Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hot Boy Trường

Chương 6



Thầy Lưu lo lắng về Cảnh Từ, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn, khó khăn nhẫn nhịn đến tiết học buổi tối là cầm chai nước cỡ bự, nhanh chóng bay thẳng một đường tới phòng học.
Đến 11/6, ông cố gắng bước thật chậm, lặng lẽ dịch tới cửa sau của lớp 11/7, nhìn xuyên qua cửa sổ.
Vừa nhìn, ông nhất thời vui mừng không thôi.
Cảnh Từ thành thành thật thật ngồi ở chỗ của mình, trước mặt bày quyển "Năm ba" đang làm. Tuy tốc độ vô cùng nhanh, thoạt trông không giống bộ dáng nghiêm túc làm bài lắm, nhưng chịu làm là tốt rồi.
Thầy Lưu hài lòng gật đầu, sau đó bước vào từ cửa trước.
Ông vừa xuất hiện, lớp 11/7 vốn đang ồn ào ầm ĩ tức khắc yên tĩnh, bất kể là học sinh đang làm gì cũng dồn dập giả vờ giả vịt tìm sách.
Thầy Lưu cuộn quyển sách Toán trong tay lại, lần lượt gõ lên đầu vài đứa gây ồn nhất, phẫn nộ quát: "Nhảy lên nhảy xuống, các em là khỉ à? Có muốn lên bục giảng biểu diễn xiếc khỉ cho thầy xem không? Hả?"
Học sinh bị ông đánh đều ngoan ngoãn ngồi xuống, không dám cất tiếng.
Thầy Lưu cao 1m9, toàn thân đầy cơ bắp, bàn tay to như quạt hương bồ. Đầu bóng lưỡng đi kèm với dây xích vàng, rõ ràng là dáng vẻ có thể làm đại ca xã hội đen, ai dám đối chọi với ông chứ.
"Hà Chúc! Trịnh Khuyết! Thầy thấy các em nói chuyện rất vui đó, nhiều thời gian lắm đúng không?" Thầy Lưu cười lạnh: "Tuần này học thuộc "Tỳ bà hành(1)" cho thầy! Thứ sáu kiểm tra!"
(1) "Tỳ bà hành" của Bạch Cư Dị.
Hà Chúc kêu rên một tiếng, bàn tay cầm sách Ngữ văn cũng run lên: "Thầy ơi, không phải là em không biết "Tỳ bà hành", nhưng thầy muốn em thuộc bài này, em thật sự không làm nổi đâu."
Về phần Trịnh Khuyết thì căn bản chẳng biết "Tỳ bà hành" là gì.
Gã còn đang không hiểu vấn đề, vừa nghe cái tên là đã cảm thấy đây có lẽ là một bài thơ cổ, lập tức vỗ ngực cam đoan: "Không thành vấn đề."
Không đến một trăm chữ, còn có bốn ngày, một ngày học hai mươi mấy chữ, thể nào cũng thuộc được.
Hà Chúc tức giận trừng gã, hận không thể dùng keo dính cái miệng đó lại. Y giở loạt soạt đến bài "Tỳ bà hành", đẩy đến trước mặt Trịnh Khuyết.
"Không thành vấn đề? Mày không thành vấn đề?"
Trịnh Khuyết nhìn mấy trang giấy chen chúc đầy chữ, choáng váng.
"Không học hả." Thầy Lưu cũng không giận, ông nhìn Hà Chúc: "Máy chơi game ban sáng..."
Một giây sau Hà Chúc đầu hàng: "Em học! Em học!"
Xử lý xong mấy người này, thầy Lưu mới đi đến cạnh Cảnh Từ, sau đó cúi người cầm lên quyển "Năm ba" cậu đang làm.
Ban đầu thầy Lưu muốn bảo cậu rằng, đừng cố gắng sai phương hướng, mới bắt đầu học tập thì cần tập trung vào căn bản, cũng đừng nóng vội làm bài ôn luyện.
