*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngô Thiệu Trạch cũng ở trong lớp này, vẫn là một bộ dạng cà lơ phất phơ, thậm chí không mang theo sách, ngồi ở bàn trước nói chuyện với mấy đứa đàn em.
Một đàn em nói: “Đại ca, ba của anh có tiền như vậy, lại tặng một tòa nhà cho trường học, tại sao còn phải tham gia kỳ thi tháng?”
Ngô Thiệu Trạch trừng mắt nhìn đàn em, nhỏ giọng nói: “Mày ồn ào cái gì, đã bảo với mày phải hạ thấp mình một chút.”
“Xin lỗi đại ca, em nhất thời không nhịn được quên mất.”
“Ba của tao là ba của tao, tao là tao. Sau này anh mày chỉ muốn trở thành một tay đua xe, không muốn về nhà thừa kế công việc kinh doanh bất động sản.”
Bùi Chân đang ôn bài, nghe thấy lời này thoáng ngừng lại một chút, bỗng nhiên trong lòng cực kỳ hạnh phúc, nhớ đến lúc trước vì sao lại cảm thấy cái tên Ngô Thiệu Trạch này khá quen tai!
Bởi vì ba của cậu ta Ngô Trấn Sơ là một thương nhân kinh doanh bất động sản nổi tiếng trong nước, ở thành phố H có rất nhiều bất động sản đều thuộc quyền sở hữu của bọn họ, ba của cậu ta còn trực tiếp tặng cho trường học An Sơn một tòa nhà.
Bây giờ kỳ thi của bọn họ đang diễn ra trong tòa nhà này, gọi là tòa nhà Trấn Sơ.
Trong nguyên tác, lúc Ngô Thiệu Trạch học cấp 3 từng vì nữ sinh mình thích mà đi tìm Lê Khí gây rắc rối vài lần, sau này mặc dù cậu ta số mệnh khó cãi phải thừa kế gia nghiệp, nhưng làm sao cậu ta có thể là đối thủ của Lê Khí?
Lê Khí từng bước từng bước thiết kế một cái hố, Ngô Thiệu Trạch bị đạp xuống hố, mất tất cả gia sản của mình, là một nhân vật phản diện pháo hôi có kết cục thê thảm.
Cũng giống như nguyên thân.
Thần sắc Bùi Chân khá phức tạp, liếc nhìn Ngô Thiệu Trạch đang nói về giấc mơ trở thành thay đua của mình, trong lòng thầm cầu nguyện cho cậu ta.
Hy vọng lần này vận khí của cậu có thể tốt hơn một chút.
Bây giờ tình hình phát triển của cốt truyện đã có chút lệch với truyện gốc. Trong nguyên tác, mâu thuẫn giữa Ngô Thiệu Trạch và Lê Khí càng ngày càng căng thẳng hơn. Nhưng trải qua chuyện lần trước, chủ nhiệm khoa ép buộc Ngô Thiệu Trạch gặp mặt Lê Khí phải lịch sự chào hỏi.
Vì vậy Bùi Chân đã vài lần nhìn thấy Ngô Thiệu Trạch chạm mặt với Lê Khí, Ngô Thiệu Trạch với nụ cười miễn cưỡng nghiến răng nghiến lợi nói: “Xin chào, Lê Khí.”
“Xin chào.” Lê Khí khẽ gật đầu, không hề liếc mắt một cái đi ngang qua người cậu ta.
Hai người không còn xung đột gì nữa.
Không biết đây có phải là hiệu ứng cánh bướm không, những thay đổi nhỏ mang đến phản ứng dây chuyền rất lớn.
Có lẽ, có một loại khả năng như vậy —
Trong thế giới này, cô, Lê Khí, Ngô Thiệu Trạch cuối cùng đều có thể nhận được hạnh phúc.
……
Cuối cùng kỳ thi tháng kéo dài hai ngày cũng đã kết thúc, nghênh đón hai ngày cuối tuần thả lỏng tâm trạng.
Vừa đi ra khỏi cổng trường, Diêu Băng khoác vai Bùi Chân ồn ào nói: “Chúng ta đi ăn thịt nướng đi! Chúng ta đi KTV nào! Đêm nay chúng ta không ngủ!”
Bùi Chân không mấy hứng thú, so với điều này cô càng quan tâm hơn bài thi vừa rồi liệu mình có trả lời đúng không, vì vậy ngay khi gặp thiếu niên, cô nhanh chóng đi đến dò đáp án.
