Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 128: Khẳng định qua ánh mắt, là người nhìn thấu tâm tư(1



Chạy qua chạy lại nửa ngày, mắt thấy ban ngày gần đến hoàng hôn, trên con đường đá nhỏ bay đến hương hỏa bếp, Tiêu Dư An xách lấy dây thừng của gói thuốc lắc qua lắc lại, quay đầu hỏi Án Hà Thanh: “Trên người đau không? Còn có thể đi không?”

Án Hà Thanh nói: “Không vấn đề gì.”

“Vậy ngươi bồi ta đi đến tiệm ngọc đầu đường phía đông xem thử? Qua vài ngày Trương Bạch Thuật và Lâm Tham Linh đại hôn, ta suy nghĩ muốn tặng một đôi ngọc như ý cho bọn họ để chúc mừng.”

“Được.”

Tiệm ngọc đầu đường phía đông là nơi duy nhất bán trang sức bằng ngọc trên tiểu trấn này, tuy rằng nhỏ, nhưng mà hơn ở chỗ là mọi thứ đầy đủ, chủ là hai vợ chồng, tuổi qua nửa trăm, vẫn ân ái như lúc đầu.

Tiêu Dư An và Án Hà Thanh đi đến tiệm ngọc, chỉ thấy có một mình ông chủ, nhìn thấy hai người, ôn ôn hòa hòa mà cười cùng bọn họ chào hỏi.

Sau khi Tiêu Dư An nói rõ ý nguyện đến đây, ông chủ tiệm ngọc bưng ra vài đôi ngọc như ý để Tiêu Dư An lựa, Tiêu Dư An chỉ lấy một đôi ngọc như ý trong trẻo ngọc bích đan với mã não đỏ hỏi Án Hà Thanh: “Đôi này thế nào?”

Án Hà Thanh gật gật đầu: “Rất tốt.”

“Vậy thì chọn đôi này, ông chủ ông giúp ta gói lại, làm phiền rồi.” Tiêu Dư An giải quyết dứt khoát.

“Được a.” Ông chủ tiệm ngọc vẫn là bộ dạng cười vui vẻ.

Đột nhiên sau nhà có người vén màn đi ra, nhìn thấy Tiêu Dư An che miệng cười chào hỏi: “Ai ya, là Dư An a, rất lâu không gặp a.”

Tiêu Dư An cười đáp: “Chào bà chủ.”

“Lâu rồi không gặp ta, ủa, vị công tử này là bạn của ngươi ư? Xưng hô thế nào a?” Ánh mắt của bà chủ rơi lên người Án Hà Thanh, không kiềm được mà ở trong lòng bắt đầu cảm khái dung mạo của Án Hà Thanh.

“Hắn họ Án.” Tiêu Dư An cười nói.

Bà chủ đột nhiên kinh ngạc che miệng, cùng ông chủ nhìn nhau một cái, cấp tốc trao đổi ánh mắt.

“Làm sao vậy?” Tiêu Dư An kỳ lạ mà hỏi.

“Vị Án công tử này, chẳng lẽ là tên Án Hà Thanh?” Bà chủ thăm dò mà hỏi.

Tiêu Dư An và Án Hà Thanh đều sững sờ, Tiêu Dư An không hiểu hỏi: “Ơ, bà chủ, làm sao bà biết hắn tên là gì?”

Bà chủ lại cùng ông chủ nhìn nhau một cái, lần này trong ánh mắt mỗi người đều là ý cười không thể che giấu, bà chủ cười nói: “Ta đương nhiên nhiên là biết rồi, đây không phải là người trong lòng của ngươi sao?”

Án Hà Thanh: “… …”

Tiêu Dư An: “… …”

Lại nữa!? Hơn nữa từ ngữ cũng chẳng thèm đổi luôn a!! Mã đại nương hiểu lầm hiểu lầm thì thôi đi, Bà chủ chúng ta vừa mới nói chuyện với bà còn chưa đủ năm câu, bà là làm sao có được cái kết luận này a!!!

Dường như nhìn ra nghi hoặc của hai người, bà chủ cười híp mắt mà nói: “Dư An, ngươi còn nhớ một năm trước ngươi ba lần bảy lược chạy qua đây hỏi chúng tôi cái cây trâm ngọc bị vỡ đó có thể dán lại được không?”

“Hít.” Tiêu Dư An hít ngược một hơi, vừa muốn cản lại đừng để bà chủ tiếp tục nói, Án Hà Thanh híp mắt đã mở miệng trước: “Trâm ngọc?”

“Đúng a, cái cây trâm ngọc đó cũng đã đứt thành bộ dạng đó rồi, hai chúng tôi suy ngẫm không nhất định có thể dán lại được, có dù dán lại được cũng không dễ coi, nên đã không dự tính giúp Dư An dán, nào ngờ Dư An kiên trì không thôi, ngày ngày chạy qua đây hỏi sự tình của trâm ngọc, hai chúng tôi không còn cách nào khác, nên đã giúp hắn dán lại, trên cái cây trâm bạch ngọc đó a, chính là có khắc tên của Án công tử ngươi a!” Bà chủ dứt khoát gọn gàn mà một hơi nói xong còn không nghỉ ngơi, một chút cơ hội có thể nói chen cắt lời cũng không cho Tiêu Dư An.

Tiêu Dư An một tay che mặt, nội tâm sụp đổ.

Ông chủ vừa đúng đã gói xong cái đôi ngọc như ý đó, đưa cho Tiêu Dư An, cười nói: “Gói xong rồi, cầm tốt, đi chậm không tiễn nha.”

Bà chủ cả mặt tươi cười hoà nhã dễ gần đối với hai người vẫy tay tạm biệt.

Hai người kề vài đi trên con đường đá nhỏ, Tiêu Dư An suy nghĩ một chút, đánh tan trầm mặc trước: “Cái cây trâm bạch ngọc đó, sau khi ngươi đập vỡ ta đã nhặt lại rồi.”

“Ừm.”

“Chỉ… … chỉ là cảm thấy… … cây trâm khá tốt, đập rồi thì thật là đáng tiếc, để nó bị vỡ cũng thật đáng tiếc.”

“Ừm, Tiêu Dư An.”

“Hả?”

“Sáo ngọc ngươi tặng ta, ta luôn cất giữ rất tốt, lần sau thổi cho ngươi nghe.”

“Được!”

Ánh chiều tà du dương, đem thân ảnh hai người kề vai mà đi kéo đến rất dài, phủ đệ nơi không xa xông ra khói bếp, truyền đến hương cơm và thức ăn khiến cho người khác thèm thuồng.