Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 20: Cô đi đến, làm việc nghĩa không cho phép chùng bước đứng bên cạnh cậu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bùi Chân vốn cho rằng cô và Lê Khí rất nhanh sẽ hòa hoãn trở lại, không nghĩ đến chớp mắt một cái đã chiến tranh lạnh hơn nửa tháng.

Thiếu niên đi sớm về trễ, sau khi Bùi Chân thức dậy cậu đã rời đi, trên bàn ăn chỉ có bữa sáng mà cô thích. Mỗi buổi tối sau khi thiếu nữ rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ thiếu niên mới trở về.

Vì vậy, trong hơn nửa tháng qua, ngoài trừ ở trường học, bọn họ cơ bản không gặp mặt nhau.

Đêm mai là đêm giáng sinh, các trung tâm thương mại cùng đường phố đã sớm khoác lên mình trang phục mang không khí giáng sinh rồi, những bài hát giáng sinh quen thuộc phát liên tục. Ngay cả trong khuôn viên trường cũng ngập tràn không khí giáng sinh, mọi người tặng những tấm thiệp xinh xắn cùng quà tặng cho nhau.

Bùi Chân và Diêu Băng vừa đi vào phòng học vừa thảo luận đêm ngày mai như sắp xếp thế nào, nghe thấy có người đang nói chuyện liên quan đến tin tức xã hội ngày hôm qua.

“Nghe tin gì chưa? Hôm qua có một cô gái mặc đồng phục JK bị người ta sờ soạng vào đùi trên tàu điện ngầm đấy.”

“Trong hai ngày qua có rất nhiều tên đàn ông đáng khinh nha, tiểu khu nhà chúng tớ cũng có nữ sinh bị quấy rối.”

“Để tôi nói cho mà nghe, vào mùa đông mặc váy ngắn gì đó, đáng bị sờ soạng.”

“Ý cậu là gì hả?! Con gái bọn tớ không thể ăn mặc xinh đẹp à? Rõ ràng là cậu khiếm nhã thì có!”

“…” Đám người đó vừa trò chuyện vừa cãi nhau rùm beng lên.

Diêu Băng quay lại chỗ ngồi nắm tay thành đấm: “Này nếu ai dám sờ chân bà đây, bà đây sẽ đá hắn ta xoay 360 độ tiễn hắn ta ra ngoài không gian gặp Phật tổ luôn!”

Người bạn ngồi cùng bàn, cười hề hề lên tiếng: “Yên tâm đi, người ta sờ đùi cũng phải chọn người đó.”

“Cậu cút ngay!” Diêu Băng vung nắm đấm qua, nam sinh kia đau đến kêu ui da.

Đáng đời.

Bùi Chân hài lòng nhẹ gật đầu, giơ ngón tay cái với Diêu Băng. Sau đó —

Có người đứng ở cửa hô lên: “Trà sữa đến đây.”

Là Cố Tinh Hải đặt, sáu cái túi lớn.

Gần đây cậu ta vừa quay quảng cáo giáng sinh cho hãng trà sữa nào đó, khuôn mặt đẹp trai in trên các biển quảng cáo dán khắp trung tâm thành phố.

Vừa rồi người đại diện gọi điện thoại đến nói, đã nhận cho cậu ta một bộ phim mới còn đảm nhận vai nam chính, nhân vật và kịch bản đều rất phù hợp với cậu ta.

Cố Tinh Hải tâm trạng vui vẻ, vung một bàn tay lớn quyết định mời tất cả mọi người trong lớp uống trà sữa mà cậu làm đại ngôn.

Cậu ta đích thân đưa cái ly trong tay cho Bùi Chân, socola đá xay:

“Này, bạn cùng bàn, mời cậu uống trà sữa nè.”

Ba chữ “Bạn cùng bàn” rơi vào trong tai Lê Khí vừa mới bước vào phòng học, nghe có vẻ vô cùng châm chọc.

Hệ thống sưởi trong lớp bật rất cao, Bùi Chân cảm thấy quá nóng, uống trà sữa lành lạnh cũng khá thú vị. Sau khi cô nói cảm ơn đưa hai tay nhận lấy nó, đặt trà sữa qua một bên, chuẩn bị xé ống hút ra.

