Mọi người đang đắm chìm trong lời nói của Bạch Tiêu, vừa nghe cô nói xong thì Tống Nhiên đã đến, tất cả đều nhìn về phía sau, lúc quay đầu lại thì Bạch Tiêu đã rời đi rồi.
Sau khi hoàn hồn lại và nghĩ về cuộc nói chuyện giữa hai người, ngay cả người chậm hiểu cũng nghe ra cuộc nói chuyện này có gì đó không ổn. Lúc Tống Nhiên tới ai cũng nhiệt tình chào hỏi, tất cả mọi người đều ngầm hiểu rằng không nên đề cập tới chuyện vừa rồi.
Đợi đến lúc chúc rượu xong một vòng, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Tống Nhiên đi đến bên cạnh Trình Lại Ngọc đang thất thần, thấp giọng hỏi: "Mọi người vừa rồi đang nói chuyện gì vậy?"
"Nói chuyện linh tinh thôi, chủ đề của phụ nữ." Trình Lại Ngọc mỉm cười dịu dàng, "Tống Nhiên, bạn gái cũ của anh cũng thật lợi hại."
Tống Nhiên nhớ tới sự khác thường của Bạch Tiêu trong khoảng thời gian này, lúc nãy khi thấy hắn tới đây liền quay lưng bỏ đi, lạnh lùng nói: "Để cô ấy yên."
Cô gái luôn đi theo sau Trình Lại Ngọc nhịn không được kéo kéo vạt áo của cô ta, vẻ mặt oán hận: "Dao Dao, người phụ nữ kia đang châm chọc cậu."
" Tớ biết, cô ta vừa bị Tống Nhiên đá, trong lòng cũng khó tránh khỏi oán giận." Trình Lại Ngọc thản nhiên nói, " Đừng chú ý tới cô ta, kém sang. "
" Nhưng......" Ánh mắt Trình San San quét qua chỗ mép váy có dấu vết bị nắm, tâm trạng rất khó chịu. Dao Dao rõ ràng cũng đang rất tức giận, nhưng lại không thể không giữ vững phong độ của mình, " Bộ lễ phục đó, là cậu nhìn trúng trước mà. "
" Không sao, các hoạt động sau này vẫn còn cơ hội. " Trình Lại Ngọc ngước mắt lên, Tống Nhiên ở bên kia quay lại, gật gật đầu, cô ta ngầm hiểu, bước chân ưu nhã đi theo.
Trình San San là bạn học của Trình Lại Ngọc, cũng là bạn thân nhất của cô ta. Từ khi Trình Lại Ngọc xuất đạo, cô ấy liền một mực đi theo cô ta với tư cách là trợ lý, nhìn cô ta một đường thuận buồm xuôi gió, từng bước đi lên đỉnh cao của mơ ước.
Bọn họ đã gặp rất nhiều những loại công kích ngầm hay công khai trong giới giải trí, nhưng lại không ngờ tới trong một dịp như vậy, sẽ bị một nữ nhân xa lạ quấy nhiễu đến thiếu chút nữa không thể xuống đài.
Trình San San với tư cách là trợ lý, không tiện mở miệng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái người Bạch tổng kia châm chọc Dao Dao nhà cô ta mặc đồ qua mùa, không kính nghiệp, nếu như không phải vừa rồi có nhiều người, cô ta đã......
Trình San San nhìn kỹ, người kia đang từ chỗ xích đu, cúi đầu đi dọc theo đá cuội bước tới.
Nam nữ chính cặn bã ở đây, Bạch Tiêu cũng không muốn góp tên, chỉ hy vọng bọn họ thỏa thích độc diễn với khản giả, tầm mắt thoáng nhìn qua Tống Nhiên một giây, linh hồn đã chạy xa ngàn dặm.
Cửa hông của đại sảnh yến tiệc dẫn ra một khoảng sân thoáng đãng, đèn đuốc sáng trưng, các dãy bàn bày đầy đồ ăn thức uống, trước khi trời tối đã có không ít người tụ tập ở đây, sau khi tuyên bố chính thức khai tiệc thì sẽ bắt đầu dùng tiệc.
Bạch Tiêu vừa thưởng thức món ăn nhẹ có tạo hình độc đáo, vừa gọi điện thoại cho Lục Chi Hằng. Trong đại sảnh có rất nhiều người, đi ba bước gặp một người quen, năm bước gặp một người bạn cũ, cô đã chính thức từ bỏ việc tham gia xã giao cùng mọi người.
Sau khi đắm mình dưới ánh trăng mười phút, trơ mắt nhìn pin điện thoại giảm nhưng vẫn không gọi được, Bạch Tiêu thở dài, xoay xoay cổ chân có chút đau nhức do đứng lâu, quay người trở lại hội trường.
Cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Lục Chi Hằng, vì quá tập trung, cho nên đến khi đụng phải Trình San San, Bạch Tiêu mới phát hiện trong khoảng sân vắng có nhiều thêm một người.
Trên đường trở về vẫn bị chặn.
Bạch Tiêu nhận ra đây chính là cô gái ở bên cạnh Trình Lại Ngọc, lịch sự mỉm cười, rồi nhấc chân chuẩn bị đi vòng qua cô ta.
Trình San San mặc quần áo đơn giản, gọn gàng hiển nhiên động tác cũng nhanh nhẹn hơn một chút, bước một bước sang bên cạnh, gắt gao chặn đường Bạch Tiêu.
Mục đích khiêu khích rõ ràng.
" Xin hỏi, cô có điều gì muốn nói sao? " Bạch Tiêu nhướng mày.
" Bạch tổng, lời nhận xét về Trình Lại Ngọc vừa nãy của cô, không quá phù hợp, nói một cách nghiêm túc, đó là xúc phạm danh tiếng của cô ấy. " Trình San San nói thẳng.
Quyền danh tiếng như một viên gạch, đúng là có thể di chuyển tới bất cứ đâu, Bạch Tiêu nhớ đến trên các trang mạng xã hội trong thời gian gần đây, toàn là hotsearch quyền danh tiếng của minh tinh, không khỏi nhíu mày nói: " Cô là ai?"
" Tôi là trợ lý của Trình Lại Ngọc, Trình San San."
Xem ra lịch trình tối nay là lịch trình riêng của Trình Lại Ngọc, chỉ dẫn theo trợ lý, người đại diện không đi cùng.
" Tôi không cho rằng là tôi nói sai. " Bạch Tiêu nói, " Hay là cô có thể làm, tôi lại không thể nói, nếu không thì chính là xâm phạm quyền danh tiếng? "
" Ý tôi là, cô cùng Trình Lại Ngọc có chung vòng bạn bè, tương lai chúng ta vẫn sẽ còn gặp nhau, hy vọng có thể chừa cho nhau một chút đường lui. " Trình San San nói xong, ánh mắt ẩn ý dò xét cô từ trên xuống dưới.
Ánh mắt sắc bén đó khiến Bạch Tiêu cảm thấy không được tự nhiên, cô thản nhiên nói: " Minh tinh của nhà cô một mình một vòng, tôi không nghĩ tôi với cô ấy có quan hệ gì với nhau, hơn nữa lịch trình của tôi rất dày, nếu như Trình tiểu thư muốn hẹn gặp tôi, có lẽ là phải xếp hàng đến ba tháng sau."
" Thất tình sẽ khiến cô mất phong độ, giận cá chém thớt lên người vô tội sao? "
Thất tình? Giận cá chém thớt? Người vô tội? Bạch Tiêu vẫn ân cần hỏi lại.
" Lời này là Trình tiểu thư nói sao? "
" Không liên quan gì tới cô ấy. "
" Cô là trợ lý? "
" Phải. "
Bạch Tiêu nhìn cô ta như một kẻ ngốc, " Chỉ là một trợ lý, cô phí lời với tôi làm cái gì. "
Gặp được kiểu trợ lý này mới thấy, tiểu Trần so lên thì chẳng bằng ai, so xuống lại chẳng thấy ai bằng cô ấy, tuy không được dịu dàng, hoàn hảo và chu đáo như thư ký Kim, nhưng còn tốt hơn nhiều so với cô trợ lý Trình vốn chỉ có số IQ bằng không này.
Bạch Tiêu khẽ lắc đầu, lại chuẩn bị đi vòng qua Trình San San.
Khi Trình San San nghe được câu nói kia, ánh mắt lạnh đi.
Cô ta là bạn học của Trình Lại Ngọc, tình cảm sâu sắc, bởi vì mối quan hệ này, cho nên từ trước đến nay chưa từng có ai coi cô ta như một trợ lý nghệ sĩ bình thường, luôn khách khí đối đãi.
Trình Lại Ngọc có một lượng người hâm mộ rất lớn, biết hai người có quan hệ thân thiết, nên cũng vui tươi hớn hở yêu quý cả cô ta, cô ta một trợ lý minh tinh có lượng fans theo dõi trên các trang mạng xã hội, gần như còn vượt qua cả mấy tiểu mính tinh tuyến hai, tuyến ba.
Cùng bên thương hiệu giao thiệp là Trình San San, đều là do cô ta thiếu chuẩn bị, mới khiến cho cái người trước mắt này mượn quần áo trước một bước, thậm chí còn khiến cho Dao Dao không xuống được đài.
Làn váy đung đưa như đang cười nhạo sự kém cỏi của cô ta, những viên đá quý lấp lánh phía dưới trông cực kỳ chướng mắt. Trình San San mím môi, ma xui quỷ khiến nhấc chân phải lên, lông mày nhíu chặt, mũi chân dùng sức kéo lại.
