Bệnh choáng máu của Doanh Kiêu không phải bẩm sinh.
Năm mười hai tuổi, hắn tận mắt chứng kiến mẹ mình tự sát.
Thiếu niên vừa chiến thắng một trận bóng, tâm trạng hào hứng, mồ hôi đầm đìa, kéo cửa phòng tắm ra, ngẩng đầu là bị từng vũng máu tươi chen vào tầm mắt.
Trong phòng tắm trang trí tinh tế ấm áp, mẹ hắn nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt trắng bệch nằm trong bồn tắm, trên cổ tay rũ xuống là một vết cắt dài sâu hoắm.
Người phụ nữ dặn dò hắn cẩn thận trước khi ra cửa, mới chỉ vẻn vẹn qua nửa ngày, bất luận hắn gọi thế nào, khóc ra sao, cũng sẽ không tiếp tục để ý đến hắn nữa.
Sau mấy năm bị bệnh trầm cảm hành hạ, việc Diệp Lỵ Lỵ - mẹ Doanh Thắng Quân đường hoàng đến gặp, đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết bà.
Viết di chúc phân chia tài sản xong, sau khi bảo đảm con mình cả đời chẳng lo ăn mặc, bà lựa chọn rời đi không ngoảnh lại.
Thời thơ ấu, phòng tắm từng là nơi Doanh Kiêu thích nhất.
Khi ấy, hắn dẫn theo cún vàng nhỏ vui sướng đùa nghịch trong nước.
Lần nào cũng có nhắc nhở dặn dò dịu dàng của mẹ vang bên tai.
Sau khi hắn dọn dẹp tinh tươm, bà sẽ luôn ngồi xổm xuống xoa đầu hắn, rồi lại xoa cún vàng, khen một câu Kiêu Kiêu giỏi quá, em trai cũng rất ngoan.
Nhưng kể từ ngày đó, phòng tắm biến thành ác mộng của hắn.
Mặc kệ ngày sáng đêm tối, màu đỏ tràn ngập không gian luôn tồn tại trong trí óc hắn, khó có thể xóa nhòa.
Tiếp đó Doanh Kiêu phát hiện, mình rốt cuộc không thể nhìn thấy máu nữa.
Hắn không nói cho bất kỳ ai, ngay cả Hà Chúc chơi với hắn từ nhỏ đến lớn cũng không biết.
Chẳng ai biết hắn đã gặp phải việc ngoài ý muốn như hôm nay biết bao lần rồi, lần nào cũng đều tự bản thân cố gắng vượt qua, dù sao cũng chỉ choáng váng chốc lát, không chết được.
Nhưng lần này không giống vậy, cùng là máu tươi, cùng là choáng váng.
Người hắn muốn bảo vệ nhất trên đời này.
Cái người mà hắn ép buộc mới thừa nhận thích hắn.
Lại đưa tay lên che mắt hắn trước.
Hai mắt Doanh Kiêu nhắm chặt. Hắn tựa vào Cảnh Từ, mặc cậu đỡ mình đến tiệm trà sữa ven đường.
"Một ly trà sữa, yến mạch, ừm tùy đi. Rất xin lỗi, có thể cho tôi một cốc nước ấm được không?"
"Đúng rồi, không nên quá nóng."
"Cảm ơn."
Cảm giác đặc thù của miệng cốc nước chạm lên môi, bên tai truyền đến giọng nói nồng đượm lo âu của Cảnh Từ: "Doanh Kiêu? Doanh Kiêu, uống chút đi."
Trong khoảnh khắc đó, dường như máu tươi quấy nhiễu hắn nhiều năm nay đã rời xa. Ngoài người này, trong tâm trí, trong suy nghĩ, chẳng còn gì khác.
"Anh... Anh không sao." Doanh Kiêu thở dốc vài tiếng. Hắn hơi hé mắt, khó khăn cười: "Đừng lo."
"Uống chút nước đi." Cảnh Từ nhích về phía hắn, giơ cốc nước lên cao, sắc mặt nhuộm sầu lo.
Doanh Kiêu thuận theo ý cậu, há miệng ra.
Nước ấm chảy vào miệng, đúng lúc giảm bớt sự lạnh lẽo của cơ thể, tay chân cũng bắt đầu lấy lại cảm giác.
