Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh

Chương 26: 26





*Thân nghênh: lễ đón dâu, là nghi lễ cuối cùng trong tục lệ cưới xin thời xưa, nhà trai mang lễ vật đến nhà gái để rước dâu về.
Chiêu Dương công chúa mặt không biến sắc.
Tạ Phù Sơ càng đọc lại càng cảm thấy trên mặt như lửa thiêu, thật sự xấu hổ túng quẫn vô cùng.

Lúc nàng viết chỉ thầm muốn vui sướng trút giận, lại thay đổi dư luận trong kinh —-- nhưng nội dung đọc ra thật sự khiến người ta cảm thấy rất xấu hổ.
"Nàng sai nha đầu trong phủ đọc đi, miệng ta có hơi khô." Tạ Phù Sơ nhanh chóng bỏ "Phượng vu phi" trong tay xuống, phe phẩy tay trước mặt che giấu, lại cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, mới cảm thấy tâm tình hồi phục chút.
Chiêu Dương công chúa vốn còn muốn trêu Tạ Phù Sơ, nhưng lại sợ nàng ấy thẹn quá hóa giận, lời nói bên môi lại thu trở về, nàng gật đầu, mỉm cười nói: "Được."
Chuyện mà văn nhân bàn luận nhiều nhất, ngoại trừ mực thuốc thì chính là "Phượng vu phi" và tác giả.
"Vị huynh đệ vô danh này văn chương tài hoa thế này, thế mà chỉ dùng để viết thoại bản." Người nói trong lời không khỏi có mấy phần tiếc nuối.
"Huynh xem lại nội dung trong này chưa? Xuất hiện lúc này, thật ra rất dễ dàng liên tưởng đến Chiêu Dương công chúa và Tạ nhị cô nương."
"Nghe thân thích của ta làm người hầu trong cung nói, phần lớn tình tiết đều là thật.

Suỵt, mọi người phải cẩn thận chút."
"Hóa ra là vậy, lúc trước là ta trách lầm Tạ nhị cô nương."
"Nhưng ngay cả như vậy thì chuyện tổn hại luân lý này không phải rất hoang đường à?"
Đủ loại lời lẽ cất lên, nhưng so với tiếng mắng chửi nghiêng về một phía lúc trước đã tốt hơn nhiều.
Ngày 22 tháng 8
Hoa quế tỏa hương, đương nhiên là ngày lành tháng tốt.
Bởi vì đặc thù thân phận của Chiêu Dương công chúa và Tạ Phù Sơ, cũng chưa từng có tiền lệ, thiên tử liền tự định ra quy trình hôn lễ, phong Tạ Phù Sơ làm Bảo Hòa quận chúa, theo lễ nghi phò mã cưới Chiêu Dương công chúa.

Vì Chiêu Dương công chúa thể nhược, cho miễn phần lớn bái lễ.

Tạ Phù Sơ đã bị lễ nạp thái* nạp cát** khiến cho mất kiên nhẫn, trông mong cho tới ngày thân nghênh, lại mong cho hết thảy mau chóng kết thúc.
*Nạp thái: lễ đầu tiên trong trình tự "lục lễ", nhà trai mang theo lễ vật đến nhà gái hỏi cưới.
**Nạp cát: lễ báo cho nhà gái biết đã xem bói được quẻ tốt, trai gái hợp tuổi thì được lấy nhau, nếu tuổi xung khắc thì thôi.
Tuy nói lễ tiết đã miễn rất nhiều, nhưng phô trương cũng không ít bao nhiêu, còn hơn hoàng tử nạp phi.

Trên đường Trường An, đèn lồng đỏ giăng khắp lối, khắp trời nhuộm đầy màu sắc vui mừng.


Vệ binh hai bên mở đường, trên đường không ít dân chúng xem náo nhiệt, Tạ Phù Sơ cưỡi ngựa trắng, nghe những lời chúc phúc, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Vì sự thiên vị của Minh Đức Đế dành cho Chiêu Dương công chúa, trực tiếp miễn lễ bái cữu cô*, ngay cả địa điểm cũng đổi thành ở phủ công chúa chứ không phải phủ Định Dũng Hầu.

