Thầy Lưu gần đây có thể nói là xuân phong đắc ý. Từ khi tiếp quản lớp 11/7, ông chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái như thế, ngay cả soạn giáo án cũng hăng hái hơn bình thường.
Đối với một giáo viên, không gì có cảm giác thành tựu hơn khi nhìn một học sinh kém trở nên giỏi, chưa kể thế xông tới của Doanh Kiêu rất mạnh mẽ
Chỉ trong một học kỳ, số điểm đã tăng từ 400 lên 566. Kỳ thi tuyển sinh đại học vẫn còn một năm rưỡi nữa, nếu tên nhóc tiếp tục…
Thầy Lưu không thể nhịn được cười thành tiếng, lớp mình lại cho ra một người nữa hẳn là không vấn đề nhỉ?
“Lão Lưu, vẫn là ông lợi hại.” Trong phòng làm việc, một giáo viên chủ nhiệm đã chuẩn bị xong lớp, ngẩng đầu, xoa xoa cổ của mình, hâm mộ nói, “Một đứa gây nhức đầu như Doanh Kiêu thật sự để ông rèn luyện thành một học sinh giỏi.”
Bên cạnh, một thầy giáo trẻ xen vào: “Doanh Kiêu? Cái tên này nghe quen quen.”
Người giáo viên đầu tiên mở miệng đã phổ cập thông tin cho anh ta: “Tiểu Trần, cậu mới đến trường không lâu nên không biết đó thôi. Doanh Kiêu là một học sinh rất hỗn láo. Khi còn học lớp mười, cậu ta đã đánh một giáo viên trường chúng ta vào bệnh viện. Cuối cùng chính mình không có chuyện gì, nhưng giáo viên đó đã bị sa thải. “
Thầy Lưu không nghe nổi nữa, khịt mũi lạnh lùng và đặt bút xuống: “Doanh Kiêu không phải là người đã quá đáng. Giáo viên kia cố tình tiết lộ đề cho em ấy, lật ngược nói em ấy gian lận. Học sinh lớp tôi mà chẳng lẽ tôi không hiểu chắc? Doanh Kiêu căn bản sẽ không làm loại chuyện đó!”
Còn những chuyện mà thầy Lưu không nói ra, điều kinh tởm nhất ở người thầy đó không phải là chuyện này mà là việc lão ta nhận tiền từ mẹ kế của Doanh Kiêu, vu khống Doanh Kiêu cưỡng hiếp một cô gái.
Việc hủy diệt một cậu bé vị thành niên thật dễ dàng làm sao, không cần bằng chứng quá chắc chắn, cũng không cần những thủ đoạn quá cao minh. Chỉ cần là giáo viên, bâng quơ bôi nhọ sau lưng vài lời.
Một người là học sinh bết bát học hành không ra sao, người kia là giáo viên, những người khác sẽ tin tưởng ai?
Tin đồn và chuyện phiếm vĩnh viễn lan truyền nhanh nhất, mà lời giải thích sẽ vĩnh viễn không ai nghe.
Con trai tuổi dậy thì có lòng tự trọng cao và cũng yêu thể diện nhất. May mắn là gặp Doanh Kiêu, nếu đổi thành một người khác, bị tất cả mọi người chỉ trỏ và vu khống ác ý, sợ rằng sẽ trực tiếp suy sụp bỏ học.
Thầy Tiểu Trần biết mình đã nói sai, nhìn thầy Lưu đen mặt, nhìn thầy giáo im lặng không dám nói kia, cũng không dám lại mở miệng nữa.
Thầy Vương dạy Hóa vốn đang đọc một cuốn sách, nhận thấy bầu không khí hơi căng thẳng nên hòa giải: “Nhắc mới nhớ, ngoài Cảnh Từ, Doanh Kiêu là học sinh thông minh nhất mà tôi từng gặp.”
Triệu Phong cũng cười nói: “Lão Lưu, có phải lớp của thầy có phong thủy vô cùng tốt không? Một Cảnh Từ còn chưa đủ, lại ra thêm một Doanh Kiêu nữa.”