Lê Khí đeo cặp sách, đang đứng trước cổng trường đợi cô.
Chiều cao 1m87 bất luận đứng ở đâu đều dễ dàng nhìn thấy. Hơn nữa giá trị nhan sắc của cậu quá ưu việt cùng cả người tản ra khí chất cao lãnh, có thể nói là thu hút vô số ánh mắt.
Thiếu niên đã quen với ánh mắt của người khác, không né tránh cũng không để ý, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt hờ hững nhìn về phía Bùi Chân mặc đồng phục xanh trắng cách đó không xa.
Bắt gặp ánh mắt của Lê Khí, Bùi Chân mỉm cười vẫy tay với cậu: “A Khí!”
Diêu Băng đang vui vẻ đi bên cạnh nhìn thấy thiếu niên, ngay lập tức thu hồi cánh tay khoác trên vai Bùi Chân, chị đại biến thành một con chim cút nhỏ im lặng.
Cô ấy vẫn luôn cảm tâm tư Lê Khí thâm sâu, còn quá u ám. Không biết Bùi Chân bị cái gì, lại không theo đuổi mỹ nam Cố Tinh Hải ấm áp như ánh mắt trời, mà chạy theo cái núi băng vạn năm này.
Lê Khí nhìn Bùi Chân: “Tớ muốn đi đến quán cà phê làm việc.”
“Nhanh như vậy sao?” Bùi Chân có hơi ngạc nhiên, cô nghĩ rằng thiếu niên thi xong sẽ nghỉ ngơi một ngày.
Lại nói tiếp, gần đây thời gian đi làm thêm của cậu tăng lên khá nhiều. Lê Khí đi sớm về muộn, dù sống chung dưới một mái nhà, nhưng mỗi ngày không gặp nhau được mấy lần.
Cậu làm việc chăm chỉ như vậy, là không muốn nhìn thấy cô, hay là muốn nhanh kiếm tiền để trả tiền phòng?
Cho dù là khả năng nào, trong lòng Bùi Chân cũng có chút mất mát. Cô còn nghĩ rằng, ở bên ngoài bọn họ không cần xa cách như vậy.
Nhưng hôm nay cô muốn thư giản một chút, gật đầu nói: “Ừ. Cậu đừng quá mệt mỏi, nhớ ăn cơm tối nhé, đừng ăn những đồ quá cứng hoặc quá lạnh, không tốt cho dạ dày.”
“Ừ.” Thiếu niên im lặng một lúc, không lập tức rời đi, “Cậu chú ý an toàn.”
Sau khi Lê Khí rời đi, Diêu Băng rùng mình một cái, sờ một thân nổi da gà.
“Cậu làm sao vậy?” Bùi Chân nghi hoặc.
“Thật là đáng sợ. Tớ vẫn luôn cảm thấy Lê Khí chính là kiểu có chỉ số IQ cao nhân cách phản xã hội, sau này sẽ gây hại cho xã hội.”
Bùi Chân suy nghĩ, theo một ý nghĩa nào đó, Diêu Băng nói không sai.
“Này, em gái xinh đẹp, có nguyện lòng đi uống với ông đây một chai không?” Diêu Băng lại khôi phục dáng vẻ chị đại, ôm lấy Bùi Chân giả vờ mê gái.
Bùi Chân miết cổ họng phối hợp với cô ấy: “Nguyện lòng ~ đỏ hay trắng?”
“Loại nào cũng được, cậu muốn uống loại nào?”
“Sprite!”
“Đi đi đi, vậy đi mua màu trắng. Đúng rồi, tớ dẫn cậu đi đến một quán thịt nướng vô cùng ngon, rất nhiều minh tinh cũng đến….”
…..
Đợi Lê Khí đi làm trở về, phát hiện trong phòng khách vẫn còn sáng đèn. Bùi Chân mặc áo ngủ hình con thỏ màu hồng, ngồi ở bàn ăn đọc sách, nghe thấy tiếng bước chân cậu đi vào, cô chạy đến cửa nhận lấy cặp sách của cậu.
Thiếu nữ mỉm cười ngọt ngào như kẹo: “Cậu trở về rồi, tớ có nấu canh ngân nhỉ táo đỏ*, muốn uống không?”
(Canh ngân nhỉ táo đỏ)
Lê Khí nhìn về phía đồng hồ treo tường, mười một giờ, cô thường đi ngủ lúc mười giờ ba mươi, tại sao hôm nay ngủ muộn như vậy?”