Tạ Phù Sơ tới trước phủ công chúa, nàng đứng cạnh cửa, chờ xa giá của công chúa đến, bước từng bước đến xốc mành lên trong tiếng chúc phúc.
*Bái cữu cô: lễ bái phỏng cha mẹ chồng đầu tiên của tân nương.
Xuyên vào sách, nàng nghĩ sẽ lần dọc theo tuyến đường chính đi xuống từng bước một, cho tới giờ cũng không ngờ bản thân sẽ cưới công chúa.
"Công chúa, mời." Nàng cúi đầu nói một câu.
Bàn tay hơi lạnh của Chiêu Dương công chúa đặt lên mu bàn tay nàng, tim nàng bỗng run lên.
Tất cả đã thành kết cục định sẵn.
Chiêu Dương công chúa động phòng đương nhiên không có người nào dám náo loạn.
Tạ Phù Sơ ngồi bên sườn đông, Chiêu Dương công chúa ngồi ở sườn tây, nghe giọng nói vui mừng của ma ma, chiếu theo lễ nghi tiến hành lễ hợp cẩn*.
*Lễ hợp cẩn: còn gọi là lễ giao bôi, lễ giao duyên hay lễ động phòng.

Vợ chồng cùng nhau uống rượu giao bôi với ý nghĩa cùng nhau nếm trải đắng cay trong cuộc sống.
Sợ quấy nhiễu thanh tĩnh của Chiêu Dương công chúa, nhóm ma ma nhanh chóng lui xuống, nhẹ nhàng đóng cửa, chỉ chừa lại hai nha đầu Ỷ Ngọc và Dao Cầm ngoài cửa.
Lòng bàn tay Tạ Phù Sơ đã đổ mồ hôi, trong phòng có chút yên tĩnh, ngoài cửa sổ tiếng gió xào xạc thổi qua cây nghe thật rõ ràng, nàng nín thở không dám thở mạnh.
Chiêu Dương công chúa cười khẽ một tiếng: "Không chướng xa*, không đáp thanh lư**, lại không có bái cữu cô, thiệt thòi cho nàng rồi."
*Chướng xa: trong lễ cưới, bạn bè thân thích của cô dâu sẽ chặn xe để đòi rượu và đồ nhắm, tiền và hý nhạc.
Nguồn: https://baike.baidu.com/item/%E9%9A%9C%E8%BD%A6/1624835.


**Đáp thanh lư: trướng bồng dựng thành từ vải xanh đặt ở nơi "cát địa" hướng tây nam, tân nương bước lên một tấm chiếu được chuẩn bị đặc biệt để bước vào thanh lư.
Nguồn: https://baike.baidu.com/item/%E9%9D%92%E5%BA%90/9816943
Tạ Phù Sơ thở phào nhẹ nhõm, nàng nhẹ đáp: Chuyện này có gì thiệt thòi đâu?" Nếu đều thuận theo những tục lệ đó không biết sẽ tăng thêm bao nhiêu phiền toái.

Một hồi thành thân này thật sự mệt quá.


Nàng không muốn nói nữa, Chiêu Dương công chúa cũng rơi vào im lặng, trong phòng lại yên tĩnh trở lại, không khí đầy vẻ lúng túng.
Đôi nến đỏ đang cháy, ngọn lửa khẽ lay động trong gió.
Trăng thu lên cao, hương hoa quế nồng nàn tràn vào phòng làm sảng khoái tinh thần.
Tạ Phù Sơ nghe được tiếng ho khẽ của Chiêu Dương công chúa bên cạnh, vội đứng dậy đóng cửa, lúc này mới quay đầu nhìn nàng ấy.
Dưới ánh nến, sắc mặt công chúa tươi đẹp tựa đào mận, một đôi mắt ẩn chứa làn nước thu gợn sóng.

Ngày thường là vẻ tái nhợt, là lãnh đạm, nhưng hôm nay dưới sự phụ trợ của y phục, lại nhiều thêm vài phần quyến rũ.

Tạ Phù Sơ nhìn Chiêu Dương xuất thần, đến khi hai chữ "Phò mã" mang theo ý cười rơi vào trong tai, nàng mới giật mình, mặt đỏ tai hồng đi về phía Chiêu Dương công chúa, thấp giọng nói: "Công chúa trực tiếp gọi tên của ta đi." Hai chữ "phò mã" thật sự rất kỳ quái.
"Lệnh Nghi." Chiêu Dương công chúa chợt mở miệng nói.
"Sao?" Tạ Phù Sơ trước tiên sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hiểu được.

Tục danh của Chiêu Dương công chúa là Lý Lệnh Nghi, thiếp mời lúc trước nàng ấy đưa đến phủ cũng lấy hai chữ này làm lạc khoản.
Tân hôn của hai người đương nhiên không thể phân phòng.

