Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê

Chương 29



Long quân vốn muốn mượn cơ thể Sở Tẫn Tiêu trong thời gian ngắn.

Lúc này sau khi hắn mổ bụng ra, lại không thể không rời đi.

Lúc này Sở Tẫn Tiêu không phải dạng người, mà là bộ dáng của Long tộc với đôi mắt đỏ máu.

Sau khi vươn vuốt rồng ra, lý trí Sở Tẫn Tiêu thoát khỏi trạng thái mất khống chế và trở lại trong giây phút ngắn ngủi.

Sở Tẫn Tiêu cụp mắt run rẩy, chậm rãi phục hồi tinh thần.

Sư tôn.

Đúng rồi, sư tôn.

—— Sư tôn không thể xảy ra chuyện được!

Hắn ngẩng đầu lên thì thấy Long quân cưỡng chế nhốt hắn đã rút ra ngoài cơ thể hắn.

Tổ long không nhìn Sở Tẫn Tiêu, mà nhìn về phía Ninh Tễ.

"Đồ đệ ngươi ở chỗ này."

"Nhưng rất nhanh thôi, sẽ không còn như vậy nữa."

Kiếm tu bạch y đứng tại chỗ, sau khi nghe thấy lời này thì khẽ cau mày.

Trong nháy mắt, y nhớ tới cốt truyện mấu chốt.

—— Sở Tẫn Tiêu bị rót máu điên vào người.

Y siết chặt tay nhìn Long quân, cau mày hỏi: "Ngươi đã làm gì?"

Trong nguyên tác, năm đó Long quân vì Nhân tộc mà bị trời phạt nên cực kỳ hận loài người. Lúc ấy sau khi Sở Tẫn Tiêu đạt được truyền thừa ở phần mộ Tổ Long đã bị Long quân ác ý đưa máu điên vào người.

Mặt ngoài Tổ long vì kéo dài huyết mạch thuần chủng cho Long tộc, giúp hắn thức tỉnh huyết mạch vô điều kiện, chỉ dẫn Sở Tẫn Tiêu ra khỏi phần mộ Tổ Long có đầy nguy hiểm.

Thật ra là để hắn trả thù Nhân tộc.

Khi Tổ Long giúp Sở Tẫn Tiêu thức tỉnh huyết mạch, đã rót máu điên vào người hắn.

Đây là máu hận ý của Long tộc đối với Nhân tộc từ ngàn vạn năm trước.

Sau khi hóa rồng rồi hóa điên, Sở Tẫn Tiêu sẽ hoàn toàn thay đổi.

Tính rồng áp đảo tính người, từng bước một trở thành loài thú, từ đây cắt đứt với loài người.

Đó là theo như lời nguyên tác nói.

Ninh Tễ nhớ rõ khi ấy, Sở Tẫn Tiêu vì máu điên mà bại lộ, đã chủ động xin lệnh rời khỏi sư môn.

Sau đó... rơi vào Ma vực.

Ác ý của Long quân gần như thay đổi cả cuộc sống của hắn. Nhưng dù là thế, vai chính thụ trong sách vẫn là người tốt.

Ninh Tễ rũ mắt, đầu ngón tay khựng lại.

"Sở Tẫn Tiêu."

Y ngẩng đầu thấp giọng gọi tên người nọ, hắn lập tức dừng lại.

Nửa người trên của Huyền long mổ thân chui ra đã khôi phục thân người, hắn nhịn không được ôm bụng quỳ trên mặt đất.

Máu tươi chảy đầy bậc thang.

Trước mắt hắn mơ hồ, nhưng vẫn dùng vuốt rồng ngụy trang cho mình.

Suy nghĩ chợt lóe lên rồi biến mất, Ninh Tễ phục hồi tinh thần.

Thì nghe Sở Tẫn Tiêu gọi: "Sư tôn."

Tiếng thở dốc của Sở Tẫn Tiêu vang lên, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên.

Giọng của Ninh Tễ như mệnh lệnh mở chốt.

Hắn cố sức nở một nụ cười.

Thậm chí... còn kiềm chế bản năng của huyết mạch.

Long quân khẽ híp mắt, hiếm khi có hơi ngạc nhiên.

