Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 27: Canh hai



Thời gian khởi hành là 9 giờ sáng.

Bùi Chân kích động đến mức cả đêm không ngủ được, buổi sáng kéo vali ra khỏi cửa phòng ngủ.

Lê Khí vươn tay: “Đưa cho tớ.”

Bùi Chân: “Không cần!”

Giờ phút này dù là xách một vali hành lý, đối với cô cũng không thành vấn đề.

Thiếu niên đi theo phía sau cô, nhìn đến mỗi chân tơ kẽ tóc trên người thiếu nữ đều toát lên vẻ hò reo vui mừng, cậu có chút bất đắc dĩ cùng cưng chiều mà cong khóe môi.

Chỉ là chuyến đi hai ngày một đêm mà thôi, cần mang nhiều hành lý như vậy sao?

Trên người cậu mặc một cái áo khoác dài màu đen, vai đeo một cái balo nhẹ nhàng rồi đi xuống lầu.

Thiếu nữ lần đầu tiên đi du lịch, thực ra cậu cũng vậy. Lúc trước việc ăn no mặc ấm đã là một vấn đề lớn rồi, nào có có cơ hội đi ra ngoài chơi chứ?

Từ việc nhỏ như một viên kẹo, đến việc lớn như một gia đình êm ấm, những đồ vật mà những đứa trẻ khác xem như giày rách vứt bỏ, cậu chưa từng có qua bất cứ thứ gì.

Cũng may sau khi Bùi Chân xuất hiện, ông trời dường như bắt đầu mang những thứ đó, chầm chậm đền bù cho cậu.

Một chiếc xe thương vụ sang trọng chậm rãi chạy đến, chiếc xe dừng lại cửa mở ra, một người tài xế mặc tây trang đeo bao tay trắng bước xuống xe giúp bọn họ cầm hành lý.

Bùi Chân trợn mắt há hốc mồm: “Tình huống này là như thế nào….”

Lê Khí khẽ mỉm cười: “Tớ tìm một người bạn đi cùng.”

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, người nọ đeo kính râm vẫn không che được mặt mũi đầy mụn xuất hiện trước mặt bọn họ.

Ngô Thiệu Trạch nhiệt tình chào hỏi: “Xin chào đại ca!”

Ánh mắt cậu ta chuyển qua Bùi Chân nói: “Chị dâu –”

Bốp! Lê Khí vỗ vào đầu cậu ta: “Cậu đang nói nhảm gì đó.”

Ngô Thiệu Trạch cũng không tức giận, “Ha ha” cười hai tiếng gãi đầu: “Hai vị khách quý xin mời lên xe.”

Bùi Chân khó hiểu, từ lúc nào quan hệ giữa Lê Khí và Ngô Thiệu Trạch lại tốt như thế? Không phải lần trước ở cục cảnh sát bọn họ vẫn còn nói chuyện không được tự nhiên sao?

Chẳng lẽ….. Đây là tình hữu nghị giữa các nam sinh? Sau khi cùng chung kẻ địch lại triển khai cách mạng hữu nghị à?

Cô lên xe, lại một lần nữa bị cách trang trí sang trọng cùng thiết bị hiện đại dọa cho khiếp sợ. Trong xe có tủ lạnh dung tích lớn, TV 40 inch, còn có cái bàn tròn nhỏ chạy bằng điện mà cô chưa từng nghĩ đến lại có những thiết kế cao cấp như vậy.

Ngô Thiệu Trạch lấy đồ uống trong tủ lạnh ra đưa cho bọn họ, lại lấy bắp rang rồi chọn một bộ phim điện ảnh, ba người xuất phát đi đón những người khác.

Khi Diêu Băng lên xe cũng mang vẻ mặt ngơ ngác, chỉ có Cố Tinh Hải trước kia đi quay phim đã từng trải nghiệm qua chiếc xe chín chỗ sang trọng này, cho nên cậu ta không quá kinh ngạc. Năm người vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem phim điện ảnh, rất nhanh đã đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.

Bùi Chân và Diêu Băng ở chung một phòng, chỉ còn lại ba nam sinh, Ngô Thiệu Trạch sống chết đòi ở chung phòng với Lê Khí, cho nên Cố Tinh Hải phải ở một mình.

Sau khi ở trong phòng khách sạn ngủ trưa một giấc, mọi người hẹn nhau đi tắm suối nước nóng.

Bên ngoài trời đông giá rét, nhưng trong suối nước nóng sương mù bốc lên, cả nam lẫn nữ đều mặc áo tắm đi ra đi vào, những đứa trẻ ôm phao bơi chạy tới chạy lui, vô cùng náo nhiệt.

Bùi Chân mang theo một chiếc túi đựng đồ bơi, đi dép lê cùng Diêu Băng đến phòng tắm dành cho nữ, chuẩn bị tắm rửa.