Tầm mắt Tạ Phù Sơ lướt tới chiếc chăn gấm uyên ương màu đỏ thẫm, trong đầu chợt hiện lên một câu, nàng vội thu hồi tầm mắt, xua đi ý niệm trong đầu.
Ngủ cùng một giường, đương nhiên Tạ Phù Sơ phải vô cùng quy củ.

Thổi tắt nến, trong phòng chỉ có ánh sáng lờ mờ từ song cửa chiếu vào.

Tạ Phù Sơ không thoải mái như Chiêu Dương công chúa, nàng trợn mắt đến nửa đêm cũng không buồn ngủ.

Người bên gối hô hấp nhẹ nhàng, cơ thể lại như băng cực kỳ lạnh lẽo.

Tạ Phù Sơ không cẩn thận đụng phải tay Chiêu Dương công chúa thì hoảng sợ, đến khi Chiêu Dương công chúa tìm đến nguồn nhiệt lăn vào lòng nàng, nàng lại không dám tùy tiện nhúc nhích.
Có chỗ dựa vững chắc như phủ công chúa, hẳn có thể giảm bớt không ít phiền toái.


Bệnh của Chiêu Dương công chúa làm sao bây giờ? Sao có thể thật sự nhìn nàng ấy chết đi? Trong đầu Tạ Phù Sơ lộn xộn, nàng miên man suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Dần dần, mí mắt của nàng trở nên nặng trĩu, dần dần, nàng cũng bị cơn buồn ngủ vây lấy.
Tạ Phù Sơ vốn tưởng quy củ ở phủ công chúa nhiều hơn nhiều so với Hầu phủ, nào ngờ ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao tự nhiên tỉnh lại, mới phát hiện vốn chẳng có quy củ gì, hết thảy đều tuân theo lời nói của Chiêu Dương công chúa.
Lúc nàng tỉnh lại Chiêu Dương công chúa đã rời giường.
Trên tiểu tháp áo váy được gấp gọn gàng, còn hôn phục cứ tùy ý khoát lên bình phong, nhẹ nhàng đung đưa trong gió.
Trong bảo áp lô trầm hương lượn lờ, những đốm sáng cùng bóng cây loang lổ chiếu vào song cửa, tạo nên một phong vị riêng.
Tạ Phù Sơ chớp đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, chống người dậy, bọn nha đầu một bên lập tức mang khuôn mặt tươi cười xán lạn đi đến.
"Tiểu thư, không, cô gia, cũng không phải, phò mã —--" Ỷ Ngọc hô lung tung một hồi, quay đầu nhìn Dao Cầm, trên mặt thập phần vô tội.
Dao Cầm cười khẽ một tiếng nói: "Công chúa chúng ta đã dặn, cứ gọi là quận chúa."
Tạ Phù Sơ lười biếng, được nhóm nha đầu hầu hạ ngồi dậy, đến khi rửa mặt xong, nàng mới hỏi: "Công chúa đâu?"
Dao Cầm mím môi cười nói: "Đang vẽ tranh trong sân." Công chúa các nàng ấy đam mê hội họa thư pháp, vốn là ngăn không được.

Cũng may mấy ngày gần đây thân thể công chúa không nhu nhược như trước.

Nhưng mà —-- Dao Cầm nhớ tới lời của ngự y, tâm tình lập tức trở nên trầm trọng, vẻ mặt ủ rũ.
Tạ Phù Sơ liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của Dao Cầm, nàng hỏi: "Sáng nay có uống thuốc không?"
Lúc này Dao Cầm mới nở nụ cười miễn cưỡng, đáp: "Đã uống."
Chiêu Dương công chúa muốn vẽ tranh, hạ nhân trong phủ đương nhiên phải chuẩn bị chu đáo.
Gió se se lạnh, nhưng trời lại rất trong, nắng ấm trên người xua đi mấy phần lạnh lẽo kia.
Tạ Phù Sơ đứng xa xa, lẳng lặng nhìn Chiêu Dương công chúa đang cúi đầu vẽ tranh, trong lòng thoáng hiện sự sợ hãi cùng mờ mịt.