Chẳng lẽ là – Đang đợi cậu sao?
Hàng lông mi dày của Lê Khí run lên, vội vàng bóp chết ý nghĩ quái dị đó ở trong lòng mình.
Hai người ngồi trên ghế sô pha uống canh ngân nhỉ. Cái muỗng chạm vào thành chén, va chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng thanh thúy.
Bùi Chân đề nghị: “Ngày mai cuối tuần, hiếm khi không phải đi học, đêm nay chúng ta thức khuya xem phim được không?”
Tinh lực thực sự dồi dào, Lê Khí ngoài ý muốn liếc mắt nhìn cô một cái, gật đầu nói: “Được.”
“Vậy cậu chọn đi.” Bùi Chân đưa điều khiển từ xa cho cậu, trước kia cô rất thích xem phim, còn thích đi đến rạp chiếu phim. Nhưng đáng tiếc sau khi ngã bệnh không thể đi được nữa.
Thiếu niên chọn đi chọn lại, cuối cùng dừng lại ở một bộ phim ma.
Ma nữ trên bìa có mái tóc đen môi đỏ, hai con mắt màu trắng, nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào bọn họ.
“Phim này đi.” Lê Khí nghiêng mặt nhìn thiếu nữ đang ngồi trên ghế sô pha.
Cậu muốn biết phản ứng của thiếu nữ.
Nếu như thân phận thực sự của cô là quỷ hồn, lúc xem phim ma sẽ có chuyện gì xảy ra?
Lê Khí rất tò mò.
Bùi Chân không nói nên lời, hơn nửa đêm xem cái phim này sao?
“Vậy, hay là chúng ta đổi một bộ phim khác nhé? Phim hài thì sao?”
Thiếu niên rũ đôi mắt xuống, không nói lời nào, thầm nghĩ cô quả nhiên rất kháng cự.
Bùi Chân cho rằng thiếu niên im lặng là đang biểu đạt sự tủi thân, ngay lập tức trái tim mềm nhũn: “Được rồi được rồi, xem bộ phim này đi. Nhưng cậu đợi một chút.”
Cô đi vào phòng lấy một cái chăn dày ra, trùm từ đầu đến chân, chỉ lộ ra một đôi mắt ngồi trên ghế sô pha.
Lê Khí liếc nhìn cô một cái: “Cậu lạnh à?”
“Không, tớ rất sợ.”
“….”
Đèn phòng khách cũng tắt, khi âm thanh quỷ dị vang lên, Bùi Chân nắm chặt cái chăn mềm trong tay, bắt đầu chiến thuật ngã người ra sau. Mà vẻ mặt của thiếu niên ngồi bên cạnh, với nụ cười lười biếng tùy ý vuốt ve cánh tay mình chăm chú xem phim.
Trong màn hình con ma nữ thoáng vụt qua một cái, bên ngoài TV Bùi Chân bị con ma hù dọa hét lên: “A a a a a!”
Cô gần như nhảy đến bên người Lê Khí, tay nắm chặt tay áo của cậu, đầu ra sức chui vào khe hở giữa thiếu niên và ghế sô pha: “Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Dọa chết tớ rồi! Chúng suýt chút nữa nhảy ra ngoài!”
Sau lưng cảm giác được nhiệt độ cơ thể của thiếu nữ, tai Lê Khí nóng lên, thân thể cứng đờ.
“…” Thôi quên đi, nhìn cô sợ như vậy, hẳn là không có quái lực loạn thần* gì.
(*Quái lực loạn thần: nói về bốn điều này: Quái dị, dung lực, phản loạn, quỷ thần. Nguồn Baidu.)
Cậu giảm âm lượng xuống, kéo thiếu nữ từ phía sau ra: “Có muốn đổi bộ phim khác không?”
Bùi Chân vẫn nhắm mắt lại, giọng nói hơi run: “Nhưng….Tớ muốn biết đoạn sau nhân vật chính như thế nào…”
Đã bị dọa sợ thành cái dạng này mà vẫn còn quan tâm cốt truyện phim.
Lê Khí bất lực, ngồi thẳng người lên, tiếp tục xem phim.
Bùi Chân nhúc nhích cái mông: “Tớ có thể ngồi gần cậu một chút không?”
“Không thể.” Lê Khí quyết đoán từ chối, ném cho cô một cái gối ôm, “Nếu cậu sợ thì ôm nó đi.”
