Thẩm Niệm bị gạt sang một bên nhịn không được ho nhẹ vài tiếng, Tống Nam lúc này mới chú ý tới cô ta, nhíu mày sắc mặt nhàn nhạt gật đầu, xem như bắt chuyện qua.
Thẩm Niệm xém chút không giữ được nét mặt, đi giày cao gót tiến lên vài bước hỏi: "Anh cũng ra ngoài rồi, sao tự nhiên đi ra thế?"
Tống Nam: "Chán quá, đi ra ngoài hóng gió chút thôi. Lúc đi ra bên trong đang diễn ra sự kiện, sao cô không vào xem một chút?"
Thẩm Niệm có chút xấu hổ trước giọng điệu gấp gáp đuổi người này, cô ta khó chịu dùng ngón tay xoắn vào đuôi tóc, mỉm cười nói: "Em cùng Bạch tổng đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ, hóa ra Bạch tổng cùng anh có quan hệ tốt như vậy, nếu sớm biết Bạch tổng muốn tham gia show thực tế đó, em cũng không cần lo lắng về lịch trình như vậy."
Nói gần nói xa cũng chỉ để lộ ra ủy khuất, như thể fan cuồng cưỡng bức cô ta vì thần tượng.
Quả nhiên bạch liên hoa chỉ có thể cùng trà xanh làm bằng hữu, với tính tình thẳng thắn và cứng nhắc như Bạch Tiêu, cô có thể dễ dàng bóp nát cánh hoa, không nói tới chuyện có thể làm bạn với cô ta.
Tống Nam ừ một tiếng, bên môi tràn ra nụ cười nhẹ nhàng: "Thì ra là thế, cảm ơn cô nha."
Bạch Tiêu: "Cám ơn cái gì?"
Tống Nam ca: "Thì anh đã phá hỏng chương trình này, còn em tới là để sửa chữa cho anh"
Bạch Tiêu nghe ra ẩn ý trong lời nói Tống Nam liên tiếp gật đầu: "Nói cũng đúng, ai bảo anh làm cho tôi trở thành một trong những fans hâm mộ của anh chứ, thích anh như vậy, yêu thích đến mức phí công đi theo anh đến Châu u!"
Tống Nam hai mắt sáng lên, tiến tới ôm lấy bả vai Bạch Tiêu mà cọ cọ: "Anh biết ngay, em là yêu thích tới mức tình cảm trong lòng khó mở miệng mà nói ra."
Bạch Tiêu vừa định thần lại, đầu óc vừa động, muốn bỏ đi cái tay trên vai mình, khóe mắt thoáng thấy một bóng người tiến lại gần, bàn tay vừa chạm vào điện thoại liền lặng lẽ thu lại.
Thẩm Niệm vừa nhìn thấy cảnh này, lập tức ngẩn người.
“Phong cảnh ở đây thật tốt, lại có nhiều người tụ tập như vậy." Giọng nói trầm ấm trong trẻo, phá tan bầu không khí quỷ dị.
Bạch Tiêu giãy dụa không có kết quả, ngẩng đầu liền sửng sốt. Thẩm Niệm thấy rõ người tới, niềm vui trong mắt như tràn ra không thể che giấu được.
"Tiền bối! Anh không quay về à?"
Cố Minh Chiêu đưa mắt quét lấy cô: "Tôi nhìn thấy một người quen, hiện tại tôi chưa đi nhanh như vậy."
Thẩm Niệm nâng lên khuôn mặt ngây thơ quyến rũ: "Là đồng học sao ạ?"
Cố Minh Chiêu phớt lờ cô, ánh mắt lãnh đạm quét qua phía đối diện, trên mặt không hề có một chút cảm xúc, nhìn không ra tâm tình gì. Tống Nam nhếch miệng cười cười, đưa tay lên tiếng chào hỏi.
“Cố tổng, trùng hợp như vậy."
