Editor: spring | Beta: lnc
Cảnh Từ không ngừng vuốt ve vật trong tay, hốc mắt đỏ lên.
"Anh..." Hầu kết cậu giật giật, cố hết sức nén lại tiếng nghẹn ngào: "Làm cái này lúc nào?"
"Khoảng thời gian trước." Doanh Kiêu cười một tiếng, không muốn nhiều lời về việc này.
Cánh tay hắn khẽ dùng sức, kéo Cảnh Từ đến bên cạnh mình, nói khẽ: "Anh biết em không muốn có liên hệ với bên kia nữa, nếu đã muốn cắt đứt, vậy cắt đứt hoàn toàn, sạch sẽ, có đúng không?"
Cảnh Từ gật đầu.
"Dời hộ khẩu sang bất động sản là phương pháp nhanh nhất." Doanh Kiêu rất hiểu Cảnh Từ, ngay cả phí sinh hoạt cậu cũng không muốn mở miệng xin hắn giúp đỡ, hắn ép hỏi nhiều lần mới nói ra sự thật, huống chi là tuỳ tiện nhận lấy một căn nhà.
Hắn chỉ có thể giành trước nói: "Chuyện khác không quan trọng, điều cần gấp nhất trước mắt là dời hộ khẩu đi."
Cảnh Từ ngước mắt, yên lặng nhìn Doanh Kiêu, gần như không nhịn nổi cảm xúc đang dâng lên trong lòng.
Cậu không biết vì việc này mà Doanh Kiêu giấu cậu chuẩn bị bao nhiêu, cũng chẳng biết làm thế nào Doanh Kiêu lấy được sổ hộ khẩu của nhà họ Cảnh.
Trước đó, Doanh Kiêu không nhắc đến một chút nào với cậu.
Hắn lẳng lặng làm xong tất cả công việc, sau đó mới mới nâng trái ngọt đến trước mặt cậu rồi nói với cậu, chỉ cần cắn một cái không tốn sức là được.
Hai quyển sổ nhỏ nhẹ bẫng là tấm lòng nặng trĩu của hắn.
Doanh Kiêu thấy cậu không nói lời nào một hồi lâu, còn tưởng cậu đang muốn mở miệng từ chối, bất đắc dĩ nói: "Trong lòng đừng có gánh nặng, cũng đừng đẩy tới đẩy lui với anh, không cần thiết."
Hắn nhìn thẳng vào mắt Cảnh Từ, chân thành nói: "Chuyện của hai ta sẽ vẫn luôn không thay đổi, đúng không?"
Cảnh Từ gật đầu thật mạnh.
"Vậy chẳng phải ổn thỏa rồi sao, cả người em là của anh, không chạy được, căn nhà kia đứng tên ai có gì khác biệt không?" Doanh Kiêu cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu, khẽ cười nói: "Nghe lời, đừng ép anh phải dùng phương pháp đặc thù bắt em đồng ý."
Yết hầu Cảnh Từ như bị thứ gì chặn lại, không nói nên lời.
Doanh Kiêu sao có thể tốt như vậy, rõ ràng là hắn tặng đồ cho cậu, lại vì để cậu yên tâm mà cố ý nói ra những lời này.
Hắn lúc nào cũng chăm lo cho cậu, từ sinh hoạt đến trạng thái tâm lý, không bỏ qua thứ gì.
Cảnh Từ dựa trán vào vai Doanh Kiêu, không cho hắn nhìn thấy vành mắt đỏ bừng của mình.
"Em..." Cậu hít thở sâu, lần đầu tiên hận miệng của mình rõ đần, rõ ràng có đầy bụng muốn nơi, đến bên miệng chỉ còn lại một câu: "Em nghe theo anh tất."
Nhà ở không phải những món đồ đạc khác, nó quá quý giá.
Dù Doanh Kiêu nói đều đúng, cậu vẫn chẳng thể yên tâm thoải mái đón nhận.
Nhưng cậu sẽ không từ chối, làm hủy hoại khoảnh khắc này, như vậy quá già mồm, quá không biết điều, cũng quá chà đạp tấm lòng của Doanh Kiêu.
Nghe vậy, Doanh Kiêu thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhận thấy giọng cậu không đúng.
"Em sao vậy?" Doanh Kiêu muốn quay mặt cậu qua để xem, Cảnh Từ lại vô cùng cứng đầu chôn trên vai hắn, sống chết cũng không dậy.
Doanh Kiêu bật cười, không ép cậu nữa, hắn đưa tay vuốt ve tóc và gáy cậu, bỗng nhiên nói: "Em yêu, anh cảm thấy chuyện này có hơi không đúng lắm."