Thầy Lưu thích nghe những lời này, không kìm được khóe môi hếch lên, giả bộ không quan tâm: “Không có chuyện gì, chỉ là một đợt thi thôi. Lần sau xem điểm số của em ấy có ổn định được không.”
Nói xong, thầy đóng giáo án, xách theo chai nước to của mình: “Các thầy cứ trò chuyện đi, tôi vào lớp xem sao.”
Thầy Lưu bước ra khỏi văn phòng và đi thẳng đến lớp 11/7. Ông không trực tiếp vào cửa, mà lặng lẽ đứng ở đằng sau, nhìn vào qua ô cửa kính nhỏ.
Thấy Doanh Kiêu đang cúi đầu học bài, không hề lộn xộn với Trịnh Khuyết bên cạnh, ông mới gật đầu hài lòng, bước vào lớp qua cửa trước.
“Em là đứa nói chuyện to nhất!” Thầy Lưu bước đến hàng cuối cùng và dùng sách đập Trịnh Khuyết vài cái: “Trông Doanh Kiêu chăm chỉ biết bao, hai em có mối quan hệ tốt như vậy, tại sao lại không biết học hỏi thêm từ người ta hả!”
Trịnh Khuyết ôm đầu, trong lòng nước mắt giàn giụa.
Anh Kiêu của gã thế này là vì yêu học tập, gã không theo đuổi được em gái nào cũng không có yêu, lấy động lực đâu ra chứ?
Một kẻ chìm đắm trong yêu đương, một kẻ mặt nóng dán mông lạnh, giai cấp khác biệt, làm sao có thể đặt chung so sánh?
Thầy Lưu phớt lờ gã, chuyển sự chú ý sang sách bài tập của Doanh Kiêu: “Đang làm Hóa à?”
Doanh Kiêu khẽ gật đầu.
Thầy Lưu hắng giọng một cái, như vô tình nói: “Điểm Toán của em còn quá thấp, có thời gian thì chăm chỉ làm thêm Toán.”
Doanh Kiêu: “…”
Doanh Kiêu phì cười: “Dạ.”
Thầy Lưu hỏi hắn mấy câu rồi đi quanh lớp một vòng, tịch thu cái gì nên tịch thu, đánh người nào nên đánh, bấy giờ mới rời đi.
Doanh Kiêu cũng không đổi sang làm đề Toán, Cảnh Từ đã lên bảng kế hoạch cho hắn, bên trên có thời gian biểu tương ứng cho từng môn học, hắn chưa bao giờ vi phạm nó.
Làm xong một bộ đề môn Hóa, đúng lúc mới tự học buổi tối, Doanh Kiêu khép sách bài tập lại, chờ khi mọi người trong lớp đi gần hết mới đứng dậy gõ lên mặt bàn Cảnh Từ: “Về đi.”
Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn ở lại ký túc xá. Tuy nhiên, vì cả hai trước mắt xem như tách nhau ra, cũng không thể đụng chạm, nên đơn xin chuyển phòng ký túc bị gác lại vô thời hạn, ai vẫn ở phòng nấy.
Cảnh Từ thu dọn cặp sách, cùng hắn trở về ký túc xá.
Nam sinh tắm rửa nhanh, lúc này phòng tắm đã qua giờ sử dụng cao điểm. Cảnh Từ tìm một chỗ trong góc, tắm rửa bằng tốc độ nhanh nhất rồi thay đồ ngủ. Suy nghĩ phút chốc, cậu đi đến phòng ngủ của Doanh Kiêu với hai chiếc điện thoại trong tay.
Doanh Kiêu đang lau tóc trước bàn, những giọt nước văng khắp nơi. Màn bàn tối được ánh đèn hắt vào, phản chiếu bóng sáng lấp lánh.
“Em ngồi đi, anh sắp xong rồi.”
Cảnh Từ không ngồi xuống, những vết nước khiến cậu cảm thấy cả người không thoải mái. Thấy Doanh Kiêu đã gần xong, cậu lấy ra một ít khăn giấy, đi tới và lau sạch mặt bàn từ đầu đến đuôi.
Ở bên cạnh, Doanh Kiêu nhìn toàn cảnh động tác của cậu, khóe môi không khỏi nhếch lên.
