Mặc dù ai cũng bảo Nguyên Húc thử đi, nhưng tục ngữ có câu, thử đi rồi chết, loại đồ này không thể tùy tiện nếm thử.
Huống chi cho dù cậu muốn nếm thử, thì bây giờ cũng không có ai cho cậu thử cả.
Người loại trừ đầu tiên chính là Lâu Khải.
Nguyên Húc rối rắm hai ngày, không nghĩ ra được manh mối gì, dứt khoát ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa.
Cậu còn nhớ Lâu Khải để không ít người bên cạnh mình, cho nên cố ý đi tới chỗ ít người, không dấu vết quan sát xung quanh.
Có lẽ sợ cậu nhìn ra, nên những người vệ sĩ mặc đồ thường kia không đứng quá gần cậu, ngược lại làm cho một ít người có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Nhìn một người đàn ông đang lao về phía mình, xấu hổ mà sửa sang lại cổ áo, Nguyên Húc nhướng mày, "Anh là ai?"
"Chào cậu, Nguyên tiên sinh, lần đầu gặp mặt." Người nọ ho nhẹ một tiếng, "Lâu Đổng của chúng tôi muốn gặp ngài."
"Lâu đổng?" Nguyên Húc nhìn y hai giây, cuời nói, "Tôi chỉ quen một Lâu Đổng, nhưng tôi cảm thấy người tôi biết không phải người anh nói."
"Đúng vậy." Người nọ sảng khoái gật đầu: "Tôi nói là mẹ của Lâu Khải, tộc trưởng đương nhiệm của Lâu gia."
"Tôi nghĩ mình có thể từ chối." Nguyên Húc mở tay, "Rõ ràng, chỉ cần tôi không đồng ý, anh cũng không có cách nào bắt tôi đi gặp bà ta."
"Nhưng..." Người nọ không ngờ cậu dứt khoát từ chối như vậy, nói lắp một chút, "Không phải cậu muốn yêu đương với Lâu Khải à, chẳng lẽ không định gặp Lâu Đổng?"
Nguyên Húc thở dài: "Đầu tiên, tôi không định yêu đương với Lâu Khải, thứ hai, quan hệ giữa Lâu Khải và Lâu gia không tốt, dù cho chúng tôi thật sự quen nhau, cũng không nhất định phải gặp gia trưởng của ảnh."
"Hơn nữa --" Cậu kéo dài giọng nói, nói thêm, "Tôi không hề hứng thú với Lâu Đổng nhà anh, phiền anh sau này đừng quấy rầy tôi nữa."
Dứt lời, cậu vòng qua người nọ chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã!" Người nọ vươn tay muốn ngăn cậu lại, "Lâu Đổng nói, nếu cậu không muốn ở bên Lâu Khải nữa, thì càng nên gặp bà ấy một lần."
"Ỏ?" Nguyên Húc nhắc tới vài phần hứng thú: "Bà ta nói như vậy?"
"Đúng vậy." Dường như sợ cậu đi, người nọ vội vàng nói, "Lâu Đổng nói, dựa vào tính cách của Lâu Khải, nhắm tới cái gì rồi thì sẽ không từ thủ đoạn đạt được nó, không đến tay tuyệt đối không vứt bỏ. Mặc dù thủ đoạn bây giờ của hắn không quá mạnh mẽ, nhưng nếu cậu vẫn luôn từ chối, nói không chừng hắn sẽ làm ra chuyện đáng sợ lắm."
"Nghe đánh giá này trông không giống như mẹ con nhỉ." Nguyên Húc khoanh tay, chợt sửa lại ý định, "Đột nhiên tôi muốn gặp bà ta rồi."
"Thật hả?" Người đàn ông sáng mắt, "Đi hướng này."
Nguyên Húc đi theo y lên xe, mấy người phía sau hai mắt nhìn nhau, người cầm đầu lấy điện thoại ra báo tin, những người khác đi lên xe bám theo.
