Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 72: Phiên ngoại 3



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tiểu Màn Thầu

Trường trung học An Sơn có hai vị hot boy tiếng tâm lừng lẫy.

Tiểu thịt tươi lưu lượng Cố Tinh Hải và vị chủ tịch hội học sinh quanh năm luôn đứng vị trí thứ nhất Lê Khí.

Giá trị nhan sắc của hai người đều thuộc hàng top, nhưng phong cách lại không giống nhau, một người là chàng trai mặt trời ấm áp, người còn lại là một tòa núi băng ngàn năm.

Tất nhiên Cố Tinh Hải có rất nhiều fans hâm mộ, nhưng mị lực của Lê Khí cũng không thể khinh thường. Cậu là quý công tử của tập đoàn Lê thị, được công nhận là thiếu niên thiên tài IQ cao, giá trị nhan sắc đụng nóc nhà ở thành phố H.

Không khoa trương khi nói rằng, từ lúc học mẫu giáo đến giờ số người thầm mếm cậu và tìm cậu tỏ tình không dứt, có cả nữ lẫn nam, nhưng kỳ lạ thay, chưa từng nghe qua Lê Khí cảm thấy hứng thú với một ai trong số đó.

Điều này là cho người mẹ Lợi Anh của thiếu niên rất lo lắng.

“Thằng nhóc nhà chúng ta không phải tính tình lãnh đạm đấy chứ?” Người phụ nữ trung niên điềm đạm yên tĩnh đang xoa huyệt thái dương giật giật, “Tại sao thằng bé một chút cũng không giống ông thế.”

“Giống tôi?” Lê Đằng từ ipad ngẩng đầu lên, “Tôi làm sao?”

Lợi Anh nhấp một ngụm trà, hồi tưởng lại khoảng thời gian ngọt ngào trước kia: “Lúc trước ông ra sức theo đuổi tôi, tặng hoa cho tôi, đạp xe chở tôi về nhà, sớm định chung thân cả đời, không hề để ba mẹ quan tâm đến những chuyện này.”

Lê Đằng đắc ý mỉm cười: “Đó là, vợ của tôi xinh đẹp như vậy, phải sớm cướp về tay mới được.”

Lợi Anh xấu hổ, lại nghĩ đến Lê Khí, thở dài một hơi: “Tôi thật lo lắng cho con trai sẽ sống cô độc đến hết quãng đời còn lại.”

“Đừng lo lắng, nói không chừng ngày hôm nay có thể gặp được người hữu duyên đấy.” Lê Đằng an ủi vợ.

*

Trường trung học An Sơn, trước cổng trường học.

Thiếu niên cao gầy một thân đồng phục xanh trắng, cầm trong tay cuốn sổ ghi tên, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng lại cao ngạo, tạo thành một sự tương phản với những bạn học tươi sáng đứng bên cạnh.

Hôm nay đến lượt cậu kiểm tra, vào ngày này hàng tháng, trước cổng trường trung học An Sơn luôn có nhiều người hơn ngày thường. Đa số các nữ sinh bên ngoài trường và trong trường sẽ ăn mặc cho bản thân mình thật xinh đẹp, hy vọng có thể được hot boy núi băng này chú ý đến.

Mà giờ phút này, hot boy của trường đối diện với thiếu nữ trước mặt giọng nói lạnh lùng: “Học lớp nào? Tên gì?”

Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa xinh đẹp, nhỏ giọng nói: “Lớp 11-3, Bùi Chân.”

Cùng lớp với cậu, nhưng Lê Khí hoàn toàn không có ấn tượng với người này.

“Bùi Chân?” Cậu thoáng nhìn qua sổ đăng ký, chân mày nhíu lại, “Tháng này đã đi trễ ba lần.”

Dựa theo quy định, phàm một tháng vi phạm kỷ luật ba lần, ban kiểm tra kỷ luật phải mang danh sách báo cáo với chủ nhiệm lớp.

Bùi Chân không dám tưởng tượng sau khi chủ nhiệm lớp biết sẽ phạt cô như thế nào nữa. Không phải sẽ bắt chép sách ngữ văn một lần nữa sao? Học kỳ này của cô gần như nôn ra hết rồi!

“Này nghe tớ nói đã! Tớ có thể giải thích! Đây đều là ngoài ý muốn!” Bùi Chân vùng vẫy giãy chết, rũ tay giải thích, “Lần đầu tiên là vì đồng hồ báo thức hết pin, lần thứ hai vội vàng đến trường học nhưng lại mang dép lê…”

Bạn học trong ban kiểm tra kỷ luật đứng bên cạnh thiếu niên cao gầy nghe xong, nhịn không được phụt bật cười.

Cái quỷ gì thế?! Những chuyện này mà tính là ngoài ý muốn cái gì? Rõ ràng tất cả đều là bản thân mình bịa ra!