Sở Tẫn Tiêu kiềm chế máu rồng.

Suy nghĩ Long quân nhanh chóng thay đổi, rồi nhìn về phía Ninh Tễ.

Long quân và Sở Tẫn Tiêu huyết mạch tương liên. Thế mà hiện giờ lại vì một tên loài người, mà con Huyền long kia sẵn lòng phá vỡ cơ thể.

Vốn dĩ Long quân cảm thấy người này là trở ngại.

Giờ phút này lại thấy hắn vì Ninh Tễ mà kiềm chế, không khỏi chậm rãi sầm mặt.

Sau khi phá bụng chui ra, Sở Tẫn Tiêu còn đang giãy dụa.

Các hành vi của hắn đều cho thấy: Hắn không muốn thành rồng.

Thật là buồn cười làm sao, trời đời này thế mà có người không muốn thành rồng.

Đời này Tổ long hận nhất là Nhân tộc.

Vốn dĩ thấy Sở Tẫn Tiêu là hạt giống tốt, giờ phút này cũng đã động sát ý.

"—— Nếu không được như bản tôn suy nghĩ, thì phá hủy là xong việc."

"Long tộc không cần một con rồng bị thuần phục."

Long quân liếc mắt nhìn hai người thật sâu, sau khi giấu hàn ý trong đáy mắt đi thì bỗng biến mất.

Vốn dĩ Tổ long chính là linh thể, đột ngột tiêu tán khiến người ta không kịp đề phòng.

Một trận trời đất quay cuồng, vị trí của họ nháy mắt đã thay đổi.

"Xùy, thế mà phiền thật đấy."

Lâu Nguy Yến nhìn xung quanh nói.

Từ nơi Long quân tiêu tán.

Long cung nguy nga lộng lẫy biến mất.

Những khách khứa vốn dĩ đang ngồi một chỗ cười nói thân thể chợt cứng đờ, nháy mắt hóa thành xương.

Những khách khứa Thủy tộc đó có tu vi cực cao, không kém gì Cốt long Nguyên Anh kỳ bên ngoài.

Sau khi hóa thành xương, không đau không cảm nhận, càng khó giải quyết hơn.

Hắn ta bỗng lên tiếng, lúc này Sở Tẫn Tiêu mới phát hiện trong điện này còn có người khác.

Hai mắt hắn ta đỏ màu máu, ngẩng đầu lên, hung ác nhìn chằm chằm người nọ.

Như thể chỉ cần bước thêm một bước, hắn ta sẽ giết chết y.

Đó là trực giác của loài thú.

Lâu Nguy Yến nhìn hắn một cái, không hề có hứng thú gì với người hoàn toàn dựa vào bản năng của thú vật mà chỉ nhìn về phía Ninh Tễ.

Sau khi Ninh Tễ đoán được đây là phần mộ Tổ Long thì đã biết luôn thân phận của người này.

Trước đó vì vẫn luôn bị hai từ Quy Khư che giấu.

Nên trong khoảng thời gian ngắn Ninh Tễ không hề nghĩ tới, lúc này mới biết người kia là ai.

Mười năm sau ở phần mộ Tổ Long, hắn ta hiện thế ở Đông Hải.

Trừ Vô Tẫn Uyên ma tôn ra thì làm gì còn ai khác.

"Ngươi đi theo bọn ta cả đường, đến tột cùng là có mục đích gì?"

Y nhàn nhạt ngước mắt.

Trụ Tỏa Long sập, núi biển lật úp.

Lâu Nguy Yến từ sau cột đi ra, cười như không cười nói: "Không phải ta đã nói rồi sao?"

"Ta thực sự rất có hứng thú với ngươi."

Giọng điệu hắn ta không chút để ý.

Ánh mắt lại nhìn chằm chằm Ninh Tễ.

Cảm giác lãnh địa bị mạo phạm khiến Sở Tẫn Tiêu khẽ gầm gừ.

Ninh Tễ tạm thời kiềm chế hắn.

Nhìn qua khóe mắt, các Thủy tộc đã lũ lượt xông lên.

Ninh Tễ cầm kiếm.

Nói với Sở Tẫn Tiêu: "Ra ngoài trước rồi nói tiếp."

