Xuyên Thành Bạn Trai Công Cụ Của Phản Diện

Chương 46



Sau khi về nhà, Nguyên Húc lo lắng suốt thời gian đó —— giọng điệu của Lâu Khải lúc đó cứ như không phải về nhà ăn cơm, mà về nhà ăn cậu thì đúng hơn í.

Nhưng, sau khi bọn họ ăn cơm xong đi lên giường, Lâu Khải không có ý làm gì cả.

Trong lòng Nguyên Húc cảm thấy may mắn, nhưng lại có chút mất mát.

Miếng thịt mỡ thèm bấy lâu nay không thể ăn thì không nói, bây giờ dù cho đối phương có chủ động dâng lên tận miệng cũng phải đẩy ra... dày vò quá đi.

“Còn chưa ngủ?” Lâu Khải tắm xong đi ra, thấy cậu ngồi trên giường đần ra, hơi nhướng mày.

“Em đang nghĩ một chuyện.” Nguyên Húc quay đầu nhìn hắn, thân thể co rụt lại, “Bây giờ ngủ liền.”

Nếu như trước đây, cậu sẽ nhào lên muốn hôn hôn, nhưng giờ thì không, bàn tay đang lau tóc của Lâu Khải ngừng lại, nheo mắt, “Em có cảm thấy mình quên gì đó không?”

Nguyên Húc lộ ra đôi mắt khỏi chăn, “Quên gì cơ?”

Cậu đối diện với Lâu Khải hai giây, thật không ngờ đến, cười hì hì nói sang chuyện khác, “Chẳng lẽ là hôn ngủ ngon à?”

Không ngờ vậy mà Lâu Khải không phản đối.

Đêm tối hôn hít ở trên giường rất dễ lau súng cướp cò, Nguyên Húc không quá vui, chớp mắt, “Thật ra em không quên, nhưng hôm nay lúc ở trên xe miệng của em bị rách rồi, hôn sẽ đau.”

“Tôi nhìn thử.” Lúc ấy trong lòng Lâu Khải tức giận, quên bén chuyện cậu là một tiểu da giòn.

Nguyên Húc hơi chu miệng cho hắn xem.

Bị rách thật, trông cũng khá sâu, Lâu Khải nhíu mày, “Sao không nói sớm, tôi đi lấy thuốc bôi cho em.”

“Vết thương nhỏ mà thôi, để mấy ngày là hết.” Nguyên Húc xua tay, “Mau đi ngủ đi.”

Lâu Khải không nghe cậu, xoay người lấy một tuýp thuốc mỡ trong hộp y tế ra, đè Nguyên Húc lại, nhẹ nhàng bôi lên môi cậu.

“Đừng liếm, đừng cọ lên chăn và gối đầu.” Hắn cất thuốc mỡ, “Sáng mai ăn xong thoa một lần nữa.”



“Sao anh đột nhiên tốt với em thế.” Nguyên Húc khẽ chớp mắt.

“Lúc trước tôi đối xử với em không tốt ư?” Lâu Khải hỏi lại.

“Lúc trước anh không chủ động hôn em và bôi thuốc cho em.” Nguyên Húc chống cằm, có lẽ vì ánh sáng quá mờ, khiến cậu có chút dũng khí dò hỏi, “Có phải anh thích em rồi không?”

“Nếu tôi không thích em thì sao lại ở bên em.” Lâu Khải chăm chú nhìn cậu, “Dạo này em cứ hỏi mấy vấn đề kỳ quái.”

Nghe như vậy, có lẽ Tần Hà đã báo cuộc đối thoại của bọn họ cho Lâu Khải biết.

“Có sao?” Nguyên Húc tự mình biết được đáp án, bèn bắt đầu giả câm vờ điếc, “Ôi chao miệng hơi đau, không nói nữa, đi ngủ đây.”

Cậu thành thật kéo chăn lên cằm, hai tay đặt ngang bụng, nhắm mắt lại, bình yên như đã ngủm.

