Trận động đất của huyện Ngộ Tiên giáng xuống vào lúc đầu mùa thu.
Ngay lúc trận động đất vừa kết thúc, ta liền đem theo người cứu giúp những bách tính bị chôn vùi kia.
May mà có chuẩn bị từ sớm, thương vong trong huyện không nhiều.
Trận động đất thứ nhất vừa qua đi, trận động đất thứ hai ta lại không cẩn thận tạm thời bị đè cùng với Hạ Hành Châu dưới y quán dùng để cứu chữa cho bách tính.
Lúc căn nhà lảo đảo muốn sập, mọi người chạy ra bên ngoài hết, thế mà hắn lại chạy ngược dòng người, đi vòng trở lại bảo vệ ta.
Cũng may hắn phản ứng nhanh, kéo ta đến chỗ góc phòng, một cái xà ngang đổ xuống, vừa hay hình thành cho bọn ta một không gian khá là an toàn.
Ta vừa cảm động hắn dũng cảm quên mình, vừa kinh hãi, hỏi Hạ Hành Châu: "Ngươi bị ngốc à, chạy được thì chạy đi chứ!"
[ (*)câu văn này khá hay mọi người có thể tham khảo thêm nhé.]
Lời tỏ tình thật là sến súa, lại khiến khóe mắt ta chua xót, ôm lấy hắn thật chặt.
Lúc đó, ta cực kỳ thật lòng cảm thấy muốn nắm tay Hạ Hành Châu cùng sống đến già, chưa chắc không phải là một lựa chọn tốt.
Bị mắc kẹt một ngày một đêm, chỉ trải qua trong bóng tối, may mà hắn vẫn luôn ở bên cạnh ta.
Hắn lo lắng bọn ta không ra khỏi được, móc từ trong ngực ra một cây trâm ngọc chưa được mài dũa xong đưa tới tay ta.
"Sống chết khó đoán được, nhưng ta tâm duyệt phu nhân, lòng này không đổi."
Cảm động lúc ấy, nhiều năm về sau nhớ lại, vẫn cứ khiến lòng ta sợ hãi không thôi.
Sau đó ta và Hạ Hành Châu đều được cứu ra ngoài, mới biết hắn vì muốn bảo vệ ta mà sau lưng bị thương đầm đìa máu tươi.
Nhưng lúc bị mắc kẹt, hắn chưa từng nhắc tới, còn dịu giọng an ủi ta.
Sau khi trâm ngọc được khắc xong, mới nhận ra được, hai trái đào xanh trên chóp đỉnh, tay nghề tinh xảo, như thể trời sinh.
Ta nghiêm túc cài vào trên tóc, như thể ta đang nghiêm túc đối đãi với tình cảm của Hạ Hành Châu.
Phong ba động đất qua đi, huyện Ngộ Tiên lại có bệnh dịch.
Hóa ra bách tính các huyện xung quanh thương vong nặng nề, lưu lạc lang thang, có người chạy tới huyện Ngộ Tiên, đem dịch bệnh tới.
Hạ Hành Châu bắt đầu bận hơn, ta cũng bày mưu tính kế, lại dùng thời gian ngắn đã khống chế được bệnh dịch lây lan.
Nhiều người khen ngợi Hạ Hành Châu là một vị quan tốt, hắn chỉ khiên tốn cười một tiếng, nói là bởi vì có một người vợ hiền tài.
Thời gian Hạ Hành Châu nhậm chức biểu hiện cực kỳ tốt, hoàng đế nhiều lần khen thưởng.
Năm thứ hai bọn ta ở lại huyện Ngộ Tiên.
Nhớ tới lúc năm đầu tiên ở kinh thành, ta còn nghĩ làm thế nào để xóa bỏ hắn, bấy giờ ta và hắn đã trở thành chuyện tình ân ái truyền khắp huyện Ngộ Tiên luôn rồi.
Mọi chuyện dường như đang đi theo hướng tốt đẹp, trong cuộc sống bình thản đem đến hạnh phúc khiến người ta an lòng.
Nếu như Hạ Hành Châu có thể mãi mãi lừa được ta, có lẽ nói không chừng ta sẽ cứ tiếp tục hạnh phúc như vậy đấy.
Ngày xuân năm sau tới, Hạ Hành Châu liền phải dời chức lên kinh.
Lúc này bỗng nhiên truyền đến tin tức, có một nhóm cường đạo lén lút gây án cướp bóc ở cạnh huyện Ngộ Tiên.
Cho nên lúc ta lên núi dâng hương, Hạ Hành Châu tự mình đi cùng ta.
Trên đường về nhà, gặp phải kẻ gian mai phục.
Bên cạnh có Tố Vân và Hạ Hành Châu, lúc xe ngựa lung lay ta chưa hề bị tổn thương mảy may.
Nhưng sau đó nhân số kẻ gian quá nhiều, lúc Hạ Hành Châu sai Tố Vân đưa ta rời đi trước, ta không cẩn thận đụng đầu vào vách tường xe ngựa, hôn mê không tỉnh.
Đợi đến khi tỉnh lại, ta nằm trên đệm mềm trên xe ngựa, trên trán đã được bôi thuốc.
Bên cạnh không có người, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng người nói đứt quãng.
"Thiếu Quân... Ngài đoán không sai, đều là..."
Ta nghe ra là giọng của Tố Vân, trong lòng khó hiểu, liền rón ra rón rén vén một khe hở rèm nhìn ra phía bên ngoài.
Đã tối mịt, ánh lửa le lói lóe lên xa xa trong rừng cây, không ít người đang đi tới lui.
Cách đấy hơn mười thước, Tố Vân khom lưng cung kính nói chuyện với nam nhân đứng trước mặt mình.
Thần thái ngữ khí lúc nàng nói chuyện, hoàn toàn không giống như một nhà đầu sai vặt trong đoàn gánh hát, mà ngược lại mang đầy sát khí.
Tuy rằng nam nhân quay lưng về phía ta, nhưng ta vẫn có thể nhận ra được, đấy chính là Hạ Hành Châu.
Thiếu Quân? Tại sao Tố Vân lại gọi Hạ Hành Châu là Thiếu Quân?
"Nếu đã chạm tới trên đầu ta, giết không tha. Còn có người Hạ gia.... Phái một ít tay sai, tàn sát....."
Lúc này truyền tới giọng của Hạ Hành Châu, nghe lạnh lùng mà tàn nhẫn.
Ngay lúc ta đang cảm thấy bối rối với những gì mà mình đang nhìn thấy này thì một người hắc y nhân khác bước nhanh tới, cũng có thái độ rất cung kính với Hạ Hành Châu, thậm chí là sợ hãi.
"Thiếu Quân, đám Nha dịch*(quan sai) kia phải xử lý như thế nào ạ?"
Ta không còn hơi sức đâu để mà nghe xem Hạ Hành Châu đáp lại thế nào rồi, toàn bộ lực chú ý của ta đều đang đặt ở trên khuôn mặt kẻ hắc y nhân kia.
"Là hắn!"
Chợt mắt ta mở to, gần như muốn la lên: Người này chính là tên sơn tặc đến đem đồ ăn và quất roi vào ta lúc Hạ Hành Châu bị bắt cóc!