Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 171: Ta là một người có gia thất



Cuối cùng cũng đến ngày ly biệt, nắng sớm hơi tỏ, cả thôn Đào Nguyên được bao bọc trong sương trắng mù mịt, canh cánh trong lòng.

Tiêu Dư An ở trong lòng lặng lẽ nói một tiếng tạm biệt, quay người cười rồi nắm lấy tay của Án Hà Thanh.

Vạn dặm đưa thuyền, mười mấy ngày sau đó, nguyên là cung thành Bắc quốc - giờ đây nơi đây đã đổi tên thành hoàng thành Nam Yến quốc.

Những ngày trong tháng giêng, tuy trời đất giá lạnh, nhưng mà phương nam chỉ là thỉnh thoảng mới rơi vài giọt tuyết, thậm chí phảng phảng phất phất có dấu hiệu bắt đầu khai xuân, nhưng phương bắc không như vậy, phương bắc sớm đã tích tuyết nhiều ngày, một bức cung thành đoàn hồi lẫm nghiêm quang, cảnh tượng bạch thiên toái toái đọa quỳnh phương*.

(*Cung thành đoàn hồi lẫm nghiêm quang, bạch thiên toái toái đọa quỳnh phương <宫城团回凛严光,白天碎碎堕琼芳>: Lấy từ bài tạp khúc ca từ - tháng mười hai lạc từ tháng mười một <杂曲歌辞•十二月乐辞•十一月> của Lý Hạ <李贺>: Diễn tả cảnh cung đình ngày tuyết trắng xóa, tuyết vụn rơi lên trên những mái ngối xa hoa tinh xảo)

Tiêu Dư An khoác lấy áo gấm lông giương mắt đờ đẫn mà nhìn tẩm cung trước mặt, hỏi thị nữ bên cảnh: “Đây, đây chính là tẩm cung của hoàng thượng các ngươi?”

Thị nữ đáp: “Hồi Tiêu công tử, đúng ạ.”

Tiêu Dư An: “… …”

Chỗ này không phải tẩm cung lúc đầu của hắn sao? Hơn nữa bộ dạng một chút cũng không đổi!

Tiêu Dư An theo thị nữ đi vào tẩm cung, lần nữa bị kinh hãi tới, đồ vật bài trí trong tẩm cung, vậy mà cùng lúc trước hắn ở gần như hoàn toàn không thay đổi!

Tiêu Dư An vuốt nhẹ khung cửa sổ. Hơn nửa ngày cũng nói không ra lời, rất lâu mới lẩm bẩm nói: “Những vật này, lúc trước không phải bị cướp bị đập, làm mất hoặc làm hỏng rồi sao?”

Thị nữ giải thích nói: “Những thứ này đều là hoàng thượng tìm người đặc biệt làm theo yêu cầu!”

Tiêu Dư An: “… …”

Cho nên hắn có cần phải nhắc nhở Án ca một chút: Tẩm cung này hắn chỉ ở có một năm hơn, mười mấy năm trước đó đều là tẩm cung thiếu niên quân vương Bắc quốc nguyên gốc a!!!

Hình như còn là nơi thiếu niên quân vương Bắc quốc dùng để điều giáo cấm luyến a!!!

Thị nữ không nhìn ra biểu tình của Tiêu Dư An hơi có chút thay đổi, nói: “Tiêu công tử, hoàng thượng nói nơi đây sau này chính là Tẩm cung của ngài, ngài nhìn xem có gì cần phân phó không?”

Tiêu Dư An ho nhẹ một tiếng, nói: “Không có, khá tốt a, Án… … khục, hoàng thượng hắn còn đang bận sao?”

“Hồi Tiêu công tử, đúng ạ.”

Nghĩ lại cũng đúng, Án Hà Thanh chỉ vừa mới quay về, triều chính trước đó chồng chất lại dự đoán cũng đủ khiến hắn chịu mệt, càng không phải nói còn phải một bên giao thiệp quan hệ với lão thần, một bên lưu ý có phải có người dụng ý khó lường, cũng không biết Án Hà Thanh hôm nay lên triều có thuận lợi hay không.

Nhưng mà mới tách ra chưa tới một ngày, Tiêu Dư An đã bắt đầu nhớ Án Hà Thanh, hắn vội vàng thay đổi sự chú ý, hỏi thị nữ: “Thuần Quy đâu?”

Thị nữ cười đáp: “Hồi Tiêu công tử, Tạ công tử được thu xếp ổn thoả ở tẩm điện không xa, Tiêu công tử có phải muốn đi thăm hỏi hắn?”

Thấy Tiêu Dư An gật gật đầu, thị nữ vội vàng dẫn đường.

Bên ngoài vẫn đang rơi tuyết trắng, bông tuyết từ vạn dặm trên cao rơi xuống, quyến luyến mà đọng lại trên vai, Tiêu Dư An thở ra một miệng sương trắng, đưa tay tiếp lấy một hạt bông tuyết, nhìn bông tuyết đó ở lòng bàn tay hắn dần dần tan thành nước.

“Tiêu công tử?” Thị nữ nhẹ gọi Tiêu Dư An.

“A?” Tiêu Dư An bỗng hoàn lại thần, thu lại năm ngón, đem nước lạnh nắm vào trong lòng bàn tay, “Không sao, ngươi dẫn đường đi.”

Tiêu Dư An được thị nữ một đường dẫn đến tẩm cung bên cạnh, xa xa mà nhìn thấy Tạ Thuần Quy đang chơi tuyết, trên mặt lộ ra biểu tình phấn khởi và nụ cười vui tươi mà chỉ có đứa trẻ mới có, nhìn thấy Tiêu Dư An, Tạ Thuần Quy xa xa mà vẫy tay, từ trên mặt đất nắm lên tuyết chạy bước nhỏ tới: “Tiêu ca ca, huynh xem! Là tuyết! Tuyết!”

“Ừm, là tuyết.” Nụ cười Tiêu Dư An dịu dàng.

Tạ Thuần Quy nhìn tuyết trên tay, cảm nhận lấy sự lạnh giá cắt da, tiềm thức mà bưng gần gò má phủ lạnh nửa khuôn mặt, cho đến khi tuyết trắng trong tay dần dần trở nên trong suốt, Tạ Thuần Quy mới bỏ xuống đôi tay nhìn ngắm xung quanh, bầu trời tuyết rơi mờ mịt ảm đạm, đáy lòng Tạ Thuần Quy bỗng nhiên tuôn lên một cổ xúc động.

Tiêu Dư An vừa muốn mở miệng hỏi Tạ Thuần Quy có thích ứng với thời tiết lạnh giá hay không, đã nhìn thấy hắn bất ngờ quỳ xuống, cúi người hôn lên mặt đất, hôn lên đống tuyết trắng xóa, thần sắc thành kính, cực giống lãng tử đã lưu lạc nhiều năm, cuối cùng cũng về nhà rồi.

Xung quanh có thị nữ còn tưởng rằng Tạ Thuần Quy bị ngã rồi, kêu lên một tiếng, vội vàng đưa tay đem hắn đỡ lên, Tiêu Dư An một bước lên trước, không thể tưởng tượng nổi mà một cái nắm chặt lấy cánh tay của Tạ Thuần Quy, lại nhìn thấy Tạ Thuần Quy mặt lộ ra thần sắc ngỡ ngàng: “Ủa? Ta tại sao lại quỳ xuống rồi? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Tiêu Dư An ngay tức khắc yên lặng, đưa tay phủi phủi đi tuyết rơi trên vai trên đầu của Tạ Thuần Quy, nói: “Không có gì, không có xảy ra gì hết, từ trước đến nay cũng không có xảy ra chuyện gì.” Tiêu Dư An cùng Tạ Thuần Quy chơi một trận tuyết, cho đến khi Tạ Thuần Quy mệt mỏi rã rời rồi mới cáo biệt rời đi.

Tiêu Dư An vừa về tẩm cung, có người vội vã đến báo: “Tiêu công tử, có người muốn gặp ngài.”

Thị nữ đứng ở một bên nhắc nhở nói: “Tiêu công tử, hoàng thượng nói rồi, ngài có thể cự tuyệt đề nghị gặp mặt của bất cứ người nào.”

Tiêu Dư An nghĩ trong lòng Nam Yến quốc này vậy mà có người muốn gặp hắn? Thế là hỏi: “Là ai?”

“Hồi Tiêu công tử, là Trần Ca, Trần tướng quân.”

Trần tướng quân? Trần Ca đây là thăng quan rồi a!

Tiêu Dư An vui vẻ, nói: “Gặp gặp gặp.”

Người bẩm báo đáp một tiếng, vội vàng đi mời, một lúc sau, Tiêu Dư An vẫn chưa nhìn thấy Trần Ca, đã nghe thấy giọng của hắn từ ngoài cửa truyền đến: “Ôi ya mẹ ơi! Tiêu đại phu, ngươi quả nhiên không sao! Ta chính là biết! Cát nhân tự có thiên tướng! Ưm ưm ưm!”

Trần Ca khoa trương mà kêu hai tiếng, vào trong tẩm cung liền cùng Tiêu Dư An nắm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ, tình cảnh này, Tiêu Dư An cũng rộn lên cảm xúc, khóc thút thít theo hai tiếng sau đó nói lớn: “Trần Ca, tay! Thả! Ta là người có gia thất! Chú ý ảnh hưởng!”

(*Gia thất: Người đã có vợ hoặc chồng.)