Bên này lớp 11-5, Bùi Giai cũng nhận được phiếu điểm của mình.
Đứng hạng tám trong lớp, hạng năm mươi toàn khối, vừa khéo chiếm được vị trí cuối cùng trong lớp thực nghiệm.
Trong lòng cô ta nhộn nhạo vui sướng, sự khuất nhục vào ngày thi cuối kỳ hôm đó bị Triệu Cẩn đẩy mạnh ngã vào bồn cầu ngồi xổm đã hóa thành hư không.
Bạn học xung quanh lập tức lên tiếng chúc mừng:
[Woa, cậu thật lợi hại, trong kỳ thi cuối kỳ đạt được hạng năm mươi!]
[Không chỉ lớn lên xinh đẹp, mà thành tích còn tốt như vậy, ông trời thật ưu ái cậu mà!]
[Đợi cậu bước vào lớp thực nghiệm đừng quên đám bạn học cũ như chúng tớ này nha!]
Bùi Giai mỉm cười đáp lời: “Lần này vận khí tốt mới thi được điểm cao như vậy, hay là –“
“ Chờ một lúc nữa tớ mời mọi người đi đến khách sạn Sơn Hồ ăn một bữa cơm nha, thích món nào có thể tùy tiện gọi món đó, chỉ cần nói tên của tôi là được.]
Lời nói này của cô ta làm dấy lên một làn sóng khen ngợi khác, trong đó có thật lòng, cũng có vì ăn chùa mà hư tình giả ý chúc mừng, Bùi Giai luôn mỉm cười nhận lấy.
Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều vây quanh cô ta rồi.
Kể từ lần trước cô ta một thân toàn mùi phân thối quay trở lại phòng thi, có một số bạn học trong khối đã âm thầm thay đổi cái nhìn về cô ta, khi nhìn thấy Bùi Giai lại khiến bọn họ nhớ đến hình ảnh cô ta toàn thân dính chất thải, rốt cuộc không có cách nào gán ghép hình tượng nữ thần lên cô ta được nữa.
Mà ‘Người bạn tốt trước đây’ Triệu Cẩn lại ngồi ở vị trí của mình, với vẻ mặt mỉa mai nhìn vào Bùi Giai. Kể từ sau sự kiện nhà vệ sinh kia, bạn tốt ngày xưa đã biến thành đối thủ một mất một còn, hai người xem như hoàn toàn cắt đứt.
Gần đây tâm tư của Triệu Cẩn không đặt vào việc học tập, cho nên kỳ thi cuối kỳ rối tinh rối mù, tuột hẳn hai mươi hạng so với trước kia, xếp vị trí cuối lớp.
Triệu Cẩn cười lạnh ngồi một bên nhìn Bùi Giai gian lận để đạt thành tích còn đi cao rêu rao khắp nơi, lại yên tâm thoải mái tiếp nhận lời chúc mừng của mọi người.
Triệu Cẩn rất hối hận, ngày thi cuối kỳ trong lúc nhất thời xúc động đẩy ngã Bùi Giai ở nhà vệ sinh, lại quên giữ lại bằng chứng, cho nên không có cách nào công bố sự thật trước mặt mọi người.
Trong đám người không tham gia vào náo nhiệt còn có Chương Tiến.
Vừa rồi khi Bùi Giai khách sáo cùng với những người bạn học khác, Chương Tiến vẫn luôn lạnh lùng nhìn cô ta.
Thoáng một phát tiến bộ đứng hạng 50?
Làm sao có thể? Chương Tiến tỏ vẻ nghi ngờ. Một ngày trước kỳ thi cuối kỳ thầy giáo dạy toán từng hỏi Bùi Giai một câu rất cơ bản, lúc ấy cô ta ấp a ấp úng không trả lời được, còn phải nhờ người khác hỗ trợ giải vây.
Hơn nữa, lọt vào top 50 của khối nào dễ dàng như vậy? Những học sinh có thể đạt được thứ hạng này, hoặc là tư chất thông minh, hoặc là nghiêm túc cố gắng, thậm chí là có cả hai yếu tố này. Cho dù Bùi Giai đụng phải vận cứt chó cũng không thể thi đạt được thứ hạng này.