Lâu Khải không có động, chỉ nhìn cậu chốc lát, mới cành cạch tắt đèn.

Hôm sau, Nguyên Húc vốn muốn lặp lại trò cũ, kết quả buổi sáng lúc rửa mặt soi gương, vết thương ở miệng vẫn còn, hơn nữa vừa thấy đã biết bị người ta cắn, đặc biệt ái muội.

Cái này đừng nói là đi ra hải dương ngao du, cậu ngay cả ở nhà cũng không thể, chỉ có thể mang khẩu trang, đi theo Lâu Khải đến văn phòng, được sắp xếp rõ ràng.

Nguyên Húc vừa tùy ý bôi vẽ trên vải vẽ, vừa nhìn trộm Lâu Khải, hoài nghi đối phương đã lên kế hoạch từ sớm.

Tâm cơ quá sâu!

“Sao vậy em?” Lâu Khải thấy cậu thường xuyên nhìn xung quanh, cho rằng cậu nhàm chán, “Không thú vị thì nói, có thể đi dạo trong công ty, không cần mang khẩu trang.” .

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Trong công ty mở điều hòa, mặc dù bên ngoài đã lạnh, nhưng trong phòng lại nóng đến có thể mặc áo tay ngắn.

Nhưng khẩu trang của Nguyên Húc không phải để tránh lạnh.

Nếu giả thiết Lâu Khải thích cậu, vậy tất cả hành vi đều có thể tìm được lý do. Ví dụ như bây giờ, cố ý chỉ ra không cần mang khẩu trang, thật ra là muốn tuyên bố chủ quyền với người khác.

Nguyên Húc lặng lẽ mở to mắt, nếu định chia tay thì cậu đừng nên để cành mẹ đẻ cành con, làm lời đồn đãi giữa bọn họ càng thêm mãnh liệt.

“Trong công ty cũng không có gì khá hơn, em nên vẽ tranh đi.” Cậu uyển chuyển từ chối.

Cùng lắm mấy ngày nay Lâu Khải một hai bắt cậu ở văn phòng, có bầu không khí công tác, cảm giác tốc độ vẽ tranh tăng lên không ít, tranh cần cho triển lãm cá nhân đã chuẩn bị hơn một nửa.

“Giữa trưa qua căn tin ăn.” Lâu Khải lại nói.

Nguyên Húc giương mắt nhìn hắn: “Em không muốn ăn ở căn tin.”

“Không phải lần trước em rất vui ư?” Lâu Khải ngừng bút máy trong tay lại, dựa người ra sau, “Vậy em muốn ăn gì?”

“Lẩu đi.” Nguyên Húc nuốt nước miếng.

“Vết thương ngoài miệng của em không thể ăn cay.” Lâu Khải nói, còn uy hiếp cậu, “Nói nữa, hôm nay cho em ăn cháo trắng.”

Những lời khác của Nguyên Húc nghẹn lại trong họng.

Cậu rầm rì buông bút vẽ xuống, ngồi trên sô pha như Cát Ưu nằm liệt.

Cứ đà này thì không được, ngày tháng nào có thể chia tay chứ, hơn nữa cứ kéo dài thời gian, thoát thân sẽ càng khó hơn, gây ra thiệt hại lớn hơn nữa. Tuy rằng cậu không tin thậm chí là bài xích với tình yêu, nhưng cũng không hy vọng bất kỳ kẻ nào vì chuyện này là bị thương.

Bây giờ Lâu Khải mới động tâm, cường thế trực tiếp chia tay, độ chừng cũng không như vậy, cũng lắm trả thù cậu một thời gian.

... Dựa vào tính cách của đối phương, chắc là sẽ không dùng thủ đoạn vũ lực cướp lấy.



Nhưng làm sao để mở miệng đây.

Nguyên Húc vừa rầu rĩ vừa lướt điện thoại.