" A ! ! ! "
Ánh sáng ngoài sân tối hơn so với đại sảnh tiệc, Bạch Tiêu một tay cầm váy không thấy rõ đường, chỉ cảm thấy chân phải đau nhức, lập tức mất thăng bằng.
Cơ thể ngã sang bên trái, theo bản năng nhắm mắt đưa tay ra chống đỡ, nhưng lại đụng phải một mảnh vải mềm mại.
" A......"
Cảm giác nằm ôm đất đau đớn như trong dự kiến không xuất hiện, Bạch Tiêu nghe được có một tiếng kêu rên bên tai, xen lẫn tiếng hét của cô, cô mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt đào hoa sáng trong.
Bạch Tiêu bị tình huống bất ngờ này làm cho giật mình, bất động nhìn chằm chằm Cố Minh Chiêu một lúc, cho đến khi đối phương thấp giọng hỏi cô có sao không, cô mới như từ trong giấc mộng tỉnh dậy .
Bạch Tiêu hồi thần lại vội vàng đứng dậy, đỡ Cố Minh Chiêu lên khỏi mặt đất, thuận tay phủi phủi bụi bẩn trên tấm vải đắt tiền của anh.
Bạch Tiêu thấy Cố Minh Chiêu không nói lời nào, sau khi đứng dậy, tay trái vẫn một mực nắm lấy cánh tay phải, chắc là vừa rồi khi anh dùng nó làm tấm đệm thịt để đỡ cho cô, cánh tay phải ôm lấy cô đã chịu tác động quá lớn, bị thương không nhẹ.
Áo sơ mi đen dính đầy bụi, một chiếc cúc áo bị rơi mất, trong bóng đêm, sắc mặt Cố Minh Chiêu càng thêm tái nhợt.
"Bị đập vào đâu vậy? Có phải rất đau không? " Bạch Tiêu sốt ruột hỏi, loại chấn thương va chạm này tưởng là nhỏ nhưng mà có thể rất nghiêm trọng a.
Cố Minh Chiêu đau đớn không nói nên lời, toát mồ hôi lạnh, chỉ khẽ lắc đầu.
Bạch Tiêu vừa tức vừa lo, cảm giác tim nhói đau lúc phát hiện Cố Minh Chiêu bị thương, đã lấn át sự bất ngờ vì cuộc chạm mặt ngoài ý muốn này.
" Để tôi nhìn xem...... Ách? "
Bạch Tiêu đang cúi đầu kiểm tra vết thương của anh, Cố Minh Chiêu tay trái bỗng nhiên dùng lực, kéo cô vào trong lòng, đầu tựa lên vai cô. Bạch Tiêu bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị Cố Minh Chiêu ôm chặt, không nhìn thấy mặt anh, chỉ nghe được tiếng thở gấp gáp không đều.
Cố Minh Chiêu cau mày, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt cực kém, sau khi hết đau, mới buông Bạch Tiêu ra, mỉm cười nhẹ, " Ai, có hơi đau một chút, nhưng mà không nghiêm trọng. "
" Thật sao? "
" Ừ, ít nhất là còn có thể chống đỡ được đến khi em xử lý xong chuyện ở đây. "
Bạch Tiêu an tâm hơn một chút, quay người lại sắc mặt liền thay đổi, lạnh lùng nhìn Trình San San, " Trình tiểu thư, cô có biết mức độ nghiêm trọng của việc cô ngáng chân tôi hay không? "
Trình San San cũng bị người đàn ông đột nhiên xuất hiện này làm cho giật mình, cô ta sững sờ một lúc mới tìm về được giọng nói của mình, bình tĩnh nói: " Bạch tổng, là cô tự mình vấp phải váy nên mới bị ngã, đừng đổ oan cho tôi. "
" Cô không thừa nhận phải không? "
" Tôi không làm thì sao phải thừa nhận. " Trình San San cây ngay không sợ chết đứng nói, " Bạch tổng, mọi người đều làm việc cho người khác, ra vào cũng không dễ dàng, mong cô có thể đặt mình vào vị trí của họ mà thông cảm cho nhau. "
" Tôi rõ ràng có thể cảm giác được cô đưa chân ra cản tôi. "
" Có thể mặt đường đá cuội không bằng phẳng, làm cô bị vấp đó. "
Nếu không phải còn cơn đau âm ỉ ở mắt cá chân phải, Bạch Tiêu thật sự thiếu chút nữa bị logic như thần của cô gái này chọc cười.
Hai người lời qua tiếng lại vài câu, âm thanh không coi là nhỏ, lại đứng gần cửa, Trình Lại Ngọc cách đó không xa nhanh chóng theo giọng nói quen thuộc tìm đến.
Trình San San mắt sáng lên, bước nhanh đến bên Trình Lại Ngọc thì thầm.
