Xuyên Thành Linh Miêu, Ta Trở Thành Linh Vật Của Vương Phủ

Chương 42: Thịt vụn.



"Chíp chíp."

"Chíp chíp."

Bên ngoài, trời đã sáng. Ánh nắng của sáng mai thật ấm áp làm sao.

Tiếng chim muông kêu, tiếng gà gáy đánh thức những nông dân chất phác vác cuốc ra đồng làm việc.

Thời điểm này, Hạ Nhược Vũ vẫn ngủ ngon. Tay y ôm gối ôm, một chân vắt lên nó ngủ ngon lành.

Nhưng hôm nay hơi lạ, sao gối ôm lại cong rồi cũng ôm chặt lấy y? Gối ôm có vấn đề à?

Y mơ màng mở mắt. Thứ y nhìn thấy đầu tiên là một bờ tường màu da, rắn chắc và đàn hồi rất tốt.

" Ủa? Đâu phải tường đầu?"

y giơ tay lên dịu mắt. À, thì ra đây không phải gối ôm của mình, cũng không phải là bờ tường kì lạ. Mà là bờ ngực của Duật Vân.

Và hiện tại y đang trong lòng hắn, chân luồn qua hai chân hắn gác, tay thì ôm cả người hắn.

" Chậc, ta còn tưởng gối ôm xúc xích khổng lồ nữa chú!"

Hạ Nhược Vũ rút tay ra khỏi người hắn, chân cũng nhẹ nhàng tránh đánh thức kẻ đó. Nhưng y làm thế nào thì cả người cũng không nhúc nhích được, chân y còn đụng phải thứ gì đó cứng cứng.

" Tiểu Vũ, ngươi nằm yên một chút. Nếu không bổn vương sẽ phạt ngươi đấy." Tay Duật Vân luồn vào trong nội y của Hạ Nhược Vũ, bóp cái mông căng tròn của y.

" Ngươi dậy rồi sao không thả ta ra? Ta muốn ra ngoài mà."

Hiện tại y bị chôn trong lòng Duật Vân nên không thể chui ra, chỉ có thể nhích nhích người từng chút một để thoát.

" Bổn vương nói ngươi không nghe sao?"

Duật Vân lật người y nằm thẳng ra, còn mình đề y xuống dưới. Tóc hắn xõa xuống mặt y, nhưng y nào quan tâm.

Mặt mày tái mét lại, miệng cũng méo sang một bên.

"Từ... từ đã nào... Ngươi đừng manh động, chúng ta nói chuyện được chứ?"

Hạ Nhược Vũ hết hồn. Cái điệu này là muốn chơi y đây mà, nhưng y mới dậy thôi mà. Ít nhất cũng ăn sáng rồi mới làm chứ!



" Hạ Nhược Vũ ngoan, chúng ta vận động buổi sáng một chút cho dễ ăn uống."

" Kh.. không đâu, ngươi đi mà vận động một mình! Ta muốn ngủ, để ta ngủ mau lên!"

" Không được rồi, mình ta thì làm gì còn thú vị nữa. Ngươi phải cùng với bổn vương thì mới gọi là vận động được."

Duật Vân kéo nốt sợi dây buộc áo của Hạ Nhược Vũ, từng ngón tay lướt nhẹ qua bụng y rồi lên đến ngực, cổ, rồi cuối cùng là môi.

"Tiểu Vũ ngươi đẹp lắm đó có biết không?"

" Um... tránh ra mau lên."

Hạ Nhược Vũ cố tránh cái tay đang mân mê miệng mình. Thôi xong, kiếp này y toang mất rồi.

" Ngươi vậy mà dám vào Hoa lầu để chơi. Thiếu chỗ chơi sao? Ngươi nói bổn vương một tiếng, ta xây cho ngươi cả chục chỗ chơi. Vì sao lại chạy đến Hoa lâu?"

Tay Duật Vân vẫn không ngừng chạm qua da y, trêu đùa hai điểm hồng đến sưng lên cũng không dừng lại. Hạ Nhược Vũ ở dưới thân chỉ có thể nói ra những lời ngắt quãng không rõ nghĩa.

