Hắn ngồi phịch xuống ghế, đập tay lên bàn cho hả giận.
" Nhưng nghĩ lại, đã bao lâu rồi mình không tức giận đến mức này nhỉ?" Hắn nghiền ngẫm. Từ khi hắn chinh chiến trở về, tính tình cũng thay đổi. Không còn dễ cáu gắt và nóng vội nữa. Vậy mà vì con mèo kia mà khiến tính cách hắn quay đến chóng mặt.
" Không lẽ y là khắc tinh của mình?"
" Chac khong dau."
Duật Vân nghỉ thêm một chút rồi sử lý công vụ. Cái này là do Duật Tư đồ lên đầu hắn không.
Từ Lan cung.
"Nương nương, con mèo của Duật vương lại đến rồi ạ." Nha hoàn của Minh Lan đến bẩm báo, nàng đang ngồi vẽ tranh thì ngừng cọ lại.
" Mang nó vô đây cho bổn cung. Đã lâu không gặp nó rồi."
Nha hoàn lập tức đưa y đến. Hạ Nhược Vũ lon ton nhảy vào lòng nàng ngồi.
" Tiểu miêu, ngươi hôm nay có chuyện gì mà đến đây sao? Nhìn ngươi này, lông lá dựng đứng hết lên." Nàng đưa tay vuốt bộ lông màu địch của y, Hạ Nhược Vũ vẫn chưa nguôi cơn giận, hừ hừ rồi vỗ đuôi liên tục.
"Ngươi đói sao? Duật vương không cho ngươi ăn sao?"
" Đúng rồi đó, hắn không cho ta về vườn phủ nữa! Hắn đuổi ta đi rồi!"
" Ngươi đem chút đồ ăn nhẹ cho nó đi."
" Oa đã vậy sao? Cảm ơn nha mỹ nhân."
Hạ Nhược Vũ được ăn ngon lành mà quên luôn chuyện cũ.
Tưởng gì chứ có đồ ăn là cái gì y cũng chẳng quan tâm nữa.
Trong lúc mà Hạ Nhược Vũ tá túc tại Từ Lan cung thì Duật Vân đã giả trang du hành đến một trấn nhỏ là Tây An huyện.
Là huyện trước đó mà Hạ Nhược Vũ đã để lại bức thư nói có tập kích và mãnh hổ. Duật Vân vẫn không thể ngó lơ.
Bởi dạo gần đây cả vùng Tây An và một số vùng lân cận đã gặp hạn hán được gần một năm khiến nông dân không thể làm được gì. Quan lại thì tham ô, tăng thuế, bóc lột củ cải, sức lao động của người dân.
" Lâm Miên, bức thư có chân mèo lần trước ta cho ngươi đọc. Còn nhớ chứ?"
"Vâng. Thuộc hạ đã cho người đi trước để rà soát. Quả thật có chút đáng ngờ nhưng không như trong đó nói."
"Chút đáng ngờ?"
" Cổng thành vào huyện bị khóa. Muốn vô phải nộp hai lượng bạc, còn có xung quanh chỗ đó bỗng có nhiều thú hơn bình thường. Thủ hạ cũng vài người khác gặp tới hai ba con hổ."
"Cái này mà là chút sao? Chuẩn bị cho kĩ, đem con mèo kia về đây luôn."
"Vâng."
Lâm Miên rời đi, Duật Vân nhìn ra bầu trời xanh thắm. Trong lòng hắn nghĩ gì thì không ai biết.
" Nếu con mèo đó mang lại điều nay mắn. Vậy thì cứ mang nó theo, biết đâu sẽ giúp ích."
Bên kia, Hạ Nhược Vũ đang nằm phơi nắng ngon lành thì bị người của Duật Vân tóm. Y kêu gào lung tung nhưng vô dụng.
" Thứ cho tiểu nhân đến không báo. Vương gia nhà ta muốn mang con mèo này về."
"Ơ, sớm vậy sao? Duật vương có chuyện gì sao?"
Thủ hạ đó gật đầu, Minh Lan nhìn biểu cảm đoán tình hình. Nàng gật đầu rồi phất tay, thủ hạ đó biến mất ngay tức khắc.
" Chóng mặt..."
Hạ Nhược Vũ bị xóc đến hoa mắt. Chẳng rõ chuyện gì đang sảy ra cả.
" Về rồi sao. Đem nó ném lên xe đi, bồn vương lên sau."
" Aaa, ngươi tính đem ta đi đâu! Chán ta rồi nên muốn đem ta đi bán chứ gì? Bớ người ta có kẻ bắt cóc miêu nè!"
Đương nhiên là Duật Vân không nghe thấy rồi. Hắn còn đang bận sửa lại y phục mà bản thân đang mặc nữa.
Qua một khắc thì xe ngựa xuất phát. Vì là du hành nên tránh việc khoa trương quá mức, chỉ cần xe một ngựa, một đánh xe và một nô tài là đủ. Đương nhiên, những người này đều là cánh tay đắc lực của Duật Vân.
Hắn ngồi trên xe, vì không gian khá rộng nên hẳn bảo Hạ Nhược Vũ hóa hình người.
" Ngươi bắt ta háo hình làm gì, muốn moi nội đan gì đấy sao? Ngươi mơ đi, ta không có đâu." Hạ Nhược Vũ ôm người che chắn, ánh mắt khinh bỉ nhìn Duật Vân.
" Ngươi bị làm sao vậy? Ai nói ngươi ta sẽ làm vậy?" Duật Vân xoa mi tâm, con mèo này cũng quá nghĩ lung tung rồi đi.
" Vậy ngươi mang ta đi theo làm gì?" Hạ Nhược Vũ sấn lại chỗ hắn ngồi, trên tay hắn là một tấu sớ nói về việc hạn hắn của Tây An.
"Ngươi đọc được chứ?"
" Mỹ nhân trong cung đã dạy ta đọc rồi. Ta biết đọc." Hạ Nhược Vũ không biết điểm sai trong câu của mình mà trả lời.
"Mỹ nhân?" Duật Vân thầm nghĩ, ánh mắt có chút đen lại nhìn người trước mắt.
" Ứ. Để ta đọc cho hết đã." Y kéo ray hắn lại gần để xem. Mặc dù không giỏi trong khoản này nhưng giúp được thì giúp thôi.