Bạch Tiêu liếc mắt, tranh thủ xoay người, vỗ nhẹ vào cánh tay Cố Minh Chiêu, thấp giọng hỏi: " Anh nói thật đi, bây giờ thấy thế nào rồi? "
" Không sao, em không bị đau chứ. " Cố Minh Chiêu khẽ cười nói.
" Có đau một chút, nhưng nếu như không có anh, thì đó không chỉ đơn giản là chuyện có đau hay không nữa rồi. " Bạch Tiêu cảm thấy áy náy và lo lắng, " Sao anh tự dưng lại xuất hiện ở đây? "
" Em một mực bận rộn xã giao, không tìm được cơ hội cùng em nói chuyện. Thấy em ra ngoài hít thở không khí, nên đã đi theo. " Cố Minh Chiêu khẽ nâng cằm, đùa giỡn nói, " Thật đáng tiếc lại bị kẻ đáng ghét quấy rầy, cơ hội ngồi an tĩnh uống rượu đêm nay cũng mất rồi. "
Bạch Tiêu bỗng nhớ ra, hóa ra hôm đó lúc ở dưới lầu công ty Stone, chuyện Cố Minh Chiêu nói là cái này.
Vừa nãy bị ngã đập vào mặt đá cuội rắn chắc, động tác không nhỏ, quần áo của Cố Minh Chiêu và Bạch Tiêu đều có chút loạn, mặc dù không thấy rõ lắm, nhưng ở trong một dịp cần sự tinh tế và sang trọng như vậy, nhìn vẫn thấy có vẻ chật vật.
Bạch Tiêu thấy trên trán Cố Minh Chiêu đổ mồ hôi lạnh vì đau, trong lòng tràn đầy tức giân, ngoài mặt vẫn bình tĩnh, cô lạnh lùng liếc nhìn Trình San San.
" Trình Lại Ngọc tiểu thư, cô tới rất đúng lúc, trợ lý của cô ngáng chân khiến tôi vấp ngã, còn liên lụy vị tiên sinh này bị thương, cô nói xem việc này nên giải quyết như thế nào? "
Trình San San trợn tròn mắt, vừa định giải thích, liền bị ánh mắt của Trình Lại Ngọc ngăn lại.
Trình Lại Ngọc: " Bạch tổng, thật xin lỗi, tôi sẽ bảo San San xin lỗi hai người. "
Bạch Tiêu: " Xin lỗi? Chuyện nghiêm trọng như vậy nói xin lỗi là xong rồi sao?"
Trình Lại Ngọc lúng túng liếc nhìn Trình San San, ôn nhu nói: " Vậy Bạch tổng muốn như thế nào? San San nói rằng cô ấy không ngáng chân cô, mỗi người mỗi ý, hai bên đều cho là mình đúng, La Sinh Môn* này tôi cũng rất khó xử. "
*罗生门/luō shēng mén/ ( La Sinh Môn): ban đầu là tiếng Nhật, sau này có nghĩa là các bên liên quan đến vụ việc đều giữ ý kiến của riêng mình và đưa ra các bằng chứng hoặc thêu dệt những lời nói dối theo hướng có lợi cho họ, khiến sự thật trở nên khó phân biệt. Nguồn: Baidu
Có thần mới cưỡng ép La Sinh Môn.
" Cho nên Trình tiểu thư là đang chuẩn bị bao che trợ lý của cô sao? Vậy tôi có thể hiểu hành động của trợ lý Trình là do Trình tiểu thư chỉ thị không?" Bạch Tiêu cúi đầu kiểm tra, ở chỗ làn váy bị cọ xát vào măt đường gập ghềnh, có chút sờn rách.
Trình Lại Ngọc mím môi, như thành khẩn nói: " Bạch tổng hiểu lầm rồi, tôi tuyệt đối sẽ không bao che cho trợ lý của mình. Lúc Bạch tổng bị ngã, cô ấy không kịp đỡ lấy cô, về điểm này là cô ấy sai, để tôi bảo cô ấy xin lỗi cô. "
Miệng lưỡi công phu như này mà không làm luật sư thật sự là phí của trời, Trình San San tiến lên hai bước, giả vờ giả vịt lớn tiếng nói câu thực xin lỗi, Trình Lại Ngọc uyển chuyển hỏi như vậy đã được chưa, bọn họ kẻ tung người hứng thật khiến cho Bạch Tiêu đau đầu.
Ngay khi đang chuẩn bị dạy hai người họ cách chính xác để khai phá một vai nữ phụ độc ác, thì Bạch Tiêu đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên.
