Xuyên Thành Nam Phụ Si Tình Trong Văn Cố Chấp

Chương 3: Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Bá Tổng2





Trên vách tường trong nháy mắt có nhiều ký tự ở trên đó, đừng nói, chữ rất đẹp, viết rất có khí thế...!
Trần bí thư nhìn chữ "Phá đi" kia, đầu óc trống rỗng.

Trang Bạch Hoa tức giận nói: "Cái nơi xấu xa, bẩn thỉu, sớm đã nên phá đi rồi."
Trang Bạch Hoa lúc còn làm việc tại đơn vị công tác ở xã, đã từng tiếp xúc qua hạng mục phá dỡ của chính phủ, hạng mục phá dỡ được tiến hành khi hắn mới đến đơn vị, cho nên chữ "Phá đi" viết cũng ra dáng lắm.

Còn về phần đồ vật bên trong căn phòng này, thật sự làm cho Trang Bạch Hoa tức giận.

Căn phòng nhỏ trong sách vốn là ở chỗ này, gian phòng này không có cửa sổ toàn bộ đều tối đen, bên trong chỉ có một tấm giường nhỏ, đầu giường để cái còng tay xích sắt, trên sàn bên cạnh là cặp roi, quả cầu sắt làm ai nhìn cũng thấy không thể nào khỏe nổi, nói đây là phòng tra tấn tội nhân thì đúng hơn.

Đây cũng là quá biến thái rồi đấy chứ.

Trang Bạch Hoa nhớ lại một nội dung một đoạn ngắn trong sách có liên quan đến nguyên chủ, biết được nguyên chủ dùng gian phòng này để giam giữ Trì Nguyệt bên trong, đại khái là sợ bị phát hiện, miêu tả cũng không quá kỹ, bây giờ hắn được tận mắt nhìn thấy sự thật, so với miêu tả trong sách thì thực tại quá đáng hơn nhiều.

Trang Bạch Hoa chân thật tiếp xúc với nơi này của đến nguyên chủ, nổi da gà hết lên.

Hắn dặn thư ký Trần: "Dỡ chỗ này đi." Bất tri bất giác dùng giọng điệu lúc còn làm chủ nhiệm xã: "Quá không ra gì rồi đấy."
Thư ký Trần gật đầu, chắc lại là suy nghĩ nhất thời lúc nắng lúc mưa của sếp ấy mà, bình thường sếp rất yêu thích căn phòng tối này mà, muốn phá dỡ chắc được hai ngày là hối hận rồi cũng sửa chữa lại thôi, trước tiên là không nên nhiều lời, nói không chừng lão tổng ngủ một giấc là đổi ý ngay.

Thư ký Trần đang suy đoán tâm tư của sếp, cậu ta cũng tự nhận là mình nắm được không ít hệ thống các hành động tiếp theo của vị lão tổng này, phòng bị khá cẩn thận, nhân nhượng không lên tiếng.


Vào giờ phút này hắn còn không biết, Trang Bạch Hoa căn bản không hề làm ra các hệ thống hành động tiếp theo như cậu ta nghĩ.

Trang Bạch Hoa vẫn luôn dùng cái cốc giữ ấm kia, Trần Vọng hỏi xem có muốn đổi cái cao cấp hơn không, dù sao bông hoa nhỏ màu hồng nhạt quá không phù hợp với hình tượng bá đạo tổng tài, Trang Bạch Hoa cười hớn hở tỏ vẻ là không cần đến, cái này xài cũng được, đừng lãng phí.

Vì vậy mỗi lần có người đến báo cáo, đều có thể nhìn thấy trên bàn làm việc rộng lớn và nhàm chán, bày một cái cốc giữ nhiệt có mấy bông hoa nhỏ màu hồng nhạt đáng yêu.

Nói tới báo cáo công việc, nhân viên có đến đây, mặc dù Trang Bạch Hoa không hiểu hết nhưng hắn là công dân của đất nước nên có thể diễn.

Dù không biết nhân viên nói cái gì, Trang Bạch Hoa cũng lộ ra nụ cười yêu thương dễ gần, cười cười cổ vũ, làm cho nhân viên được hắn cổ vũ cảm thấy cảm động.

Nhóm thư ký trong phòng tổng tài sớm đã quen với hình tượng thô bạo tàn ác vô tình của Trang tổng, bây giờ thấy Trang tổng thân thiết như vậy, làm cho ai ai cũng lo sợ.

