Cuộc hẹn mà Cố Minh Chiêu nói lần trước, bất ngờ không có kiểu bầu không khí mập mờ. Hai người tỏ vẻ nghiêm túc thảo luận về các chủ đề, từ những câu chuyện tình yêu, cho tới minh tinh điện ảnh yêu thích, hay phim hài kịch nhẹ nhàng máu chó.
Bạch Tiêu đột nhiên phát hiện, Cố Minh Chiêu nhìn qua có vẻ lạnh lùng thờ ơ, không ngờ lại còn có một mặt bình dị, gần gũi như vậy.
"Tôi nhớ ra rồi." - Cố Minh Chiêu gọi phục vụ tới ký hóa đơn, mỉm cười nói,
"Về sửa sang lại ghi chú, sớm tìm ra cách chính xác để theo đuổi em."
Bạch Tiêu: "??? "
Mẹ ơi, tối nay bọn họ nói chuyện về cái gì vậy?
Cố Minh Chiêu đã uống không ít rượu, nhưng trông vẫn rất tỉnh táo, Bạch Tiêu là một công dân tốt, tuân thủ pháp luật, liền nhét người vào ghế lái phụ, lại lần nữa làm tài xế.
Bạch Tiêu vừa lái xe, vừa thầm lẩm bẩm, ngày đó rốt cuộc nguyên chủ đã rót cho Cố Minh Chiêu bao nhiêu rượu, mới khiến cho cả hai say như chó.
Về tới khu biệt thự là khoảng mười một giờ, Bạch Tiêu xuống xe, chưa đi được hai bước thì đột nhiên bị Cố Minh Chiêu gọi lại.
"Tiêu Tiêu, ngày mai em còn cần đến trường quay kia không?"
"Ngày mai không đi, ở nhà nghỉ ngơi, kỳ tiếp theo qua mấy ngày nữa mới bắt đầu quay." - Bạch Tiêu nói, "Vừa vặn ngày mai phát sóng kỳ mới, tôi cũng xem một chút."
Dứt lời, Cố Minh Chiêu trầm mặc gật đầu, nhưng vẫn một mực nhìn cô. Bạch Tiêu trực tiếp xoay người rời đi cũng không tốt, chỉ có thể yên lặng cùng anh đối mặt.
Một lát sau, Cố Minh Chiêu mới nhẹ nhàng nói: " Mấy ngày nay em cùng Tống Nam kia ở chung, ấn tượng của em về hắn như thế nào? "
Bạch Tiêu thẳng thắn: "Diễn sâu."
Cố Minh Chiêu: "......"
Bạch Tiêu: "Tôi nên xin lỗi anh. Cố thiếu gia, tôi sai rồi! Anh không phải là người diễn sâu nhất. Tống Nam không hổ danh là ảnh đế, đầu tư IP kia của chúng ta sẽ không bị lỗ vốn, nghiện diễn có thể quá nặng, rating nhất định sẽ siêu cao và càn quét các giải thưởng lớn cuối năm!!!"
Cũng là diễn sâu?
Cố Minh Chiêu: " Vậy em ghét hắn?"
Bạch Tiêu: "Cũng không đến mức đó. Tên gia hỏa này ngoại trừ từ trước đến nay hay làm cho người ta thở phì phì (bực mình) ra thì còn rất thú vị."
Cố Minh Chiêu đột nhiên sinh ra cảnh giác.
*****
Lúc Bạch Tiêu về đến nhà, Bạch Mộ đang ngồi đọc sách trên ghế sô pha trong phòng khách. Cô vừa vào cửa, tầm mắt hai người chạm nhau, Bạch Mộ đặt sách xuống, pha một chén trà Long Tỉnh.
Má ơi người này thật sự lợi hại, thậm chí ngay cả cô đi đâu cũng có thể đoán được! Người ưu tú, quả nhiên chỗ nào cũng ưu tú.
" Em không uống rượu, em uống nước trái cây. " Bạch Tiêu nhu thuận hỏi:
" Anh, sao anh nhìn ra em đã đi quán bar? "
Bạch Mộ: " Minh Chiêu gọi điện thoại nói cho anh biết."
Bạch Tiêu: "............"
Bạch Mộ nở một nụ cười tán thành nhàn nhạt: "Anh ta nói hẹn em đi uống rượu nói chuyện phiếm, có thể sẽ đưa em về muộn một chút, bảo anh yên tâm...... Hôm nay em đi xem Tô Thiên Linh quay chương trình à? Chơi vui không? "
Bạch Tiêu rót một chén trà cho Bạch Mộ và mình, vui vẻ chia sẻ với anh những trải nghiệm trong hai ngày nay.
Trừ ảnh hưởng của Tống Nam ra, hai ngày qua ở Tomoro, Bạch Tiêu thu hoạch được rất nhiều, tâm trạng vui vẻ, xóa tan áp lực công việc tồn đọng bấy lâu nay.
Trước kia Bạch Tiêu chính là cô gái nghiện internet, cho nên đối với tiềm năng của ngành giải trí cũng nắm được phần nào. Chẳng qua vẫn luôn là phật hệ truy tinh, gặp gỡ trên đỉnh cao, chỉ khi có mặt ở trường quay mới có thể cảm nhận sâu sắc được tiềm năng tiền bạc của các cô gái truy tinh. (Câu này em không hiểu ạ @@)
Trong hai năm qua, các nền tảng trực tuyến phát triển nhanh chóng, sức mua của người xem dần tương đương với truyền hình vệ tinh. Những chương trình tạp kỹ có thể trói chặt những cô gái truy tinh đều là những con gà đẻ trứng vàng.
Bạch Tiêu ở trường quay nghe được fans tê tâm liệt phế hét: "Chồng iu ơiii, nhìn em này.", "Mama thật sự rất yêu con". Từ con nít cho đến thanh niên, khách mời của các chương trình tạp kỹ đều có thể thu hút người xem chỉ cần dễ tính.
Bạch Mộ đã nhiều năm không thấy Bạch Tiêu mở lòng cùng anh nói chuyện thoải mái như vậy, đôi mắt trong veo lấp lánh, toàn thân sáng ngời, anh không nhịn được cười, " Xem ra em đối với ngành này hiểu rất rõ, lời đề nghị lúc trước của anh em có muốn cân nhắc một chút không. "
"??? "
Nam thần cái gì cũng tốt, chỉ là thích ngồi đợi người sập bẫy.
Bạch Tiêu gãi gãi đầu: " Đây chỉ là góc nhìn theo quan điểm của khán giả, nhưng về vận tác (vận hành và thao tác) truyền thông thì dốt đặc cán mai, loại hình doanh nghiệp đang phát triển này kiêng kỵ nhất là người không có chuyên môn chỉ đạo người thành thạo. "
Bạch Mộ hỏi ngược lại: " Vậy em ở phương diện nào là thành thạo? "
Bạch Tiêu: " Số liệu, bảng biểu báo cáo, đánh giá hạng mục, giác quan thứ sáu về lãi lỗ. "
Bạch Mộ bật cười: " Giác quan thứ sáu rất có giá trị, đặc biệt là trong các hạng mục có tốc độ tăng trưởng không chắc chắn. Tiêu Tiêu, thử đi. "
Bạch Tiêu đã dạo chơi trong tòa nhà Tomoro hai ngày qua, thực sự không nhìn thấy cái hố nào phù hợp, cô khó xử nói: " Vậy em đến bộ phận tài vụ? "
Đỉnh lưu CPA làm kế toán cho tiểu Tomaro, rất phổ biến
Bạch Mộ lắc đầu: " Em đến phòng vận hành đầu tư, làm dự toán quyết định đánh giá hạng mục, được không? "
Bạch Tiêu: "............"