Doanh Kiêu dựa lên Cảnh Từ, khóe môi nhướng lên, lần đầu tiên cảm thấy loại cảm giác vô lực này cũng không bết bát đến thế.
Chờ Doanh Kiêu hoàn toàn hồi phục, hai người mới đứng dậy về trường học.
Trên đường đi, Cảnh Từ xốc tinh thần thêm vài lần, giống như thú nhỏ lần đầu ra ngoài kiếm ăn, cảnh giác với mọi yếu tố gây bất lợi cho Doanh Kiêu có thể xuất hiện xung quanh.
Nhìn cậu, Doanh Kiêu chỉ cảm thấy trái tim nhũn ra.
Có ông già Noel trong bóng tối sao? Đưa một Cảnh Từ tốt như vậy đến bên cạnh hắn.
Doanh Kiêu khẽ cười, mượn tay áo đồng phục che chắn, vươn tay móc lấy ngón út của Cảnh Từ.
Cảnh Từ giật mình, vô thức nhìn xung quanh. Ánh mắt rơi xuống gương mặt mỉm cười của Doanh Kiêu, cậu mím môi, không động đậy, mặc hắn cầm tay mình bước từng bước về phía trường học.
Qua đợt kiểm tra cuối kỳ, toàn trường đều thả lỏng, ngay cả diễn đàn cũng lấy lại lượng xem ngày trước.
[Giải phóng rồi, chờ kết quả rồi về nhà ăn Tết thôi.]
[Nhắc mới nhớ, sắp đến trận chung kết giải Toán quốc gia, không biết anh Từ sẽ có thành tích ra sao đây.]
[Chờ xem thôi, toàn bộ chung kết kéo dài trong năm ngày, vào ngày thứ bảy là có kết quả.]
[Suốt quãng thời gian này, nhóm anh Từ vẫn luôn chuẩn bị cho giải đấu, hình như không học hành gì nhỉ? Tao tự dưng có một ý nghĩ lớn mật... Liệu hạng nhất lần này có phải là tao?]
[Riêng tao vẫn rất thưởng thức kẻ không tự biết mình như lầu trên. Cho dù gần một tháng không học gì, anh Từ của mày vẫn là anh Từ, có được không?]
[Không nhất định, biết đâu đấy?]
[Ban đầu không chờ mong kết quả cuối kỳ lắm, nhưng nghe mày nói thế này, lại giống như ngóng trông kết quả mau công bố đây, hahahaha.]
[Đoán là bây giờ anh Từ đã không thèm để ý kết quả cuối kỳ. Nếu có thể vào đội tuyển quốc gia thì tương đương với trực tiếp vào Thanh Hoa Bắc Đại, còn được tùy ý chọn ngành, hâm mộ.]
[Tiến vào đội tuyển quốc gia, sau đó lại thông qua hai vòng tuyển chọn. Liệu anh Từ của tao có thể tiến vào đội quốc gia rồi đại diện quốc gia tham gia thi Toán Olympic quốc tế?]
[Lầu trên, mày... Được rồi, cuối kỳ đã mệt, ngủ ngon đi, tiếp tục nằm mơ.]
Trong cái nhìn chăm chú của thầy trò toàn trường, cuối cùng nhóm Cảnh Từ đã tới ngày xuất phát.
Giải chung kết Toán học toàn quốc còn được gọi là trại đông Toán học dành cho học sinh cấp ba, kéo dài năm ngày. Năm nay sẽ do Nhất Trung ở Dương Thành phụ trách.
Ngày đầu tiên là các đội từ các tỉnh khác nhau tập trung, hiểu rõ quy tắc thi đấu.
Ngày thứ hai là tham quan Nhất Trung Dương Thành, làm quen với trường thi.
Ngày thứ ba và ngày thứ tư mới là ngày thi.
Ngày thứ năm thật ra không có gì, buổi sáng các đội đã có thể trực tiếp trả phòng rời đi.
Hai ngày sau khi kết thúc trận chung kết sẽ lần lượt công bố kết quả. Có đội tuyển tiếp tục ở lại khách sạn chờ kết quả.
Sắp xếp cụ thể của bên Thực nghiệm tỉnh còn chưa được thông báo cho học sinh, nên Cảnh Từ cũng không rõ lắm.