Lẽ nào tổng tài gần nhất bắt đầu đổi sang đi đường khác rồi hả?
Ngược lại không ai tình nguyện cho là Trang Bạch Hoa đi đường khác, tính tình thay đổi.

Trang Bạch Hoa vốn định sửa sang nơi này một chút, chỉnh đốn căn phòng tổng tài xa hoa lãng phí một chút nhưng bây giờ việc cần thiết nhất chính là mau chỉnh lại nghiệp vụ của công ty, hắn đã nhiều lần vắng mặt tại các hội nghị, không muốn làm lộ việc tiến hành cải cách nghiệp vụ.

Người người đều chỉ nhìn thấy vẻ ngoài của vị tổng tài bá đạo này sáng sủa, tiêu tiền như nước, lạnh lùng anh tuấn, cho rằng việc làm mỗi ngày là theo đuổi và chăm sóc tình nhân bé nhỏ của mình.

Cho dù làm bá tổng trên giấy hay làm bá tổng ngoài đời thiệt đều rất mệt.

Trang Bạch Hoa không ý thức được hắn làm việc mệt mỏi như vậy là bởi vì là trách nhiệm, thay thành những người khác xuyên qua làm bá đạo tổng tài chắc sớm ăn chơi sa đọa tiêu tiền phóng túng, hoàn toàn bỏ lơ công ty.

Nhờ có sự cần cù chăm chỉ và thật thà nghiêm túc chủ nhiệm Trang thư ký mới có thể được rất nhiều người tin cậy.

Vậy hắn không muốn để mọi người phải phiền lòng, liền bắt đầu học tập mọi thứ về lĩnh vực kinh doanh.

Trang Bạch Hoa không hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh cho đến khi thư ký đến báo có Lạc tổng của Lạc thị có gọi điện đến, dò hỏi hắn có muốn tiếp chuyện hay không.

Trang Bạch Hoa suy nghĩ một lát, cũng chấp nhận.

Hắn nhớ lại tình hình của nguyên chủ một chút, biết được Lạc thị Lạc Chấn Đạc so với nguyên chủ thì lớn hơn gần mười tuổi, bọn họ ngoại trừ là trên phương diện làm ăn thì bên ngoài còn là chiến hữu.

Lạc Chấn Đạc thường hẹn nguyên chủ cùng đi uống rượu xã giao, nếu bọn họ vốn cùng là loại thân phận này thì cũng không có gì để nói nhưng mà Lạc Chấn Đạc có con trai, thậm chí đã lên đại học, trong nháy mắt Trang Bạch Hoa cảm thấy vị Lạc tổng này rất không đứng đắn.

Lạc Chấn Đạc có con lúc mới mười mấy tuổi, ra ngoài uống rượu xong cũng không về nhà, đúng không phải người tốt lành gì.

Mà người ta đã gọi điện thoại đánh tới đến công ty, tốt xấu gì trên phương diện làm ăn cũng có lui tới, không thể không tiếp được.

Trang Bạch Hoa nhận điện thoại, bên kia truyền đến thanh âm trầm thấp: "Trang tổng gần bận việc gì sao, điện thoại riêng cũng không tiếp, mà gọi điện thoại của công ty còn phải hẹn trước mới có thể liên hệ được."
Nguyên chủ có một cái điện thoại cá nhân nhưng Trang Bạch Hoa một là ghét bỏ nguyên chủ, hai là chưa chuẩn bị xong sợ bị lộ ra, cho nên chiếc điện thoại kia gần nhất đều tắt máy.

Trang Bạch Hoa giả ngu: "Tôi không có biến mất, mà có chuyện quan trọng tự nhiên liên lạc với tôi."
Ý là, tốt nhất là có chuyện gì quan trọng thì hả gọi cho tôi.


Lạc Chấn Đạc ở đầu bên kia điện thoại dừng một chút, một lát sau ung dung thong thả nói: "Không có chuyện quan trọng là không thể tìm chú sao, Bạch Hoa này, chú nói như vậy tôi rất đau lòng đấy."
Lạc Chấn Đạc đem âm thanh đè ép tới rất thấp, đồng thời nói chuyện rất chậm, ngược lại có cảm giác bình tĩnh thận trọng,so với tưởng tượng của của hắn thì có chút khác.