Ông lơ đãng nhìn thoáng một đáp án, phát hiện nó đúng.
Thầy Lưu suýt cho là mình hoa mắt, không dám tin mà xem tiếp, liên tục vài đáp án chưa sai cái nào.
"Em..."
Thầy Lưu nhìn Cảnh Từ bằng vẻ mặt phức tạp.
Còi báo động trong lòng Cảnh Từ kêu vang, nghĩ rằng thầy Lưu đã nhận ra điều gì đó. Cậu định bật ra những lời đã tìm sẵn trong đầu, song lại nghe thấy thầy Lưu nói ——
"Em học thuộc đáp án đằng sau à?"
Thầy Lưu vỗ vai Cảnh Từ, vắt óc nghĩ lời cổ vũ cậu. Nín nghẹn hồi lâu, rốt cuộc ông mới phun ra một câu: "Trí nhớ không tệ, bây giờ ráng lên thì còn theo kịp, nhưng về sau cũng đừng thế nữa."
Cảnh Từ: "..."
Cảnh Từ đờ đẫn đáp: "Vâng."
"Nếu không làm được thì đến phòng làm việc tìm thầy, giờ tự học buổi tối thầy đều rảnh." Thầy Lưu đưa sách bài tập cho Cảnh Từ, vui mừng nói: "Ngày mai thầy cũng sẽ nói với các giáo viên bộ môn khác, em đừng ngại, có chỗ nào không hiểu, muốn hỏi cứ hỏi. Học tập cần phải chịu khó, lớp ta cũng cách văn phòng không xa lắm, chạy một lát thôi, không thiệt thòi."
Cảnh Từ thấy ấm áp trong lòng, gật gật đầu: "Em biết rồi, cảm ơn thầy."
"Học hành chăm chỉ nhé." Thầy Lưu lại động viên cậu một câu, lần nữa cầm chai nước của mình lên, sau đó nhìn lướt qua lớp học với vẻ cảnh cáo rồi thong thả ra khỏi phòng.
Sau khi thầy Lưu đi, Cảnh Từ cầm bút tiếp tục làm bài. Thẳng đến lúc hoàn thành hết một bài, cảm thấy toàn thân mình nạp đầy điện xong là cậu vô cùng nhiệt tình tìm quyển sổ, bắt đầu soạn kiến thức đại cương các môn.
Doanh Kiêu ngắm cậu chốc lát rồi xoay người.
Hà Chúc cầm bài poker và hét lớn gọi người đến chơi đánh bài: "Anh Kiêu, chơi một ván đi. Mẹ nó, bị lão Trịnh bẫy chết rồi. Nhất định phải tìm ít trò vui giải trí mới được, không thì nghẹn chết mất. Bài "Tỳ bà hành" là để con người học thuộc à? Có phải là Bạch Cư Dị điên rồi không, viết ra những thứ này gieo họa cho đời sau!"
Trịnh Khuyết định lấy công chuộc tội, nghe vậy bèn sáp tới: "Cho tao một chỗ, tao cũng chơi."
"Mau mau cút đi!" Hà Chúc đẩy gã sang một bên rồi kéo Bành Trình Trình đang nằm sấp trên bàn dậy. Y vừa phát bài soạt soạt vừa cười lạnh: "Mày quá ngu, tao từ chối."
Trịnh Khuyết giận dữ: "Tao ngu? Tao cũng không gọi cả anh Kiêu chơi bài đâu! Trực tiếp chờ làm kẻ hy sinh, hai chúng ta ai ngu hơn?"
Hà Chúc lắc đầu: "Tao thích!"
Trịnh Khuyết bị y chọc tức đến nỗi mắt trợn trắng, ném điện thoại vào ngăn bàn, không chơi tiếp mà chỉ vào Hà Chúc: "Hôm nay tao ở ngay bên cạnh xem mày thua ra sao!"