Là bọn họ thất trách mới để người Lâu gia đến trước mặt Nguyên Húc, nếu không làm chút gì đó đoái công chuộc tội, độ chừng ngày mai sẽ bị Lâu Khải đuổi việc.
Nhưng Lâu gia vì để gặp được Nguyên Húc, cũng tốn không ít tâm huyết, không biết từ đâu lòi ra một người không có trong danh sách của bọn họ, hơn nữa vừa rồi quá ít người, bọn họ không thể tới gần Nguyên Húc, mới khiến đối phương chui vào chỗ trống.
Nguyên Húc ngồi ở trong xe, nhìn xung quanh, "Chúng ta đi Lâu gia?"
"Lâu đổng đang đợi cậu ở nhà." Người nọ dường như muốn nói tốt, "Dù sao thì về sau các cậu đều là người một nhà."
Nguyên Húc nhịn không được cười ra tiếng: "Anh là người của Lâu gia à?"
"A? Tôi... Tôi đúng vậy." Người nọ lập tức cứng người, "Có điều trước đó tôi ở chỗ khác."
"Vậy à." Nguyên Húc mỉm cười, "Cũng khá tốt."
Suy cho cùng nếu ở Lâu gia mấy năm, thì sẽ khiến người ta chán ghét lắm.
Dường như không quá hiểu cậu nói gì, người nọ ấp úng hai tiếng, chuyên chú nhìn chằm chằm con đường phía trước, không muốn giao lưu.
Nguyên Húc thấy y như vậy cũng không hỏi tin tức gì, duy trì im lặng.
Nhà họ Lâu chiếm diện tích rất lớn, trong nhà chính có rất nhiều người ở, nhà chính chắc là có mấy niên đại, trang trí có phần cổ kính.
Nguyên Húc nhìn vài lần, nhíu mày.
Mặc dù cậu không rành về thiết kế, nhưng là nghệ thuật thì đều có điểm chung nhất định, đại khái ban đầu của Lâu gia vốn theo phong cách Trung Quốc truyền thống, nhưng sau nhiều lần cải tạo tập trung vào sự hoa lệ tinh mỹ, khác xa phong cách trước kia, nom có vài phần biệt nữu.
"Lâu Đổng ở bên trong." Người dẫn cậu tới nhỏ giọng nới, sau đó quay đầu, chạy.
Làm như bên trong là hồng thủy mãnh thú gì đó vậy.
Nguyên Húc nhướng mi, đút tay vào túi quần, không nhanh không chậm đẩy cửa ra.
Lâu Huyền Diệp không khác gì lần trước đến thăm Lâu Khải ở phòng bệnh, chỉ là sau khi thiếu đi vẻ làm bộ làm tịch lo lắng và tình thương của mẹ, trông lạnh lùng và khó gần hơn.
Nhưng Nguyên Húc ngay cả Lâu Khải lạnh mặt còn dám chạy đến hôn thì Lâu Huyền Diệp lạnh mặt cũng không hề có lực uy hiếp lớn với cậu.
"Lâu Đổng." Cậu nhẹ nhàng gọi hai tiếng, xưng hô bình thường nhưng vì giọng điệu của cậu lại hiện ra vài phần trào phúng, "Bác gọi tôi tới, chắc không phải ra oai phủ đầu nhỉ."
Lâu Huyền Diệp uống một hớp trà, sau đó mới cẩn thận đánh giá cậu, "Cậu thật ra cũng can đảm."
"Ngài nói đùa." Nguyên Húc cười tủm tỉm nói: "Không biết tìm tôi có chuyện gì không."
"Tôi là mẹ của Lâu Khải, dựa vào thân phận của cậu, gọi tôi một tiếng bác gái cũng không quá đáng." Lâu Huyền Diệp nhàn nhạt đáp.
