Xuyên Thành Nữ Phụ Mạt Thế, Mỗi Ngày Đều Bị Nam Chính Trêu Chọc Đến Đỏ Mặt, Tim Đập

Chương 45: TRỪNG PHẠT KIỂU NÀY, ANH THÍCH!



Trên giường, Tiêu Thần bị Lâm Lạc đè lên, áo sơ mi anh mở rộng, bàn tay của cô lướt từ cổ xuống ngực, dừng lại ở cơ bụng săn chắc.

Cả người Tiêu Thần căng thẳng, hưng phấn không thôi, không tự chủ mà rên nhẹ một tiếng, anh nhỏ giọng kêu lên.

"Lạc Lạc!"

Mồ hôi trên trán anh nhỏ giọt, ánh mắt đen tối đầy dục vọng. Giọng nói khàn đặc của anh chứa đầy sự kìm nén.

Lâm Lạc cảm nhận được dục vọng mãnh liệt của Tiêu Thần, cô bắt đầu hoảng sợ, khuôn mặt đỏ bừng ngừng lại hành động dở dang của mình.

Nhìn thấy ánh mắt như sói săn mồi của Tiêu Thần, Lâm Lạc nhận ra tình hình có chút không ổn. Cô vội vàng leo xuống khỏi người anh, hoảng hốt nói:

"À, em chợt nhớ ra còn việc cần phải làm, em đi trước đây." Nói xong, cô liền chạy về phía cửa.

Ba bước, hai bước, một bước, khi gần chạm tới tay nắm cửa, Lâm Lạc đã bị Tiêu Thần nhanh chóng bắt lại, ôm chặt vào lòng.

"Lạc Lạc định đi đâu? Trêu chọc xong rồi muốn chạy à?" Giọng nói khàn đặc chứa đầy nguy hiểm, Lâm Lạc sợ hãi run rẩy.

Cô không còn quan tâm đến thể diện, nhanh chóng nhận lỗi:

"Anh ơi~ Em sai rồi. Lần sau không dám nữa, anh tha cho em nhé."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

"Hừ~ Em nghĩ sao?" Tiêu Thần không trả lời, đẩy câu hỏi lại cho cô.

"Anh tốt bụng lại hào phóng như vậy, chắc chắn sẽ không chấp với em mà." Nịnh nọt luôn là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề.

Tiêu Thần không trả lời, ánh mắt đầy nguy hiểm. Anh căn bản không cho Lâm Lạc cơ hội biện minh, hung hăng ép cô xuống giường, tàn bạo hôn lên môi cô một cách mãnh liệt.

Lâm Lạc không biết thời gian trôi qua bao lâu, cô cố gắng trốn thoát nhưng đều bị Tiêu Thần mạnh mẽ chế ngự.

Nước mắt cô lăn dài, trong lòng hận mình không có chí khí, ai mới là người trừng phạt ai đây!

Lâm Lạc phẫn nộ cắn mạnh vào vai Tiêu Thần, cảm giác đau nhói và tê dại khiến mắt anh đỏ lên.

Đến khi kiệt sức mà ngủ, trong giấc mơ Lâm Lạc vẫn khóc thút thít, oán trách Tiêu Thần quá đáng.

Sáng thức dậy, Lâm Lạc cảm thấy cổ họng đau rát, eo cũng nhức mỏi, mắt thì sưng húp lên vì khóc, vừa mở miệng đã nghe giọng mình khàn đặc.

"Anh hư lắm, em không thèm để ý tới anh nữa." Nói xong cô quay đầu, làm ra vẻ không muốn nói chuyện với anh.

Tiêu Thần thấy vậy thì trong lòng lo lắng không thôi, anh vội vàng ôm lấy Lâm Lạc, dịu dàng dỗ dành cô:

"Anh sai rồi, tha lỗi cho anh được không?"

Anh cũng biết hôm qua mình cũng có phần mất kiểm soát, suýt nữa làm bị thương Lâm Lạc, nội tâm hối hận vô cùng. Sao anh lại không kiềm chế được chứ!

Nhưng nghĩ lại, đối tượng là Lâm Lạc, thì cũng không có gì lạ. Trước mặt cô, anh làm gì còn chút tự chủ nào.

Lâm Lạc vẫn rất bực tức, mặc kệ Tiêu Thần dỗ dành thế nào cô cũng không chịu để ý đến anh. Cho đến khi bụng cô phát ra một tiếng "ục ục", khiến cơn giận tan biến ngay lập tức.

Tiêu Thần khẽ cười, xoa xoa đầu Lâm Lạc.

"Đói rồi phải không, để anh đưa em đi ăn."

Lâm Lạc đỏ mặt, ngượng ngùng xoa xoa bụng, khẽ đáp một tiếng. Cô đứng dậy chỉnh lại trang phục, rồi theo Tiêu Thần ra ngoài.

Căn cứ phía Bắc chuẩn bị sẵn một bữa tiệc buffet cho khách từ các căn cứ khác, ngay tại tầng trên cùng của khách sạn nơi họ ở. Hai người cùng đi thang máy lên tầng trên.

Lúc này không có nhiều người ăn, chỉ lác đác vài người ngồi rải rác ở các góc. Lâm Lạc và Tiêu Thần lấy một chút đồ ăn rồi chọn một chỗ ngồi không có ai.