Cảnh Từ đang đắm chìm trong vại cảm động không thể tự kiềm chế, cậu vô ý thức trả lời một câu: "Ừ?"
"Lúc hai chúng ta hân hoan sao em không kích động như vậy chứ?" Doanh Kiêu nhướng mày, nói khoác mà không biết ngượng: "Một người đàn ông tốt, đốt đèn lồng cũng khó tìm được như anh, chẳng lẽ ở trong lòng em còn kém hơn một căn nhà vớ vẩn?"
Cảnh Từ: "..."
Cảnh Từ dở khóc dở cười, cảm xúc suýt không ép xuống nổi thoáng chốc hòa hoãn lại: "Em không có."
Doanh Kiêu được đằng chân lân đằng đầu: "Vậy em chứng minh một chút cho anh xem đi."
Chứng minh? Chứng minh như thế nào?
Doanh Kiêu lại không nói tiếp, chỉ chơi ngón tay cậu, hiển nhiên đang chờ cậu chủ động mở miệng.
Tim Cảnh Từ đập nhanh hơn, cậu lấy lại bình tĩnh, thật lâu sau nhỏ giọng nói: "Anh quan trọng nhất..."
Nụ cười trên mặt Doanh Kiêu chậm rãi sâu hơn, hắn thầm nhấm nuốt câu nói này mấy lần trong lòng, nghe giọng Cảnh Từ không còn run rẩy, không lại phóng túng nữa: "Được..."
"Quan trọng hơn hết thảy." Cảnh Từ nói tiếp, âm thanh không lớn nhưng rõ ràng truyền vào trong tai Doanh Kiêu.
Hô hấp Doanh Kiêu cứng lại, lập tức dùng sức ôm cậu vào lòng mình.
Hồi lâu sau, đợi tâm trạng hai người không còn quá kích động nữa, Doanh Kiêu buông Cảnh Từ ra, nói: "Đi, đi ăn sáng đi."
Cảnh Từ gật đầu, đi theo hắn đến phòng ăn.
Khác so với trước đây, bữa sáng hôm nay có vẻ cực kỳ đơn giản, trước mặt Cảnh Từ chỉ có một tô mì.
"Mì trường thọ của em, anh tự tay..." Nửa đoạn sau của câu bị Doanh Kiêu kết thúc vào khoảnh khắc ánh mắt hắn rơi xuống tô mì.
"Đù!" Doanh Kiêu không nhịn được mà thấp giọng mắng một câu thô tục, hắn không dám tin nhìn bát mì kia: "Mì quần què gì đây! Sao mới bỏ đấy một hồi đã thành đống rồi?"
Vốn muốn khoe khoang, kết quả lại thành mất mặt.
Doanh Kiêu thẹn quá hoá giận, đứng lên bưng tô mì muốn đi về phía thùng rác, cắn răng: "Không ăn, anh ra ngoài mua cho em một bát."
"Không cần." Cảnh Từ ngăn hắn lại, động tác rất nhẹ lại vô cùng kiên định lấy về tô mì kia: "Em muốn cái này."
"Khụ." Doanh Kiêu ho nhẹ, lần đầu tiên lỗ tai nóng lên: "Được rồi, này còn thế nào..."
Còn chưa nói xong, hắn đã nhìn thấy Cảnh Từ ngồi về chỗ, cầm đũa lên, bắt đầu ăn mì.
Ánh mắt Doanh Kiêu phức tạp nhìn cậu, hồi lâu sau mới thoải mái cười một tiếng, không lại ngăn cản.
Cảnh Từ cực kỳ trân trọng ăn hết tô mì này, ngay cả miếng hành phi cháy cũng không bỏ sót.
Lúc này cảm xúc của cậu đã ổn định lại, không nhịn được mà hỏi Doanh Kiêu: "Sao em không thấy anh đi làm giấy tờ bất động sản?"
Doanh Kiêu cũng đã ăn xong, hắn để đũa xuống, rút một tờ giấy bên cạnh ra lau miệng, đáp: "Lần anh nói với em là khóa cửa phòng bị hỏng ấy."
Đôi mắt Cảnh Từ lập tức trừng lớn: "Lần đó anh phải đi xử lý chuyện này?"
"Nếu không thì thế nào?" Doanh Kiêu hỏi ngược một câu, bỗng nhiên phát giác giọng điệu của Cảnh Từ khác lạ: "Không phải thì em cho rằng anh đi làm gì?"
"Em..." Cảnh Từ xấu hổ: "Em xin lỗi."
Doanh Kiêu chợt phản ứng lại, Cảnh Từ sớm biết hắn đang nói dối, nhưng chỉ yên lặng chịu đựng, cái gì cũng không hỏi.