Trong chuyện này nhất định bên trong có ẩn tình gì đó.
Bùi Giai vừa cùng mọi người trò chuyện xong, lập tức chạy đến văn phòng giáo viên nghe ngóng thành tích thi cuối kỳ của Bùi Chân. Khi cô ta nghe thấy lần này Bùi Chân đứng hạng bảy toàn khối, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
Hạng ….bảy?
Tiến bộ rất nhiều so với trước kia.
Chuyện này, chuyện này làm sao có khả năng?! Từ nhỏ đến lớn, thành tích của Bùi Chân luôn thua xa mình. Làm thế nào mà học kỳ này, lại đột nhiên từ đếm ngược toàn khối một đường đi lên, còn tiến vào top 10 của khối?
Lời giải thích hợp lý nhất chính là, có ai đó đang giúp Bùi Chân.
Nếu cô ta có thể gian lận trong kỳ thi, vậy Bùi Chân cũng có thể……
Nhất định là vì Lê Khí, nhất định là cậu đã dùng cách nào đó giúp đỡ Bùi Chân.
*
Việc đầu tiên Bùi Chân làm khi về nhà, chính là hoàn thành nhiệm vụ cô giáo Hồ giao cho: Gửi ảnh chụp đời thường.
Nhưng khi cô mở album ảnh ra, bên trong đều là một số ảnh chụp đồ ăn và phong cảnh. Cô đến thế giới này lâu như vậy, thậm chí ngay cả một tấm ảnh chụp đời thường tử tế cũng không có.
Thiếu nữ đưa điện thoại cho Lê Khí: “A Khí có thể giúp tớ chụp vài tấm ảnh không?”
“Được.” Lê Khí nhận lấy, đưa tay chỉ về phía ghế sô pha, “Cậu ngồi ở đó đi.”
“Ừ.” Bùi Chân nhảy nhót đi qua ngồi xuống, tiện tay cầm lấy cái gối ôm hình con thỏ màu hồng trên ghế sô pha ôm vào lòng, “Tớ chuẩn bị xong rồi.”
Thiếu niên lùi về phía sau vài bước, tìm vị trí thích hợp ngổi xổm xuống, giơ điện thoại lên lấy nét, mấy giây sau nhẹ nhàng nhíu mày nói: “Không ổn.”
Bùi Chân lo lắng bất an hỏi: “Sao thế?” Có phải vì cô trông không đẹp nên ảnh hưởng đến tấm ảnh không?
Thiếu niên nghiêm túc nói: “Quần áo trên người của cậu không thích hợp với cái gối ôm màu hồng này, hay là đổi cái gối ôm khác đi.”
Ánh mắt Bùi Chân nhìn đến cái gối ôm hình con chó màu trắng đặt trên ghế sô pha, bán tín bán nghi hỏi: “….Thật không?”
Cô vẫn luôn cảm giác Lê Khí đang ám chỉ cái gì đó…
“Thật mà.” Thiếu niên chắc chắn.
“Được rồi.” Bùi Chân vẻ mặt bất đắc dĩ lấy gối ôm hình con chó ôm vào trong lồng ngực, nở một nụ cười nhẹ, “Chụp đi.”
Lê Khí “Răng rắc” một tiếng bấm vào nút chụp ảnh.
Trong tấm ảnh cô gái nhỏ với mái tóc đen xinh đẹp, đôi mắt vừa đen vừa sáng, mỉm cười lộ ra hái lúm đồng tiền nông.
Rất ngọt ngào, lại thật đáng yêu.
Lê Khí nhớ đến lần trước mình ngã bệnh nằm trên giường của cô, đầu giường đặt ảnh chụp của nguyên thân. Trong tấm ảnh đại tiểu thư nhà họ Bùi mím chặt môi u ám phiền muộn nhìn vào máy ảnh.
Cậu có chút hối hận, tại sao lúc đó không phát hiện ra bọn họ không phải cùng một người.