" Ta... ức..Ta thích cái đẹp."

" 0 do... um! Ha!"

"Ở đó có nhiều cô nương xinh lắm... A!"

" Đừng... đừng chạm vào chỗ đó mà!" Hạ Nhược Vũ không dám nhìn xuống dưới. Ở đó có thứ xấu hổ lắm.

"Xinh? Bổn vương chưa đủ đẹp cho ngươi nhìn sao? Bổn vương không đủ cho ngươi ngắm suốt ngày à?"

Duật Vân lột luôn cái quần nhỏ bé kia. Vật nhỏ đã thức dậy, còn đang sung sức lắm. Hạ Nhược Vũ không dám nhìn, lấy tay che mặt lại.

" Đừng che, để bổn vương nhìn mặt ngươi." Hắn cố định hai tay của y lên đỉnh đầu bằng một tay.

" Làm ơn đó... Tha ta lần này đi."

Hạ Nhược Vũ nước mắt long tròng, y dùng mỹ nhân kế để trốn. Nhưng có vẻ nó bị phản tác dụng mất rồi. Duật Vân thể mà càng hăng hơn, hắn cởi nội y ra để trần. Từng thớ cơ săn chắc hiện ra trước mắt, Hạ Nhược Vũ nhìn mà mê chết mệt.

" Tieu Vu, chung ta bat dau nao. Sang nay se co bai tap kho lam day, nho phai ghi nho ki nhe."



Thôi xong. Coi như đến đây là hết.

Duật Vân đưa tay tuốt lông vật nhỏ của y. Đến khi chất lỏng đặc sệt bắn ra, hắn xoa xoa rồi đưa cho Hạ Nhược Vũ xem.

" Xem này, nó đặc lắm đấy."

Hạ Nhược Vũ đỏ mặt, y mắng: "Ngươi vô sì!"

Duật Vân cười, hắn với tay đến đầu giường. Một lọ cao màu ngọc bích trong tay hẳn, Hạ Nhược Vũ biết thứ này, cái thứ khiến y bị hành đến lên bờ xuống ruộng.

" Nào, nhấc chân lên."

" Không!"

Duật Vân đâu còn quan tâm đến mấy chuyện đó. Hắn chỉ để ý đến mỗi cái thân thể ngọc ngà của y mà thôi.

" Ngoan mot chut, se khong dau lam dลิน."

Hắn chạm vào h.ậu hu.yệt nhỏ bé. Mới chạm vào thôi nó đã co rút lại rồi, hắn thích thú trêu đùa lỗ nhỏ. Rồi lại đột ngột đút một ngón tay vào khiến Hạ Nhược Vũ đau điếng người.

" A.. Dau. ic dau qua."

Hạ Nhược Vũ trợn mắt lên, đau quá. Hắn đột ngột đi vào khiến y không kịp chuẩn bị. Cơ thể như bị một đường điện chạy qua, tê rần hết người.

" Đã làm bao nhiêu lần rồi mà vẫn như vậy. Cái chỗ này vẫn khít như vậy."

Hắn bắt đầu động. Từng đợt động chạm khiến y như bị kích thích. Tiếng kêu từng đợt khiến Duật Vân như mất đi lý trí, hắn không còn nhẹ nhàng mà còn hung tợn hơn.

Hạ Nhược Vũ chuẩn bị liệt giường vài hôm.

" Sáng hôm nay trời thật đẹp. "

Lâm Miên đứng trên cành cây cách viện của Duật Vân chục bước đi. Thế mà cái tiếng của Hạ Nhược Vũ vẫn có thể vang đến tận chỗ hắn.

" Mình muốn tìm cái gì đó bịt tai lại”

Lúc hắn đang nghĩ ngợi, Vu Tình đi ngang qua rồi gọi hắn. Thế là cả hai cùng đi sang một nơi khác chơi, để Duật Vân và Hạ Nhược Vũ luyện tập buổi sáng.

Tác giả hôm nay được nghỉ nên tính biết thêm mấy chương. Mà nhớ ra bản thân còn đi học thêm