" Tôi đã nhìn thấy. " Cố Minh Chiêu ngữ khí nhàn nhạt, " Tôi nhìn thấy vị trợ lý này ngáng chân làm Bạch tổng ngã, Trình tiểu thư, lúc này không còn tính là mỗi người mỗi ý nữa chứ. "
Trình Lại Ngọc sững sờ, khách khí nói: " Xin hỏi anh là ai? "
Cố Minh Chiêu cúi đầu hít sâu một hơi, sau khi cơn đau dịu đi một chút, lại ngẩng đầu lên, thần sắc bình tĩnh, " Tôi là bạn trai của cô ấy. "
Trình San San cười khinh thường, Trình Lại Ngọc sững sờ, Bạch Tiêu hoàn toàn bị dọa đến ngu người.
"...... Gì cơ? "
Bạch Tiêu không khỏi nhìn lại khu vực vừa rồi hai người ngã xuống đất, có chút lo lắng, đầu Cố Minh Chiêu có phải bị đập xuống đất quá mạnh hay không, hỏng luôn rồi.
" Tiên sinh, anh và Bạch tổng là người quen, có khả năng cũng giống cô ấy, nhìn lầm rồi. " Trình San San kiên trì nói.
Trình Lại Ngọc có vẻ rất xấu hổ, đi lên chính giữa, quay đầu nhìn Trình San San, rồi lại nhìn Bạch Tiêu, chớp chớp đôi mắt to ngập nước, khẩn thiết nói: " Là tôi không quản tốt trợ lý, đã làm hai vị mất vui, tôi xin lỗi, chuyện này cứ như vậy cho qua đi, làm lớn chuyện cũng không hay cho lắm. "
Trình San San đỏ mặt tía tai thấp giọng kêu lên như vậy sao được, Bạch Tiêu thấy cô ta không phục, huyệt thái dương giật giật, không khỏi cười lạnh nói: " Các cô đâm sau lưng người khác đương nhiên là không hay rồi, tôi chẳng có gì là không hay cả. "
" Bạch tổng cùng vị tiên sinh này ở đây......" Trình Lại Ngọc muốn nói lại thôi, liếc nhìn hai người bằng ánh mắt không rõ ý tứ.
Bạch Tiêu: "? ? ? "
Cô xem nhiều cảnh đen tối trong giới giải trí quá rồi à!
" Ở đây, rồi sao? " Cố Minh Chiêu đột nhiên lạnh như băng nói, " Đem câu này nói cho xong. "
Động tĩnh của bốn người càng lúc càng lớn, không ít người chú ý tới tình hình trong sân vây quanh xem, Bạch Tiêu liếc nhìn thấy một bóng người quen thuộc, trong lòng lộp bộp.
Nghe thấy có người bàn tán về vấn đề gì đó ngoài cửa, Tống Nhiên cùng một đám bạn đặt ly rượu xuống đi qua đó xem tình hình, vừa ra khỏi cửa liền trông thấy Trình Lại Ngọc đứng ở dưới bậc thềm, môi mím chặt, bộ dạng vừa luống cuống, vừa muốn khóc.
Trình Lại Ngọc rời đi còn chưa tới năm phút, Tống Nhiên vừa định hỏi cô có chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy Bạch Tiêu sắc mặt không chút thiện cảm, còn có......
Cố Minh Chiêu hơi cúi người, tay trái nắm lấy cánh tay phải, nheo nheo mắt, ánh mắt lạnh như băng quét qua hắn, cái khí thế quen thuộc kia không vì tư thế này mà giảm bớt nửa phần.
" Đã xảy ra chuyện gì? " Tống Nhiên trừng to mắt, hắn nhìn không hiểu cái tổ hợp này cũng nhìn không hiểu điều gì đang diễn ra.
" Tống Nhiên, Bạch tổng vừa rồi bị ngã......" Trình Lại Ngọc giải thích ngắn gọn tình hình vừa rồi, một tay lôi kéo ống tay áo Tống Nhiên, trông thật yếu ớt, đáng thương lại bất lực.
Thấy người vây xem ngày càng nhiều, lại bị trì hoãn ở đây lâu như vậy, Bạch Tiêu bực bội cắt ngang lời nói của Trình Lại Ngọc.
" Trình tiểu thư, Tống tổng không phải là người trong cuộc, cô nói cho hắn biết cũng vô ích. " Bạch Tiêu giương cằm, chỉ vào phía trên bên phải, " Chỗ đó có camera giám sát, đến phòng điều khiển xem một chút liền rõ. "
Tống Nhiên: " Bạch Tiêu......"
Bạch Tiêu: " Câm miệng, ở đây anh không có quyền lên tiếng. "
Tống Nhiên: ".................."
Trình San San trong lòng run lên, ngẩng đầu nhìn theo hướng ngón tay cô, hình như quả thật có một vật thể ở trên đó, chỉ là không đủ ánh sáng, lại có lá cây chắn nên nhìn không rõ.
" Chuyện cỏn con như này, không cần phải huy động nhân lực chứ. " Trình San San thái độ mềm mỏng hơn chút.
Bạch Tiêu liếc cô ta một cái, vẫy tay với nhân viên phục vụ đang chạy tới xem tình hình.