Một bóng đen lướt qua đây, vô cùng “Không cẩn thận” làm ngã ly trà sữa của cô.

Ly trà sữa rơi trên mặt đất, nắp ly nứt ra, chất lỏng cùng nước đá lan trên mặt đất.

Thiếu niên ánh mắt sâu kín: “Thật xin lỗi, lỡ tay.”

Bùi Chân không nói nên lời, cậu không có dáng vẻ gì là hối lỗi cả, một chút thành ý cũng không có.

Cố Tinh Hải không hề khó chịu, lấy ly trà sữa của mình đưa cho Bùi Chân: “Không sao đâu, uống của tớ đi.”

Ngay khi nó rơi vào tay thiếu nữ, cái ly đó đã bị Lê Khí lấy đi.

Bùi Chân ngẩn người một giây, đang muốn hỏi cậu tại sao làm như thế, khi ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt xinh đẹp tinh tế nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt lạnh lùng trong veo.

Lê Khí một tay cầm trà sữa, một tay chống lên bàn học của Bùi Chân, thân thể hơi cúi xuống, khuôn mặt đẹp trai từ từ tiến đến gần.

Hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi của thiếu nữ, quấy nhiễu tâm trí cô, khiến đầu óc cô ngừng hoạt động.

Một giây này dường như bị kéo dài đến vô hạn, mãi đến khi —

Lê Khí cúi đầu lên tiếng nhắc nhở: “Kỳ sinh lý.”

Giọng nói trầm khàn mềm mại, xuyên qua màng nhĩ trực tiếp tiến vào trong đầu Bùi Chân.

Thiếu nữ ngây ngốc một lúc sau đó mặt đỏ bừng: “A a a a –”

Xấu hổ chết người ta rồi! Tại sao Lê Khí lại biết rõ kỳ sinh lý của cô như vậy!

Cô lập tức che mặt nằm gục xuống bàn, nhưng không thể che giấu được vành tai ửng đỏ.

Thiếu niên một lần nữa đặt ly trà sữa lạnh lên trên bàn Cố Tinh Hải, hờ hững liếc mắt nhìn một cái rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Cố Tinh Hải không nghe thấy Lê Khí nói với Bùi Chân cái gì, chỉ cảm thấy một màn vừa rồi quá mập mờ, so với nhân vật nam chính trong bộ phim ngôn tình mà cậu ta từng đóng còn trêu ghẹo người khác hơn.

Cậu nhóc này, nhìn không ra nha, tòa núi băng này có chút tài nghệ đấy.

Sau này quay phim tình yêu không tìm được cảm giác, ngược lại có thể thỉnh giáo kinh nghiệm của cậu.

…..

Buổi chiều có hai tiết học nấu ăn, Bùi Chân người đẹp tính cách tốt, là người được yêu thích nhất trong lớp này, tất cả mọi người đều muốn chung nhóm với cô.

Đương nhiên, ngoại trừ Bùi Giai và Triệu Cẩn.

Hai người là một nhóm nhỏ không thể phá hủy, trong lớp nấu ăn luôn dùng ánh mắt oán độc quan sát nhất cử nhất động của Bùi Chân, sau đó thì thầm nói nhỏ mỉm cười với nhau.

(*Oán độc: oán giận cùng độc ác.)

Đối với những thủ đoạn gà bới của học sinh tiểu học này, Bùi Chân lười phản ứng.

Nhưng hôm nay không biết vì sao Triệu Cẩn lại không đến, Bùi Chân cũng không quan tâm lắm. Cô rất chờ mong tiết học hôm nay, giáo viên dạy nấu ăn nói muốn dạy mọi người làm bánh cookie giáng sinh*, có thể tặng cho người mình thích.

(Bánh cookies giáng sinh)

Bánh cookie không khó, Bùi Chân học rất nhanh, còn rất khéo léo. Cô kết hợp yếu tố giáng sinh, làm bánh cookie đơn giản hình người tuyết, cây thông Noel, con nai, cây kẹo cùng các hình khác nhau.