"Tôi và Lâu Khải đã chia tay lâu rồi, xưng hô như vậy không thích hợp." Nguyên Húc nói, "Tôi chỉ tò mò bà muốn nói gì với tôi thôi, nhưng bây giờ xem ra, bà không có kế hoạch này."
"Tính cách đứa nhóc Lâu Khải từ nhỏ đã cố chấp." Lâu Huyền Diệp nói, "Mọi chuyện đều phải tranh cao thấp, thứ mình coi trọng tuyệt đối sẽ không chia cho người khác, cậu và nó ở chung lâu như vậy, chắc là cũng hiểu nó chút ít."
"Đúng vậy." Nguyên Húc không tỏ ý kiến đáp, "Tôi còn biết ảnh tới mười ba tuổi mới gặp bà lần đầu."
Thần sắc Lâu Huyền Diệp khựng lại.
"Bà và cha ảnh liên hôn thương nghiệp, bà không quan tâm chồng con, trong lòng chỉ có mỗi Lâu gia và địa vị của bà." Ngón tay Nguyên Húc nhẹ nhàng gõ vào tay vịn, "Nhiều năm như vậy, nếu không phải Lâu Khải tự mình đến Trung Quốc, bà có thể gặp anh ấy mấy lần? Không đúng, tôi nói sai rồi, dù cho Lâu Khải tới Trung Quốc, thì số lần hai người gặp nhau, chỉ sợ hai bàn tay cũng đếm đủ."
Lâu Huyền Diệp nheo mắt lại, "Nhưng tôi vẫn là mẹ của nó."
"Không sai." Nguyên Húc gật đầu: "Nhưng bà căn bản không hiểu Lâu Khải, những gì bà biết, cùng lắm chỉ là mặt nổi mà bất cứ ai cũng thấy."
Đề tài tựa như bị cậu khống chế, Lâu Huyền Diệp nhận ra điểm này, nhíu mày, cường ngạnh chuyển sang chuyện khác, "Tôi gọi cậu tới đây không phải để cậu phê phán quan hệ của tôi và Lâu Khải."
"Không sai, cùng lắm tôi chỉ là mồi nhử để dẫn Lâu Khải đến." Nguyên Húc cong môi, "Bà muốn chữa trị quan hệ với Lâu Khải, là vì gần đây Lâu gia luôn bị chèn ép, sắp không thở nổi rồi."
Cậu lắc đầu, chậc chậc hai tiếng, "Lâu gia nhiều người như vậy, lại không thể so bằng một Lâu Khải, ngay cả bà cũng đang chật vật cầu sinh dưới tay ảnh, chắc bà đang rất hối hận hành vi trước đây của mình nhỉ, nếu bà vẫn luôn duy trì liên lạc với ảnh, trở thành người nhà quan trọng nhất của ảnh, thì có lẽ Lâu gia cũng không rơi vào tình cảnh hiện tại."
"Câm mồm!" Lâu Huyền Diệp đập bàn, phát ra một tiếng bốp rất lớn, "Cậu không biết gì hết mà ở chỗ này đoán già đoán non!"
"Bà mới là người không biết gì hết." Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói.
Lâu Khải bước vào, đầu tiên là đánh giá Nguyên Húc hai giây, xác định cậu không bị hao tổn cọng lông sợi tóc nào, mới đen mặt nhìn Lâu Huyền Diệp.
"Tôi đã cảnh cáo với mấy người không kẻ nào được phép tìm Nguyên Húc gây chuyện." Hắn nói, "Lâu gia coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai, là cho rằng tôi thật sự sẽ không hạ tử thủ với các người?"
"Mẹ chỉ muốn nhìn người con thích thôi." Lâu Huyền Diệp hít sâu một hơi, miễn cưỡng áp chế lửa giận trong lòng xuống. Bà ta vén tóc ra sau tai, "Nếu sau này cậu ta ở bên con, cũng coi như là người của Lâu gia chúng ta, quen biết sớm chút..."