Doanh Kiêu chơi bài hết sức lợi hại, gần như chưa bao giờ thua, bình thường bọn Hà Chúc đều không thích chơi cùng hắn.
"Hai con Q." Doanh Kiêu tựa nửa người lên bàn, ném ra hai tấm bài một cách biếng nhác.
Hà Chúc nheo mắt nhìn sắc mặt của hắn, sau đó lén lút "meo" về phía Bành Trình Trình. Bành Trình Trình vô cùng cảnh giác, lập tức đập ra hai quân bài lên bàn. Hà Chúc ngượng ngùng dời mắt đi: "Hai con 2."
Bành Trình Trình lắc đầu ra hiệu mình không theo.
Hà Chúc hí ha hí hửng ra một quân: "Ba con 3."
Bành Trình Trình: "Ba con 8."
Doanh Kiêu híp mắt không phản ứng, bài trên tay nghiêng hẳn, người đối diện có thể nhìn thấy.
Tâm tư hắn không đặt trên việc chơi bài, trong đầu toàn nghĩ về kẻ tên Tiết Kim Tinh.
Hơi quen tai, hình như từng nghe ở đâu đó...
Hà Chúc gọi hắn một tiếng đầy thăm dò: "Anh Kiêu, đến lượt mày."
Doanh Kiêu ngước mắt nhìn thoáng qua mặt bàn, không quan tâm: "Hai con 8 hả? Tao ra hai con 9."
"Lão Bành ra ba con 8." Hà Chúc sửa cho hắn: "Không đúng nha anh Kiêu, mày sao thế? Nghĩ gì đấy?"
"Bọn mày..." Doanh Kiêu úp bài xuống bàn, đăm chiêu hỏi: "Biết Tiết Kim Tinh không?"
"Từng nghe qua cái tên này." Hà Chúc khổ sở suy nghĩ: "Nhưng nghĩ mãi không ra."
Trịnh Khuyết tiếp lời: "Hình như tao cũng có nghe qua, liệu có phải là đám biến thái 11/1 hay 11/2 không? Suốt ngày đạt hết giải này đến giải khác, lão Lưu nhắc mãi nên cảm thấy quen tai."
Doanh Kiêu khẽ gõ mặt bàn: "Có lẽ vậy."
"Sao thế anh Kiêu?" Hà Chúc không còn hứng thú đánh bài, y đặt mấy lá trên tay xuống: "Tên không có mắt nào chọc giận mày hả? Chúng ta đi trị tên đó nhé?"
"Được rồi." Doanh Kiêu mím môi, cười một tiếng: "Không sao."
Khối mười và mười một dừng giờ tự học buổi tối vào lúc chín giờ bốn mươi lăm phút, khối mười hai là mười giờ hai mươi lăm.
Nhưng với những học sinh lớp 11/7 này, đừng nói là chín giờ bốn mươi lăm, mới hơn chín giờ một chút đã chạy đi phân nửa.
Trước đó Cảnh Từ đã bảo Lý Trụ đi cùng cậu về ký túc xá vào buổi tối. Nhưng điện thoại của Lý Trụ rung không ngừng, cậu ta trốn dưới gầm bàn bắt máy rồi vứt lại một câu: "Sau khi tan học cậu về trước đi, bạn tớ mang theo một cô gái tới tìm!", sau đó toét miệng chạy.
"Nè ——" Cảnh Từ vươn tay định túm cậu ta lại nhưng không được, đành trơ mắt nhìn cậu ta lao vụt mất dạng.
Trong lòng âm thầm rầu rĩ, một mình thì làm sao tìm được ký túc xá đây.
Doanh Kiêu ngắm vẻ cau mày của cậu rồi tìm lịch sử nhắn tin với Lý Trụ, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
Thấy phòng học đã trống hơn nửa, Hà Chúc cũng ngồi chẳng yên nữa. Y kéo Doanh Kiêu: "Đi thôi anh Kiêu, ra ngoài buông thả một chút không? Lão Trịnh đã đặt chỗ ở 1982 rồi đấy."