Từ nhỏ đến lớn cậu rất ít khi đụng chạm da thịt với người khác, bây giờ cũng không thích có người lại gần mình.
Khóe môi Bùi Chân rũ xuống, chỉ biết ôm chặt cái gối trong lòng.
……
Sau khi xem hết bộ phim này, Bùi Chân cảm khái kết cục của nhân vật trong phim, quay đầu muốn nói với Lê Khí vài câu.
Không biết thiếu niên ngồi trên sô pha đã ngủ từ bao giờ.
Dường như cậu rất mệt, khuôn mặt tuấn tú cuối cùng không còn lạnh lùng nữa, đôi mắt nhắm nghiền khẽ run lên theo nhịp thở, hơn nữa còn nước da trắng như men sứ của cậu, thoạt nhìn cả người cực kỳ ngoan ngoãn.
Thực sự muốn chạm vào cậu.
Đây là lần đầu tiên Bùi Chân nhìn thấy dáng vẻ không phòng bị của cậu, trong lòng dường như có một cục bông mềm mại nhẹ nhàng chọc vào.
Trong truyện, nhân vật nam chính Cố Tinh Hải sinh ra đã may mắn, ba mẹ yêu thương, xuất thân ưu tú, sự nghiệp thành công, cuối cùng ôm mỹ nhân về nhà. Cái gì cậu ta cũng có, cái gì cũng dễ như trở lòng bàn tay.
Mà nhân vật nam phụ phản diện Lê Khí dường như đứng ở phía đối lập của vận mệnh, từ nhỏ đã bị ức hiếp, không có chỗ dựa, cậu dựa vào chính mình từng bước một leo lên đỉnh Kim Tự Tháp, cuối cùng là bỏ mạng ở đó.
Nhân sinh thật không công bằng.
Bùi Chân nhìn thoáng qua thiếu niến đang tựa đầu trên ghế sô pha ngủ say, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, dù không phải vì vận mệnh của chính mình, cô cũng hy vọng có thể làm hết sức mình để Lê Khí sống hạnh phúc hơn.
Cô không đành lòng đánh thức cậu, nhẹ tay nhẹ chân đắp chăn mềm cho thiếu niên, rồi thì thầm vào tai cậu: “Ngủ ngon, mơ đẹp.”
Thiếu nữ đi vào phòng nằm trên giường, mặc dù đã một giờ sáng, nhưng cô vẫn không cảm thấy buồn ngủ.
Cô mở điện thoại lên, lướt xem những bài đăng lúc trước mình đăng trên Weibo, cuối cùng dừng lại ở bài đăng cách đây một tuần trước, là chuyện cô và Lê Khí chuyển đến đây.
Hôm đó cô chụp ảnh hai chiếc chìa khóa, một chiếc treo con chó màu trắng, chiếc còn lại treo con thỏ màu hồng, sau đó viết: “Trở thành bạn cùng phòng rồi.”
Bài viết của cô nhận được sự hưởng ứng rất lớn, có rất nhiều lượt like, còn có rất nhiều lượt bình luận, cư dân mạng rất kích động:
[A a a a tiến quân thần tốc!]
[Tôi quan sát thấy dường như chỉ có một cái bàn phải không? Sống chung với nhau sớm vậy à?!]
[Xin chị gái nhỏ xuất bản giáo trình theo đuổi nam thần! Em nhất định sẽ mua nó!!!]
[Chỉ có mình tôi nghĩ người may mắn không phải là chủ bài đăng, mà là người được theo đuổi thôi sao? Đời trước chàng trai này đã tích bao nhiêu công đức mới có thể gặp được một cô gái nhỏ thích cậu ta và đối xử tốt với cậu ta như vậy.]
[Lầu trên không phải chỉ có một mình bạn, tôi cũng cảm thấy như thế.]
[Đồng ý. Trái lại, chàng trai này may mắn hơn.]
[+1]
[+10086]
….
Bùi Chân xem qua tất cả các bình luận, trong lòng cảm thấy thật ấm áp. Mặc dù bọn họ vốn không quen biết với cô, lại sẵn lòng xem cô đăng những chuyện vụn vặt, còn dành tặng những lời chúc phúc.
Có đôi khi thế giới này vẫn rất ấm áp, cô cũng muốn trở thành người như vậy, trở thành người có thể sưởi ấm cho Lê Khí.
Cô suy nghĩ, đăng một bài viết không có ảnh lên Weibo, chỉ ngắn ngủn hai chữ: