Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 155: Phương thức nhân gian biệt ý trường



“Hoàng thượng, hoàng thượng làm sao rồi, người, người còn… …” Trần Ca không thể tiếp tục nói nữa.

“Hắn vẫn còn sống.” Tiêu Dư An cởi áo của Án Hà Thanh ra bắt đầu đơn giản mà xử lý vết thương của hắn.

Sắc mặt Án Hà Thanh trắng bệch, bởi vì mất máu quá nhiều mà rơi vào hôn mê, mạch đập và hô hấp đều rất yếu, Tiêu Dư An giúp hắn làm một cái xử lý cầm máu đơn giản, rồi lại cởi xuống ngoại y trên người bọc chặt Án Hà Thanh, Trần Ca thấy vậy vội vàng làm theo.

“Chúng ta phải nhanh chóng đem hắn mang về doanh trại.” Tiêu Dư An nói xong, Trần Ca hai lời không nói đem Án Hà Thanh cõng lên: “Tiêu đại phu, chuyện không nên chậm trễ, chúng ta đi.”

Tiêu Dư An gật gật đầu, cầm lên đuốc lửa cùng Trần Ca đi ra khỏi sơn động, nào ngờ hai người vừa mới đi ra, ánh lửa nơi xa thoáng qua, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.

Tiêu Dư An sợ đến nổi vội vàng dập tắt lửa, cùng Trần Ca lần nữa lùi về vào trong trong động, nín thở ẩn trốn vào trong bóng tối, không dám thở mạnh.

Tiếng người bên ngoài phảng phảng phất phất truyền vào trong động: “Dương tướng quân thật là quá cẩn thận a, sơn động phía trước vẫn chưa tìm xong thì đã bảo chúng ta đến tìm lần nữa.”

“Ngươi nói chúng ta thật sự suốt một đêm cũng phải dây dưa ở đây?”

“Nghe nói Dương tướng quân đã có dự tính tìm không ra tuyệt đối không ngừng nghỉ.”

“Tuy rằng phiền phức cực khổ, nhưng mà Dương tướng quân làm như vậy ta cũng có thể hiểu, suy cho cùng nhổ cỏ phải tận gốc, dù sao ở gần đây cũng đã rãi đầy thiên la địa võng, tên hoàng thượng Nam Yến quốc đó cắm thêm cánh cũng đừng mong bay.”

“Được rồi được rồi, hai người các ngươi đừng tán dóc nữa, nắm bắt thời gian hành động, đợt lát nữa Dương tướng quân vẫn sẽ đích thân quay về đây, nếu như bị nhìn thấy đang tán dóc, đầu sẽ không giữ được nữa!”

Bên ngoài lập tức câm như hến, chỉ còn thừa lại tiếng bước chân lúc gần lúc xa.

Trong bóng tối của sơn động, Trần Ca cắn răng, nén thấp giọng nói: “Tiêu đại phu, làm sao bây giờ? Chúng ta trốn vào trong đỉnh động?”

Tiêu Dư An đem tay xoa nóng, sau đó đậy lên trên hai má lạnh giá của Án Hà Thanh, ngữ khí lo âu: “Đỉnh động trốn không được ba người, với lại Đông Ngô quốc không biết khi nào mới rút binh, tình hình Án ca bây giờ chịu đựng không được quá lâu.”

Ánh lửa nóng bỏng bên ngoài động lùa đi ánh trăng, lúc có lúc không mà rọi vào trong sơn động, hai người chặt chẽ dán lấy tường đá không đam thở mạnh, may mắn thay binh sĩ Đông Ngô quốc chỉ là ở bên ngoài động tìm kiếm, mà không có tỉ mỉ chú ý tình huống trong động.

“Không được, như vậy trở xuống sẽ bị phát hiện.” Trần Ca cắn răng mà thả Án Hà Thanh trên lưng xuống, “Ta đi đem bọn họ dụ ra, sau đó Tiêu đại phu ngươi mang hoàng thượng trốn chạy!”

Nói rồi Trần Ca liền muốn xông ra bên ngoài động, bị Tiêu Dư An một cái nắm lấy cánh tay kéo xuống: “Dụ ra?”

Trần Ca cắn răng: “Đúng, Tiêu đại phu, đợi lát nữa ngoài động không còn ánh lửa và không còn tiếng động, ngươi liền lập tức cõng theo hoàng thượng chạy về hướng đông, đừng có quay đầu, đừng có đừng lại!”

Tiêu Dư An nhìn hắn, bình tĩnh mà nói: “Ta đi.”

Trần Ca lập tức lên tiếng, ngữ khí vừa gấp vừa giận: “Tiêu đại phu! Ta làm sao có thể để ngươi đi?! Ngươi… …”

“Trần Ca, ta không có hứng thú mà dây dưa tiết mụa ta đi ngươi đi, ta chắc là cũng hiểu Hoàng Việt muốn lấy mạng của ta, Án ca vẫn đang hôn mê, bảo vệ không được ta, ta căn bản về không được doanh trại Nam Yến quốc, cho dù quay về dự đoán là cũng chỉ có một con đường chết, Án ca chỉ có thể do ngươi cõng về, Trần Ca ngươi là người hiểu chuyện, ngươi suy nghĩ cho kỹ, có phải là cái lý này.” Tiêu Dư An bình tĩnh mà phân tích, ngữ khí và thái độ của hắn bình tĩnh đến nỗi thậm chí khiến có Trần Ca có chút ngột ngạt đuối lý.

“Ta… …” Trần Ca rất muốn biện giải, nhưng lại nói không ra lời, giận đến nỗi một đấm gõ lên đầu của chính mình, ôm đầu chửi tục liền vài câu.

Tiêu Dư An nhìn chằm chằm Án Hà Thanh, một tay còn nắm lấy tay của hắn đan ngón tay lại với nhau, một tay vuốt ve gương mặt của Án Hà Thanh, đầu ngón tay hệt như cây bút vẽ du vân kinh long*, quyến luyến mà tô vẽ mày mắt của hắn: “Trần Ca, ta phải làm phiền ngươi một chuyện.”

(*du vân kinh long <游云惊龙>: Đi ngao du trên mây sợ làm kinh động lên rồng)