Trang Bạch Hoa lúc này mới lên dây cót, dò hỏi: "Đến cùng là có chuyện gì vậy? Lạc tổng."
Lạc Chấn Đạc nhàn nhạt trào phúng nói một câu: "Mấy ngày không gặp, lại gọi là Lạc tổng rồi."
...!Không phải vừa nãy anh cũng gọi tôi Trang tổng sao, Trang Bạch Hoa không có biện pháp, bất đắc dĩ nói: "Vậy cũng được, chúng ta cũng đừng làm mấy chuyện kì lạ nữa, nói thẳng đi, Chấn Đạc huynh."
Lạc Chấn Đạc so với Trang Bạch Hoa lớn hơn tám tuổi, ngược lại cũng có thể miễn cưỡng xưng anh gọi em.

Lạc Chấn Đạc lúc này mới vào được việc chính: "Lần trước chúng ta đều lấy được hạng mục mới, nhưng này mấy ngày trước tại hội nghị thương mại cậu không có mặt, không phải là không muốn làm đấy chứ, nếu như muốn lui ra thì nói thẳng, đừng để mọi người phải chờ."
Trang Bạch Hoa có chút chột dạ, hắn sợ lộ ra hết.

Tất cả hội nghị đều là do thư ký đi, thoạt nhìn là có chút vô quan tâm, hắn hắng giọng, nói: "Mấy ngày nay có chút không thoải mái, chờ tôi khỏe rồi sẽ tham dự bữa tiệc sau."
"Chú bị bệnh?" Lạc Chấn Đạc ngữ khí bớt căn thẳng lại: "Nghe nói chú ở club nhịn suốt một đêm, cũng không phải còn nhỏ, chú ý thân thể, đừng làm việc quá độ."
Trang Bạch Hoa không biết chuyện "Một đêm bảy người" của mình đã được loan truyền rộng rãi, chỉ cảm thấy Lạc Chấn Đạc thật sự giống như giáo dục lại em trai, không nghĩ lại là chính hắn cũng thích uống rượu đấy.

Trang Bạch Hoa cũng hùa theo đem cái đề tài này bỏ qua một bên, cùng Lạc Chấn Đạc hàn huyên tán gẫu trên phương diện làm ăn, ở phương diện này Lạc Chấn Đạc là tiền bối, Trang Bạch Hoa mang theo thái độ học hỏi nhiều hơn và cũng học được không ít thứ hay ho.

Cuối cùng, Lạc Chấn Đạc nói một câu: "Anh đưa cho chú ít đồ bồi bổ."
Không đợi Trang Bạch Hoa từ chối, Lạc Chấn Đạc liền cúp điện thoại.

Trang Bạch Hoa mê mang nhìn vào màn hình điện thoại, nghĩ thầm đưa cái gì vậy.

Hai ngày sau, thư ký Trần bưng một cái nồi đất bước vào, nhìn Trang Bạch Hoa nói: "Lạc tổng đưa tới, cho ngài bồi bổ thân thể."
Đường kính của chiếc nồi kia tầm một mét, Trần thư ký ôm nồi nhìn qua rất vất vả.

Trang Bạch Hoa: "..."
Hắn kêu Trần thư ký đem nồi đất đặt lên trên bàn trà, vừa mở nắp ra nhìn thấy bên trong có hạt kê có vịt có ngỗng, còn có cá mực thịt, cùng với nhân sâm long nhãn và một loại dược liệu khác.

Trần bí thư ở bên cạnh giải thích: "Mẹ của Lạc tổng đã lớn tuổi nên khá rảnh rỗi, vì không có việc gì làm nên bắt đầu nghiên cứu về các loại dược liệu tẩm bổ, thường xuyên làm một ít thức ăn bồi bổ."
Trang Bạch Hoa: "..."
Không trách là làm bá tổng bên trong cẩu huyết văn, mỗi người thiên phú dị bẩm sức khỏe dồi dào, đều có người phía sau buff.

Mẹ Lạc Chấn Đạc làm nhiều quá, anh ta uống không hết, thấy cơ hội liền nhanh chóng đưa ra bên ngoài.

"Quá nhiều, không ăn hết." Trang Bạch Hoa căn bản không bệnh, uống nhiều là chảy máu mũi ngay,hắn dặn dò Trần thư ký giả bộ phân phát một chút cho nhân viên.

Thư ký Trần không động đậy, do dự dò hỏi: "Ngài thật sự không uống hết?"
Trang Bạch Hoa kỳ quái nhìn hắn: "Thân thể tôi rất bình thường, không cần."
Trần thư ký muốn nói rồi lại thôi.

Nơi nào cũng bình thường? Gần đây Trang tổng rất kỳ quái, luôn xuất hiện với bộ dáng vui cười hớn hở, quá thân thiết, khiến người rất sợ sệt! Ở trong phòng tổng tài đã có vài người lén lút tìm cậu ta hỏi thăm, Trang tổng có phải là bị cái gì kích thích không.