Thiếu nữ chụp hình thành phẩm đăng lên Weibo:

[Merry Xmas~]

Cư dân mạng lập tức bình luận:

[Tại sao lâu rồi chủ bài đăng không cập nhật mới vậy?]

[Đúng đấy, tiến độ thế nào rồi? Gấp chết tôi rồi nè mỗi ngày đều lên Weibo lướt lướt vài lần.]

[Muốn tặng bánh cookie giáng sinh cho nam sinh kia sao? Thật đáng yêu, tôi muốn người tuyết đó!]

Bùi Chân không biết trả lời như thế nào, bấm vào khung trò chuyện với [Leach7] gửi ảnh chụp qua: “Giáng sinh vui vẻ!”

Khoảng thời gian này mỗi ngày cô đều trò chuyện với “Cô ấy” vài câu, bởi vì là bạn trên mạng, cho nên nói chuyện không cố kị.

Đại đa số thời gian Bùi Chân luôn nói chuyện liên quan đến Lê Khí:

“Hôm nay cậu ấy lại không để ý đến tôi.”

“Hôm nay trong lớp tôi đã nhìn trộm cậu ấy, lông mi của cậu ấy rất dài, dài gấp đôi lông mi của tôi luôn!”

“Tại sao thành tích của cậu ấy có thể tốt như vậy, rõ ràng không hề nghiêm túc trong giờ học mà, hu hu hu không công bằng.”

[Leach7] trước sau như một, trả lời lại rất nhanh: “Giáng sinh vui vẻ.”

Bùi Chân hỏi ‘Cô ấy’: “Ngày mai có sắp xếp gì không? Có hẹn nữ sinh kia ra ngoài đi chơi cùng bạn không?”

Qua một lúc bên kia mới nhắn lại: “Không có.”

“Tôi cũng không có hự hự hự.”

Một ngày quan trọng như thế,  vậy mà cô không có nơi nào để đi.

Quán cà phê vào đêm giáng sinh nhất định rất đông khách, Lê Khí là quản lý trưởng không có khả năng vắng mặt. Còn Diêu Băng phải cùng gia đình đi ăn cơm tối.

Haizz, ngày giáng sinh đầu tiên của cô ở nơi này, chỉ có thể lẻ loi cô đơn trải qua sao?

Tiết dạy nấu ăn kết thúc, Bùi Chân cầm bánh cookie giáng sinh quay lại phòng học, trong lúc đi ngang qua sân bóng rổ đụng phải Cố Tinh Hải.

Cố Tinh Hải nghiêng người đến, nhìn thấy cái túi trong tay cô hai mắt tỏa sáng: “Cái này là gì vậy, thơm quá.”

“Tớ nướng bánh cookie, cậu muốn ăn không?”

Cuối cùng Cố Tinh Hải cũng được như ý nguyện nhận được cái bánh cookie do chính tay Bùi Chân làm.

Mặc dù phòng bảo vệ của trường chất đầy quà giáng sinh do fans hâm mộ gửi đến, nhưng cái bánh cookie hình người tuyết nhỏ bé trong tay cậu ta lại vô cùng quý giá.

Đây chính là người bạn cùng bàn mới của cậu ta, cựu “Fan hâm mộ số một” chính tay làm ra đấy!

“Bình thường tớ quản lý cân nặng cơ thể vô cùng nghiêm khắc.” Cố Tinh Hải trịnh trọng nói, “Nhưng xét thấy cậu tràn đầy tâm ý, tớ sẽ cắn một miếng nhỏ bày tỏ điều đó.”

Bùi Chân mang một khuôn mặt chán ghét nhìn cậu ta: “Đừng ăn nữa.”

“Đừng đừng đừng, tớ ăn.” Cố Tinh Hải cẩn thận cắn một miếng bánh cookie, lớp đường trắng nơi đầu lưỡi chầm chậm hòa tan, giọt nước mắt hạnh phúc từ khóe miệng chảy xuống.

Cậu ta ngửa mặt lên trời: “Ăn ngon quá!”

Bùi Chân lơ đãng mỉm cười một cái, hai người một đường đi đến lầu hai tòa nhà dạy học.