Bạch Tiêu cảm thấy không được, nhưng trong ánh mắt trầm tĩnh kia của Bạch Mộ, cô lại có chút do dự, rốt cuộc là được hay không được?
Ngây người một lúc, ma xui quỷ khiến liền đồng ý, đợi đến lúc trở về trong phòng tắm rửa qua, đầu óc dần thanh tỉnh, Bạch Tiêu cau mày nghi ngờ.
Không đúng!
Không phải cô đang nghỉ phép à? Không phải cô đã đầu bù tóc rối thức đêm tăng ca, chính vì tích lũy ngày nghỉ phép, thả lỏng thể xác và tinh thần sao? Tại sao lại tự tìm việc làm cho bản thân?
Nhưng một lời đã nói ra, hối hận không còn kịp rồi. Bạch Tiêu hiểu Bạch Mộ muốn cho cô tiến gần hơn với dự tính ban đầu của Bạch gia, không muốn lại giội cho anh một gáo nước lạnh. Chỉ trong một tháng, thông qua từ chối một kế hoạch hạng mục, xin tài trợ cũng coi như có liên quan tới công việc của cô, không khó xử lý.
Các giám đốc điều hành các bộ phận chính của Tomoro đều là do Trường Hằng cử xuống, giám đốc mới của bộ phận vận hành đầu tư tuổi trẻ tài cao, trầm ổn cẩn thận, cô có chút ấn tượng. Bạch Tiêu đến bộ phận đầu tư làm thực tập sinh, thuận tiện đảm nhiệm chức vụ phụ tá cho giám đốc mới, vấn đề công việc cần giải quyết không lớn.
Nằm trên giường, Bạch Mộ ở phòng bên cạnh gửi phương thức liên lạc của giám đốc Sở tới, Bạch Tiêu nhìn lướt qua màn hình, ánh mắt dừng trên trần nhà, tâm tình phức tạp.
Lướt Weibo một hồi, Bạch Tiêu nhịn không được gửi tin nhắn cho Tô Thiên Linh, " Tớ sắp tới Tomoro làm thuê. "
Tô Thiên Linh: " Vì để nhìn thấy tớ, cậu hi sinh lớn như vậy a!!! "
Bạch Tiêu: "......"
Chưa nhận được lời an ủi Bạch Tiêu chưa từ bỏ ý định, lại gửi một tin nhắn trong nhóm đồng nghiệp cũ tin tưởng nhân ái, " Các vị lão bản, tôi sắp đến Tomoro làm thuê. "
Lục Chi Hằng: " Thiếu tiền sao? Tôi chuyển cho cậu một chút. "
Sau đó, ở trong nhóm phát hồng bao 100 tệ chia thành ba phần, nhưng Bạch Tiêu không cướp được.
Hứa Thịnh: " Tiền thưởng cuối năm thưởng tôi sẽ bố thí cho cậu 50 tệ, thật đáng thương. "
Trần rực rỡ: " Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha nấc————"
Bạch Tiêu: ".................."
Đám khốn nạn này!
Lúc đầu Bạch Tiêu còn có chút không tình nguyện, tinh thần chiến đấu bừng bừng, thề nhất định phải chăm chỉ làm việc ở bộ phận mới, một tháng sau ném tiền lương vào mặt họ!
Bạch Tiêu thoát khỏi giao diện nhóm chat, đầu ngón tay dừng trên ảnh đại diện của Cố Minh Chiêu vài giây, cuối cùng vẫn chọn bấm vào.
" Mấy ngày nữa tôi sẽ tới Tomoro làm thuê. "
Cố Minh Chiêu trả lời rất nhanh, cô còn chưa kịp ném di động qua một bên.
Cố Minh Chiêu: " Tiêu Tiêu thật lợi hại, vào bộ phận nào vậy? Anh Mộ bảo em đi sao? "
Trời ạ, quý ngài diễn sâu lại là người trả lời bình thường nhất trong tất cả mọi người. Bạch Tiêu ngoài ý muốn cảm động, sắp khóc rồi. Cô sụt sịt mũi, ngón tay nhanh chóng trượt trên màn hình.
"Đến bộ phận vận hành đầu tư, làm vật tượng trưng."
Cố Minh Chiêu: "Stone cũng thiếu một vật tượng trưng, em cân nhắc một chút. "
Bạch Tiêu: " Anh đang đào góc tường của Bạch Mộ tiên sinh sao? "
Cố Minh Chiêu: " Không dám, mới nghỉ ngơi vài ngày lại phải đi làm, mệt không à? "
Cô cũng không biết, nhưng mà công việc quan trọng trong bộ phận vẫn là do giám đốc Sở xem xét, áp lực chắc cũng không lớn.
" Trong tâm tôi chỉ có một chuyện, đó chính là làm việc! Làm việc khiến tôi vui vẻ hạnh phúc! "
Sau hơn mười giây, Bạch Tiêu nhận được tin nhắn trả lời của Cố Minh Chiêu.
" Nhũ danh của tôi là làm việc, em tìm hiểu một chút. "
"??? "
Nghiện diễn có thể sẽ tới muộn, nhưng sẽ không vắng mặt.
Bạch Tiêu bĩu môi, nhảy xuống giường rửa mặt chuẩn bị ngủ. Hôm nay bận rộn cả ngày so với đi làm còn mệt hơn.
Khi cô từ phòng tắm đi ra, thoáng nhìn thấy màn hình điện thoại ném trên gối sáng lên, đi qua đó nhìn, Cố Minh Chiêu ba phút trước lại gửi cho cô một tin nhắn.
" Em làm việc gì cũng sẽ thành công, cố lên. "
Bạch Tiêu cảm thấy rung động trong lòng, xoa xoa đôi má ửng hồng, đêm đó ôm điện thoại ngủ rất say.
Không giống với cô gái được nuông chiều tâm cao khí ngạo, có chút cực đoan như nguyên chủ, lúc trước Bạch Tiêu có chút sợ giao tiếp xã hội, về sau tiếp xúc với nhiều khách hàng của hạng mục nên mới cải thiện. Sự khẩn trương, sợ hãi đều bắt nguồn từ việc thiếu tự tin.
Lần này làm việc ở Tomoro, vì để tránh cho chứng sợ giao tiếp xã hội tái phát, Bạch Tiêu đã liên hệ với giám đốc Sở, tìm hiểu trước tin tức liên quan tới Tomoro.
Giám đốc Sở là bạn thân của Bạch Mộ, đối với quan hệ tế nhị của anh em Bạch gia cũng có nghe nói, biết Bạch Tiêu sẽ đến, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, phản ứng thứ hai là vui mừng.