Trình Lại Ngọc nói vòng vo, Tống Nhiên trong nháy mắt liền hiểu ra, hắn mắt không đổi sắc nhìn về phía Cố Minh Chiêu, kết quả ánh mắt đối phương một mực rơi trên người Bạch Tiêu đang nói chuyện cùng nhân viên phục vụ, Tống Nhiên đợi không được cơ hội cùng anh chạm mắt.
Tống Nhiên trong lòng đầy nghi vấn, chẳng phải hai người bọn họ mới gặp nhau một lần sao? Tư thế này trông có vẻ...... cũng quá quen thuộc rồi?
" Bạch tổng, chờ một chút. " Thấy nhân viên phục vụ kia xoay người chuẩn bị rời đi, Trình Lại Ngọc cất cao giọng gọi cô lại, liếc nhìn những vị khách vây xem đang xì xào bàn tán, nhẹ nhàng nói, " Trợ lý của tôi không hiểu chuyện, tôi thay cô ấy tạ lỗi với Bạch tổng, xin hỏi Bạch tổng muốn giải quyết chuyện này như thế nào. "
Bạch Tiêu nhướng mày, cười nói: " Câu này cô đã sớm nói qua rồi a, đem chúng tôi vòng vo ở đây cả buổi, chỉ nghe thấy cô đơn phương tuyên bố xin lỗi, giải quyết vấn đề. "
Trình Lại Ngọc cố gắng phớt lờ những ánh mắt đang đổ dồn về phía cô ta, vẫn nhẹ nhàng, ưu nhã nói: " Vậy Bạch tổng, mời nói. "
" Sa thải trợ lý không hiểu chuyện của cô, và phải cho toàn bộ ngành truyền thông giải trí biết nguyên nhân cô ấy bị sa thải. Váy của tôi bị rách, tôi không rõ giá trị bao nhiêu, nhưng Trình tiểu thư có vẻ hiểu rất rõ, theo giá bồi thường." Bạch Tiêu thẳng thắn nói.
Sắc mặt Trình Lại Ngọc đột biến, không nói đến việc Trình San San và cô ta có quan hệ tốt như vậy, không nỡ bỏ, trong thời gian ngắn cũng không tìm được trợ lý phù hợp, nếu chuyện này mà lan rộng trong ngành, fan của trợ lý sẽ gây họa, nghệ sĩ cũng sẽ phải trả giá, cái này chẳng khác nào đánh vào mặt cô ta một bạt tai.
Trình Lại Ngọc gượng cười, " Bạch tổng, chuyện tối nay tôi thật sự xin lỗi, có thể chừa cho tôi một chút mặt mũi hay không. "
" Cô không có mặt mũi lớn như vậy. " Bạch Tiêu lạnh lùng mở miệng, lo lắng liếc nhìn Cố Minh Chiêu, " Trợ lý Trình liên lụy vị tiên sinh này bị thương, những gì trợ lý Trình làm hay cô tự mình làm, trong mắt của tôi không có gì khác nhau. "
" Bị thương? ! Anh, anh bị thương sao? " Tống Nhiên kinh ngạc, vội vàng bước đến bên cạnh Cố Minh Chiêu, nhìn xuống cánh tay anh đang một mực nắm lấy, " Tại sao vậy? "
" Anh? " Trình Lại Ngọc sửng sốt không kém, nhịn không được mà chỉ tay về phía đối diện, " Tống Nhiên, vị tiên sinh này là anh trai của anh? "
Tống Nhiên bắt gặp ánh mắt sắc bén của Cố Minh Chiêu, khẽ gật đầu một cái. Trình Lại Ngọc vốn định tiến lên nhìn xem, nhưng nghe thấy cuộc trò chuyện của những người vây xem ngày càng gay gắt nên lại dừng bước.
Cô ta đã quen đứng trước ống kính, hay ở giữa đám đông bình tĩnh tự nhiên quay phim, nhưng đêm nay chắc chắn là cảnh quay khó khăn nhất mà cô ta từng trải qua, còn chậm chạp không thể hoàn thành công việc.
Trình Lại Ngọc miễn cưỡng mỉm cười, " Hóa ra chúng ta đều là bạn bè, chỉ là hiểu lầm thôi. "
Lúc này Trình San San hoàn toàn không còn thái độ cương ngạnh, chém đinh chăt sắt như vừa rồi, tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra.
Cô ta bước nhanh về phía trước ngăn Trình Lại Ngọc lại, luôn miệng xin lỗi Cố Minh Chiêu và Bạch Tiêu, ở trong ngành giải trí lăn lộn lâu như vậy, EQ cơ bản vẫn còn hoạt động, vừa nãy chắc là quỷ nhập vào người tẩy não.