Lúc ấy Bùi Chân đã chăm sóc cậu một đêm, gọi bác sĩ gia đình đến còn nấu cháo cho cậu, mà cậu một miếng cũng không ăn đã quay đầu bỏ đi.
Nếu như có thể biết sớm hơn một chút thì tốt rồi, vậy tâm trạng sẽ hoàn toàn khác.
Bùi Chân xem hết ảnh chụp của mình, cũng chỉ vào ghế sô pha: “Đến phiên cậu A Khí.”
Lê Khí khó hiểu: “?”
“Chụp hình cho cậu nha.”
Mí mắt thiếu niên khẽ run lên: “Không cần.”
Từ nhỏ đến lớn cậu không chụp bất kì bức ảnh nào, lần duy nhất cậu đối mặt với ống kính chính là tiếp nhận buổi phỏng vấn ở nhà của Bùi Hồng Đạt.
Bùi Chân quấn lấy cậu không buông: “Không được không được, cậu trông đẹp trai như vậy sao có thể không chụp ảnh?”
Mỹ nhan thịnh thế* nên xuất hiện cho mọi người chiêm ngưỡng, nếu không thì chính là phung phí của trời.
(*Mỹ nhan thịnh thế: Lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, nghĩa rộng là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời. Nguồn GG.)
Bùi Chân kéo thiếu niên đến ghế sô pha, ấn vai cậu để cậu ngồi xuống, “Mau, ngồi xuống đi.”
Cô cầm điện thoại lui về phía sau, trong màn hình thiếu niên mày rậm mắt to, ngũ quan sắc nét, dáng người tiêu chuẩn vai rộng eo hẹp chân dài, nhìn thế nào cũng đẹp. Bùi Chân điên cuồng chụp ảnh không ngừng ở bên bên thả rắm cầu vồng: “Đẹp quá, ôi A Khí khuôn mặt này, cái mũi này, cái nhan sắc này, quả thực chậc chậc.”
Thiếu niên đối mặt với camera, vành tai ửng đỏ, có chút không biết làm sao: “Cậu….chụp xong chưa?”
“Chưa.” Bùi Chân lướt qua hàng chục tấm ảnh mới chụp trong album, quang minh chính đại phủ nhận, “Vừa rồi tớ chỉ đang thử góc chụp mà thôi. Hiện giờ mới bắt đầu chụp đây. Nào, tạo dáng đi.”
Lê Khí suy nghĩ, cứng ngắc giơ lên hai ngón tay lên.
Bùi Chân:??? Trai đẹp cậu đang nghiêm túc sao.
Nhìn ra cậu thực sự không biết tạo dáng chụp ảnh như thế nào, thiếu nữ đơn giản chỉ đạo: “Cậu có muốn ôm gối ôm không?”
Thiếu niên nghe lời “Ừ” một tiếng, cầm lấy gối ôm hình con thỏ màu hồng ôm vào trong lòng, khẽ nói: “Tớ thích con thỏ.”
Bùi Chân:….
“Vậy, tớ chụp nha?” Bùi Chân hướng camera về phía cậu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thiếu niên, cô không khỏi dùng mánh khóe, “Dưa hấu có ngọt không?”
“…” Thiếu niên bất đắc dĩ phối hợp, “Ngọt.”
Thiếu nữ vẫn chưa chụp ảnh, tiếp tục hỏi: “Bầu trời có xanh không?”
Lê Khí liếc mắt nhìn bầu trời âm u bên ngoài nói: “…Xanh.”
“Ừ, câu hỏi cuối cùng dành cho cậu.” Thiếu nữ mỉm cười cong cong vành mắt như vầng trăng non, “Bùi Chân có đẹp không?”
Cái này Lê Khí nhịn không được bật cười: “Đẹp.”
Răng rắc.
Camera tạch một cái.
Trong tấm ảnh thiếu niên khuôn mặt tươi sáng, đôi mắt trong veo mang theo ý cười lại dịu dàng.
….