"Đồ đạc đều mang đủ chưa? Có quên gì không?" Trông Triệu Phong còn căng thẳng hơn bất kỳ ai, hỏi đi hỏi lại nhiều vấn đề: "Đừng đến nửa đường mới nhớ ra là chưa mang cái gì đó nhé."
"Đã đủ ạ." Ban đầu lòng bàn tay Chu Siêu đổ mồ hôi ướt sũng, nhưng bị Triệu Phong lăn qua lộn lại như thế, sự hồi hộp trong lòng nháy mắt biến mất. Cậu ta đến cạnh Cảnh Từ, lặng lẽ nói: "Thầy Triệu của chúng ta đã hỏi câu này bốn lần, tớ có đếm."
Cảnh Từ không nhịn cười được.
Dường như Triệu Phong cũng nhận ra mình quá căng thẳng, sợ tạo thành áp lực cho học sinh nên ông bèn ho một tiếng, chuyển chủ đề: "Dương Thành cách chúng ta khoảng hai tiếng tàu hỏa. Tầm chiều tối chúng ta có thể tới khách sạn. Thầy cho Tiểu Tiêu phí đón khách rồi, sau khi tới đó các em sẽ gặp Tiểu Tiêu trước. Nó sẽ hướng dẫn cho các em hạng mục công việc cần chú ý ở trại đông."
Bất kể là tuyển thủ dự thi hay là giáo viên dẫn đội đều cần nộp chi phí ăn ở nhất định cho ban tổ chức.
Chi phí cho mỗi người cũng không giống nhau, trung bình khoảng tầm trên dưới hai ngàn đồng.
Năm nay, lần đầu tiên kết quả thi Olympic của Thực nghiệm tỉnh khá tốt, nên trường học cũng hào phóng, dứt khoát gánh hết mọi khoản phí bao gồm ăn ở đi lại chi tiêu trong giải đấu, giảm bớt rất nhiều áp lực cho Cảnh Từ.
"Hơn nữa." Triệu Phong suy nghĩ rồi nói: "Nếu xuất hiện tình trạng không quen thời tiết thì không được ngại ngần gì, cũng không uống thuốc linh tinh. Trước hết phải nói với thầy, biết chưa?"
"Dạ."
"Thế được rồi." Triệu Phong vung tay: "Chúng ta xuất phát."
Trên đường đến Dương Thành, vì áp lực trận chung kết ngay trước mặt, nên ngay cả Chu Siêu cũng ít ồn ào hẳn.
Lên tàu, bọn họ tìm tới vị trí của mình, sôi nổi mở cặp chuẩn bị đọc sách. Mặc kệ có đọc vào đầu hay không, có tâm lý an ủi là được.
Cảnh Từ đặt hành lý của mình lên giá đựng hành lý. Cậu thò tay mò trong cặp, lập tức ngẩn người.
Xúc cảm qua bàn tay không phải là sách giấy ôn thi, mà là cảm giác nhựa cứng cứng.
Cậu chậm rãi móc thứ mình sờ được ra, là một hộp bánh ngọt sữa bò rắc sợi dừa.
"Anh Từ, hóa ra cậu tinh tế thế cơ đấy?" Chu Siêu nhìn thấy bánh ngọt trên tay cậu, giống như phát hiện ra đại lục mới, cười nói: "Đi ra ngoài còn muốn mang bánh ngọt theo, rất được đó nha."
Cảnh Từ không tiếp lời cậu ta. Cậu nhìn chiếc bánh trong tay, thật lâu sau bỗng bật cười.
Đây là cách cổ vũ đặc biệt chỉ của riêng cậu và Doanh Kiêu. Hắn muốn nói điều gì cậu đều hiểu cả. Cậu sẽ dốc hết sức, mặc kệ kết quả thế nào cũng sẽ không tiếc nuối.
Mà tại phòng học lúc này, học sinh 11/7 qua kiểm tra cuối kỳ là toàn thân nhẹ nhõm. Có người túm tụm tán gẫu, có người ngồi đọc tiểu thuyết, còn có mấy đôi yêu sớm trộm đổi chỗ ngồi, len lén cầm tay nhau dưới gầm bàn.