Hiện giờ, phân tích một cách rõ ràng, trong câu chữ đều là lời khuyên nhủ làm người nên lưu lại một đường cho các cuộc gặp gỡ tốt đẹp trong tương lai, còn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía những vị khách đi qua cửa hông của sảnh tiệc, ý bảo họ đều là nhân vật có máu mặt, không thích hợp náo loạn trong dịp như thế này.
" Tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm cho lễ phục của hai vị, còn có tiền thuốc men của vị tiên sinh này, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm đến cùng." Trình Lại Ngọc vẻ mặt lo lắng, " Tối nay thật sự có lỗi, để tôi cho lái xe đưa hai người đi bệnh viện nhé, đừng trì hoãn quá lâu. Tống Nhiên, anh xem......"
" Được rồi. " Cố Minh Chiêu, người đã im lặng nãy giờ, lạnh lùng cắt ngang, mặt không thay đổi nói, " Trình Lại Ngọc, cô nói lời vô nghĩa đủ nhiều rồi, tôi muốn nghe Bạch Tiêu nói. "
Bạch Tiêu cúi đầu nhìn thời gian, dứt khoát nói: "Yêu cầu của tôi vừa rồi tôi cũng đã nói qua. Nếu như Trình tiểu thư không muốn mặc lễ phục qua mùa để tham gia các hoạt động trong tương lai, thì xin cô đừng lãng phí thời gian của chúng tôi, trừ việc thừa nhận sai lầm, tôi không muốn nghe thấy bất kì lời biện minh nào nữa. "
Trình San San nghe xong nóng nảy: " Là tôi không cẩn thận vấp chân cô, liên quan gì tới Dao Dao. "
Bạch Tiêu nhin cô ta như kẻ đần, nói tiếp: " Không cẩn thận? Cô nhìn trúng bộ nào, tôi mua bộ đó. "
Bộ dáng tươi cười của Trình Lại Ngọc hoàn toàn không giữ được nữa rồi, nhìn Tống Nhiên như cầu cứu, " Bạch tổng, ỷ thế hiếp người có phải sẽ làm mất phong độ hay không. "
"Câu này sao cô không nhắc sớm hơn, tôi còn có thể sớm chút ỷ thế hiếp người, để không ở đây lãng phí thời gian. " Bạch Tiêu lạnh lùng nói, " Tôi cũng không cần đi xem camera giám sát, lời tôi và Cố tổng nói chính là chứng cứ, nếu cô lại trốn tránh trách nhiệm, tôi lại nói thêm một yêu cầu. "
Tống Nhiên chưa từng thấy qua Bạch Tiêu hùng hổ dọa người như vậy bao giờ, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Cố Minh Chiêu cũng chưa từng thấy Bạch Tiêu như vậy, nổi cả da gà, khác hẳn với ấn tượng của những lần trước.
Lần nữa phát hiện một mặt khác của Bạch Tiêu, Cố Minh Chiêu cảm thấy rất thú vị, nhịn không được muốn cười, vừa giương khóe môi liền gây ra một trận đau đớn, hít sâu một hơi.
" Anh, anh ngã rất nghiêm trọng sao? " Tống Nhiên nghe được tiếng hít thở nặng nề của Cố Minh Chiêu, vội hỏi.
Bạch Tiêu đang chỉ chú ý tới Trình Lại Ngọc, nghe Tống Nhiên nói như vậy lập tức trở nên khẩn trương, giương mắt liền thấy Cố Minh Chiêu trên trán chảy mồ hôi lạnh, lòng dạy nữ chính và tiểu trợ lý cách chính xác để khai phá ác độc nữ xứng càng mãnh liệt.
Cố Minh Chiêu nhắm mắt lại, khẽ hít một hơi, ngẩng đầu, đôi hoa đào mắt lúc này như vực sâu mùa đông, bình tĩnh mà lạnh như băng, " Anh đã nói với em rất nhiều lần, quản tốt bạn gái của em...... Em sẽ không lại nói đây không phải là bạn gái chứ? "
Lời là nói cho Tống Nhiên nghe, nhưng đôi mắt lạnh như băng kia lại nhìn chằm chằm Trình Lại Ngọc, lạnh đến nỗi khiến cho người khác kinh hãi. Tống Nhiên cau mày, quay đầu lại liếc Trình Lại Ngọc một cái, sờ sờ mũi, không nói gì.
Trình Lại Ngọc rơi vào thế khó xử, đâm lao phải theo lao.
Nếu nói ngay từ đầu cô ta chứng kiến bộ dạng Bạch Tiêu chật vật còn có mấy phần thoải mái, hiện tại cũng là sứt đầu mẻ trán. Cô ta chưa nghe Tống Nhiên nhắc qua " Ca ca" này, nhưng chỉ đơn giản nhìn giọng điệu và thái độ bọn họ nói chuyện, liền biết đây chẳng phải thiện nam tín nữ* gì.