Trách không được sau khi hắn về thấy sắc mặt của cậu không đúng lắm.
Lúc ấy hắn còn tưởng rằng Cảnh Từ không muốn bị hôn, hóa ra là bởi vì chuyện này.
Doanh Kiêu mỉm cười gật đầu: "Cho nên em biết tất cả mọi chuyện, nhưng không hỏi anh, chỉ một mình đoán mò."
Cảnh Từ vừa xấu hổ vừa áy náy, lại xin lỗi Doanh Kiêu lần nữa.
Doanh Kiêu ném khăn giấy đi, thản nhiên nói: "Em sai chỗ nào?"
"Không nên hoài nghi anh..."
Doanh Kiêu bất đắc dĩ đáp: "Em vẫn chưa hiểu."
Cảnh Từ ngước mắt, nghi ngờ nhìn hắn.
"Không phải vấn đề này." Doanh Kiêu cảm thấy cách mình nói chuyện có hơi nặng, khẽ chậm lại, ngồi xuống bên cạnh Cảnh Từ: "Anh nói dối em, bất kể bởi vì điều gì thì cũng đều là lỗi của anh.
Em sẽ tức giận, sẽ hoài nghi là đúng."
Hắn nắm chặt tay Cảnh Từ, nhìn cậu thật sâu: "Nhưng em không vui, vì sao không nói ra?"
"Như vậy..." Cảnh Từ cụp mắt, khó khăn đáp: "Như vậy quá tính toán chi li."
Chút chuyện nhỏ đã muốn truy vấn ngọn nguồn, cậu rất sợ Doanh Kiêu bị cậu ép không thở nổi.
"Nói nhảm." Doanh Kiêu cười nhạo: "Lần em đến Dương Thành, anh cáu chuyện em và Tiêu Nhạc Duyệt đêm hôm khuya khoắt cùng đi ra ngoài, em cảm thấy anh tính toán chi li không?"
Cảnh Từ liền vội vàng lắc đầu.
Chẳng những không cảm thấy tính toán chi li, ngược lại bởi vì Doanh Kiêu chú trọng quan tâm mà có phần vui vẻ.
Cảnh Từ chợt hiểu.
"Lại chẳng phải." Doanh Kiêu đưa tay nâng cằm cậu: "Đang nói chuyện với em đấy, cúi đầu cái gì, nhìn anh."
"Anh chọc em tức giận, em phát cáu thế nào cũng được, đừng có kìm nén.
Ban đầu chỉ là việc nhỏ, kìm nén hoài kìm nén mãi sẽ biến thành chuyện lớn.
Nếu mấy chục năm sau đều như vậy, hai chúng ta còn sống thế nào?"
Cảnh Từ trong lòng âm thầm đổi vị trí suy tư một chút, nếu Doanh Kiêu cũng giống mình, cái gì cũng không nói, có cảm xúc khác thường cũng giấu giếm cậu, một người yên lặng tiêu hóa, cậu cũng sẽ không vui.
"Anh*, em xin lỗi." Cảnh Từ chủ động nắm tay hắn, bất chấp ngượng ngùng xấu hổ, vội vàng nói: "Em sai rồi, sau này...!sau này sẽ không như vậy nữa, em cam đoan đấy."
Còn chủ động gọi anh*, có thể thấy cậu thật sự nghe lọt.
(*Note một chút cho các bạn dễ hiểu nha, cụm anh* trong 2 đoạn trên là dịch từ từ "哥" (ca - anh trai), còn bình thường 2 bạn trẻ xưng hô "ta-ngươi", nhưng Việt Nam mình hổng có gọi nhau như vầy nên bọn mình chuyển thành anh-em, "anh" trong 2 đoạn vừa rồi khác "anh" bình thường 2 bạn trẻ xưng hô nha.)
Doanh Kiêu biết tính cậu, có thể tỏ thái độ thẳng thắn đã không dễ dàng.
Huống chi chuyện này hắn cũng sai một phần, lúc trước hắn luôn cho rằng rất nhiều chuyện không cần nhắn nhủ với Cảnh Từ, trực tiếp làm là xong.
Nhưng hiện tại xem ra, như vậy ngược lại sẽ khiến Cảnh Từ không có cảm giác an toàn.
Hắn tự suy nghĩ lại, không tiếp tục đề tài này: "Cam đoan cái gì, anh đâu phải lão Lưu."
Cảnh Từ tưởng là hắn vẫn còn để ý, đang muốn nói tiếp thì nghe thấy hắn nói: "Con người của anh tương đối thực tế, không thích nghe nói bằng miệng."