Vui mừng vì đây là dấu hiệu cho thấy quan hệ của Bạch Mộ và Bạch Tiêu đã hòa hoãn, cũng vui mừng khi có chuyên gia đánh giá dự án tới giúp đỡ hắn, đối với Bạch Tiêu là cầu được ước thấy, có hỏi nhất định trả lời.
Bạch Mộ cho cô điều kiện sáng tạo thật quá tốt, một chút mâu thuẫn do dự trong lòng cũng đã sụp đổ. Bạch Tiêu cay cay mắt, không hiểu sao lại muốn khóc. Cái này là sự ấm áp đã lâu không cảm nhận được, cảm giác xúc động muốn khóc này là của cô, hay là ký ức còn sót lại trong thân thể?
****
Chuẩn bị hai ngày chính thức làm việc, trong một khoảng thời gian ngắn đây là lần thứ ba Bạch Tiêu đến Tomoro, nhưng lại là với thân phận hoàn toàn khác, có một loại cảm giác kỳ diệu mới lạ.
" Buổi sáng tốt lành, Sở tổng. "
Lúc Bạch Tiêu vào phòng làm việc, giám đốc Sở đang phê duyệt tài liệu, lông mày hơi cau lại, nghe được thanh âm của cô, ánh mắt thâm thúy xuyên qua tròng kính mỏng nhìn về phía này, lập tức hiện lên vài phần ấm áp.
" Tiêu Tiêu, tới sớm vậy. "
Giám đốc Sở buông tài liệu xuống, khẽ cười nói, " Gọi tôi là Sở Hàm nhé, lúc Bạch Mộ nói với tôi, tôi còn không quá tin tưởng. Ngồi đi, một lát nữa sẽ chính thức giới thiệu cô trong cuộc họp với ban điều hành. "
Bạch Tiêu duy trì bộ dáng tươi cười trên mặt, trong lòng nổi lên một trận sóng to gió lớn, thủ tục quy củ như vậy, cô muốn chạy cũng khó, Bạch Mộ đây là thật sự chuẩn bị rèn sắt khi còn nóng, một mồi lửa thiêu rụi băng dày ba thước, đem người kéo về rồi.
Không hổ là một tổng tài điềm tĩnh, quyết đoán và ưu tú hơn người...... Bây giờ không phải là lúc để sùng bái nam thần!
Trong cuộc họp điều hành của Tomoro, nhìn lướt qua một cái liền nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, đều là những tinh anh trẻ tuổi được Trường Hằng cử xuống tiếp quản. Bạch Tiêu có thể nhìn từ thần sắc trên gương mặt của những người ngồi quanh bàn hội nghị, đoán được ai là người của Trường Hằng, ai là người của Tomoro.
Công việc làm thêm tạm thời này, khó hơn so với tưởng tượng. Bạch Tiêu từ phòng họp đi ra, lắc lắc đầu, gửi một tin nhắn trong nhóm.
Bạch Tiêu: " Các bạn ơi, anh của tôi đây là muốn tôi làm việc lâu dài rồi! Cảnh báo cấp độ một. "
Trần Xán rất nhanh gửi một cái meme người già vỗ tay khen ngợi: " Cái này không tốt lắm, nghiên cứu sâu về ngành truyền thông mới, nhân tiện, sang năm công việc kiểm toán giao cho bọn tôi đi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
Hứa Thịnh: " Vậy phòng làm việc của cậu mấy tháng này có phải không cần dùng hay không, cho tôi mượn để chất đống tài liệu nhé. "
Lục Chi Hằng: " Cho nên cậu về một lát cũng không được? Hạt cà phê trong ngăn kéo của cậu tôi đã lấy đi rồi. "
Bạch Tiêu: "???? "
Những người này là ai, bánh xe tình bạn bị lật rồi.
Trụ sở chính Trường Hằng đột nhiên cử xuống một vị phó giám đốc bộ phận vận hành đầu tư, lại còn là em gái của tổng tài Trường Hằng, còn là vị giám đốc đầu tiên của một công ty kế toán tiếng tăm lừng lẫy ở địa phương, điều này làm cho một ít nhân viên làm việc lâu năm ở Tomoro áp lực tăng gấp đôi.
Các hạng mục trong ngành giải trí, hầu như không có người nào là không tranh thủ cơ hội, minh tinh không phối hợp phê duyệt nhưng mà khán giả không cho phép truyền miệng, chỉ là một đống nợ khó đòi.
Trụ sở chính đột nhiên cử một người thân phận tế nhị xuống, lại là chuyên gia trong nghề...... Không phải là nhắc lại chuyện cũ sao?!
Bạch Tiêu đối với chuyện một đám người sáng sớm chột dạ, cảm thấy bất an, hoàn toàn không biết gì cả, sau khi cùng Sở Hàm trở về, liền bắt tay vào làm việc.
Sở Hàm vốn đã chuẩn bị cho Bạch Tiêu một gian phòng làm việc ở đối diện, nhưng Bạch Tiêu trong vòng nửa giờ, hai lần chạy đến phòng làm việc của hắn trao đổi ý kiến, cuối cùng dứt khoát bảo thư ký kê một cái bàn khác ở bên cạnh, để cho vị " phó tổng giám đốc" hữu danh vô thực này ngồi gần học tập công việc.
" Tiêu Tiêu thích ứng thật nhanh, không hổ là em gái Bạch Mộ. " Sở Hàm vẻ mặt từ ái cười, " Anh vốn cho rằng...... Em ít nhất phải vài ngày mới thích ứng được."
" Đến cũng đến rồi, đương nhiên không thể lãng phí thời gian. Hàm ca, anh với anh trai em quen nhau lâu rồi sao? "
Sở Hàm sững sờ, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, không hiểu sao thở dài, nói: " Anh với Bạch Mộ là bạn học thời đại học. "
"....................."
Xong đời rồi, thực sự không phải là một mối quan hệ tốt.
Quả nhiên, Sở Hàm do dự mấy lần, cuối cùng nhịn không được nói: " Tiêu Tiêu, Bạch Mộ kỳ thật rất thương em, cũng vẫn luôn tự hào về em, chuyện đã qua rồi, hãy để cho nó qua đi. "
Bạch Tiêu bất đắc dĩ bĩu môi, không biết giải thích với bạn tốt của Bạch Mộ chuyện từ quá khứ tới bây giờ như thế nào, chuyện gì cũng không phải không có hiểu lầm, hơn nữa bọn họ cũng đã cố gắng gỡ bỏ hiểu lầm, chỉ là im lặng không nhắc đến.
Vừa lúc Triệu tổng của Tomoro gõ cửa đi vào, đưa lên một phần kế hoạch dự thảo, hai người ngầm hiểu tiếp tục công việc.