Mười lăm phút sau, thiếu nữ tắm xong thơm ngào ngát, mái tóc ẩm ướt quấn trên đỉnh đầu thành một búi tròn nhỏ, đi đến suối nước nóng.

Bình thường lên lớp cô luôn mặc đồng phục rộng thùng thình nên nhìn không ra, hiện giờ mặc áo tắm mới phát hiện dáng người phát triển rất đẹp, đường cong tinh tế chặt chẽ, hơn nữa da thịt toàn thân trên người thiếu nữ trắng nõn bóng loáng, phối với bộ áo tắm chấm bi màu đỏ, cả người trong sáng lại quyến rũ, trong lúc nhất thời toàn bộ người trong bể bơi nhao nhao liếc mắt nhìn qua.

Lê Khí thay quần áo xong từ bên trong đi ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Bùi Chân đứng ở trung tâm.

Trắng đến phát sáng, tựa như viên ngọc trai long lanh dưới đáy biển.

Đầu cậu ong ong một tiếng, trải nghiệm một chút cái gọi là đại não trống rỗng một phen.

Ngay từ lúc thiếu nữ bắt đầu biểu hiện rõ tâm ý trên Weibo, cô đã có một vị trí rất đặt biệt ở trong lòng của Lê Khí. Vị trí này không liên quan đến giới tính, tuổi tác cùng thân phận, mà bởi vì cô đã làm rất nhiều chuyện cho cậu, đối xử rất tốt với cậu, là người duy nhất trên thế gian này dùng tấm lòng chân thành đối đãi với cậu.

Lê Khí đối với cô có cảm kích, có ỷ lại, cũng có ham muốn chiếm hữu không thể giải thích được, muốn Bùi Chân cùng mình trải qua ngày ngày đêm đêm, nhưng cậu chưa từng có ý nghĩ không an phận. Chẳng qua là –

Cho đến giờ phút này cậu mới rõ ràng ý thức được, thiếu nữ trước mắt tốt đẹp đến nhường nào, bất luận là tâm hồn hay thân thể, đều có sức sống dồi dào, kiều diễm ướt át.

Cậu muốn có được cô.

Hoàn toàn —

Đàn ông đối với phụ nữ —

Chính là cái kiểu sở hữu đó.

Một giây sau, thiếu niên khôi phục thần trí, lúc này mới chú ý đến ngoại trừ cậu ra, hầu như toàn bộ mọi người ở nơi này đều đang nhìn Bùi Chân.

Nhất là những tên đàn ông kia, đôi mắt hận không thể dán lên người cô.

Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác không vui.

Đó là thiếu nữ của cậu, không cho phép ánh mắt của người khác vấy bẩn.

Lúc này Lê Khí tìm một cái khăn tắm đi đến bên cạnh Bùi Chân phủ lên người cô, che thân thể của thiếu nữ lại, ánh mắt lạnh lùng quét xung quanh một vòng, nhưng khi cậu nói chuyện với cô lại rất dịu dàng: “Cẩn thận bị cảm lạnh.”

“Ừ.” Vừa rồi Bùi Chân bị mọi người nhìn có chút thẹn thùng, lập tức trốn sau lưng thiếu niên cao lớn.

Nhưng việc trốn tránh này, chỉ khiến cho cô ngây ngẩn cả người.

“Lưng của cậu…” Cô nhìn vào lưng của Lê Khí.

Khi thiếu niên mặc quần áo trông khá thon gầy, cởi ra lại có vẻ cường tráng, toàn thân không hề có một chút mỡ thừa nào, còn có cơ bụng đẹp mắt cùng tuyến nhân ngư, cơ bắp không quá thô, là xen lẫn giữa trạng thái trẻ trung của thiếu niên cùng đàn ông thành thục.

Nhìn từ chính diện, ngũ quan sắc nét, mặt mày lãnh đạm tinh tế, giống như một quý công tử cao ngạo lạnh lùng lại trong trẻo. Nhưng phần lưng của cậu —-

Trên da thịt trắng nõn đầy vết thương, dài ngắn đan xen, có những vết bỏng giống như bị đầu thuốc lá châm vào, che kín toàn bộ phần lưng. Vừa nhìn đã biết cậu phải chịu đựng rất nhiều khổ sở.

Bùi Chân chóp mũi chua xót, cầm lòng không đặng đưa tay phủ lên đó. Cô cảm nhận được thân thể của thiếu niên nhẹ nhàng run lên, không khỏi thương tiếc nói: “A Khí —”

“Những vết thương này – rất đau phải không?”

Lê Khí trở tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô đi đến chỗ vắng người, “Không đau, đã qua rồi.”