Chỉ nhìn thấy thiếu niên nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống Bùi Chân: “….Vậy hôm nay?”

“Hôm nay…” Thiếu nữ giơ bánh trứng cuộn* nóng hổi trong tay lên, chột dạ nói, “Hôm nay là vì mua cái này…”Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện - Chương 72 Phiên ngoại 3 Học bá cao lãnh X Thiu nữ mơ hồ đáng yêu 1(Bánh trứng cuộn)

“….”

Cô vẫn chưa từ bỏ ý định: “Bánh trứng cuộn ở cửa tiệm này thực sự ăn rất ngon, các cậu nhất định phải ăn thử nhé! Ăn không ngon cứ đến tìm tớ!”

Những người khác im lặng một giây, sau đó: “Phụt ha ha ha ha ha!”

“Trâu bò thật! Nhân tài”

“Thực sự ăn ngon vậy sao? Tan học tớ đi mua ăn thử.”

Chỉ có Lê Khí mặt không biểu cảm cúi đầu, nét chữ rồng bay phượng múa viết vào sổ đăng ký: “Mang theo đồ ăn vặt vào trường, lớp 11-3, Bùi Chân.”

Bùi Chân: Quát đờ hợi?!

…….

Suốt buổi tự học sáng sớm Bùi Chân buồn bực không vui, còn không yên lòng nữa. Bạn tốt Diêu Băng hỏi cô: “Cậu bị làm sao vậy?”

“Tớ chết tâm rồi.” Thiếu nữ kể chuyện xảy ra ở cổng trường cho cô ấy nghe.

Diêu Băng nghĩ kế: “Bình thường danh sách vi phạm sau giờ học mới giao cho chủ nhiệm lớp, khẳng định Lê Khí vẫn còn chưa giao đâu, cậu có muốn đi cầu xin hay không?”

Trái tim nguội lạnh của thiếu nữ cuối cùng cũng dấy lên một tia hy vọng.

Thừa dịp thời gian nghỉ trưa, cô đã đặt hai ly trà sữa, nhờ Diêu Băng giúp mình ở phòng học canh chừng, bản thân mình lén lút trèo tường để lấy đồ bên ngoài.

Thiếu nữ lấy đồ có thể nói là đánh đâu thắng đó. Thân thủ của cô nhanh nhẹn leo lên hàng rào, cùng với anh trai nhỏ bán trà sữa tiến hành giao dịch thành công: “Cảm ơn anh trai nhỏ! Anh trai nhỏ cực khổ rồi! Anh trai nhỏ hẹn gặp lại!”

(*Trong raw dùng thân kinh bách chiến: Chiến đấu trăm trận không thua trận nào. Nguồn Baidu.)

Cô vừa nhận lấy ly trà sữa, chợt nghe thấy có người đứng dưới hàng rào hờ hững nói: “Cậu ở đây làm gì?”

Bùi Chân cả người ngây ngốc.

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng này, làm thế nào, nghe quen tai vậy nhỉ?

Cô chậm chạp cúi đầu, nhìn thấy thiếu niên đang đút hai tay vào trong túi quần, đôi mắt màu hổ phách hờ hững nhìn cô.

Bùi Chân nặn ra một nụ cười cứng ngắc: “….Thật trùng hợp.”

Cô quơ quơ ly trà sữa trong tay, cất cao giọng nói: “Trà sữa dâu tây kem chesse, uống không?”

“…..”

Không biết Lê Khí từ chỗ nào lấy ra cuốn sổ ghi tên, vừa viết vừa nói: “Giờ nghỉ trưa leo rào, lớp 11-3….”

“Vị tráng sĩ này! Đợi một chút! Có chuyện gì từ từ nói chuyện!” Bùi Chân luống cuống đến sắp khóc, vội vàng xua tay nói.

Cô cũng không thể nhớ nổi nữa!

Một tháng ba lần phải báo cáo với chủ nhiệm lớp, nhưng một ngày ba lần mà nói, chẳng phải lãnh đạo nhà trường sẽ mời cô lên uống nước trà sao?

Cô quýnh cả lên, muốn nhanh chóng leo xuống rào, ai ngờ đến cuốn sắt bên cạnh hàng rào đã móc vào quần của cô. Sau đó “Rẹt rẹt” một tiếng vang lên, thiếu nữ cảm thấy bờ mông mát lạnh, quần đồng phục bị rách một đường lớn.

Mẹ kiếp. Cô che mông của mình, trực tiếp từ hàng rào ngã xuống.

Mắt thấy sắp ngã chổng vó trên mặt đất, bỗng nhiên một bàn tay nắm lấy cổ áo phía sau đồng phục của cô, lúc này mới tránh cho cô tiếp xúc thân mật với mặt đất.

“….”

Đợi Bùi Chân đứng vững, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy sắc mặt của thiếu niên đen lại, nhưng mà —

Làn gió mát lạnh tiếp tục thổi qua mông cô khiến cho cô chỉ có thể mặt dày hỏi: “Ừ thì… Có thể cho tớ mượn áo khoác đồng phục của cậu mặc một lúc không?”

……

Lúc tan học, quả nhiên Bùi Chân bị chủ nhiệm lớp mắng.

Hồ Lệ đứng trong hành lang vô cùng đau khổ: “Chân Chân à, xảy ra chuyện gì với em vậy?!”

Rõ ràng là một cô gái nhỏ rất ngoan, thành tích xuất sắc, ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng luôn mơ mơ màng màng.

Một ngày bị ban kiểm tra kỷ luật ghi sổ ba lần?!

Vừa rồi Lê Khí đến văn phòng giáo viên đưa danh sách vi phạm, sắc mặt lạnh lùng kia, làm cho nhiệt độ trong văn phòng chợt hạ xuống mười độ.

Hồ Lệ thực sự không nghĩ ra, những nữ sinh khác luôn nghĩ trăm phương ngàn kế để gây hảo cảm trước mặt Lê Khí, nhưng làm sao Bùi Chân lại hết lần này đến lần khác ra sức khiến cậu tức giận vậy?

“Thật xin lỗi, cô Hồ…” Bùi Chân cúi đầu nói lời xin lỗi.

“Em nói xem, phải phạt em như thế nào đây?”

“Ừm….Chép phạt sách ngữ văn?”

Hồ Lệ suy nghĩ: “Đây không phải là quá tiện nghi cho em à? Học kỳ này em đã chép mấy lần rồi?!”

Bùi Chân mím môi gật đầu, tỏ vẻ cô ơi cô nói rất đúng.

Cô thực sự không muốn chép bài ngữ văn nữa.

“Vậy hãy làm như thế này —” Hồ Lệ tập trung tinh thần suy nghĩ trong chốc lát, ra lệnh, “Em kéo cái bàn đến bên cạnh Lê Khí đi, ngoan ngoãn học tập người ta một chút!”

Bùi Chân mở to đôi mắt, giống như sấm sét giữa trời quang: “Cô ơi không được đâu hu hu hu hu!!!”

“Cái gì không được! Em có biết là có bao nhiêu nữ sinh muốn ngồi cùng bàn với em ấy không!” Hồ Lệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thôi.

“Nhưng mà em không muốn!”

“Cũng bởi vì em không muốn, cho nên cô mới muốn em và em ấy ngồi cùng bàn đó, quyết định như vậy đi! Bây giờ em lập tức kéo bàn đến chỗ đó cho cô.”

“Cô Hồ….Em……”

“Đi mau!!!!”

…….

Sáu giờ tối, nhà họ Lê đèn đuốc sáng trưng.

Lê Đằng, Lợi Anh và Lê Khí ba người ngồi ở cái bàn to lớn dùng bữa tối, người giúp việc bưng khay bạc đi ra đi vào, bầu không khí yên tĩnh lại hòa hợp.

Lê Khí rũ mắt, cẩn thận cắt miếng bít tết trong đĩa, chậm rãi thưởng thức.

Từ nhỏ đến lớn cậu luôn trầm mặc ít nói, thường thích im lặng, đọc sách hoặc chơi lego.

Nhưng Lợi Anh lại cảm thấy, đêm nay cậu có chút khác thường. Bà nhìn trong chốc lát, phát hiện trên người thiếu niên rõ ràng không có mặc áo khoác đồng phục, sáng sớm chào tạm biệt ở cửa vẫn còn mặc mà.

“Áo khoác đồng phục của con đâu?” Lợi Anh hỏi.

Dao nĩa trong tay Lê Khí chợt dừng một chút, giọng nói không chút dao động: “Bỏ quên ở trường học.”

“Hử?” Lợi Anh nghi ngờ nói.

Bà hiểu con trai mình nhất. Cậu mắc chứng bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng và rối loạn ám ảnh cưỡng chế, kể từ lúc ba tuổi chưa từng bỏ quên bất cứ thứ gì, vì cậu không thể chấp nhận việc đồ vật của mình bị người khác chạm vào.

Thiếu niên dùng khăn giấy ưu nhã lau miệng, thong thả đứng lên, nhìn Lê Đằng và Lợi Anh nói: “Con ăn no rồi, lên lầu trước.”

“Này con trai, ngay mai nhớ đi dạo phố với mẹ đấy.” Lợi Anh lên tiếng bổ sung một câu trước khi bóng lưng Lê Khí biến mất.

Sau khi thiếu niên quay trở về phòng ngủ, Lợi Anh không nhịn được nữa nói với chồng của mình: “Con của ông có biến.”

Lê Đằng nuốt xuống miếng bò bít tết, nâng ly rượu đỏ lên nhấp một ngụm: “?”