Ở cửa lớp 11-3 một đám người vây quanh thành một vòng lớn, dường như đang xem náo nhiệt.

Cố Tinh Hải khó hiểu gãi đầu: “Chuyện gì thế?”

Trong lòng Bùi Chân lộp bộp một chút, nghĩ đến đoạn tình tiết trong cốt truyện gây ảnh hưởng cực lớn đối với Lê Khí, thầm nói không ổn rồi, hai ba bước xuyên qua đám người tiến vào phòng học.

Triệu Cẩn đứng ở hàng ghế cuối cùng ngay bên cạnh chỗ ngồi của thiếu niên, trong tay cầm một ví tiền màu đỏ lớn tiếng nói: “Lê Khí cái đồ ăn trộm này, rõ ràng đã trộm ví tiền của tôi!”

Thiếu niên đứng giữa đám đông rũ mắt, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt u ám nặng nề.

….

Năm phút trước, cậu ở thư viện trường nhận được điện thoại của Ngô Thiệu Trạch: “Anh, đàn em của em nói Triệu Cẩn vừa mới bước vào phòng học của bọn anh đó.”

“Cô ta định làm cái gì?”

“Không biết nữa, cứ thần thần bí bí, chắc không phải chuyện tốt rồi, anh Khí anh mau đi xem một chút đi.”

“Được.” Lê Khí cúp điện thoại, bước nhanh từ thư viện trường về phòng học. Đáng tiếc vẫn chậm một bước, lúc thiếu niên đi vào phòng vừa khéo nhìn thấy Triệu Cẩn từ trong cặp sách của cậu lấy ra một cái vì tiền, lớn tiếng nói: “Trách không được tôi tìm mãi không thấy ví tiền, hóa ra là ở chỗ Lê Khí.”

Sắc mặt thiếu niên biến đổi, lập tức ý thức được Triệu Cẩn muốn làm chuyện gì.

Những người khác vừa bước vào phòng học cảm giác có dưa để hóng, cho nên vội vàng bu lại đây.

Triệu Cẩn cầm lấy cái ví tiền Lê Khí chưa từng thấy qua, đặt câu hỏi: “Tại sao ví tiền của tôi lại nằm trong cặp sách của cậu?”

Thiếu niên khuôn mặt lạnh lùng nhìn Triệu Cẩn.

Triệu Cẩn bị ánh mắt của cậu làm cho sững sờ, trong lòng chột dạ lùi về phía sau mấy bước, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình đảm bảo an toàn, cô ta lấy hết can đảm nói tiếp: “Cậu không có tiền cũng không nên đi trộm chứ?”

Giọng nói của cô ta rất lớn, tất cả bạn học đứng hóng chuyện đều nghe thấy, mọi người hạ giọng thì thầm, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Lê Khí.

[Đệch mợ, không thể tượng tượng được cậu ta lại là người như vậy.]

[Đúng đó, nhìn bề ngoài như một học sinh tốt, nhưng sau lưng rõ ràng âm thầm giở thủ đoạn trộm gà trộm chó.]

[Này các cậu không biết sao? Lần trước bài đăng trên diễn đàn trường chẳng phải nói, mẹ của cậu ta chơi ma túy à, cậu cảm thấy người mẹ như thế có thể sinh được đứa con trai tốt lành à?]

Lê Khí nắm chặt tay, bên trong đôi mắt màu hổ phách có vài phần ẩn nhẫn sự phẫn nộ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Triệu Cẩn: “Tôi không trộm.”

“Không trộm? Vậy tại sao ví tiền của tôi lại ở trong cặp sách của cậu? Nó tự có chân chui vào à?”

Thiếu niên mặt như sương lạnh, mím chặt môi không nói lời nào.

Một giọng nói trong trẻo từ cửa lớp truyền đến: “Ai nói cậu ấy ăn trộm?”

Triệu Cẩn và Lê Khí quay đầu lại, nhìn thấy một dung mạo xinh đẹp làn da trắng hơn tuyết, cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa đơn giản tách ra khỏi đám người đó, bình tĩnh đi về phía bọn họ.

Là Bùi Chân.