" Tuổi thiếu nữ? " Bạch Tiêu liếc nhìn những chử viết hoa in đậm, " Tuổi niên thiếu vừa mới phát sóng, các ngươi đã chuẩn bị Tuổi thiếu nữ rồi? "
Triệu tổng đầu tiên là liếc nhìn Sở Hàm, rồi sau đó cân nhắc nói: " Hiện tại là thời điểm nhiệt độ trên toàn bộ internet cao nhất, trang web video của các nhà khác đã chuẩn bị những chương trình tạp kĩ kiểu mẫu, chúng ta phải giành lấy vị trí đầu tiên trong nước, chuyển tiếp liền mạch. "
Có chút đạo lý, Bạch Tiêu khẽ cau mày, ngập ngừng nói: " Thị trường truy tinh lớn như vậy, làm tốt thì là rèn sắt khi còn nóng, làm không tốt thì là sa cơ lỡ vận, chương trình này sẽ phát sóng trong ba tháng, tinh thần của người xem có khả năng sẽ không được thư giãn, không có tiền, không có tinh lực, nhiệt tình vẫn còn trên Tuổi niên thiếu mới được chọn, tài nguyên phân tán có thể dễ phản tác dụng khi truyền miệng. "
Triệu tổng do dự, môi mấp máy muốn phản bác vài câu, vẫn là không nói, chỉ nhìn Sở Hàm hy vọng hắn sẽ đưa ra quyết định.
Sở Hàm nhìn lướt qua dự thảo đánh giá hạng mục, số liệu rất đẹp, có thể có lợi. Nhưng quả thực vẫn tồn tại rủi ro mà Bạch Tiêu nói, phàm là phần hai của bộ phim hot nào hầu như đều không quá thành công, các chương trình cũng cần cẩn thận.
Sở Hàm nghĩ nghĩ, đem phần kế hoạch đó mở ra, " Triệu tổng ngồi xuống trước đi, Bạch tổng, cô còn có ý kiến gì, đừng ngại nói thẳng. "
" Theo góc độ của người xem, các chương trình cùng kiểu liên tiếp oanh tạc, khiếu thẩm mỹ rất dễ mệt mỏi. Nếu muốn tranh thủ nhiệt độ còn có những biện pháp khác, có thể phát sóng một chương trình mới, cho cố vấn làm khách mời, hoặc là cho những thực tập sinh có nhân khí cao tham dự. " Bạch Tiêu xem kỹ số liệu, nói thẳng, " Hơn nữa số ngân sách này có phải quá khoa trương hay không, các cô gái đều là những người nghiệp dư, kinh phí tổng thể so với Tuổi niên thiếu cao gấp hơn hai lần, lẽ ra có châu ngọc phía trước, đàm phán với cố vấn chắc không đắt như vậy chứ? "
Triệu tổng biến sắc, có chút không được tự nhiên nói: " Tuổi thiếu nữ dự định tìm vị cố vấn có sức ảnh hưởng lớn hơn, ưu tiên nữ minh tinh, cho nên kinh phí sẽ nhiều hơn một chút. "
"Sức ảnh hưởng cao hơn so với Tống Nam và Tô Thiên Linh? " Bạch Tiêu lắc đầu, lý do này có hơi non, " Có thể, nhưng không cần thiết, sân khấu là của thực tập sinh, khán giả là tới xem các em trai em gái, không nên để cái phụ lấn át cái chính mà lãng phí tiền. "
Triệu tổng nhất thời không tìm được lý do phù hợp để phản bác, Sở Hàm xem sơ qua toàn bộ kế hoạch dự thảo và tỉ lệ chi tiêu, cũng thấy không quá ổn, liền bảo Triệu tổng mang hoạch định về làm lại, giảm bớt chi phí.
Đồng thời, đốc thúc bộ phận kế hoạch tung ra chương trình tạp kỹ mới, vừa lúc hiện tại cùng các vị khách mời trong Tình yêu cuồng nhiệt hợp tác đôi bên cùng có lợi, quan hệ khá tốt, đàm phán hợp tác càng dễ thành công.
Đợi sau khi Triệu tổng rời đi, Bạch Tiêu nói thẳng: " Sở tổng, kinh phí của Tuổi niên thiếu chẳng lẽ cũng như vậy? Cái này thật sự sẽ không có bạn bè đâu, chúng tôi từ chối hợp tác với những người lừa đảo có kỹ năng diễn xuất kém. "
Sở Hàm bật cười: " Cái này, mấy dự thảo trước đó đã được phê duyệt rồi, cuối năm sẽ có kiểm toán viên đi xét duyệt, có vấn đề gì đến lúc đó lại nói, vẫn còn vài đợt bổ sung ngân sách, em đến kiểm định đi. "
Năm nay báo cáo tài chính thổng nhất của Trường Hằng thực vất vả, Bạch Tiêu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngâm nga hát.
Những ngày này, một số bộ phim tự sản xuất hay một vài talkshow, đều bị Bạch Tiêu bác bỏ hoặc là mang về làm lại, cô nhìn từng chuỗi con số kia sẽ khiến tim đau thắt một hồi, có chút trắng trợn khiến người ta muốn trực tiếp đưa báo cáo chối bỏ.
Bản thân tố giác kẻ lừa đảo bằng tên thật.
Tiểu Tomoro, ngươi bây giờ là người có công ty baba đã được đưa ra thị trường, xem xét một chút thông báo tài vụ của baba ngươi được không?
Khó trách Tomoro hai năm trước là đại ca địa vị vững như Thái Sơn, hiện tại không thể không tiếp nhận cục diện thế chân vạc*.
*三足鼎立/ sānzúdǐnglì/: là thế chân vạc hay còn gọi là kiềng ba chân, mỗi chân đứng về một phía, là hình ảnh ẩn dụ cho hoàn cảnh của ba mặt đối lập.
Bạch Tiêu và Sở Hàm vừa thảo luận, thắt chặt việc phê duyệt ngân sách hạng mục, trong cuộc họp đem sách lược phát triển chuyển thành ít mà tốt.
" Như Tuổi niên thiếu này, chi phí nhỏ lợi nhuận lớn, khai trương ăn ba năm. " Bạch Tiêu ôn hòa cười cười, " Tổng so làm mười cái đập bảy cái, tốt hơn là ngay cả truyền miệng và thị trường đều bị người cướp đi. "
Mới đầu, bộ phận kế hoạch có không ít người phàn nàn về Bạch Tiêu, cho rằng cô không hiểu hoạt động của các phương tiện truyền thông trực tuyến.
Thực trạng của ngành này chính là như vậy, một số vốn đầu tư có thể không tạo được đầu ra, nhưng không giấu đi quả trứng vàng thì khả năng đã bị người cướp đi rồi.
Sở Hàm cùng Bạch Tiêu liếc nhìn nhau, ánh mắt giao nhau nhìn được sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương, khái niệm trộm đổi này quá vụng về, đều không cần trả lời nữa.
Bạch Tiêu nghĩ nghĩ, dù sao cô cũng là do Bạch Mộ phái tới, không thể để cho người giẫm lên mặt nam thần của nàng, vì vậy đẩy ra một phần tư liệu, " Một chương trình thực tế trong nhà năm ngoái, 《 Bạn cùng lớp minh tinh》, là vị nào phụ trách? "
Một vị quản lý cấp cao với giọng điệu lạnh lùng cứng rắn nhất, vừa rồi sửng sốt hai giây, " Là tôi. "
" Chương trình này dưới tình huống doanh thu dự kiến của bản dự toán đầu tiên không cao, tại sao lại được thông qua, sau khi phát sóng, mức độ phổ biến cùng khả năng nhấp chuột vào của người xem đều không đạt đến sự kỳ vọng, xếp thứ hai từ dưới lên trong chương trình tạp kỹ cả năm của Tomoro. " Bạch Tiêu liếc nhìn sắc mặt quản lý ngày càng khó coi, uống một ngụm nước, " Những thứ này tôi tạm thời không nói. "
Quản lý: "......"
Mmp* không nói mà cô còn nói nhiều như vậy?
*妈卖批/Mā mài pī/: viết tắt là MMP, nghĩa là *ĩ mẹ mày.
Bạch Tiêu: " Nhưng tôi muốn mời anh giải thích một chút, cuối cùng xin phê duyệt tiền vốn cố định và chi phí phòng làm việc tốn hai khoản chi tiêu, anh có một studio quay chương trình tạp kỹ, tại sao lại có mức phí lên tới bảy con số này, cao hơn nhiều so với các chương trình thực tế trong nhà khác. "
Quản lý cúi đầu ho nhẹ một tiếng, có chút không được tự nhiên nói: " Cái này là chương trình đầu tiên trong nước, lúc đó rủi ro tương đối lớn, nhưng phù hợp với chính sách thời điểm đó, truyền miệng cũng không tệ lắm, không thể so sánh với các chương trình tạp kỹ khác. "
Bạch Tiêu: " Truyền miệng không thể mang lại lợi ích và lưu lượng cho trang web, số lượng mẫu quá ít, tôi cho rằng truyền miệng không có giá trị tham khảo. Bên Lychee có một chương trình cùng loại《 Thanh xuân cùng trường》, báo cáo cuối năm rất tốt, nếu như hai khoản chi tiêu này của《Bạn cùng lớp minh tinh》giảm bớt 30%, số liệu vẫn có thể được thông qua. "
Lời nói của Bạch Tiêu rất khéo léo, nhưng ai trong phòng họp cũng có thể nghe ra ý của cô. Bí mật mang theo hàng lậu* để cho công ty tính tiền, đã ngồi vào vị trị quản lý cao cấp này, cho dù có người phát hiện ra thì thường khó nói, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, ai có thể cam đoan bản thân vĩnh viễn không lộ tay?
* Bí mật mang theo hàng lậu: Có thể hiểu là ông quản lý này còn có mục đích khác
Có lẽ chỉ có Bạch Tiêu mới kiểu như lính nhảy dù này.
Sở Hàm nhìn thấy cảnh này, trước kia một người lại một người vượt qua câu hỏi sắc bén, đều sợ hãi bị lôi chuyện cũ ra đánh rắn phải đánh dập đầu*, không còn ai dám nói chuyện, liền đúng lúc ra tay để kiểm soát tình hình.
*Đánh rắn phải đánh dập đầu: ý là muốn hạ gục, tiêu diệt một đội quan, một nhón người thì phải đánh vào vùng hiểm, nơi đầu não của chúng.
" Cứ như vậy đi, tinh giản toàn bộ những bộ phim có rating và danh tiếng thấp trên mạng, kế hoạch phải làm tốt, mức kinh phí hoàn toàn có thể được nâng lên, thậm chí có thể xin tiền vốn từ trụ sở chính. "
Trở lại văn phòng, đóng cửa lại, Sở Hàm nhịn không được cười to, khuôn mặt từng lạnh như băng giờ lại nhu hòa xuống, " Tiêu Tiêu, mấy người đó đều là nhân viên lâu năm của Tomoro, cũng chỉ em mới dám nói như vậy. "
Bạch Tiêu cười hắc hắc hai tiếng: " Dù sao thì em cũng có thể cuốn gói chạy đi bất cứ lúc nào, em mang hỏa lực hấp dẫn rời đi, anh xử lý cũng rất dễ dàng. "
Tomoro tận dụng sự bộc phát của phương tiện truyền thông trực tuyến trên di động của khách hàng, chiêu mộ được không ít tân binh trẻ tuổi.
Chỉ là có quá nhiều nhân viên lâu năm có kinh nghiệm giống như vị quản lý cấp cao kia, bó tay bó chân liên lụy tốc độ phát triển của Tomoro, đây cũng là công ty Bạch Mộ nhìn trúng, lý do là tranh thủ can thiệp vào lúc giá cả tương đối thấp.
Tương lai có triển vọng, chỉ là cần phải giải quyết dứt khoát.
Tốc độ xử lý đánh giá hạng mục và xét duyệt dự toán của Bạch Tiêu rất nhanh, Sở Hàm gần như đem tất cả các hạng mục chương trình và phim ảnh của công ty tự đầu tư đều giao cho cô phê duyệt.
Sau khi tin đồn này truyền ra khắp công ty, không ai còn dám vung tiền để thu lợi nữa, bởi vì " phó tổng giám đốc ngoài ngành" mới tới này có thể sẽ không cho cơ hội lần thứ hai sửa chữa, phúc thẩm.
" Cái kế hoạch này thật lãng phí tiền, không nhìn được tương lai thì trực tiếp đập chết đi. "
Nhưng cũng có thời khắc nổi bật, Bạch Tiêu nghiêm túc xem hết báo cáo dự toán chi tiết, liếc nhìn người phụ trách đang khẩn trương căng thẳng, chân thành nói: "Kịch bản này tam quan tốt, thị trường cũng ăn những tác phẩm có chất lượng cao, có muốn tôi đàm phán thêm 3000 vạn với bọn họ một chút không? "
Người phụ trách: "?!?!?!?! "
Huhuhu rốt cục cũng có người có thể phát hiển ra điểm sáng của bộ phim đầy chân thành này rồi!
Không quản là tâm phục khẩu phục hay là không phục cũng phải phục, Sở Hàm cảm giác được rõ ràng bầu không khí của bộ phận kế hoạch rực rỡ hẳn lên, nhìn thoáng qua có thể thấy Bạch Tiêu số lần cau mày ngày càng ít đi, văn kiện dự toán và kết toán được đưa lên rốt cục cũng không phải là loại lừa đảo kém cỏi nữa rồi.
Kế hoạch của Tuổi thiếu nữ được viết lại một lần nữa, giảm bớt chi phí, bộ phận kế hoạch vốn là có ấp ủ một chương trình ngoài trời, đem danh sách khách mời Tuổi niên thiếu được đề cử xem xét lại.
Sở Hàm sau khi xem xong rất hài lòng, tuy là chương trình ngoài trời trên truyền hình rất nhiều, nhưng trên mạng lại rất ít, chủ yếu là vấn đề về tài chính.
Nhưng việc giám sát và xét duyệt của đài truyền hình vệ tinh vô cùng nghiêm ngặt, kẹt trong rất nhiều cài đặt thú vị, đây ưu thế của internet.
Bạch Tiêu đã lọc một số phương án thay thế các chương trình tạp kỹ vào đầu năm, sau khi tinh giản tài chính trở nên dồi dào hơn rất nhiều, có thể chèo chống một chương trình thực tế ngoài trời vui nhộn và nóng bỏng, nếu như thêm khách mời của Tuổi niên thiếu để kéo nhiệt độ, thì doanh thu quảng cáo sẽ rất khả quan.