Bạch Tiêu vừa định hỏi anh như thế nào cũng ở nơi đây, ánh mắt lại nhìn qua vẻ mặt Thẩm Niệm trong sáng mừng rỡ, đáy mắt trầm xuống. Đại khái là tâm tình chuyển hóa quá nhanh, những lời cô vừa định nói bị cưỡng chế mà nuốt lại, như những viên đá nhọn đâm vào tim, có chút nặng nề.
"Tới đây tùy tiện nhìn xem." Cố Minh Chiêu không mặn không nhạt mà nói: " Quả nhiên những hạng mục tốt hầu như đều liên quan tới Tống tiên sinh, đúng là tuổi còn trẻ nà tiền đồ vô lượng."
Tống Nam ca: "Cố tổng quá khen... Thẩm Niệm cùng Cố tổng là bạn cũ sao?"
Thẩm Niệm tựa như đóa hoa bị hạn đã lâu, sau khi gặp Cố Minh Chiêu đột nhiên liền tươi đẹp, ngọt ngào mà cười cười cho Tống Nam xem, lại nhìn sang Cố Minh Chiêu chờ đối phương giới thiệu.
Hóa ra Thẩm Niệm cùng Cố Minh Chiêu là cựu sinh viên cùng một trường đại học, đã gặp và tiếp xúc nhau trong thời gian học đại học.
"Không nghĩ tới học trưởng còn nhớ rõ em." Thẩm Niệm ngọt ngào nở nụ cười: "Tôi vẫn nhớ ý nghĩa tên của mình, nếu cứ nghĩ mãi sẽ có ký ức."
Bạch Tiêu vô thức gật đầu, nhưng cảm giác khó chịu trong lòng vẫn không hề thuyên giảm.
Tống Nam thuận miệng thổi phồng: "Công chúa nhỏ trên sân khấu, nhân mạch thực đáng ghen tị."
"Tiền bối ưu tú như vậy, ai cũng thích. Nhưng thật ra mọi người đều biết nhau, đều là duyên phận cả." Thẩm Niệm tỏ ra thản nhiên mà nói: "Học trưởng, Bạch tổng vừa nói sợ lịch trình của em quá dày nên sẽ giảm bớt vai trò của em, Bạch tổng chu đáo quá rồi."
Tống Nam nhướng mày: "Đó có phải là bộ phim của chúng ta không?"
Thẩm Niệm: "Vâng, thật đáng tiếc tuyến tình cảm giữa nhân vật của anh và em đã bị thay đổi, nhân vật cũng mất đi tầm quan trọng ban đầu ... Nhưng đây không phải là điều mà một nhà đầu tư có thể nói muốn đổi là đổi.
Bạch Tiêu đột nhiên mất kiên nhẫn, tức giận nói: "Cô nói đúng, nhưng, tôi đã quyết định xong rồi."
Cô cũng lười quản cái tay của Tống Nam đang dính như keo 502 trên tay mình, nhấc chân liền đi. Cô vừa đi chuyển, Tống Nam cũng bị dắt đi theo, cả hai rời đi bên nhau như con gấu Koala.
Cố Minh Chiêu nheo đôi mắt trầm tư nhìn theo Bạch Tiêu cho đến khi họ khuất dạng ở cuối lối đi, sau đó anh thu lại ánh mắt, bình tĩnh lùi lại hai bước, nhẹ nhàng nói: "Cô Thẩm, mong rằng lần sau gặp lại cô hãy gọi tôi là Cố tổng.”
Thẩm Niệm đang tươi cười bỗng cứng đờ: "Tại sao vậy, học trưởng?"
Cố Minh Chiêu: "Chúng ta không thân thuộc như vậy, nói nhiều sẽ làm cho người ta hiểu lầm."
Thẩm Niệm nhỏ giọng nói: "Không ai sẽ hiểu lầm chúng ta."
Cố Minh Chiêu lạnh lùng nhìn cô: "Chính cô liền đã hiểu lầm...... Đúng rồi, cô vừa mới nói là Bạch Tiêu muốn giảm bớt phần diễn của cô?"