Sở Tẫn Tiêu đành phải gật đầu.

.......

Từ khi Long quân tản đi, Thủy tộc ở Long cung bắt đầu hóa xương.

Khắp Hải vực lập tức bao phủ một luồng tử khí.

Dù là ở bên ngoài.

Tạ Phong cũng có thể cảm nhận được nguy cơ từ trụ Tỏa Long đi vào trong.

Cốt long trước đó coi giữ tại chỗ này không biết đã nghe thấy triệu hồi gì mà biến mất. Hắn ta siết chặt tay, nhìn về phía lối vào.

Nghĩ kiếm tôn tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.

Ánh mắt hắn ta chan chứa lo lắng.

Trên bờ biển, Tạ Dữ Khanh cũng thu tay lại.

Hắn nhìn chằm chằm mặt biển hồi lâu.

Qua một lát sau thì khẽ nhíu mày, bảo Thanh Ly và Thanh Vụ cùng xuống biển.

Vừa rồi lúc bói quẻ, hắn đã nhận ra có gì đó không đúng nên chuẩn bị phái hai người xuống biển xem thử.

Giao nhân thạo bơi lội, lại là một nhánh của Thủy tộc, dễ vào biển hơn người khác nhiều.

Hai người vừa nghe đi tìm Ninh Tễ kiếm tôn thì đều vô cùng nghiêm túc.

"Lâu chủ yên tâm, bọn ta nhất định sẽ thám thính rõ ràng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì."

Tạ Dữ Khanh khẽ gật đầu.

Thanh Ly và Thanh Vụ xoay người nhảy xuống biển.

Lối vào Quy Khư đã đóng nên suốt cả đường bơi về phía trước, họ chỉ có thể tìm hỏi vài con yêu dưới đáy biển.

Cả đường sau đó thì theo nơi nhuộm máu mà bơi.

Hai giao nhân bơi xuống đáy biển.

Sau khi đi một chuyến, vốn tưởng rằng sẽ không thu hoạch được gì.

Ai ngờ lại vào nhầm một bí cảnh.

"Huynh trưởng, đây là có chuyện gì thế?"

Thanh Vụ có hơi nghi hoặc, Thanh Ly cũng khẽ cau mày.

Theo lý mà nói, bây giờ chưa tới thời gian Quy Khư mở ra, bọn họ không cách nào vào được.

Nhưng giờ sao có thể dễ vào như vậy được?

Hai người nhìn nhau, đều nhận ra có gì đó không đúng.

Tạ Phong cầm kiếm, đang nghĩ không biết kiếm tôn thế nào rồi thì nghe được âm thanh bơi lội.

Ánh mắt hắn ta sắc bén, trong nháy mắt quay đầu lại, đột ngột rút trường kiếm ra, Thanh Ly tay lanh mắt lẹ nghiêng người né đi.

Có điều dù là vậy, chuyện này vẫn khiến người ta nghi ngờ, hai người đều cho rằng đối phương là quái vật trong biển, thế là xông lên đánh nhau, mãi đến khi Thanh Ly nhận ra đánh dấu Ngọc Thanh Tông trên người đối phương.

"Ngươi là đệ tử của Ngọc Thanh Tông?"

Tạ Phong thoáng dừng một chút.

Thanh Vụ ở một bên vội nói: "Bọn ta là người của Cô Nguyệt lâu."

"Là lâu chủ bảo bọn ta xuống đây tìm người."

Cậu ta lấy lệnh bài của Cô Nguyệt lâu ra.

Lúc này Tạ Phong mới tin một chút.

Có điều, bởi vì Long cung Quy Khư thình lình xảy ra biến cố nên hắn ta vẫn để ý một chút.

"Bí cảnh vẫn chưa mở, các ngươi vào bằng cách nào?"

Hắn ta nhìn về phía hai người hỏi.

Trong mắt hai người cũng là nghi hoặc.

Thanh Ly kể cả quãng đường mình bơi dưới biển sâu tới đây cho hắn ta nghe.

Tạ Phong khẽ nhíu mày, thấy bộ dáng của họ không giống như đang nói dối, lúc này mới kể biến cố vừa xảy ra trong bí cảnh.

.......

Một nén nhang sau.

"Ngươi nói, nơi này không chỉ có Dục ma, mà còn có cả quái vật?"

Thanh Vụ hỏi.

Tạ Phong gật đầu: "Nếu không phải kiếm tôn cứu ta, chỉ e là ta cũng vùi xác trong đó rồi."

"Chín mươi mấy người tiến vào, hiện giờ chỉ e là chỉ còn lại mấy người."

Hắn ta nhíu mày: "Làm phiền các ngươi lên bẩm báo chuyện nơi này cho các vị trưởng lão."

"Trước khi Quy Khư phong bế, tin tức lớn như vậy chỉ sợ vẫn chưa được truyền đi."

Sắc mặt hắn ta nghiêm túc, Thanh Ly khẽ gật đầu.

Anh ta xuống đáy biển là vì muốn biết rõ chuyện xảy ra, đương nhiên là phải về bẩm báo.

Chẳng qua nghĩ đến kiếm tôn đang ở sâu trong Quy Khư.

Trong lòng hai giao nhân căng thẳng trong nháy mắt.

Mãi đến khi đệ đệ nhắc nhở: "Huynh trưởng, hiện giờ việc cấp bách là về bẩm báo trước, có lẽ lâu chủ sẽ có cách."

Cậu ta thấp giọng nói. Thanh Ly khẽ gật đầu.

Song, trước khi đi anh ta nhìn về phía Tạ Phong đang bị thương: "Bây giờ có thể ra ngoài, ngươi không đi sao?"

Vào thời điểm này, ai có thể chạy trốn đều sẽ muốn chạy trốn. Nhưng Tạ Phong lại lắc đầu: "Ta ở chỗ này chờ kiếm tôn."

Giọng điệu hắn ta kiên định, Thanh Ly cũng chẳng nói gì, xoay người rời khỏi biển sâu.

Tạ Phong muốn bẩm báo chuyện này cho các vị trưởng lão khác.

Lại không biết bên ngoài trừ Tạ Dữ Khanh ra, trưởng lão của các môn phái còn lại đều đã bị Tịnh Hư khống chế.

Hiện giờ những đệ tử đã bị hiến tế, mộ Tổ Long mở ra, đương nhiên cũng không cần phải che giấu nữa.

Trước đó Ma tộc đã thiết kế kết giới ngụy trang Quy Khư, hiện giờ người nên chết đã chết, vào lúc này kết giới đã bị tiêu trừ.

Tịnh Hư cười lạnh một tiếng, nhìn những Truyền Âm phù đã nát, đuôi lông mày thoáng giãn ra.

"Chưởng môn, một khi chuyện này lộ ra..."

Đệ tử bên cạnh run sợ lên tiếng.

Phản bội Tu Chân giới, cấu kết với Ma tộc, gần như hiến tế hết một thế hệ đệ tử tinh anh. Một khi chuyện này truyền ra, chỉ e phái Hư Diễn sẽ trở thành cái đích để người chỉ trích.

Hắn ta bất an trong lòng.

Tịnh Hư lại nhíu mày: "Hà tất gì phải sợ."

"Phái Hư Diễn chúng ta vẫn luôn là chín môn phái lớn cuối cùng. Những năm gần đây bị bọn họ ức hiếp còn chưa đủ hay sao?"

"Là do Ninh Tễ cả thôi. Rõ là bệnh sắp chết rồi, lại vì thân phận kiếm tôn của Ngọc Thanh Tông mà bản tôn đường đường là chưởng môn khả kính của một phái, lại không thể không hành lễ với y."

"Cuộc sống như thế bản tôn đã chịu đủ rồi."

"Tạm thời để bọn họ tranh giành, chỉ cần có người đạt được truyền thừa của Tổ long, chúng ta sẽ lập tức mổ gà lấy trứng."

"Đến lúc đó chỉ cần lấy được đồ, còn phải sợ bọn họ sao?"

Lúc này rốt cuộc hắn cũng nói ra lời trong lòng.

Vốn dĩ đệ tử sợ hãi không thôi, nhưng thấy mọi chuyện đã sớm nằm trong dự liệu chưởng môn thì không khỏi yên lòng.

"Nhưng Ma tộc bên kia thì sao?"

Bọn họ hợp tác với Ma tộc.

Nếu Ma tộc bên kia không đạt được truyền thừa...

Tịnh Hư cười lạnh một tiếng.

Khuôn mặt vốn bình thản dưới nến lại có hơi đáng sợ.

"Vốn là bảo hổ lột da [1], bây giờ đương nhiên là thân ai nấy lo thôi."

[1] 与虎谋皮 (Bảo hổ lột da): Hi vọng đối phương hi sinh lợi ích của chính mình là việc gần như không thể.

"Ngươi lập tức phái người đi trông giữ bờ biển cho ta, nếu có người sống sót bước ra thì lập tức bắt ngay."

Hắn rõ tâm tư của Tổ long hơn người khác rất nhiều.

Tổ long chán ghét Nhân tộc, nếu sau khi mở trận pháp ra rồi đi xuống, hắn không chiếm được truyền thừa thì không nói, còn sẽ bởi vậy mà mất mạng, trái lại để Sở Tẫn Tiêu đi vào.

Dù cả tộc Sở thị ở Từ Châu đã bị diệt môn, nhưng dù sao cũng đã được Ninh Tễ kiếm tôn cứu được một dòng độc đinh.

Trên người Sở Tẫn Tiêu có chút huyết thống của Long tộc.

Nếu hắn di vào, tự Tổ long hài lòng thì có thể đạt được truyền thừa.

Đến lúc đó chỉ cần trông giữ mặt biển, nếu Sở Tẫn Tiêu ra khỏi thì thậm chí bọn họ còn không cần đối đầu trực diện với Tổ long, chỉ cần bắt được Sở Tẫn Tiêu cũng có thể đạt được truyền thừa.

Tịnh Hư gảy bàn tính rất hay, lúc này khẽ híp mắt.

Vốn dĩ trước đó vẫn không định ra tay với Tạ Dữ Khanh và Ninh Tễ.

Lúc này rốt cuộc không nhẫn nại được nữa.

Bên kia, sau khi giao nhân kể chuyện xảy ra.

Tạ Dữ Khanh khẽ nhíu mày: "Ngươi nghe Tạ Phong nói, Ninh Tễ kiếm tôn đã tiến vào biển sâu."

Thanh Ly khom người khẽ gật đầu.

"Không chỉ như vậy. Bên trong xảy ra biến cố, những đệ tử đó mười không còn một, dường như kiếm tôn đã phát hiện ra gì đó."

Tạ Dữ Khanh nhớ tới suy đoán trước đó của Ninh Tễ.

—— Có người động tay động chân trong đại bỉ.

Hiện giờ xem ra không cần phải nghi ngờ gì nữa rồi.

Thế thì người ra tay... chỉ có thể là phái Hư Diễn mời bọn họ đến chỗ này thôi.

Đầu ngón tay hắn thoáng khựng lại, chợt thấy thần sắc Ngô Cương bỗng trở nên nghiêm túc.

"Lâu chủ."

"Có một đội người bỗng đi về phía bên này."

Dứt lời Ngô Cương lập tức tập trung tinh thần cẩn thận kiểm tra một hồi, bỗng thay đổi sắc mặt.

"Có ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ."

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ ở Tu Chân giới cũng không thường thấy, gần như đã là sừng Lân lông Phượng rồi.

Các tu sĩ Nguyên Anh kỳ nếu thân không mang chức vị quan trọng thì cũng được tôn sùng là trưởng lão.

Ngọc Thanh Tông thân là tiên môn đứng đầu thiên hạ cũng chỉ có năm tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Nhưng hôm nay ở Đông Hải nho nhỏ hẻo lánh.

Thế mà có tới ba vị!

"Xem ra lội trong vũng bùn thì không ổn rồi."

Tạ Dữ Khanh nói.

Trong bóng đêm, chỉ thấy hắn một thân lam y đầu bạc, giọng điệu ôn hòa lại nhìn không rõ biểu tình.

Dù là trong loại thời điểm này, Tạ Dữ Khanh cũng không thay đổi sắc mặt. Thanh Ly và Thanh Vụ khẽ nhíu mày.

Chỉ thấy ngay sau đó, một cột sáng hiện lên, ba vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ xuất hiện trên bờ biển.

"Tạ lâu chủ."

Người dẫn đầu nhìn hắn, đúng là một trong những trưởng lão của phái Hư Diễn.

Sau ông ta là hai gương mặt xa lạ, thoạt nhìn thì hình như là nhân vật giấu tên.

Đầu ngón tay Tạ Dữ Khanh đặt trên xe lăn, rũ mắt ý cười bên môi vẫn không đổi.

"Không biết các vị... đến đây có chuyện gì?"

Người dẫn đầu vừa định nói gì đó thì bỗng có người tiến lên ghé vào tai ông ta nói gì đó.

Sắc mặt ông ta khẽ thay đổi.

Nhìn về phía kiếm tu bạch y ôm kiếm bên cạnh.

Tạ Dữ Khanh ngước mắt nhìn ông ta.

Thì thấy ông ta trầm giọng hỏi: "Ninh Tễ đâu?"

.......

Ninh Tễ đâu?

Lúc này y đang đi ra từ trong Long cung.

Trong đống đổ nát đổ sụp, những Thủy tộc hóa thành xương hóa thành bột phấn.

Bạch y của Ninh Tễ nhuộm máu, lúc ra tay y không chút nể tình.

Vốn dĩ Long quân còn cho rằng, dù những Thủy tộc này có không giết được Ninh Tễ thì cũng có thể giữ chân y hồi lâu.

Nhưng sai rồi.

Ngay lúc Ninh Tễ cầm lấy kiếm, những thứ này không còn ghê gớm như vậy nữa.

Dù Long quân không thích Nhân tộc.

Nhưng khi nhìn thấy Ninh Tễ rút kiếm, cũng cảm thấy người này quả là kỳ tài ngút trời.

Nhân tộc tu luyện khó hơn Yêu tộc được trời ưu ái rất nhiều. Nhưng người này chỉ dùng trăm năm ngắn ngủi để đi đến cảnh giới này.

Nếu không phải Long quân đã chết thì cũng muốn đọ sức với y một phen.

Khi con Cốt long cuối cùng bị một kiếm đập nát, sau lưng đột nhiên mọc ra một cái gai xương.

Sở Tẫn Tiêu đứng dậy, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, nhìn thấy cảnh này thì con ngươi co lại, theo bản năng chắn cho sư tôn.

Không ngờ rằng cái gai xương ấy lại tự dừng lại.

Lúc này vô số Thủy tộc tan thành mây khói, cuối cùng trong biển cũng lộ ra bộ mặt thật của mộ Tổ Long.

—— Đó là một ngôi mộ hoang trong biển.

Một con Hoàng Kim long thật lớn nằm trên mặt đất.

Đây mới chính là bộ dáng thật sự của mộ Tổ Long.

Lâu Nguy Yến thu trường đao về, nhìn về phía Ninh Tễ.

Vốn dĩ hắn ta cảm thấy y bị thương nặng, cho rằng y sẽ yếu hơn một chút.

Không ngờ rằng lại ngược lại.

Những gì Ninh Tễ thể hiện luôn giỏi hơn một chút so với những gì người ta thấy.

Trước đó hắn ta còn tuyên bố hiển hách, thế mà vẫn luôn giấu dốt.

Lâu Nguy Yến càng thêm cảm thấy thú vị.

Ánh mắt hắn ta tìm tòi nghiên cứu, lần đầu tiên có lòng hiếu kỳ với một người.

Lúc này Ninh Tễ không quản hắn ta.

Y siết chặt trường kiếm trong tay, nhìn thân rồng thật lớn trước mặt.

Long quân thấy những thứ hóa xương ấy không ngăn được y thì lập tức hiện ra thân mình.

"Ngươi rất không tệ."

Long quân nhìn Ninh Tễ hồi lâu, cuối cùng nhàn nhạt nói.

Ninh Tễ khẽ cau mày, lúc này chợt nói: "Sức mạnh của ngươi bị suy yếu?"

Tổ long chính là con rồng đầu tiên ở khoảng thời gian ban đầu của khai thiên, sức mạnh có thể xuyên qua cổ kim.