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Cảnh Từ rất nghiêm trọng, nhưng có một điểm tốt là chỉ quản bản thân, không bao giờ ép buộc người khác theo thói quen của mình. Nếu thực sự không thể chịu đựng được, cùng lắm là mở miệng nhắc nhở một câu, hoặc là tự mình âm thầm giải quyết vấn đề đó.
Doanh Kiêu nheo mắt, cố ý chơi xấu, lại rũ tóc một cái.
Rất nhiều giọt nước rơi xuống mặt bàn vừa lau, Cảnh Từ giật mình, vội vàng vươn tay lau lại.
Doanh Kiêu rất thích cảm giác Cảnh Từ vây quanh mình, cho nên trước đây khi hai người ở chung, hắn sẽ cố ý ném quần áo lung tung, không gấp chăn, rất hài lòng ngắm Cảnh Từ thu dọn xong xuôi theo sau hắn.
Vì vậy Cảnh Từ càng lau càng khó sạch, cậu bất đắc ngẩng đầu nhìn Doanh Kiêu: “Anh trai, đừng nghịch nào.”
“Em nói ai nghịch?” Doanh Kiêu rất không biết xấu hổ: “Tóc nhỏ nước mà trách anh à? Sao em lại không nói lý như vậy?”
Cảnh Từ: “…”
Cảnh Từ biết hắn cố ý bắt nạt mình, vừa nhận mệnh cúi đầu muốn lau lại một lần thì khăn giấy trên tay đã bị Doanh Kiêu giật lấy.
“Không trêu em nữa.” Doanh Kiêu cười khẽ, tự mình ra tay lau sạch cái bàn. Sau đó hắn lười biếng dựa vào thành giường và hỏi Cảnh Từ, “Sao hôm nay em làm xong nhanh vậy?”
Cảnh Từ trốn tránh, lấy điện thoại di động ra đưa cho hắn: “Trả điện thoại cho anh nè.”
“Hả?” Doanh Kiêu không nhận: “Tình hình thế nào?”
“Em…” Cảnh Từ rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Ngày mai em đi tập huấn.”
“Vì thế?” Doanh Kiêu trong lòng biết rõ ý tứ của Cảnh Từ, nhưng vẫn cố tình hỏi một câu.
Mình đã nói đến mức này, sao Doanh Kiêu vẫn không hiểu chứ?
Mặt Cảnh Từ hơi đỏ lên, giải thích: “Đến lúc đó… Hai ta hãy liên lạc nhé.”
Trái tim Doanh Kiêu mềm nhũn, biết cậu không nỡ xa cách mình, dịu dàng trấn an: “Em cầm trước đi, ngày mai anh đến ga tàu tiễn em, trước khi soát vé thì trả lại anh.”
“Không cần!” Gần như ngay khi hắn dứt lời, Cảnh Từ đã lập tức nói: “Em không cần anh tiễn.”
Phản ứng của Cảnh Từ có hơi lớn, Doanh Kiêu ngạc nhiên: “Sao vậy bé cưng? Chiều mai là ngày nghỉ, anh tiễn em cũng không chậm trễ việc gì.”
Cảnh Từ vẫn lắc đầu, vẻ mặt kiên định: “Anh, em không muốn anh đi tiễn.”
Cuộc chia tay trong giấc mơ đã ảnh hưởng quá lớn đến cậu, tới nỗi chỉ cần nghĩ đến hình ảnh Doanh Kiêu tiễn mình là cậu đã cảm thấy sợ hãi.
Mặc dù không biết lý do, nhưng thấy cậu thực sự không muốn, Doanh Kiêu cũng không ép buộc cậu nữa, gật đầu nói: “Được rồi, em tự đi đi. Dù sao cũng là vợ quản nghiêm, trong nhà nghe em hết. “
Mặt Cảnh Từ đỏ bừng.
Đã đỏ mặt rồi? Vẫn là luyện tập ít quá.
Doanh Kiêu thở dài, ánh mắt đảo quanh Cảnh Từ, nhìn thấy bộ đồ ngủ của cậu được cài nút chặt chẽ, trong lòng thở dài tiếc nuối: “Ngày mai em đi rồi, đêm nay ở lại với anh nhé?”
“Ừm.”