Sở Hàm để bọn họ nộp kế hoạch chi tiết trong vòng một tuần, sau khi bình tĩnh nhấp một ngụm trà rồi đi tới, dựa vào bàn gỗ rắn chắc, cúi đầu nhìn Bạch Tiêu nói: " Trong hai tuần lễ em đem việc anh chuẩn bị trong một tháng làm xong, còn cắt bỏ những việc có thể xảy ra trong hai tháng tới. "
Bạch Tiêu cười nhạo nói: " Một số kế hoạch dự toán rất quá đáng, thật sự không có giá trị gì để sửa đổi, xem phần đầu đoán phần cuối, đến việc hắn định rút phần béo bở ở đâu cũng nhìn ra được, cảm ơn bọn họ đã tiết kiệm thời gian. "
Sở Hàm: " Trách ánh mắt em quá độc? "
Bạch Tiêu chính trực nói: " Trách bọn họ quá đơn thuần, chưa trải sự đời. Lừa đảo chân chính, có thể khiến ngươi an tâm tìm người chịu tiếng xấu thay tới hợp mưu. "
Sở Hàm: "........................"
Thay mặt bên A, thực xin lỗi!
Buổi chiều tan làm về đến nhà, Bạch Mộ ngoài ý muốn trở về từ sớm, đang ở phòng khách gọi điện thoại, nhìn thấy Bạch Tiêu vào cửa, rất nhanh nói kết thúc rồi cúp máy, quay người cùng cô nói chuyện trong công ty.
Sở Hàm rất xứng với chức vụ phóng viên tình báo, Bạch Tiêu thậm chí còn chưa tới bãi đỗ xe, Bạch Mộ liền từ trong điện thoại biết được chuyện phát sinh sau khi Bạch Tiêu đến Tomoro.
Có chút ngoài ý muốn nhướng mày, lúc trước Bạch Tiêu tính tình hòa hoãn, cả người đều lộ ra hơi ấm của nắng đầu hè. Anh còn lo lắng cô mới đến sẽ mơ màng mà nương tay, còn đặc biệt dặn dò Sở Hàm thay mình nhìn xem.
Kết quả...... Quá lo lắng rồi.
Với người thân là ôn hòa tươi đẹp, làm việc vẫn trước sau như một gọn gàng dứt khoát, nửa điểm tình cảm cũng không có, hơn nữa rất tích cực hỗ trợ Sở Hàm, hoàn toàn không nhìn ra là cô đã từng từ chối công việc này.
" Nghe nói em ở Tomoro thích ứng rất tốt, thực tập sinh có phải nên cân nhắc chuyện trở thành nhân viên chính thức không? " Bạch Mộ gọi cô đến ghế sô pha ngồi xuống.
Bạch Tiêu sợ tới mức liên tục khoát tay: " Không được, em đây là biết ở lại đó không được bao lâu mới dám làm như vậy, ở thêm mấy tháng nữa sợ bọn họ muốn cạo chết em luôn rồi. "
Bạch Mộ: "??? "
Bạch Tiêu: " Làm người phải xử sự có tình, mai sau gặp nhau còn vui, em chính là mai sau không gặp nữa, mới nhanh chóng giải quyết mớ hỗn độn. "
Bạch Mộ: "...... Vấn đề này em không cần phải gấp gáp trả lời anh, Sở Hàm rất hài lòng với biểu hiện của em, cậu ta cảm thấy em hoàn toàn có thể một mình đảm đương một phía. "
Bạch Mộ nói chuyện với cô ngữ khí luôn lạnh nhạt ôn hòa, Bạch Tiêu vẫn chưa có cơ hội trải nghiệm ánh mắt nhàn nhạt thiên đao vạn quả* trong truyền thuyết, thấy đối phương không có ép buộc, cũng rất đơn giản hàm hồ đáp lại cho qua.
*千刀万剐/ qiān dāo wàn guǎ/: chém nghìn vạn nhát dao
Ý nghĩ của Bạch Mộ rất đơn giản, nước ấm nấu ếch xanh*, lửa không đủ nóng thì tiếp tục đun thêm.
*温水煮青蛙/ wēnshuǐ zhǔ qīngwā/: Có nguồn gốc từ câu chuyện một con ếch bị luộc từ từ đến chết. Cho rằng nếu thả ếch vào nước sôi, ếch sẽ nhảy ra ngoài, nhưng nếu cho vào nước lạnh và đun từ từ, ếch sẽ bị luộc chết mà không hề hay biết nguy hiểm. được truyền tụng như một câu chuyện ngụ ngôn, thường sử dụng như một phép ẩn dụ cho việc mọi người không có khả năng hoặc không sẵn lòng để ý đến hoặc đối phó với một mối đe dọa mới xuất hiện
Hai người rất ít khi ở nhà cùng nhau ăn một bữa tối, trên bàn cơm cũng hiếm có được bầu không khí hòa hợp trò chuyện về công việc trong tập đoàn, Bạch Mộ vừa nói vừa quan sát phản ứng của Bạch Tiêu, thấy cô không có một tia phản kháng cùng không kiên nhẫn như trước kia, an tâm không ít.
Không chỉ kiên nhẫn, còn rất hứng thú chia sẻ quan điểm của mình, nói đến quên cả thời gian. Đến lúc trở về phòng, tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, mới giật mình nhận ra đã lỡ mất thời gian.
Vừa lau tóc, vừa quơ lấy điện thoại ném trên giường, quả nhiên vài tin nhắn chưa đọc, đều là Cố Minh Chiêu gửi tới.
Từ khi Bạch Tiêu đến Tomoro " làm thuê", Cố Minh Chiêu là người duy nhất bình luận về chuyện này một cách bình thường, Cố Minh Chiêu mỗi ngày đều sẽ hỏi cô về môi trường mới công việc mới và những rắc rối mới.
Bạch Tiêu lúc trước đang bị đám người bộ phận kế hoạch kia đưa tới mấy thứ khiêu khích IQ của cô, khiến cô tức giận đến mức kêu ngao ngao, vừa vặn bắt lấy Cố Minh Chiêu mà bóc phốt.
Đi đi lại lại một hồi, bồi dưỡng được sự hiểu ngầm hành trình báo cáo trò chuyện đúng giờ.
Bạch Tiêu: " Vừa nãy đang tắm không nhìn thấy, thật xin lỗi. "
Cố Minh Chiêu: " Đi ngang qua nhà em thấy trên lầu sáng đèn, hôm nay về sớm vậy sao? Có phải những chuyện rắc rối của công ty cũng giải quyết xong rồi hay không?"
Nói đến đây, Bạch Tiêu rất có cảm giác thành tựu khoe khoang với Cố Minh Chiêu một trận, nói tới nói lui đều là hài lòng và tự hào vì đem một học sinh kém nhất rốt cục cũng có thể làm không sai câu nào.
Cố Minh Chiêu: " Rất lâu không gặp em rồi, hôm nay tâm tình tốt như vậy, ánh trăng cũng đẹp như vậy, có thể mời em đi hẹn hò không, thuận tiện trao đổi nội tình của ngành truyền thông, tôi gần đây có chút hứng thú đối với ngành này? "
"............"
Bạch Tiêu không hiểu sao hai má lại nóng lên, vô thức liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng đêm nay quả thực vừa to vừa tròn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy người đi dạo ngắm trăng.
Bạch Tiêu: " Anh trai đang ở nhà, anh có muốn cùng anh ấy nói chuyện một chút không? "
Cố Minh Chiêu gửi liền ba chuỗi "......" nhìn không thấy đầu, qua một phút, Bạch Tiêu mới nhận được tin nhắn mới.
" Có thể mời em đi chạy bộ ban đêm không. "
Bạch Tiêu: " Tôi vừa tắm xong, phiền phức, ngày mai còn phải đến công ty mở họp sớm. "
Cố Minh Chiêu khẽ thở dài, từ sau khi anh nghe Bạch Tiêu nói Tống Nam là một người thập phần diễn sâu, những ngày nay anh cũng vô thức tránh những câu trêu chọc vui đùa giọng điệu đa sầu đa cảm như lúc trước.
Hiện tại xem ra...... Vẫn là diễn dâu dùng tốt a!
Cố Minh Chiêu: " Vậy tôi có thể hẹn trước em dành chút thời gian riêng tư vào ngày 25 tháng sau không? "
Tháng sau?
Ánh mắt Bạch Tiêu đảo qua ba chữ kia, suy nghĩ nhất thời bay đi đâu. Cô từng là người rất có kế hoạch, kế hoạch tuần, kế hoạch tháng, từng bước thực hiện mục tiêu cuộc sống.
Sau khi tỉnh lại trong cơ thể của nguyên chủ, Bạch Tiêu không có cơ hội lập một kế hoạch chi tiết như vậy.
Không phải là vì điều kiện quá tốt, không lo không nghĩ, mà là nội dung cốt truyện quá khoa trương, một ngày ba lần thì khó mà đề phòng, kế hoạch căn bản không theo kịp thay đổi.
Nói về việc nghỉ ngơi này, một tháng trước đã vội vàng hoàn thành công việc chỉ vì để kịp thời gian nghỉ đông, ai mà ngờ cô lại chạy đến Tomoro đi làm thuê?
Đã đồng ý giao thiệp là làm một tháng, nhìn bộ dạng của Bạch Mộ cũng không xác định, tháng sau cô ở Tomoro hay là về công ty cũng không chắc chắn.
Nghĩ vậy, Bạch Tiêu ủy khuất bĩu bĩu môi.
" Không biết ngày đó sẽ tăng ca ở đâu, có chuyện gì sao? "
Cố Minh Chiêu: " Sinh nhật của tôi, có chuyện quan trọng muốn cùng em thương lượng. "
****
Bạch Tiêu về sau hỏi Cố Minh Chiêu hai lần có chuyện gì quan trọng muốn cùng cô thương lượng, cố vấn hợp đồng hay là hợp tác thương nghiệp, vế trước thì tìm Lục Chi Hằng, vế sau thì đến uống trà cùng Bạch Mộ có vẻ có ích hơn, sau đó đầu dây bên kia liền lâm vào trầm mặc thời gian dài.
Bạch Tiêu cảm thấy chuyện này có lẽ rất lớn, mặc dù lịch trình còn chưa quyết định nhưng vẫn đồng ý, cùng lắm thì tạm thời điều chỉnh.
Hôm nay, một đêm ngủ không mơ đến tự nhiên tỉnh giấc. Làn da sau khi ngủ đủ căng bóng mềm mịn, Bạch Tiêu nhìn khuôn mặt dù không trang điểm nhưng vẫn hoàn mỹ trong gương, tâm tình như ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ, lộ ra mùi sương sớm tươi mát, ấm áp thoải mái.
Vì vậy thay một bộ váy bình thường, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn qua tinh thần tràn đầy năng lượng.
Sở Hàm gặp cô trong thang máy, không khỏi cười nói: " Hôm nay tâm tình rất tốt? "
Bạch Tiêu: " Nhìn ra được sao? "
Sở Hàm: " Cả người em đều đang phát sáng. "
Bạch Tiêu: " Hắc hắc hắc, thời tiết tốt thì tâm tình tốt...... Sở tổng hôm nay có sắp xếp gì không? "
Sở Hàm ngẩng đầu nhìn con số trên bảng hiển thị thang máy, " Uống trà, nói chuyện, đi dạo. "
"??? "
Đốt xong ba ngọn lửa của quan mới nhậm chức*, Bạch Tiêu hiệu suất cực cao hoàn thành xong công việc mà Sở Hàm giao cho cô, hiểu rõ hoạt động nội bộ của Tomoro, cũng hiểu sâu vè ngành truyền thông trực tuyến này.
*新官上任三把火/ xīn guān shàngrèn sān bǎ huǒ/: ẩn dụ rằng một quan chức mới được bổ nhiệm phải làm một vài việc có ảnh hưởng trước để thể hiện tài năng và lòng dũng cảm của mình.
Trong tay gần như không có việc gì để làm, lại không muốn cùng Sở Hàm ra ngoài gặp khách hàng, cũng chỉ có thể đến bộ phận kế hoạch đi dạo, thúc giục bọn họ nhanh chóng đem phương án dự toán nộp lên.
Nhân viên phòng kế hoạch khóc không ra nước mắt, vốn còn định dùng thủ đoạn lôi kéo đến khi Bạch Tiêu rời khỏi bộ phận kế hoạch, chỉ có thể cho người đi liên hệ thương lượng bên phía tài trợ, thương lượng quảng cáo, bên phía minh tinh, kiểm soát chi phí.
Người quản lý cao cấp quên tắt vòi nước bị điểm danh ở cuộc họp kia, đến tiền phí taxi cũng cò kè mặc cả, sợ Bạch Tiêu lại cùng hắn tranh luận.
Cùng Sở Hàm trong làm việc phòng thảo luận xong tính đầu tư khả thi của hạng mục của một bộ phim đài truyền hình vệ tinh, Bạch Tiêu cầm lấy văn kiện kế hoạch đã phê duyệt ngày hôm qua, trực tiếp đến bộ phận kế hoạch ở dưới lầu.
Ý tưởng về chương trình tạp kỹ mới này đã có từ lâu, chỉ là bởi vì tiền vốn dự toán vẫn luôn chưa thể tinh chỉnh, Bạch Tiêu đề nghị tận dụng nhiệt độ của Tuổi niên thiếu, Sở Hàm cũng tỏ vẻ có thể làm theo phương hướng các bảng hiệu cửa hàng tác phẩm chất lượng cao, tăng cường đầu tư.
Mấy bản đề án kế hoạch đã được sửa đổi, trưởng bộ phận đang bàn bạc lịch trình với những minh tinh được đề cử, chuẩn bị thu hút đầu tư với tư cách là chương trình tạp kỹ tự làm quan trọng nhất trong quý.
Người phụ trách hạng mục não đang căng như dây đàn, chợt không nhận ra Bạch Tiêu, lần thứ hai ngẩng đầu mới vội vàng chào hỏi, " Bạch tổng, ngài như thế nào ơ...... Đã tới ơ. "
Người phụ trách đứt quãng cứng rắn nuốt vào chữ " lại", cảm giác hát ra bài hát dân gian miền núi*. Không phải hắn ngạc nhiên, thật sự là vị sếp lớn mới tới này quá không theo như sáo lộ** ra bài.