Trước khi Ninh Tễ ra tay đã có phỏng đoán, lại không ngờ rằng khi đối mặt với Tổ long chân chính lại không giống với suy nghĩ của y.

Những ngoại vật cố tình bày ra đó cũng không phải sức mạnh chân chính của Tổ long.

Sở Tẫn Tiêu cũng có thể cảm nhận được.

Sau khi giết chết một con Thủy tộc đánh lén, hắn đứng dậy. Là người vừa mới hóa rồng, huyết mạch thần kỳ trong hắn có chung một tia cảm nhận với Tổ long.

Có thể cảm nhận được rằng, dường như Tổ long bị thứ gì đó áp chế, đang chậm rãi tiêu tán.

Hắn nghe thấy Ninh Tễ nói.

Sắc mặt Tổ Long lạnh lùng, sau đó lập tức cười nhạo: "Nếu ngươi cũng có cảnh giới này như ta, ngươi cũng sẽ như thế thôi."

"Trời phạt?"

Ninh Tễ trực tiếp nói ra hai từ.

Năm đó trong đại chiến Cửu Châu, Tổ long bị người ta mê hoặc giết Nhân Hoàng [2], lúc này mới bị trời phạt.

[2] 人皇 (Nhân Hoàng): Hay Nhân Hoàng Thị (人皇氏), là vị vua truyền thuyết thứ ba của Trung Quốc sau thời đại Bàn Cổ. Theo Sử Ký, Nhân Hoàng có 7 đầu, cưỡi xe mây, miệng nhả ra thóc lúa. Ông có 9 anh em, họ chia nhau trị vì Cửu Châu, mỗi người đều có đất riêng.

Đây là chuyện mà mọi người đều biết.

Ánh mắt dưới mặt nạ quỷ bình tĩnh.

Long Quân cười khẽ: "Đúng vậy, trời phạt."

"Trời muốn ngươi chết, ngươi... không thể không chết."

Vạn năm trước, Tổ long cũng xưng bá một phương, đáng tiếc lại đánh không lại mệnh trời.

Giọng điệu Long quân đầy chế nhạo, nhưng hình như ý của hắn sâu hơn rất nhiều,

Hàng mi dài của Ninh Tễ khẽ run.

Đây là lần thứ hai y nghe được "Mệnh trời".

Một lần là khi y biết được mình là nhân vật trong một quyển sách.

Một lần khác, chính là hiện tại.

Y bình tĩnh nhìn Long quân.

Ngay khi nụ cười của Long quân ngày càng sâu, y cau mày: "Ngươi thật sự tin mệnh trời?"

Vấn đề này có hơi ngoài ý muốn.

Đầu ngón tay Tổ long khẽ dừng lại, nụ cười khựng lại, lần nữa ngẩng đầu nói: "Tin thì sao, không tin thì thế nào."

Chung quanh một mảnh tĩnh mịch.

Ánh mắt hai người đối diện nhau.

Như thể chỉ chạm vào là phát nổ ngay.

Ninh Tễ nhìn Tổ long, ánh mắt thoáng khựng lại, thấp giọng nói: "Ta không tin mệnh trời."

"Vốn dĩ ta tưởng rằng ngươi cũng thế."

Nhưng hiện giờ xem ta đã nghĩ sai rồi.

Ninh Tễ lạnh lùng nói: "Chuyện năm đó, ai đúng ai sai đã khó liệu."

"Ngươi muốn trả thù, nhưng không nên thông qua cách như thế."

Đây là lần đầu tiên y nói nhiều với người khác như vậy.

Còn là người nhiều lần muốn lấy mạng y.

Giọng y hững hờ.

Chỉ là vừa rồi trong nháy mắt, y từ Long quân mà nghĩ tới chính mình.

Nếu cũng là "mệnh trời" thì... lựa chọn của y đã quá rõ ràng rồi.

Y sẽ không thất bại thảm hại như Tổ long, oán hận người khác, y sẽ đích thân phá vỡ mê kiếp này.

Thế nên, Ninh Tễ ngước mắt cầm kiếm, chỉ về phía Long quân.

"Lấy máu điên ra đi."

Tổ long nhìn y.

Sở Tẫn Tiêu đứng một bên, dường như cái gì cũng nghe theo sư tôn.