Khéo léo từ chối Hà Chúc mời chơi bài, Doanh Kiêu yên tâm ngồi tại chỗ mình, mở hộp bút, chuẩn bị cầm bút làm một bộ đề Toán.
Kéo khóa ra, hắn hơi ngơ ngác.
Hộp bút vốn chỉ đựng bút, không biết đã bị nhét vào một mẩu giấy nhỏ từ lúc nào.
Tờ giấy được xếp ngay ngắn vuông vắn, không hề méo xẹo một ly. Không cần hỏi Doanh Kiêu cũng biết là Cảnh Từ bỏ vào.
Là có chuyện muốn nói với hắn, nhưng vì ngượng ngùng nên chỉ có thể dùng cách này để biểu đạt sao?
Doanh Kiêu mỉm cười mở giấy ra.
Ngực hắn tràn ngập ấm áp như muốn nổ tung.
Trên tờ giấy không lớn lắm viết đầy nhiệm vụ học tập của hắn trong mấy ngày nay.
Ngày nào phải học môn nào, sách ôn tập nào, đều đánh dấu rõ ràng. Thời gian cũng sắp xếp hợp lý, không khiến hắn quá căng thẳng, cũng không đến mức quá thả lỏng.
Trước trận tranh tài quan trọng như vậy, trong lòng bạn trai của hắn vẫn luôn lo lắng về hắn.
Doanh Kiêu cụp mắt, ngón tay ma sát tờ giấy rất lâu, sau đó mới cẩn trọng đặt nó vào hộp bút lần nữa. Hắn dựa theo hướng dẫn của Cảnh Từ mà đổi một quyển sách ôn tập khác.
Sau khi đến Dương Thành, nhóm Cảnh Từ trực tiếp đón xe đi khách sạn do ban tổ chức chỉ định.
Triệu Phong thu lại thẻ căn cước của bọn họ, vừa làm thủ tục lễ tân cho bọn họ vào ở, vừa dặn dò: "Lát nữa vào phòng cất hành lý, đừng ỷ vào ngày mai trại đông mới bắt đầu mà chạy loạn, nghe chưa?"
"Dạ." Mấy người lên tiếng, lấy lại thẻ căn cước rồi trở về phòng mình.
Cảnh Từ và Chu Siêu ở chung một phòng có hai giường đơn. Cửa vừa mở, Chu Siêu liền ồ một tiếng: "Phòng tốt ghê!"
Ban tổ chức rất biết lựa chọn, mặc dù khách sạn này kinh doanh lâu năm có uy tín, nhưng mới được tân trang, căn phòng được trang trí đẹp đẽ rộng rãi.
Chu Siêu ném vali hành lý lên đất, chọn một chiếc giường rồi ngồi xuống. Cậu ta cảm thán: "Lần này không uổng công, ví dụ nếu không lấy được thành tích gì, nhưng ở khách sạn này năm ngày cũng đáng."
Cảnh Từ ừ một tiếng, đặt cặp nghiêm chỉnh ở đầu giường. Cậu đang chuẩn bị dọn dẹp hành lý, muốn lấy ra đồ đạc cần dùng, thì điện thoại trong túi rung lên một cái.
Cậu cầm xem, là tin nhắn của Doanh Kiêu.
[Kiêu]: Đến rồi à?
Cảnh Từ nhìn đồng hồ, vừa tan học tiết bốn, thảo nào Doanh Kiêu sẽ dùng điện thoại.
[Cảnh]: Ừm, đã đến khách sạn.
Sợ Doanh Kiêu không yên lòng, Cảnh Từ ngẫm nghĩ rồi giơ tay chụp hai tấm quanh phòng, gửi cho hắn.
[Cảnh]: Khách sạn trang trí rất đẹp mắt, hoàn cảnh không tệ.
Doanh Kiêu ở đầu kia lập tức trả lời ——
[Kiêu]: Rất đẹp.
Cảnh Từ cười cười, đang định hỏi hắn đi ăn cơm chưa, trong khung chat lại nhảy ra một tin mới ——
[Kiêu]: Điều đẹp mắt nhất đang nói chuyện với anh.
Tác giả có lời muốn nói: Sau khi xuyên thư ——
Cảnh Từ: Trong bóng tối có nghé mới sinh.
Doanh Kiêu: Trong bóng tối có ông già Noel.