Cậu theo dõi một ít minh tinh phù hợp với thẩm mỹ của mình trên Weibo, tình cờ lướt xem ảnh của họ. Lúc này đây, vừa lúc lướt trúng ảnh Tuân Tử Ninh tự sướng.

Chắc là đối phương đã bật filter, mặc dù biểu cảm trên mặt đang cười, nhưng vẫn không thể che giấu được sự tiều tụy và mệt mỏi như cũ.

Cậu thuận tay click mở comment, đều bảo Tuân Tử Ninh chú ý sức khoẻ. Cũng có anti-fan vào châm chọc mỉa mai, nói dạo này Tuân Tử Ninh căn bản không có đi làm, mệt như vậy sợ là đến đâu đó bồi rượu rồi.

Bên dưới là comment phản bác của fans, nói là Tuân Tử Ninh từ chối công việc.

Nguyên Húc lướt xem xuống dưới, lại vào Weibo của Tuân Tử Ninh. Lúc trước anh ta buôn bán rất nhiều, nhưng từ hai tháng trước, đột nhiên ít đăng bài trên Weibo.

Vừa lúc cậu bấm vào một tấm ảnh của Tuân Tử Ninh thưởng thức, Lâu Khải không biết đã yên lặng đứng sau lưng cậu từ lúc nào, thình lình lên tiếng, “Em thích Tuân Tử Ninh?”

Nguyên Húc bị hoảng sợ: “Sao anh đi đường không lên tiếng thế?”

“Là em xem quá nhập tâm.” Mặt Lâu Khải càng đen hơn.

“Nào có, em chỉ đang nghĩ một chuyện.” Nguyên Húc tắt mờ màn hình, “Có điều khuôn mặt của Tuân Tử Ninh khá tốt, xem như là một trong tiểu thịt tươi có tiếng trong giới.”

“Em thường xuyên xem thứ này?” Sắc mặt Lâu Khải càng đen hơn.

“Đúng vậy.” Nguyên Húc một chút cũng không hề sợ hãi, ngược lại còn thừa nhận, “Em thích người xinh đẹp, có thể kích phát linh cảm sáng tác của em.”

Cậu giương mắt nhìn Lâu Khải, “Đương nhiên, vẫn là anh đẹp nhất.”

Lúc này thần sắc của Lâu Khải mới dịu lại.

“Úi, vậy mà anh cũng biết Tuân Tử Ninh.” Nguyên Húc chợt nhận ra gì đó, “Em còn tưởng anh không để ý chuyện bên ngoài, một lòng chỉ có sự nghiệp.”

“Lúc trước em vẽ tranh cho cậu ấy.” Lâu Khải nói.

Thần sắc của hắn không lộ ra chút gì dị thường, tựa như thật sự như thế.

Là vậy ư? Nguyên Húc dùng ngón trỏ vuốt cằm. Vừa rồi Lâu Khải buột miệng hỏi chuyện, cứ luôn cảm thấy hàm nghĩa không hẳn chỉ như vậy, nhưng Nguyên Húc lại không nghĩ ra, đành phải vứt ra sau đầu.

“Đi ăn cơm.” Lâu Khải duỗi tay kéo cậu lên, hơi nhăn mi, “Đứng thẳng, cứ như không có xương sống ấy.”

“Đói đến không còn sức rồi.” Nguyên Húc kéo dài âm thanh, “Nếu không anh lấy cơm về cho em ăn đi.”

Lâu Khải hừ lạnh một tiếng: “Không bằng tôi bảo nhân viên thay phiên lên đưa cơm cho em thế nào.”

“... Không cần thế đâu.” Nguyên Húc rít một tiếng.

Cậu muốn che giấu vết thương trên môi mình, lỡ đâu Lâu Khải thật sự bảo nhân viên thay phiên đưa cơm cho cậu, độ chừng lời đồn đại không còn là hai người quá thân, mà thành cậu bị lăn lộn đến không xuống được giường, phải nhờ người khác đưa cơm.