Trong lòng Cảnh Từ đang nôn nóng muốn đền bù cho Doanh Kiêu, trong lúc nhất thời quên mất đức hạnh của vị nhà mình, vội vàng hỏi: "Vậy anh thích gì?"
Doanh Kiêu liếm liếm môi, thấp giọng nói: "Anh thích làm bằng miệng."
Cảnh Từ sững sờ, lập tức nghĩ đến vài câu hắn thì thầm với cậu ở trên ghế sofa mấy ngày hôm trước, trong nháy mắt cả khuôn mặt đỏ lên.
Doanh Kiêu lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, thưởng thức dáng vẻ thẹn thùng không thôi của Cảnh Từ một hồi lâu, rồi mới quẳng đống hổ lốn trong đầu đi, nói đến chính sự: "Phòng ngừa đêm dài lắm mộng, em mau chóng đi sang tên đi."
Cảnh Từ đang ước gì hắn đổi chủ đề, lập tức nhẹ gật đầu.
"Có đủ tài liệu rồi hẳn rất nhanh có thể làm xong, đến lúc đó em cũng giống anh, là hộ khẩu độc lập."
Cảnh Từ giật mình: "Anh một mình một sổ hộ khẩu?"
Doanh Kiêu ừ một tiếng: "Năm đó mẹ anh làm, cụ thể tại sao làm thì anh không rõ lắm."
Cảnh Từ gật gật đầu.
Tất cả mọi chuyện đều đã nói ra, Doanh Kiêu không đùa giỡn Cảnh Từ nữa.
Đến phòng sách làm hai bộ bài thi, sau bữa cơm trưa hắn lên giường ngủ bù.
Vì tô mì trường thọ kia, hôm nay hắn đặc biệt dậy sớm, lúc này thật sự buồn ngủ không chịu nổi.
Cảnh Từ không ngủ, chờ Doanh Kiêu say giấc nồng, cậu cầm điện thoại di động đi ra ban công, nhập số điện thoại văn phòng luật sư vừa mới ghi lại rồi gọi.
Sợ đánh thức Doanh Kiêu, cậu thấp giọng: "Đúng, tôi muốn tư vấn về mặt bất động sản."
"Bất động sản trao tặng có thể hủy không? Không phải người thân, người được tặng đồng ý..."
"Hai bên cùng nhất trí là có thể? Được, tôi biết rồi, cảm ơn."
"Còn nữa..." Cảnh Từ nắm chặt điện thoại, hỏi tiếp: "Không phải người thân thì có thể ở cùng một sổ hộ khẩu không?"
"Đều là người trưởng thành, không còn là trẻ vị thành niên."
"Hộ khẩu trực thuộc? Có thật không? Được, ngày mai tôi có thời gian."
Cúp điện thoại, tâm trạng Cảnh Từ cực tốt, cậu vào phòng sách, lấy giấy tờ bất động sản ra, bỏ vào trong hộp sắt của mình.
Cậu đóng nắp lại, một giây sau không nhịn được lại mở ra nhìn một cái, nhìn đủ rồi lại một lần nữa đóng nắp hộp lại.
Chưa được bao lâu, cậu lại mở hộp ra.
Nhiều lần lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng cậu cũng nghĩ đến một biện pháp bảo tồn vĩnh viễn.
Cảnh Từ giơ điện thoại lên, chụp mấy bức ảnh về quyển sổ nhỏ kia.
Bất động sản trao tặng có thể huỷ bỏ, ngày mai cậu hẹn luật sư nói chuyện.
Cậu không cần nhà, nhưng cậu thật sự rất muốn chất chứa tấm lòng của Doanh Kiêu.
Cảnh Từ lưu luyến không rời sờ tờ giấy chứng nhận kia, nếu sau khi thay đổi quyền tài sản nó vẫn không bị lấy đi thì tốt biết mấy.
Có điều không sao cả, nghĩ đến lời luật sư vừa mới nói, ánh mắt Cảnh Từ tỏa sáng.
Hộ khẩu của những người không phải người thân có thể trực thuộc, trẻ vị thành niên không dễ làm nhưng hiện tại cậu đã trưởng thành.
Nếu như chuyện này xong xuôi, cậu và Doanh Kiêu sẽ thành người trên cùng một quyển hộ khẩu.
Cùng một sổ hộ khẩu, tờ đầu tiên là Doanh Kiêu, tờ thứ hai là cậu, như vậy cũng có khác gì những người đã kết hôn đâu?
Lén lút tưởng tượng hình ảnh kia, Cảnh Từ ôm hộp sắt, vui vẻ đến mức chỉ muốn lăn một vòng trên mặt đất.
- ----------------
Tác giả có lời muốn nói: Đến rồi đến rồi!.