Hiện giờ trong mộ Tổ Long có bốn người.

Lâu Nguy Yến thu trường đao về đứng một bên xem kịch.

Tất nhiên là Sở Tẫn Tiêu đứng bên cạnh Ninh Tễ.

Lòng Tổ long thoáng khựng lại.

Sau khi mất đi máu điên, Tổ long cảm nhận được cơ thể mình sắp tan biến, khẽ cười lắc đầu.

"Một khi đã rót huyết mạch vào thì trừ phi máu khô mà chết, chứ không thể lấy ra được."

"Bây giờ đã muộn rồi."

Chỉ e là máu điên của Tổ long đã dung hợp vào huyết mạch của Sở Tẫn Tiêu.

Long quân có hơi tiếc nuối.

Sở Tẫn Tiêu ngẩng đầu lên, con ngươi co lại, đột nhiên siết chặt tay.

Đã... dung hợp rồi sao.

Hắn không khỏi quay đầu nhìn về phía Ninh Tễ.

Nếu đã dung hợp.

Thì liệu sư tôn có chán ghét hắn không?

Lòng Sở Tẫn Tiêu chậm rãi chùng xuống, khi siết chặt tay, đầu ngón tay của hắn trắng bệch.

Ninh Tễ không chú ý đến cảm xúc của hắn.

Chỉ có Lâu Nguy Yến là nhìn Sở Tẫn Tiêu, hắn ta bỗng cảm thấy biểu tình của người này cứ là lạ.

Có điều Sở Tẫn Tiêu đang đứng trong bóng tối nên hắn ta cảm thấy có lẽ đây là ảo giác.

Tổ long đã đưa máu điên chống đỡ mình cho Sở Tẫn Tiêu, nên sẽ tiêu tán.

Người đã chết từ vạn năm trước hiện giờ có thể hiện thân trong mộ Tổ Long chẳng qua cũng chỉ là vì oán hận không cam lòng, hiện giờ đưa oán hận và không cam lòng này cho người khác, Tổ long nào còn đồ có thể tiếp tục chống đỡ.

Sau khi hắn dứt lời.

Thủy triều nhấp nhô, xương khô bị nước biển cuốn đi.

Thân rồng hiện thân bắt đầu chậm rãi tiêu tán.

Tổ long cười vì linh thể từng chút từng chút một tiêu tán.

Có điều kết cục này là do chính hắn lựa chọn, vậy nên cũng không có gì ngoài ý muốn.

Chỉ là khi sắp biến mất, hắn nhìn về phía Ninh Tễ.

Đột nhiên nói: "Không biết người không tin vào số mệnh như ngươi có thể đi được bao lâu."

Tổ long hi vọng y đã xa hơn hắn một chút, lại không hi vọng y đi xa hơn.

Ninh Tễ ngẩng đầu nhìn hắn, không nói gì.

Nhưng trong cái liếc mắt cuối cùng, Tổ long nhìn ra trong mắt y.

—— Sẽ.

Y vẫn sẽ luôn bước tiếp.

Điều này rất đơn giản, đối với Ninh Tễ mà nói, đó là chuyện hết sức hiển nhiên.

Con ngươi hắn khẽ co lại, ngay sau đó hoàn toàn biến mất.

Khi Tổ long biến mất, khí tức ngập tràn. Sở Tẫn Tiêu khẽ rên, ý thức lãnh địa lần nữa xuất hiện.

Đáy mắt hắn đỏ lên, không tự chủ được mà biến thành rồng.

Ninh Tễ cúi đầu thoáng giật mình, thu mắt lại thì nhận ra trên tay mình đang cầm một vật.

Là một viên nội đan.

Trước khi Tổ long tiêu tán, đã đưa nội đan cho y.

Ninh Tễ khẽ cau mày, ngay sau đó trông thấy viên nội đan kia bỗng nhiên vỡ vụn.

Một tia sáng vàng chảy vào cơ thể y, lửa độc trong cơ thể chậm rãi bị hòa tan.

Đuôi mắt Ninh Tễ đỏ lên, đang muốn điều tra trong viên nội đan đó là gì thì bỗng cảm nhận được một luồng nong nóng khác.