Nếu những nổi đau trong quá khứ là vì một ngày nào đó có thể gặp được cô. Như vậy không sao cả, lại thêm một lần nữa cậu cũng chịu đựng được.

Trong lòng Bùi Chân vẫn khổ sở, cô biết Lê Khí có một tuổi thơ cơ cực, nhưng lúc đọc truyện cô chỉ coi cậu như một nhân vật trong truyện mà thôi, hiện giờ cậu trở thành người sống sờ sờ đứng trước mặt cô, là người mà cô quan tâm nhất trong cái thế giới này.

Cô nghĩ đến sau này.

Chỉ cần thiếu niên tiếp tục phát triển theo con đường hiện tại, cố gắng phấn đấu tiến về phía trước, không bước vào con đường hắc hóa tối tăm kia, cậu với giá trị nhan sắc cao cùng năng lực mạnh hơn người, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích cậu.

Cô nhịn không được nói: “A Khí, về sau cậu nhất định sẽ gặp được một người rất yêu cậu.”

Thiếu niên chợt dừng lại, quay đầu nhướng mày nhìn cô: “Cậu nói cái gì?”

“À không có gì. Chúng ta đi đến suối nước nóng thôi. Không biết nước nóng không nhỉ?” Bùi Chân đảo mắt nói bừa định bụng trả lời qua loa để đánh lừa cậu.

Cô không thể nói cho Lê Khí biết rằng, ánh sáng chính nghĩa chiếu rọi khắp nơi, mà cậu cái nhân vật nam phụ phản diện này muốn cố gắng xoay người làm nhân vật chính à?

“Chân Chân.” Thiếu niên vừa duỗi tay ra, đôi mắt màu hổ phách nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô, “Câu nói vừa rồi của cậu –”

“Các cậu ở chỗ này à! Tớ tìm các cậu lâu lắm đó!” Một giọng nói cắt ngang lời cậu.

Cố Tinh Hải đeo kính râm, mặc quần bơi in hoa đi tới.

Bùi Chân nhìn thấy khóe môi giật giật: “Cậu đến đây lướt sóng nằm bãi biển à?”

Cố Tinh Hải nhún vai dang hai tay ra: “Không còn cách nào khác, tớ chỉ có thể đeo kính râm tắm suối nước nóng thôi, nếu không tớ sẽ bị chụp ảnh, tiêu đề giải trí ngày mai chính là ‘Sốc quá! Hôm nay ảnh đế lại cùng mỹ nữ đi tắm suối nước nóng!’ đó.”

Ánh mắt Bùi Chân đi xuống: “Đeo kính râm không thành vấn đề, nhưng cái quần đùi hoa này –”

“Có bao nhiêu là vui mắt nè. Cậu không cảm thấy tớ rất hòa nhập sao?”

Bùi Chân: “….”

“Đi thôi, đi tắm suối nước nóng nào.” Cố Tinh Hải vỗ vào thân thể người bên cạnh rồi tiến về phía trước, “Suối nước nóng tự nhiên ở đây có rất nhiều khoáng chất, rất tốt cho da, các cô gái như cậu nên ngâm mình lâu một chút.”

Bùi Chân nhấc chân rời đi.

Thiếu niên không nói một lời, nhìn bóng lưng của Bùi Chân, ánh mắt u ám không rõ.

“Về sau cậu nhất định sẽ gặp được một người rất yêu cậu.”

Lời nói này của cô rốt cuộc là có ý gì?

…..

Sau khi ngâm suối nước nóng xong, tất cả mọi người có hơi đói bụng. Năm người đi đến nhà ăn của khách sạn dùng bữa, sau đó quay trở về phòng của mình nghỉ ngơi, dự định buổi tối sẽ cùng nhau tham gia tiệc lửa trại.

Ngô Thiệu Trạch nằm trên giường chơi máy game Switch, một tiếng trôi qua, cậu ta ngẩng đầu lên, thoáng nhìn qua Lê Khí vẫn ngồi trên ghế như cũ, quyển sách trong một trang cũng không lật.

Cậu ta nghiêng người qua hỏi: “Anh Khí, anh làm sao vậy?”

Thiếu niên im lặng trong chốc lát, lên tiếng nói: “Nếu có người nói với cậu ‘Sau này cậu nhất định sẽ gặp được một người rất yêu cậu’, là có ý gì?”

“Ồ, cái này à.” Ngô Thiệu Trạch ngừng chơi máy game, ngồi trên giường làm chuyên gia tư vấn tình yêu, “Phát thẻ người tốt* thôi.”

(*Ý nói bạn muốn làm người tốt à, bên Trung có kiểu nói như thế này cậu định phát thẻ người tốt à.)

“Thẻ người tốt?”