“Đúng rồi, Vương Quỳnh có quan hệ tốt với em mà em từng nhắc tới ấy, cậu ta trông như thế nào?” Doanh Kiêu ngồi bên giường, vừa cúi xuống lấy nước dưới gầm giường vừa hỏi Cảnh Từ.
Cảnh Từ đang mở camera điện thoại, lặng lẽ nhắm ngay mặt nghiêng của Doanh Kiêu. Nghe vậy ngón tay cậu run lên, đỏ cả tai nói: “Thì, thì như thế.”
Cậu bình tĩnh lại nhịp tim kịch liệt của mình, sau đó nói tiếp: “Cao tương đương với Lý Chu, hơi mập một chút, đeo kính, có chuyện gì à?”
Không cao bằng mình, cũng không đẹp trai bằng mình, Doanh Kiêu yên tâm.
“Không có gì, anh…” Chưa nói xong câu, Doanh Kiêu từ khóe mắt liếc thấy Cảnh Từ dựng thẳng điện thoại, chợt quay người: “Bé cưng, em làm gì đấy?”
“Không, không có gì.” Cảnh Từ nuốt khan, nhích sang một bên, cố gắng giấu điện thoại của mình, nhưng Doanh Kiêu đã nhanh tay nhanh mắt chộp lấy nó.
Doanh Kiêu ấn hai lần lên màn hình, khi thấy ảnh trong album, hắn lập tức nở nụ cười: “Chụp trộm anh à?”
Chụp trộm người ta bị tóm tại chỗ, Cảnh Từ xấu hổ đến mức đầu bốc khói. Cậu cúi đầu nhỏ giọng: “Chỉ… Chỉ chụp bừa…”
Doanh Kiêu sắp bị cậu làm ngọt tan chảy rồi, hận không thể đè cậu lên giường, xoa nắn rồi hôn. Hắn ho một tiếng, cố trấn tĩnh lại: “Muốn ảnh của anh à?”
Cảnh Từ gật đầu.
“Có ngốc không chứ.” Doanh Kiêu khẽ nhếch môi, khẽ nói, “Em muốn mà còn phải chụp trộm? Nói với anh một tiếng không được à? Muốn tư thế nào cũng có người thật tạo dáng ngay tại chỗ.”
Hắn hơi dừng lại, nói, “Anh bỗng nhớ ra, anh có một bức ảnh đặc biệt…”
Cảnh Từ ngước mắt.
Doanh Kiêu nhìn vào mắt cậu, cười phóng đãng: “Không mặc quần áo, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ che một chút cơ thể, các chỗ khác lộ hết. Đưa cho em có được không?”
Cảnh Từ mím môi, có chút thẹn thùng, nhưng không hiểu sao lại có chút khó chịu: “Anh… Anh sao có thể chụp kiểu ảnh đó?”
Ai đã chụp ảnh cho Doanh Kiêu? … Trông thấy dáng vẻ không mặc quần áo của anh ấy rồi sao?
“Loại ảnh nào?”
Cảnh Từ rũ mắt xuống: “Chính là loại kia…”
“Cảnh thần, sao suy nghĩ của em lại không thuần khiết như vậy?” Doanh Kiêu đã thưởng thức biểu cảm của cậu đủ rồi, vặn chai nước uống một hớp, nhướng mày nói: “Anh đang nói về những bức ảnh của mình khi còn nhỏ, em nghĩ cái gì đó?”
Cảnh Từ ngơ ngác, gương mặt lập tức đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Doanh Kiêu ngắm khuôn mặt đỏ bừng của cậu, cười ha hả.
Đêm đó, Doanh Kiêu đã chụp hàng chục bức ảnh bằng điện thoại của Cảnh Từ, mãi tới lúc không nghĩ ra được tư thế nào khác mới đành thôi.
Ngày hôm sau, sau khi ăn trưa, Cảnh Từ lên đường đến đội huấn luyện.
Trại huấn luyện này kéo dài trong chín ngày, giống như lần trước, cách một ngày có một kỳ thi. Cuối cùng, căn cứ vào kết quả tổng hợp của bốn kỳ thi để lựa chọn sáu thành viên trong đội đi đại diện quốc gia tham dự Olympics Toán học quốc tế vào tháng Bảy.