1982 là một club giải trí gần trường. Nhóm Doanh Kiêu thường xuyên qua chơi.
"Bọn mày đi đi." Doanh Kiêu từ chối: "Hôm nay tao có việc."
Bành Trình Trình nhíu mày: "Không về nhà à?"
Doanh Kiêu gật đầu, trong mắt đượm ý cười: "Đêm nay ở ký túc xá."
Trịnh Khuyết nghi hoặc: "Sao anh Kiêu bỗng nhiên muốn ở ký túc xá? Không phải mày nói giường ký túc xá không thoải mái nên không ngủ được à?"
Doanh Kiêu xoay bút một cách thành thạo, lơ đãng chuyển đề tài: "Ừm, có ít việc. Bọn mày cứ chơi vui, đêm nay ghi nợ dưới tên tao."
Hà Chúc cười như điên, nịnh bợ Doanh Kiêu hết mình: "Không hổ là anh Kiêu của tao, rộng rãi nhất! Đúng là anh em!"
Trịnh Khuyết cười hì hì, thổi nụ hôn gió tới Doanh Kiêu: "Cảm ơn ba ba!"
"Đừng nghịch nữa." Doanh Kiêu đá gã một cú, cười mắng: "Buồn nôn, mau cút đi."
Trịnh Khuyết cũng không để bụng, vừa la hét vừa kề vai sát cánh đi cùng Hà Chúc và Bành Trình Trình.
Cảnh Từ vốn định đi cùng học sinh 11/7, ít nhất cũng phải tìm được khu ký túc xá đã, những thứ khác thì lúc về nói sau. Có điều, hầu hết học sinh 11/7 ở ngoại trú, ra khỏi khu dạy học là đến thẳng cổng trường, chẳng hề rẽ sang hướng khác.
Gần như trong chớp mắt, khu dạy học chỉ còn một mình cậu.
Cảnh Từ đang phiền muộn, không biết mình nên tự tìm hay là chờ lớp khác tan học rồi bám theo sau về ký túc xá, đằng sau cậu bỗng truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Ê."
Cảnh Từ quay đầu lại, Doanh Kiêu đã đi tới từ phía sau. Vóc dáng hắn cao ngất, mặt mày nhuốm vẻ lười biếng. Hắn mặc một chiếc sơ mi trắng rộng rãi bao quanh cơ thể, gió thổi qua để lộ đường cong chắc khỏe đẹp đẽ.
Cảnh Từ giật mình: "Có chuyện gì..."
"Cùng đi nhé." Tiếng trầm thấp của hắn truyền đến từ trên đầu cậu.
Cảnh Từ không nói chuyện cũng chẳng động đậy. Cậu còn chưa quên việc Doanh Kiêu đùa giỡn cậu ở phòng học ban nãy.
"Sao thế?" Doanh Kiêu nhướng mày, cong môi gượng cười: "Không về ký túc xá à? Sao không đi?"
Hắn hơi nghiêng người qua: "Sợ tôi bán cậu đi à?"
Cảnh Từ ngước mắt nhìn hắn, người này còn mặt mũi nói nữa hả? Chẳng lẽ bản thân mình làm cái gì mà trong lòng cũng không biết ư?
Doanh Kiêu nén cười, thanh âm khàn khàn vô cùng dễ nghe trong bóng đêm: "Bạn học nhỏ, không được nha. Tuổi còn nhỏ mà sao suy nghĩ đen tối vậy chứ. Tôi bán cậu thì được cái gì? Cậu sẽ làm nũng à? Sẽ hôn môi à? Sẽ..."
"Câm miệng!" Cảnh Từ cắn răng, vành tai đỏ lên, hung hãn trừng hắn, sau đó sải bước thật nhanh về phía trước.
Doanh Kiêu buồn cười, nhấc chân đuổi theo.
Tác giả có lời muốn nói: Bạn học nhỏ, đến đây, anh dạy cậu hôn môi.