*善男信女/ shànnánxìnnǚ/(Thiện nam tín nữ): Chỉ người lương thiện tâm địa đơn thuần
Bên này vẫn còn giằng co do dự, thì trong đám người lại xuất hiện náo động, mọi người quay đầu lại, liền thấy những nhân vật chính trong bữa tiệc tối nay, chủ tịch phòng thương mại và một số giám đốc.
Cũng vì bọn họ bên này dây dưa quá lâu, truyền đến trung tâm của bữa tiệc náo nhiệt. Chủ tịch phòng thương mại và chủ tịch Cố là bạn lâu năm, vừa nhìn thấy Cố Minh Chiêu bị thương ở bữa tiệc của mình, vội hỏi chuyện này là thế nào.
Trình Lại Ngọc vừa nhìn thấy tình hình này, cũng không dám cùng Bạch Tiêu cò kè mặc cả nữa, giữ vững tinh thần miễn cưỡng chào hỏi với một số nhân vật quan trọng, thấp giọng uyển chuyển nói với Bạch Tiêu, đồng ý yêu cầu của cô.
" Phương thức liên lạc của trợ lý mới, vui lòng báo cho tôi biết kịp thời. " Bạch Tiêu không mặn không nhạt nói, " Tôi sẽ giao hóa đơn cho trợ lý mới, còn có thông cáo sa thải vị trợ lý này, tôi sẽ cử người đến xác nhận. "
Tống Nhiên vốn muốn hỏi rõ ngọn nguồn sự việc, nhưng thấy Cố Minh Chiêu sắc mặt âm trầm, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, sợ lại thu về một câu " Cút", chỉ có thể cùng vị chủ tịch và các giám đốc đi trước một bước, Trình Lại Ngọc cố nén nước mắt, Trình San San vẻ mặt bi phẫn, quay trở lại sảnh tiệc cùng những vị khách đến xem náo nhiệt.
Một chuyến đi tản bộ ngoạn mục, vô duyên vô cớ cho người ta thấy một trận náo nhiệt, thật sự là lãng phí ánh trăng đẹp cùng đồ ăn ngon như vậy. Náo nhiệt tan đi, trở về với cuộc sống bình thường, trên sân vắng chỉ còn lại hai người.
" Bạn trai? " Bạch Tiêu nhướng mày.
Cố Minh Chiêu nở nụ cười trên môi, " Bạn là con trai. "
***
Lúc ngã, đồ đạc rơi vãi trên mặt đất, Bạch Tiêu một phát lại một phát súng kéo căng giá trị của ác độc nữ xứng lên, phảng phất như không tập trung một chút liền mất khí thế, sau khi mọi người rời đi rồi mới có thời gian đi nhặt túi xách về.
Chuông điện thoại đúng lúc này vang lên, Lục Chi Hằng gọi lại hỏi cô ở đâu, có phải bị lạc rồi hay không, hắn ở bên đó nói chuyện rất sôi nổi, muốn cho cô với giám đốc kiểm soát rủi ro của một ngân hàng nào đó trò chuyện một chút.
Gọi điện thoại cũng không quên trêu chọc, Bạch Tiêu thật sự phục với cái người cười cười nói nói mà thành tích trong ngành lại tăng lên vùn vụt này. Nhìn nhìn mặt đất, ngẩng đầu thấy Cố Minh Chiêu cũng đang nghiêng đầu nhìn cô, Bạch Tiêu bình tĩnh nói: " Thôi cậu nói đi, tôi cần đi bệnh viện một chuyến. "
" Xảy ra chuyện gì thế? " Lục Chi Hằng đột nhiên kiềm chế bộ dáng tươi cười, "Cậu bị thương sao? "
" Tôi không sao, là khách hàng bị thương. "
Đôi mắt sáng của Cố Minh Chiêu lập tức tối sầm lại, đợi sau khi Bạch Tiêu cúp điện thoại, ai thán nói: " Tôi đã thành như vậy rồi, tại sao vẫn là khách hàng? "
Bạch Tiêu nhìn thấy được, lần này anh bị thương không nhẹ, giọng nói của anh lúc nghiện diễn đùa giỡn trở nên yếu ớt, cô đỡ anh đi ra ngoài, hùa theo anh trêu chọc để chuyển dời sự chú ý khỏi cơn đau, " Vậy anh cảm thấy xưng hô nào phù hợp? "
Cố Minh Chiêu: " Để tôi nghĩ...... Nam nhân đã tiếp xúc thân mật . "
Bạch Tiêu: " Được, cái đệm tiếp xúc thân mật. "
Cố Minh Chiêu: " Này này nga......"
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tiêu Tiêu: Anh nói anh là cái gì cơ?
Chiêu Chiêu: Bạn trai
Tiêu Tiêu: Cho anh một ánh mắt tự cảm nhận.jpg
Chiêu Chiêu: Anh là gì của em cũng được, dù sao thì em là của anh là được.