Sau khi thành thân thì sao? Phải làm cái gì? Nhận thấy Chiêu Dương công chúa nâng mắt nhìn qua, nàng mới cười cười, gọi một tiếng: "Công chúa."
Chiêu Dương công chúa khẽ gật đầu, nói với nàng: "Đến đây nhìn xem."
Tạ Phù Sơ đi đến, nhìn thoáng qua giấy Tuyên Thành, rõ ràng là tranh minh họa trong "Phượng vu phi", nhưng hiển nhiên họa công vẽ nên càng tuyệt vời, tinh tế hơn, thần thái nhân vật lại sinh động.
Chiêu Dương công chúa cười nói: "Thế nào?"
Tạ Phù Sơ: "..." Người như vậy không thấy có lỗi với lão sư của người sao?
"Phù Sơ không hài lòng?" Chiêu Dương công chúa nhìn Tạ Phù Sơ chăm chú, khẽ cười một tiếng, chỉ vào cây hoa quế ở bên cạnh, lại nói thêm, "Ta vẽ cho nàng một bức chân dung."
Công chúa mở miệng, nào có chỗ cho Tạ Phù Sơ từ chối? Tạ Phù Sơ cũng sợ Chiêu Dương công chúa sẽ họa mặt mình vào trong "Phượng vu phi", nhanh chóng tới đứng dưới tàng cây quế.

Bọn nha hoàn cách đó không xa đang hái hoa quế, định phơi khô làm điểm tâm, phao trà hoặc ủ rượu.

Tạ Phù Sơ nhìn quanh một hồi, tầm mắt lại trở về trên người Chiêu Dương công chúa.


Bệnh của nàng ấy cũng không khá hơn, thường buông bút ho khẽ một hồi, mấy lần Tạ Phù Sơ muốn ngăn cản nàng ấy, lại bị ánh mắt của nàng ấy ngăn lại.

Cứ như một chớp mắt, lại qua nửa canh giờ, cuối cùng Chiêu Dương công chúa cũng buông bút, nói tiếng "Được rồi."
Tạ Phù Sơ mới vừa đi qua, còn chưa kịp liếc mắt một cái, Chiêu Dương công chúa đã thu bức tranh lại.
Tạ Phù Sơ: "..."
Nhàn hạ nửa ngày, phút chốc trôi qua.
Đến lúc hoàng hôn, nghe người thông báo thái tử và tứ hoàng tử đến, Tạ Phù Sơ có chút căng thẳng, nhưng dưới sự trấn an của Chiêu Dương công chúa nàng đã nhanh chóng trấn định lại.
"Ra mắt thái tử, tứ hoàng tử." Tạ Phù Sơ cúi chào nói.
"Đều là người trong nhà, không cần đa lễ." Thái tử ôn hòa cười nói.
Huynh muội bọn họ trong lúc nói chuyện cũng không tránh Tạ Phù Sơ.
Thái tử nói: "Không lâu nữa vương tử cùng công chúa Ba Quốc sẽ đến Trường An."
Ba Quốc? Tạ Phù Sơ thầm rùng mình, nhanh chóng tìm kiếm thông tin liên quan trong đầu.

Trong quyển sách này, xung quanh Đại Tấn còn có mấy nước nhỏ quy thuộc, Ba Quốc chính là một trong số đó.

Ba Quốc nằm ở biên giới tây nam, dân chúng đều am hiểu vu y*, phong tục bất đồng với Trung Nguyên.

Trong sách có nhắc tới công chúa Ba Quốc Hoa Nhĩ Nhã nhìn trúng tam hoàng tử Lý Lệnh Thần, trở thành chất xúc tác trong mối tình giữa tam hoàng tử và Tạ Phù Phong.
*Vu y: dùng bùa chú, ma thuật để chữa bệnh.
"Người Ba Quốc am hiểu vu y, lần này đại tế ti* Hoa Tinh Hà của Ba Quốc cũng sẽ tới đây." Thái tử lại nói.
*Đại tế ti: là danh hiệu của lãnh tụ tôn giáo cao nhất trong thời kỳ đầu của đạo Do Thái.
Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/T%C6%B0_t%E1%BA%BF
"Hoa Tinh Hà tuổi còn trẻ đã trở thành đại tế ti Ba Quốc, nghĩ cũng là người có bản lĩnh, đến lúc đó mời hắn đến đây xem giúp muội."
Chiêu Dương công chúa nhẹ đáp lời, trên mặt nàng không có kích động.

Không hy vọng, sau cùng sẽ không có thất vọng.
Tạ Phù Sơ nhíu mày.
Trong nguyên tác cũng không có tình tiết liên quan, đại tế ti Hoa Tinh Hà kia cũng chỉ ít ỏi mấy nét.

Tất cả đều có biến số, Hoa Tinh Hà kia là một đường sinh cơ của công chúa sao?.