngắn, chỉ có bảy giây thôi, vừa mở ra lập tức nghe thấy giọng của Vân Ngạn:

"Chồng ơi ~~~ đầu tư cho em thêm 3000 vạn nữa nha ~~~ em muốn đổi kịch bản ~~"

Lần đầu tiên Vân Ngạn biết âm thanh mình phát ra lại kiều mị đến vậy, làm cho cậu nổi cả da gà, đồng thời cậu nghĩ, cô gái này đến đây để bàn việc mang tiền vào đoàn với đạo diễn nhưng cuối cùng cũng đâu kí hợp đồng gì, không có việc gì thì ghi âm làm gì vậy!

"Cô ta đã cắt nát đoạn ghi âm rồi ghép lại mà!" Cố Hiểu Hiểu không thể tin được nói: "Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thấy một người không biết xấu hổ đi cắt câu lấy nghĩa vậy đấy!"

Đúng vậy, Vân Ngạn nghĩ thầm: Cắt như vậy, cô ta lập tức từ hung thủ trở thành người bị hại, nói miệng vô ích, đưa chứng cứ ra trước rồi nói... Bây giờ cô ta đưa "chứng cứ" ra trước, trừ phi Vân Ngạn lấy được đoạn ghi âm trong tay cô ta, không thì không thể nào cãi lại được...

Thiên ngôn vạn ngữ đều giữ trong lòng, nửa ngày sau Vân Ngạn mới nghẹn ra được một chữ: "...Đ*."

Lần này... tất cả người nhà họ Thẩm đều đã nghe thấy hết rồi...

Mặc dù Thẩm Sơ Hành biết cậu không gọi cho hắn cuộc gọi nào như vậy cả, nhưng...

Giọng điệu quyến rũ này... Xấu hổ quá đi mất!!!

Cậu sao có thể giải thích được chuyện này a!!!