*山歌/ shāngē/: ca hát dân gian, lưu hành ở khu vực miền núi phía nam, Trung Quốc
**套路/ tàolù/: vốn có nghĩa là một chuỗi những động tác võ thuật cố định, ngôn ngữ mạng là dùng để chỉ cách đối phó tình huống được lên kế hoạch cẩn thận, thường nắm vũng cách thức và hình thành phản xạ có điều kiện.
Bạch Tiêu quơ quơ văn kiện dày cộp trong tay, " Phương án hai ngày trước anh đưa lên, tôi cùng Sở tổng đã xem xong rồi, đây là ý kiến. "
Người phụ trách nhanh chóng tiếp nhận, liếc trộm nét mặt ôn hòa của Bạch Tiêu, suy đoán có lẽ không bị từ chối mới an tâm.
Bạch Tiêu: " Gần đến giờ ăn trưa rồi, vừa rồi tôi sang đây thấy mọi người đều rất nghiêm túc làm việc, không có mò cá* chứ? "
*摸鱼/ mō yú/: có thể hiểu là lười biếng, theo Baidu giải thích thì ngôn ngữ mạng là chỉ hành động âm thầm tiến hành các hoạt động độc lập trong các hoạt động tập thể
Người phụ trách vội vàng xua xua tay: " Trong hạng mục quý tới, toàn bộ nhân viên tăng ca sẽ không mò cá đâu. "
Để thể hiện là bộ phận kế hoạch KPI cao nhất toàn công ty không phải hư danh nói chơi, người phụ trách còn mời vị này ẩn hình cùng nhau đến khu phòng làm việc thị sát.
Khu phòng làm việc này được thiết kế mở, các bàn làm việc được ngăn cách bởi các thiết kế nghệ thuật như chạm trổ hồ cá, giảm bớt áp lực của nhân viên thiết kế sáng tạo, thuận tiện trao đổi công việc, cũng thuận tiện mò cá.
Bạch Tiêu và người phụ trách từ xa cũng có thể nhìn thấy một đám người vây quanh một chỗ, quay lưng về phía họ như đang nhìn vào màn ảnh máy tính, cái tư thế tụ tập nói chuyện mập mờ này khiến người phụ trách trong nội tâm lộp bộp.
Không đợi hắn nghĩ ra lời giải thích, một trong đám người vây xem trong lúc vô tình quay người nhìn thấy hắn, hai mắt sáng lên vẫy vẫy tay, " Thất ca, mau tới ăn dưa*! "
*吃瓜/Chī guā/( Ăn dưa): Hóng drama, hóng phốt
Người phụ trách: "......"
Bạch Tiêu: "......"
Không biết là chưa nhìn thấy Bạch Tiêu, hay là do cô hôm nay ăn mặc hoạt bát trong sáng, đứng bên cạnh Thất ca trông như thực tập sinh, người kia hoàn toàn không chú ý tới cô, ngược lại tiếp tục gọi người phụ trách, " Đm, top 1 hotsearch rồi, Thất ca tới nhanh lên! "
"......" Không được, sắp bị bệnh đau thắt ngực rồi.
Bạch Tiêu vứt bỏ vẻ mặt như ăn phải đồ hỏng bị tào tháo đuổi của Thất ca, tiến lên phía trước, tò mò ngó đầu, " Dưa gì thế? "
" Một tài khoản blogger đã đăng tin nửa giờ trước, đồn tiểu hoa Trình Lại Ngọc lạm dụng thế thân! Trời ạ, fans không kiểm soát được bình luận. "
" Blogger nào? Có bằng chứng không? "
" Không có bằng chứng, nhưng mà blogger này lịch sử tin đồn rất chính xác, hình như là cùng ngành với Lychee. Ài, cư dân mạng còn tìm ra một bài đăng trên Weibo mấy tháng trước của Tô Thiên Linh, đúng lúc là thời kỳ quay phim, cái này cũng đúng. "
" Thế thân mà thôi, ngành giải trí có rất nhiều, dưa này rất lớn sao? "
" Sao lại không lớn? Trình Nhạc Dao là lưu lượng nhưng vẫn luôn là một người có kỹ năng diễn xuất tốt a, còn có tiết lộ rằng đây là một bộ phim hiện đại, lúc trước cô ấy tiếp nhận phỏng vấn của chúng ta liền tỏ thái độ tuyệt đối không dùng thế thân và lồng tiếng, trừ phi đạo diễn............ Bạch tổng!? "
Nhân viên đang hào hứng bừng bừng chia sẻ dưa quay đầu lại, lập tức hoảng sợ kêu một tiếng.
Cùng lúc đó, mọi người đang cúi đầu vây quanh bàn đồng loạt quay đầu lại, phảng phất mang theo một trận gió, Bạch Tiêu dưới ảnh hưởng của sức gió mạnh mẽ này không tự giác lui về phía sau một bước.
" Bạch tổng! Thất ca! "
Người phụ trách vừa mới tự hào nói rằng cấp dưới đang chăm chỉ siêng năng làm việc, đã nghe được âm thanh vả mặt ba ba ba, chịu đựng cơn đau thắt ngực mạnh mẽ giữ thể diện, giả bộ lơ đãng hỏi: " Mọi người vây quanh đây làm gì? "
" Đang xem tin tức giải trí hot. " Có người phản ứng cực nhanh trả lời, " Trình Lại Ngọc có trong danh sách khách mời của chúng ta, chúng tôi đang định nói với Thất ca chuyện này, Trình Lại Ngọc có thể bị gạch tên sau tin đồn này không?"
Ánh mắt người phụ trách sáng lên, các ngươi là những người giỏi nhất tôi dem theo!
Bạch Tiêu không truy đến cùng chuyện mò cá, liền hỏi: " Là chương trình thực tế ngoài trời kia? Phản ứng ở trên mạng rất lớn sao? "
" Trình Lại Ngọc là hoa đán lưu lượng a, fans của cô ấy đều không khống chế được những bình luận nổi trội. Chủ yếu là do cô ấy đã từng nhiều lần tiếp nhận phỏng vấn nói rằng không dùng thế thân, không lồng tiếng, bị xem như là năng lượng tích cực của diễn viên mới, dưa này tát vào mặt cư dân mạng cũng sợ hết hồn. "
Người phụ trách nhanh chóng kết thúc: " Vậy thì thật đúng lúc, tiểu Lý, cậu lúc trước đàm phán cùng bọn họ không phải tới bây giờ vẫn chưa trả lời sao, trực tiếp không cần suy xét tới cô ấy nữa, tiếp tục làm việc đi. "
Bạch Tiêu nghiêng đầu liếc qua dòng chữ nóng bỏng phía sau hotseach, không để trong lòng, nói với Thất ca để cho hắn mau chóng căn cứ theo ý kiến mà sửa bản thảo, có thể sửa thì nhanh sửa, không sửa được thì báo cáo với Sở tổng.
Lúc ở cửa đợi thang máy, Bạch Tiêu nhận được một cuộc gọi lạ, bởi vì ngành này truyền miệng giới thiệu khách hàng vô cùng nhiều, cô không suy nghĩ gì liền nghe, một giây sau nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
" Alo, Bạch Tiêu? Tôi là Trình Lại Ngọc, tôi có lời muốn nói với cô. "