Thư ký Trần lo lắng sợ Trang Bạch Hoa quá mệt nhọc, ảnh hưởng đến tinh thần, bây giờ Lạc tổng đưa tới thuốc bồi bổ đến, uống chút cũng không có chuyện gì đâu...!
Thế nhưng Trang Bạch Hoa không muốn, Trần Vọng chỉ có thể đem canh bổ bỏ lại trong tủ lạnh, sau đó đi tới, nhẹ giọng nói: "Trang tổng, ngài lâu rồi không đi đánh quyền, ngài có muốn đến quyền quán để thả lỏng một chút thay không?"
Trang Bạch Hoa sững sờ, nguyên chủ còn có hứng thú với loại này.

Trang Bạch Hoa chỉ nhìn một đoạn ngắn trong sách, đối với thông tin của nhân vật thì thực sự không biết rõ ràng.

Giống như nguyên chủ, bá đạo tổng tài yêu thích đem người nhốt vào phòng tối, nhưng cũng chỉ là vai phụ chủ yếu là phần diễn xuất ở trong sách không nhiều, căn cứ theo tên sách vai phụ giống như nguyên chủ còn tận bốn người nữa.

Tiểu thuyết không thể viết ra hết toàn bộ quỹ sinh hoạt của các nhân vật phụ, cho nên có rất nhiều chuyện của nguyên chủ mà Trang Bạch Hoa không biết.

Ngẫm lại cũng có thể lý giải được, chẳng qua là bá đạo tổng tài mà, vóc người nhất định phải đẹp cho nên yêu thích tập thể hình cũng là hợp tình hợp lý.

Trang Bạch Hoa nhìn Trần thư ký hỏi lại cụ thể: "Cậu nói đánh quyền gì, là quyền anh hả?"
Trần thư ký ngẩn ra, trả lời: "Đúng, ngài rất yêu thích luyện quyền, có muốn tôi liên hệ quyền quán chuẩn bị cho ngài một suất không?"
Trang Bạch Hoa vội vã vung vung tay: "Tôi không đánh quyền này nữa, đổi sang đánh thái cực quyền đi."
Trần bí thư: "???"
Trang Bạch Hoa trước đây ngày nào cũng dậy sớm, cùng các bác trai bác gái trong xã rèn luyện buổi sáng, thái cực quyền này thái cực kiếm này, luyện cũng ra dáng lắm.

Biểu cảm của Trần thư ký nhìn Trang Bạch Hoa giống như cảm nhận có gì đó không đúng, theo suy tư của cậu ta thì chắc Trang tổng bị kích thích chắc là bắt nguồn từ đêm hôm đó ở club.

Cuối cùng Trang chủ nhiệm cũng đi nghe ngóng được tình huống đêm hôm đó, biết ngọn nguồn một chuyện.( chuyện gì các bạn biết đó)
Ngày hôm sau Trang Bạch Hoa đi đến công ty, hắn vừa đi vừa cân nhắc xem Lạc Chấn Đạc nói cái kia là có ý gì, dù sao đây cũng là cuộc làm ăn đầu tiên sau khi hắn xuyên sách, như thế nào đều phải đàm luận thành công.

Trang Bạch Hoa tự an ủi chính mình, đi thẳng đến văn phòng, kết quả là lúc bước cửa văn phòng thì giật mình suýt nữa bậc ngửa ra sau.

Hắn nhìn người trước mặt: "Cậu, cậu, cậu,...., sao cậu lại ở chỗ này?"
Đứng ở cửa phòng làm việc tổng tài Trì Nguyệt mở to mắt, nhàn nhạt nhìn sang, trên mặt biểu tình cười như không cười không nhìn ra được thái độ.

Trang Bạch Hoa kéo Trì Nguyệt lại đem cậu đẩy vào bên trong, hai người đi vào văn phòng, cửa ở sau lưng bọn họ nặng nề đóng lại ngăn cách ánh mắt ở bên ngoài.

Thư ký Trần từ bên cạnh ló đầu ra, lộ ra nụ cười vui mừng.

Cậu ta đã nghe qua tình huống ở club, buổi tối ngày hôm ấy Trang tổng chỉ để cho một mình Trì Nguyệt rời đi, Trì Nguyệt có lẽ là người đặc biệt nên vừa nhìn thấy Trì Nguyệt là Trang tổng nắm lấy tay kéo vào phòng đóng cửa lại.

Nhìn như vậy, quả nhiên không bình thường..