Căn cứ phía Bắc đối đãi khách rất tử tế, đồ ăn không hề tệ, Lâm Lạc chỉ tập trung vào việc lấp đầy bụng, ăn rất nhanh.

"Ăn từ từ thôi." Tiêu Thần lau vết thức ăn dính trên khóe miệng của Lâm Lạc, giọng vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều.

Lâm Lạc ngừng ăn, lấy một miếng bánh đút vào miệng Tiêu Thần.

"Anh cũng ăn đi."

Tiêu Thần từ từ nuốt miếng bánh, trêu chọc:

"Lạc Lạc không giận anh nữa à?"

Lâm Lạc nghe vậy, nhớ lại cơn cuồng dại hôm qua, mặt cô nháy mắt lại đỏ lên. Cô ngẩng cao gương mặt xinh xắn, làm ra vẻ rộng lượng nói:

"May mắn cho anh, em là tiểu tiên nữ vừa xinh đẹp lại tốt bụng, không thèm so đo với anh."

Tiêu Thần cười nhẹ, cưng chiều nói:

"Được, cảm ơn Lạc Lạc xinh đẹp và đáng yêu của anh."

Lâm Lạc má đỏ hây hây, cố gắng lờ đi trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, cô lặng lẽ cúi đầu tiếp tục ăn.

Sau khi ăn uống no nê, Lâm Lạc và Tiêu Thần cùng nhau đi dạo quanh căn cứ.

"Anh không bận sao?" Mấy ngày nay Tiêu Thần luôn ở bên cô, theo lý anh phải rất bận rộn chứ?

"Mấy ngày này không có việc gì, anh dành thời gian ở bên em, Lạc Lạc không thích anh ở bên à?"

"Thích chứ! Em còn muốn anh ở bên cạnh em mỗi ngày cơ."

Tiêu Thần cười nhẹ, câu nói của Lâm Lạc khiến cho tâm trạng anh tốt hẳn lên.

Anh nắm tay cô đưa lên môi khẽ hôn nhẹ, cảm thấy thời gian thật bình yên, anh thật may mắn khi có được tình yêu trọn vẹn từ cô gái nhỏ này.

Hai người đi đến đâu đều thu hút ánh nhìn của những người đi đường đến đấy.

Nhìn thấy không khí ngọt ngào của cặp đôi, giữa thế giới đầy tàn khốc này bỗng như được thêm một nét chấm phá ấm áp. Những người đi đường không khỏi mỉm cười khi nhìn theo bóng lưng họ, như thể đã nhìn thấy tia sáng trong cuộc đời.

Có lẽ trong thế giới khắc nghiệt này vẫn còn tồn tại tình yêu đích thực, chứ không phải chỉ toàn tính toán cùng tuyệt vọng.

Lâm Lạc hưởng thụ được hai ngày Tiêu Thần chăm sóc tận tình, sau đó anh bắt đầu bận rộn. Chuyện đi sớm về trễ đã thành bình thường như cơm bữa.

Ra khỏi nhà từ sáng sớm, lúc trở thì Lâm Lạc đã rơi vào giấc ngủ say. Lâm Lạc cố gắng muốn gặp anh, đôi lúc cô cố tình dậy sớm để cùng anh ăn sáng. Nhưng lần nào cũng vậy, trước khi cô thức dậy, anh đều đã rời đi.

Hiện tại, Lâm Lạc đang ngồi buôn dưa lên cùng La Nguyệt Nguyệt trong quán trà sữa.

Lâm Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài đến lần thứ mười tám thì bị La Nguyệt Nguyệt chịu không nổi nữa, cô nàng với tay nhéo má cô.

"Tiểu Lạc Lạc, cậu có thể yên tĩnh một chút không? Biết là cậu nhớ anh Tiêu Thần của cậu, nhưng ra ngoài chơi mà không tập trung như vậy thì mất mặt quá. Không có chút cốt khí nào cả."

Thật là, bạn thân của cô bị Tiêu Thần làm cho mê muội đến phát bực, một ngày không gặp anh đã như xa cách mấy chục năm, nhìn chán chường như không tha thiết sống vậy. Cô chỉ đứng bên cạnh nhìn thôi mà da gà da vịt cũng muốn nổi hết cả lên rồi.

Lâm Lạc bị La Nguyệt Nguyệt trêu chọc đến đỏ mặt, cô xấu hổ cười lấy lòng bạn mình, rồi cầm ly trà sữa lên uống.

Thực ra cũng không thể trách cô được, Tiêu Thần đã bận rộn suốt bốn ngày liên tiếp, nghĩa là đã bốn ngày rồi cô không gặp được anh, cũng chẳng biết anh đang bận gì nữa.

Cuộc thi đấu trên võ đài sẽ kết thúc vào ngày mai, Lâm Lạc cũng đã nghe từ La Nguyệt Nguyệt, rằng căn cứ phía Nam luôn dẫn đầu với sức mạnh tuyệt đối, nếu không có gì bất ngờ, giải nhất chắc chắn thuộc về họ.

Không hổ là căn cứ mạnh nhất trong truyện, thực lực quả nhiên rất đáng gờm.