Lê Khí bất động thanh sắc co rút lại, yên lặng nhìn cô.

Bùi Chân đi đến bên cạnh Lê Khí, không dễ phát hiện mà nhẹ nhàng vỗ vào bàn tay đang nắm chặt của thiếu niên. Mặc dù cô không lên tiếng, nhưng Lê Khí đã hiểu ý cô:

“Đừng lo lắng, có tớ ở đây.”

Trái tim của thiếu niên lỡ một nhịp, tuy trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã dâng lên một sự tủi thân cùng lưu luyến khó có thể nói thành lời.

Cô đi đến, làm việc nghĩa không cho phép chùng bước đứng bên cạnh cậu.

Chẳng sợ tất cả mọi người trên thế giới không tin cậu, chỉ cần cô tin, mọi việc không còn quan trọng nữa.

Triệu Cẩn kiêu căng ngạo mạn mở ví tiền ra, bên trong có một tấm thẻ học sinh viết tên cô ta cùng tấm ảnh tự sướng: “Vừa rồi các bạn trong lớp đều nhìn thấy, ví tiền của tôi chính là lấy ra từ trong cặp sách của Lê Khí.”

Bùi Chân cười lạnh: Cái rắm nè! Rõ ràng là cô chủ động bỏ vào trong cặp của cậu ấy!

Cô nhớ trong truyện có viết sau khi thiếu niên bị vu oan bởi vì không có chứng cứ, chỉ có thể lên văn phòng giáo viên viết kiểm điểm mấy ngàn chữ, còn bị ghi phạm một lỗi lớn.

Đáng giận hơn chính là, sự kiện này nháo đến mọi người đều biết, sau đó Lê Khí ở trong trường học bất luận đi đến đâu cũng có người chỉ trỏ.

Thiếu niên tâm cao khí ngạo, dù trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại ghi nhớ kỹ những lời nói này, thề rằng sẽ trả thù.

Triệu Cẩn muốn làm lớn chuyện này, bôi xấu thanh danh của Lê Khí, cho nên cô ta nâng cao giọng nói: “Con chuột con sẽ biết tự đào lỗ, quả nhiên là đồ không có ba quản giáo, đứa con hoang của người mẹ hút ma túy, nhân phẩm quá kém đúng không?”

Bùi Chân nghe thấy lời này so với mình bị người khác mắng còn tức giận hơn.

Cô không còn kiên nhẫn được nữa, nhướng mày nói: “Có thể là có người vừa đánh trống vừa la làng, cố ý bỏ ví tiền vào trong cặp của Lê Khí thì sao?”

Triệu Cẩn sắc mặt trắng bệch, ví tiền chính xác là cô ta bỏ vào cặp của Lê Khí. Nhưng khi ấy là tiết học ngoại khóa, lúc cô ta động thủ đã quan sát xung quanh, hành lang cùng phòng học không có ai. Hơn nữa dựa theo tin tức của Bùi Giai, tất cả các camera giám sát của trường đang được bảo trì, không thể quay được cảnh cô ta lén lút đi vào lớp 11-3.

Cho nên, chết không đối chứng.

Bùi Chân tuyệt đối không có khả năng biết rõ cô ta đã làm cái gì, cho dù có biết cũng không thể xuất ra bằng chứng.

Giọng điệu của Triệu Cẩn càng ngày càng kiêu ngạo hơn: “Làm sao có khả năng nào khác, chính là Lê Khí ăn trộm! Còn muốn giảo biện à, trực tiếp thôi học đi!”

“Rốt cuộc ví tiền có phải cậu ấy lấy trộm hay không, chúng ta hãy kiểm tra camera không phải sẽ biết được sao.” Bùi Chân chỉ vào cái hộp giấy đặt trên tầng cao nhất của giá sách trong phòng học, “Có thể cô không biết, trong lớp của chúng tôi có gắn camera giám sát phải không?”

——————-//—–//————-

*Tác giả có lời muốn nói:

Lê Khí: Lần trước kỳ sinh lý đến em ăn kem kết quả nằm trên giường đau đến chết đi sống lại, em quên rồi sao?

Bùi Chân: (tủi thân) được rồi….