Nghe nói như thế, ánh mắt của Thẩm Niệm một lần nữa phát sáng lên, cô nhu thuận gật đầu: "Vâng, không nghĩ tới cô ta là một trong các nhà đầu tư, cô ta bởi vì việc tư mà đụng tới việc công, bất quá cũng không có sao, đầu tư của cô ta số định mức có lẽ không có lớn tới mức có thể lên tiếng như vậy, người đại diện của em cũng đã đi xem xét rồi."
Cố Minh Chiêu khẽ cười nói: "Cô ấy không có, nhưng tôi lại có."
"Gì cơ, anh!?"
"Tôi cũng là nhà đầu tư, Bạch Tiêu cảm thấy nhân phẩm cô có vấn đề, đảm đương không nổi bộ phận kịch, cô ấy muốn làm cái gì tôi cũng cho phép. Muốn tôi nói trực tiếp xoá tên cô ra khỏi tổ kịch càng đơn giản."
Thẩm Niệm sửng sốt kinh động một hồi, đồng tử co rụt lại, hơi hơi giơ tay lên,
"Học trưởng, hai người..."
Cô ta nói còn chưa dứt lời, Cố Minh Chiêu cũng đã quay đầu thẳng bước đi.
*****
Sau khi Bạch Tiêu tỉnh dậy ở thế giới này, cho dù cô có nguyện ý hay không, làm những việc mình giỏi hay không giỏi, miễn là làm việc, cô cũng sẽ duy trì tối thiểu sự tập trung và nỗ lực.
Nhưng mà trở lại hiện trường buổi họp báo, không biết có phải do không khí xấu hay không, Bạch Tiêu cứ bồn chồn, phiền muộn, phần giới thiệu và tương tác chào mời quảng cáo của người dẫn chương trình càng làm cho cô cảm thấy rất khó chịu.
Chập chờn không yên, Sở Hàm quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi: "Không thoải mái à?"
Bạch Tiêu im lặng thở dài: "Có thể là điều hòa mở quá nóng."
"Điều hòa?" Sở Hàm chau mày chốc lát, nhìn quét một vòng rồi nghi ngờ nói: "Điều hoà đang mở cũng khá lạnh mà."
"...... Chắc khả năng do em mặc nhiều áo quá."
Sở Hàm mặc một bộ âu phục và giày da, cổ tay áo sơ mi được cài rất tinh xảo, Bạch Tiêu nhìn bản thân thế nào cũng không ra là mặc nhiều hơn so với Sở Hàm. Anh ấy cẩn thận nhìn cô mấy giây, cười khẽ hai tiếng, hạ giọng nói: "Có phải ngồi lâu quá, tâm phiền?"
Bạch Tiêu do dự một chút, gật gật đầu. Lâu là không lâu, tâm phiền ngược lại là thật sự.
"Hoạt động chính của hạng mục này kết thúc, em có thể về trước."
"Phía sau còn có hoạt động gì không?"
"Có lẽ phải nói chuyện phiếm với một vài đối tác tương lai, cũng không chắc lắm." Sở hàm đẩy kính mắt: "Không thể dục tốc bất đạt được, Bạch Mộ mà nhìn thấy em trong bộ dạng ỉu xìu này lại trách anh không phải một cấp trên tốt."
"............"
Trạng thái không tốt, ở lại cũng lôi kéo Sở Hàm trở về, còn kéo theo Bạch Mộ xấu hổ. Bạch Tiêu mặc dù có chút khó chịu với tình hình công việc hôm nay nhưng vẫn gật đầu chấp nhận lời đề nghị của Sở Hàm, sau khi xúc tiến hết các dự án điện ảnh và truyền hình, cô sẽ rời khỏi buổi đàm phán..
Trên đường trở về thành phố, Bạch Tiêu đi đường vòng đến văn phòng rồi đưa danh thiếp của một ông trùm truyền thông đang tìm kiếm hợp tác tài chính trong buổi họp báo cho Trần Cẩn.