Đêm khuya, thiếu nữ nằm trên giường, không hề cảm thấy buồn ngủ.
Cô kiềm chế không được lướt xem những tấm ảnh chụp của Lê Khí trong album điện thoại, mỗi một tấm ảnh đều phóng to ra quan sát thật kỹ.
A Khí đẹp trai quá đi —
Đầu ngón tay của Bùi Chân lướt qua khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên, chậm rãi đi xuống, cuối cùng dừng trên môi cậu.
Đợi cô ý thức được mình đang muốn cái gì, đồng tử lập tức co rút mãnh liệt, vội vàng đặt điện thoại xuống giường, buồn bực vùi đầu vào gối hét lên: “A a a a a –”
Cô điên rồi à?!
Tại sao có thể có một ý nghĩ xấu xa như vậy?!
Cũng may Lê Khí không có thuật đọc tâm, nếu cậu biết cô có ý nghĩ không an phận với mình, nhất định sẽ cảm thấy cô là cái đồ biến thái sau đó lập tức bỏ chạy thật xa!
Hu hu hu. Bùi Chân nằm trên giường lăn qua lăn lại đạp hai chân.
Cảm giác rung động vừa tốt đẹp lại vừa thống khổ.
Tốt đẹp là vì từ nay về sau cô đã có chờ mong. Thống khổ chính bởi vì đã có chờ mong.
….
Trong một phòng ngủ khác, thiếu niên đang ngồi trước bàn học, màn hình máy tính trước mặt phát ra ánh sáng yếu ớt.
Ngày mai cậu phải cùng Ngô Trấn Sơ đi đến thành phố S tham gia hội nghị kinh doanh, một lần đi là vài ngày. Nhưng lúc này, có một chuyện cậu đã sớm muốn làm muốn hoàn thành từ rất lâu rồi.
Lê Khí dựa theo phương pháp mà Hạng Nam chỉ dạy, thông qua địa chỉ IP nước ngoài đăng một bài nặc danh lên diễn đàn trường, còn upload đoạn ghi âm gian lận của Bùi Giai cùng ảnh chụp màn hình.
Việc ấy còn chưa đủ, trong khoảng thời gian này cậu đã học cách lập trình như thế nào, sử dụng kiến thức đã học được biên soạn một phần mềm nhỏ tự động gửi tin nhắn đi, còn có thể tự động gửi những chứng cứ đó đến từng học sinh trong trường và phụ huynh của bọn họ. Trong số đó, đương nhiên bao gồm cả Bùi Giai và ba mẹ của cô ta Bùi Hồng Đạt cùng Tô Lệ Ngọc.
Thiếu niên nhìn vào màn hình máy tính, đáy lòng dâng lên một sự lạnh lẽo, không chút do dự nhấn nút gửi đi.
Gậy ông đập lưng ông.
Bùi Giai lợi dụng diễn đàn trường để lan truyền việc riêng tư của cậu, vậy cũng nên gánh chịu hậu quả của việc gian lận này.
Hơn nữa, hiện giờ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
…..
Trong tay cậu đã tích lũy rất nhiều chứng cứ, có của Tô Lệ Ngọc, cũng có của Bùi Hồng Đạt, dự định cách một khoảng thời gian lại tung ra một phần.
Ngoài mặt nhà họ Bùi đắp nặn sự hào nhoáng, thực ra bề ngoài tô vàng khảm ngọc nhưng bên trong lại thối nát. Trong đó có đủ các loại quan hệ lợi và hại còn sóng ngầm mãnh liệt, cậu chỉ cần thuận nước đẩy thuyền, nhẹ nhàng đẩy một cái, đã có thể gây ra một cơn sóng thần lớn.
Bùi Giai, Tô Lệ Ngọc, Bùi Hồng Đạt….
Từng người một đều chạy không thoát đâu.
————-//—-//————
*Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Chân: Làm sao bây giờ nếu anh ấy biết mình có ý nghĩ này…..
Lê Khí: Tốt quá cuối cùng cô ấy cũng có ý nghĩ này, tôi nhất định phải không ngừng cố gắng.