Cảnh Từ và Vương Quỳnh rất có duyên, lần này bọn họ vẫn được xếp cùng phòng ký túc xá.
Vương Quỳnh vừa thấy cậu vào cửa thì mừng rỡ: “Thật trùng hợp.” Cậu ta dò xét hành lang thấy không có ai mới nói nhỏ với Cảnh Từ: “Sầm Hải cũng ở cùng ký túc xá với chúng ta, đột nhiên áp lực có hơi lớn.”
“Không sao đâu.” Cảnh Từ mở một chiếc tủ trống, vừa thu dọn hành lý vừa an ủi: “Lúc mệt mỏi trở về cũng không muốn nói chuyện, ở chung ký túc xá với ai cũng chẳng khác gì nhau”.
“Ừ.” Vương Quỳnh nghĩ ngợi một hồi, thở dài nói: “Tớ đang chờ giảm béo trở lại.”
Ngày đầu tiên không có gì xảy ra như thường lệ. Vào buổi tối, sau khi ăn xong, Cảnh Từ dạo quanh khuôn viên trường với Vương Quỳnh rồi trở về ký túc xá.
Khi mở cặp ra định lấy sách đọc, Cảnh Từ không khỏi nhớ tới Doanh Kiêu.
Cậu đang định mở khóa điện thoại muốn xem ảnh bên trong thì Doanh Kiêu gọi.
Hai mắt Cảnh Từ sáng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài nghe điện thoại: “Anh.”
“Ừ.” Giọng nói trầm ấm dễ nghe của Doanh Kiêu phát ra từ loa: “Đang làm gì thế?”
“Vừa ăn xong và trở về ký túc xá.”
“Tối nay có lên lớp không?”
“Không cần.” Cảnh Từ mở cửa sổ trên hành lang, gió xuân ẩm ướt thoáng cái chui vào, lướt qua mặt cậu một cách thoải mái thích ý. Cậu hơi ngửa đầu, nheo mắt, giọng nói có chút nhẹ: “Tối nay là giờ hoạt động tự do, em đọc sách chốc lát rồi đi ngủ.”
“Vậy em xem…”
Doanh Kiêu chưa kịp nói hết câu đã bị Cảnh Từ cắt ngang: “Em… Em không bận, nói tiếp một lúc đi.”
Doanh Kiêu khẽ cười: “Bé cưng, có phải là em chưa thấy thứ anh đặt ở lớp trong cùng của cặp sách không hả?”
Cảnh Từ buột miệng hỏi, “Bánh sữa bò sợi dừa?”
“Không phải.” Doanh Kiêu bật cười: “Em đi xem sẽ biết.”
Cảnh Từ cầm điện thoại, chạy lon ton vào ký túc xá, kéo chiếc khóa trong cùng của cặp sách rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu trắng.
“Đây là cái gì?”
“Tai nghe không dây.” Trong lớp, Doanh Kiêu ngồi xuống ghế: “Anh đã kết nối với điện thoại của em, em mở hộp lấy tai nghe ra đeo vào là có thể sử dụng.”
Cảnh Từ khó hiểu: “Tại sao anh lại cho em cái này?”
Doanh Kiêu lật ra một cuốn sách bài tập: “Em đã đưa điện thoại cho anh, tất nhiên anh phải tuân lệnh dùng nó rồi.”
Hắn cười: “Tối nay chúng ta cùng nhau làm bài được không?”
Cùng nhau làm bài kiểu gì? Cảnh Từ sửng sốt định hỏi hắn, lời đến bên miệng bỗng chợt nhận ra.
Cậu hưng phấn khiến hai má đỏ hây hây, lập tức đồng ý: “Được.”
Thế là tối hôm đó, Doanh Kiêu và Cảnh Từ đeo tai nghe không dây, giữ cuộc trò chuyện, ai đọc sách làm bài của người nấy.
Tuy không nói lời nào nhưng tiếng thở, tiếng lật sách và thỉnh thoảng lẩm nhẩm đọc công thức khi mải mê làm bài khiến họ cảm nhận được sự hiện diện của nhau.
Mặc dù họ không ở cùng trong một không gian, nhưng thời gian của họ được đồng bộ.