“Nói chính xác hơn chính là cô ấy không thích anh, cho nên tìm lý do từ chối anh.”

Lê Khí nheo mắt, những ngón tay siết chặt lại đầy lo lắng: “Không đâu.”

“Cái gì không đâu. Anh à, anh tin em đi, về chuyện này em rất có kinh nghiệm, em bị từ chối bao nhiêu lần rồi.”

“Nhưng cô ấy đã từng nói rằng, cô ấy thích tôi mà.”

“Cô ấy nói thích thì chính là thích sao?” Ngô Thiệu Trạch khoanh tay, tỏ vẻ vị thần già đang ở đây này, “Cô ấy có nói trước mặt anh không? Hay là nói với người khác? Anh xác định cô ấy không nói đùa chứ? Có bao giờ cô ấy ở nơi công cộng nói thích anh chưa?”

“….” Lê Khí im lặng không nói lời nào.

Nói như thế, Bùi Chân chính xác chưa từng ở trước mặt người khác bày tỏ tâm ý với cậu.

Nhưng mà —

Những việc cô đã làm, vì cậu nấu một ngày ba bữa cơm, thay cậu ra mặt đánh trả, thậm chí hôm nay sau khi nhìn thấy những vết sẹo trên lưng cậu vẻ mặt khổ sở..…

Những thứ này không phải thích, vậy là cái gì?

Hiếm khi Ngô Thiệu Trạch nhìn thấy trên mặt Lê Khí lộ ra vẻ mờ mịt như vậy, giận dữ nói: “Anh, người anh nói là Bùi Chân đúng không? Anh xác định cô ấy thực sự thích anh sao?”

Đôi mắt thiếu niên hiện lên sự do dự, lúc này màn hình điện thoại trên giường sáng lên, cậu nhấp vào xem, là [Thật thật thật đáng yêu] gửi tin nhắn đến:

“7, hôm nay tôi cùng cậu ấy đi ra ngoài chơi ~ Trong lúc chúng tôi tắm suối nước nóng tôi nhìn thấy trên lưng của cậu ấy có rất nhiều vết sẹo, chắc là đau lắm. Tôi rất hy vọng cậu ấy có thể càng ngày càng tốt hơn, càng ngày càng hạnh phúc hơn.”

Lê Khí lộ vẻ có hơi cảm động, cậu lướt về phía trước, trong lúc thiếu nữ cùng cậu cái người ‘Bạn trên mạng’ này nói chuyện với nhau, hầu như mỗi câu đều nói về chính mình.

Ánh sáng trên màn hình chiếu vào đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cậu, một tia ấm áp từ điện thoại truyền vào đầu ngón tay, rồi chảy vào trong lòng cậu.

Làm sao cậu có thể nghi ngờ cô?

Thế giới này đối với cậu chỉ có hai màu đen trắng, nhưng Bùi Chân chính là màu sắc tươi sáng được vẽ lên, khiến cho cuộc sống ảm đạm không có ánh sáng của cậu một lần nữa có được màu sắc.

Thiếu niên ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên định: “Tôi xác định.”

Ngô Thiệu Trạch lại thở dài: “Anh Khí, cô ấy có thích hay không em và anh không biết được, nhưng em khẳng định anh rất thích cô ấy.”

Rất thích, cô?

Trên mặt Lê Khí xẹt qua một tia kinh ngạc.

Cho đến bây giờ cậu chưa từng nghĩ đến khả năng này. Không, cậu đối với Bùi Chân không phải thích, chỉ là muốn có được mà thôi. Giống như một đứa trẻ tham lam muốn có được toàn bộ kẹo trong phòng, tựa như chú chó nhỏ ỷ lại vào sự chăm sóc của chủ nhân nuôi dưỡng nó, tựa như —

Cậu thề thốt phủ nhận: “Tôi không thích cô ấy.”

Ngô Thiệu Trạch không nhịn được bật cười, “Anh à, có thể anh học rất giỏi, nhưng ở phương diện này em có nhiều kinh nghiệm hơn anh. Anh nói anh không thích cô ấy, như vậy đi, em hỏi anh mấy câu hỏi, anh không cần nói đáp án cho em biết, tự anh suy nghĩ là được rồi.”

“Câu thứ nhất, anh có muốn biết mọi thứ về cô ấy không?”

Muốn. Trong lòng Lê Khí vô thức trả lời. Cậu muốn biết tất cả những chuyện liên quan đến cô. Tên thật của cô, tuổi tác của cô, cô sống ở đâu, có sở thích và ước mơ gì. Về các mặt khác của cô, cho dù là những chuyện nhỏ nhặt nhất, cậu cũng muốn biết hết tất cả.

—————–//—–//————

*Editor: Không yêu muốn biết nhiều như vậy làm gì hả A Khí??