Trần Cẩn ở văn phòng nhìn tư liệu chồng chất so với lần trước còn cao hơn, nhìn thấy Bạch Tiêu ánh mắt bỗng lóe sáng: “Cô là muốn giải quyết trước lượng khách hàng của văn phòng chúng ta trong ba năm tới sao?!"
Bạch Tiêu: "Cậu chịu không được?"
Trần Cẩn: "Không, tôi có thể, thậm chí có thể sớm trở thành bạch phú mỹ. Tiêu Tiêu giỏi quá! Nghỉ đông tới rồi cũng không có nửa điểm nhàn rỗi.”
Bạch Tiêu mặt không biểu tình rút danh thiếp về: "Tôi đi đây."
Trần Cẩn gắt gao níu lại: "Cô nghỉ phép, trả lương rồi ngừng việc, tôi cuối cùng cũng sẽ có tiếng nói trong văn phòng làm việc rồi! Lão bản mệnh lệnh cô buông tay!"
Hết chuyện không như ý này tới chuyện không như ý khác, Bạch Tiêu cũng bị tức tới phát khóc.
Trần Cẩn vui thích mà đem danh thiếp của đại lão cất kỹ, lườm liếc Bạch Tiêu, giống như lơ đãng hỏi: "Như thế nào lại mất hứng a, kế tiếp vài năm cũng có thể ngồi phòng làm việc hưởng điều hòa mà thu lấy tiền, cô một chút hưng phấn cũng không có à?"
Bạch Tiêu: "Mặt mũi tôi chữ cao hứng đang viết đầy lên rồi."
Trần Cẩn: "Cắt, Tomoro có chuyện gì sao? Hay là thất tình rồi?."
Bạch Tiêu bỗng nhiên cau mày, như bị giẫm phải cái đuôi mèo quát: "Tôi có thể không vui sao? Tôi đây mới bắt đầu sự nghiệp thứ hai, lại sắp phát triển sự nghiệp thứ ba."
Trần Cẩn gật gật đầu: "A hóa ra là thất tình à."
Bạch Tiêu: "? ? ?"
Bạch Tiêu tạm thời muốn gác lại kế hoạch mở rộng tuyển dụng thực tập sinh, có lẽ nên tìm một nhân viên nữ, dùng đàn ông quá khó hiểu.
"Nói nhảm nhiều như vậy, có phải khối lượng công việc còn chưa đủ để vắt cạn năng lượng của cậu không hả." Bạch Tiêu giật ra chủ đề khác: "Lần trước cái kia Trình tổng… Trần Tư Hãn cùng cậu nói sao? "
Nói tới chính sự, Trần Cẩn thu hồi cười đùa tí tửng. Cùng Bạch Tiêu nghĩ giống nhau, Trần Cẩn không có cùng vị khách hàng lớn kia hợp tác, nên đã từ chối ngay tại chỗ và thuyết phục anh ta rằng công tác giám sát thị trường ngày càng trở nên hoàn thiện hơn trong những năm qua, vì vậy đừng bị các cơ quan quản lý lôi kéo như một mô hình.”
"Đáng tiếc vị kia giống như nghe không vô lời của tôi." Trần Cẩn khoát tay.
"Là vấn đề lớn?"
"Lớn, ST cũng có khả năng." Trần Cẩn cười nhạo nói: "Nếu không phải cái sọt càng bổ càng lớn, hắn liền không vội vàng đi tìm bác sĩ như vậy.
Bạch Tiêu: "Nội tình cậu hiểu được nhiều hay ít? Đừng vội nhúng tay vào công ty đó, nhớ phải kịp thời báo cáo. "
Trần Cẩn: "Đừng lo lắng, chúng ta không phải người đầu tiên hắn tìm, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện."
Mấy người này cười khúc khích cả ngày, nhưng trong lòng vẫn rất rõ ràng nghiêng về phía nghề nghiệp hơn, Bạch Tiêu bình tĩnh lại nói chuyện phiếm với Trần Cẩn xong rồi về nhà.
Bạch Mộ buổi tối có bữa tiệc, quản gia sớm đã chuẩn bị bữa tối cho cô. Đã sớm có thói quen ăn, mặc, ở, đi lại một mình, Bạch Tiêu lại không biết tại sao đêm nay lại không muốn ăn, tùy tiện ăn hai phần trở về phòng tắm xem một số game show.
Từ khi Thất ca sắp xếp sự nghiệp thứ ba cho cô, xem các chương trình tạp kỹ đã trở thành công việc tăng ca của Bạch Tiêu sau khi tan sở. Cô cả hai đời cũng không có giao thiệp với ngành giải trí. Tạm thời vẫn là nước tới chân mới nhảy.
Sau một hồi, cô rời ra khỏi bồn tắm, đầu choáng váng, nằm trên giường tiếp tục xem chương trình thực tế ăn khách nhất năm ngoái.
Đang chứng kiến tổ khách quý thành lập một đội, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. Bạch Tiêu vốn là rất nhanh nghiêng mắt nhìn liếc, thấy rõ người gọi sau dừng một chút, cô do dự hai giây đè xuống tạm dừng video.
"Tiêu Tiêu, đang làm gì đấy?."
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lại có chút ôn nhu truyền đến, như gõ từng cái vào lỗ tai Bạch Tiêu, thật vất lắm cô mới đắm chìm vào mấy cái học tập tống nghệ để quên đi cảm giác bực bội, lúc này như trở về con số không.
Bạch Tiêu bọc lấy chăn mền lăn lăn: "Ngủ rồi."
"......Vớ vẩn, đèn trong phòng em vẫn sáng."
"! ! ! "
Bạch Tiêu chợt ngồi dậy: "Anh đã về rồi? Sau buổi họp báo không phải vẫn còn sự kiện sao?"
Cố Minh Chiêu: "Em xem một chút hiện tại mấy giờ rồi...... Anh quả thực không có ở lại tham gia."
Bạch Tiêu quấn chặt chăn bông quay đầu lại, mới nhận ra đã gần mười giờ. Mà dưới lầu không có động tĩnh, Bạch Mộ còn chưa có trở lại, aiz aiz aiz nam nhân tốt thật vất vả......
Đang lúc tâm phiền ý loạn cô liền suy nghĩ linh tinh thất thường, nghĩ qua một cái là xa tận 800m, không nghe rõ lời của đối phương.
"A gì cơ?"
"Em ra ngoài một chút, anh có chuyện muốn nói." Cố Minh Chiêu ngữ khí nhàn nhạt lập lại một lần.
"Ở đâu?"
“Cửa nhà em."
"......"
Bạch Tiêu không chút bào chữa do dự, nhanh chóng rời khỏi giường, đi dép lê chạy xuống lầu, đụng đầu vào ông quản gia, hỏi cô có giúp được gì không.
Bạch Tiêu thất thanh một câu liền chạy ra ngoài vào ban đêm, cô lao ra cửa khi đang mặc bộ đồ ngủ hình gấu trước sự chứng kiến của mọi người.
Cố Minh Chiêu quả nhiên là ở "ngoài cửa", dựa lưng vào tường của Bạch gia, ánh đèn đường sáng ngời rực rỡ hắt trên người anh, kéo ra một cái bóng thật dài. Anh ngước cổ hai mắt nhắm nghiền, áo sơ mi nút được cởi hai nút đầu, gợi cảm không thể tả.
Bạch Tiêu lại cảm thấy anh giống như có chỗ nào không đúng, đứng một lúc cũng không động đậy, nhìn kỹ...... Chẳng lẽ là thay quần áo rồi tới đây?
Cố Minh Chiêu một hồi lâu mới chú ý tới ánh mắt bất thường của cô, tùy ý rời ánh mắt trên mặt đất nhìn tới cô, ánh mắt đang ảm đạm lạnh lùng nhìn tới Bạch Tiêu trong khoảnh khắc như có độ ấm.