Bà còn chưa dứt lời đã bị Lâu Khải cắt ngang, "Tôi chưa từng nhận mình là người của Lâu gia."
"Con là con trai của mẹ, sao lại không phải người Lâu gia." Sắc mặt Lâu Huyền Diệp có phần khó coi.
"Từ nhỏ đến lớn, số lần tôi gặp bà thậm chí còn không nhiều bằng số lần tôi không gặp trợ lý." Lâu Khải cười giễu một tiếng, "Cùng lắm có chút quan hệ huyết thống, bà cho rằng có thể khiến tôi không oán giận câu nào giúp bà phục hưng Lâu gia."
"Mẹ biết mấy năm nay mẹ bỏ mặc con.' Lâu Huyền Diệp thấp giọng nói, "Con oán mẹ là đúng, nhưng Lâu gia sớm muộn gì cũng là của con, con hà tất phải gây khó dễ tài sản của mình."
"Tôi không muốn thứ đồ vật thối nát này." Lâu Khải không chút khách khí.
Hắn nắm chặt tay Nguyên Húc ra ngoài, trước khi đi còn cảnh cáo, "Nếu có lần sau, thì Lâu gia không cần tồn tại nữa."
Nguyên Húc đang ăn dưa bên cạnh, đột nhiên tay bị nắm, yên lặng xem xét không khí trong lòng, cũng không phản kháng, tùy ý Lâu Khải kéo mình đi.
Ra khỏi Lâu gia không có bất kỳ trở ngại nào, xe Lâu Khải đã dừng bên ngoài, tài xế cung kính mở cửa xe cho bọn họ.
Lâu Khải lên xe cũng không buông Nguyên Húc ra, chỉ đen mặt như suy tư gì đó.
"Đưa tôi về nhà là được." Nguyên Húc tự lực cánh sinh nói với tài xế.
Tài xế khó xử nhìn cậu một cái, không nói chuyện.
Nguyên Húc hiểu liền, rút tay về, nhưng Lâu Khải nắm rất chặt, làm sao cũng không ra được.
"Anh nghĩ gì đó?" Nguyên Húc nhíu mày, lấy tay kia quơ qua quơ lại trước mắt Lâu Khải, "Còn không buông tay, tôi sẽ coi anh là lưu manh đó."
Lúc này Lâu Khải mới bừng tỉnh, phảng phất như bản năng, nắm lấy tay đang vẫy trước mắt của Nguyên Húc, đưa lên miệng hôn một cái.
Nguyên Húc:???
Xác định, quả thật là chơi lưu manh.
"Ngại quá." Lâu Khải hôn xong, vẻ mặt thành khẩn, "Vừa rồi suy nghĩ chút chuyện, hoàn toàn là hành động theo bản năng."
"Buông tay." Hai tay Nguyên Húc đã bị hắn nắm, mặc dù đối phương chân thành xin lỗi, nhưng căn bản không có ý buông tay.
Bị cậu nhắc, Lâu Khải mời bừng tỉnh buông ra, lại thấp giọng xin lỗi cậu.
"Tôi không ngờ Lâu Huyền Diệp sẽ tìm em." Lâu Khải nói tiếp, hắn hơi nghiêng mặt, con người xanh biển hiện lên chút ảm đạm, "Mặc dù ngoài mặt chúng tôi là quan hệ mẹ con, nhưng bà chưa bao giờ chân chính đặt tôi vào lòng, trước kia tôi chán ghét bà ở điểm này, nhưng mọi người xung quanh lại nghĩ bà làm như vậy vì muốn tốt cho tôi, song hôm nay nghe em nói bênh tôi, tôi vui lắm."
Nguyên Húc: "... Anh tỉnh lại, anh lại xem thứ kỳ quái gì vậy!"
Chạy đến bên cạnh Lâu Khải nói tốt cho Lâu Huyền Diệp, sao có người không sợ chết thế.