“Ông chỉ cần đợi thôi.” Lợi Anh tâm trạng vui sướng nâng ly lên cùng ông cạn ly.

Ngày hôm sau là thứ bảy.

Lợi Anh lôi kéo Lê Khí đi dạo trung tâm thương mại, thiếu niên một đường kiên nhẫn giúp bà xách túi, sau khi hai tay xách đầy túi, Lợi Anh dẫn cậu đến một quán cà phê mà mình thường đến.

Quán cà phê Tửu Thần nằm trong khu trung tâm sầm uất, quán không quá lớn nhưng trang trí rất ấm áp.

Lợi Anh vừa đẩy cửa vừa nói: “Cà phê ở quán này rất thơm ngon. Mau vào thôi.”

Chờ bọn họ tìm được một chỗ vắng vẻ ngồi xuống, một cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa mặc đồng phục hào hứng đi đến, quen thuộc nói: “Chào dì ~ hôm nay vẫn như cũ ạ?”

Tay đặt túi xách của thiếu niên khựng lại, nghe thấy mẹ của mình thân mật nói: “Đúng vậy, Chân Chân, dì vẫn như cũ, con trai còn con?”

Ánh mắt của cậu và thiếu nữ giao nhau trong không trung, biểu tình của hai người cừng đờ trong vài giây.

Đây là cái duyên phận đặc biệt gì……

Bùi Chân không dám tin nói: “Là cậu?”

Lợi Anh ngửi ra mùi gì đó bất thường, lập tức bát quái hỏi: “Ai ôi!! Chân Chân, hai con quen nhau à?”

Thiếu nữ quay đầu nói với Lợi Anh: “Đúng vậy dì ơi, chúng cháu là bạn cùng lớp.”

Hơn nữa…..Còn ngồi cùng bàn nữa.

“Hóa ra là bạn học!” Lợi Anh vô cùng vui vẻ, “Thực sự quá có duyên mà! Chân Chân con hoạt bát vui vẻ như vậy, nên dạy Lê Khí nhà dì nhiều hơn. Đứa nhỏ này thật khiến cho người ta lo lắng, ngoại trừ học tập ra, những chuyện khác càng không quan tâm đến, haizz….”

Bùi Chân: “…..” Dì ơi dì lại khiêm tốn rồi.

Lê Khí: “…..Ồ.” Rốt cuộc là ai thực sự mới khiến cho người ta phải lo lắng vậy?

Bùi Chân trò chuyện với Lợi Anh vài câu, ghi món cho bọn họ xong, sau đó cô quay đâu nói với thiếu niên: “Ngày hôm qua cảm ơn cậu, áo khoác đồng phục tớ sẽ giặt sạch rồi nhanh chóng trả lại cho cậu.”

Đôi mắt Lợi Anh sáng rực. Áo khoác đồng phục? Quả nhiên!!!

Thiếu niên mí mắt cũng lười nâng lên, lạnh lùng nói: “Không cần trả lại, cứ ném đi.”

“Con cái đứa nhỏ này đang nói gì đó?! Cái gì ném đi? Áo khoác đồng phục vẫn còn tốt tại sao phải ném đi? Chẳng lẽ nhà của chúng ta giàu có lắm à?!” Lợi Anh tỏ vẻ phản đối.

Bùi Chân muốn nói: “Dì ơi nhà của dì quả thực có rất nhiều tiền….”

Trên thực tế, dường như không tìm thấy nhà nào giàu hơn nhà của dì…..

Lợi Anh nắm lấy tay thiếu nữ: “Chân Chân à, bạn học phải nên giúp đỡ nhau đúng không, về sau nếu có khó khăn gì thì hãy cố gắng làm phiền Lê Khí càng nhiều càng tốt nhé.”

“Dì ơi…” Bùi Chân chớp đôi mắt vô tội như con nai con, vẻ mặt ngượng ngùng: “Quả thực cháu có một chuyện cần bạn học Lê Khí giúp đỡ ạ.”

“Ồ ồ, là chuyện gì vậy? Nói đi. Thằng bé nhất định sẽ giúp!” Lợi Anh mặt mày hớn hở.

Bùi Chân hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí đối mặt với thiếu niên nói: “Chính là, về sau, cậu có thể —”

“Đừng ghi vi phạm của tôi nữa được không?”

—————-//—//———-

*Tác giả có lời muốn nói: Ở thế giới song song, thiếu niên có ba mẹ yêu thương, gia đình hạnh phúc, còn thiếu nữ có thân thể khỏe mạnh và là một cô bé không an phận. Không sai, cô vốn là cô gái nhỏ bề ngoài ngoan ngoãn, nhưng thực ra là mộ tiểu yêu tinh. Mà mẹ của Lê Khí chính là người hâm mộ CP này nhất.