“Đi thôi.” Cậu kéo khẩu trang lên, che môi dưới, “Đi căn tin.”

“Có đôi khi tôi rất muốn...” Lâu Khải thấy cậu như vậy, nói một nửa bèn dừng lại, “Bỏ đi.”

Hắn dẫn Nguyên Húc đến căn tin.

Thật ra mặc dù nhóm nhân viên hóng drama, nhưng ở chỗ Lâu Khải bọn họ cũng không dám nhìn nhiều, vết thương trên miệng của Nguyên Húc cũng không biến thành bát quái mới trong công ty.

Giữa trưa bị Lâu Khải ôm đi ngủ, buổi chiều tiếp tục vẽ tranh, vì Lâu Khải biến thành thịt mỡ không thể đụng vào, nên Nguyên Húc ngày cả đùa giỡn với đối phương, thậm chí là hôn hít chiếm tiện nghi tìm lạc thú đều biến mất.



2 giờ chiều, điện thoại cậu khẽ rung, là Sầm Khê gọi đến.

“Tôi muốn nhờ cậu vẽ thêm cho tôi một bức nữa.” Giọng điệu của Sầm Khê nghe có chút mệt mỏi, “Nghe nói dạo này cậu muốn tổ chức triển lãm, nếu không tiện thì có thể để sau triển lãm bàn tiếp.”

“Không sao, tôi rất tiện.” Ánh mắt Nguyên Húc sáng lên, “Chiều có rảnh, chúng ta đi đâu nói?”

Sầm Khê ở đầu dây nói một địa điểm, là một quán trà ngon tượng đối kín đáo. Nguyên Húc đồng ý, sau đó cười tủm tỉm tạm biệt Lâu Khải, nói buổi tối sẽ về.

“Ít qua lại về Sầm Khê chút.” Lâu Khải gọi cậu lại, “Dạo này cậu ta sắp đính hôn.”

Hai câu này dường như không có liên quan gì, nhưng Nguyên Húc vừa nghe đã hiểu, “Không phải anh ghen với Sầm Khê chứ? Mặc dù ảnh lớn lên rất đẹp, nhưng chỉ là khách hàng mà thôi.”

“Cậu ấy đính hôn với người của Đoạn gia.” Lâu Khải bổ sung lại nửa câu sau, “Quan hệ giữa Đoạn gia và tôi không quá tốt.”

“Không có việc gì đâu, anh ấy không biết quan hệ của chúng ta.” Nguyên Húc tùy ý xua tay, chợt ngừng lại, “Khoan đã, Đoạn gia...”

Đoạn gia không phải là gia tộc của công trong nguyên tác ư, Bạch Tân Nhạc biết quan hệ của cậu và Lâu Khải, công chính Đoạn Quang Hách cũng biết, vậy không chừng người đính hôn với Sầm Khê cũng biết.

Nghĩ như vậy, cậu cảm thấy tình yêu lén lút của mình và Lâu Khải sơ hở chồng chất.

Cần phải chia tay trước khi người nhà phát hiện!

“Em sẽ cẩn thận.” Nguyên Húc nói, “Có điều em cảm thấy Sầm Khê không phải người như vậy.”

“Biết người biết mặt không biết lòng.” Lâu Khải âm thần siết chặt bút máy.

Nguyên Húc thuận miệng đáp, kéo khẩu trang lên ra ngoài.

Lâu Khải ngồi trong văn phòng vài giây, mở điện thoại ra gửi tin nhắn: Đi theo em ấy, tốt nhất nghe rõ em ấy và Sầm Khê nói gì.

Hắn không sợ người của Đoạn gia, nhưng hắn sợ Nguyên Húc tiếp xúc với người có trải nghiệm tương đồng là Sầm Khê sẽ khiến Nguyên Húc nhớ tới một số chuyện không nên nhớ.

Hắn không thể chịu đựng được ánh mắt của Nguyên Húc chuyển dời lên người khác.