Và giờ này phút này, bên ngoài hoàng thành Nam Yến quốc, Tiêu Dư An hai tay ôm lấy một cái cây lớn, với một cái tư thế chính là ông đây con mọe nó chính là không đi, coi ngươi có thể làm thế nào với ta, không ngừng mà hét: “Ta say xe ngựa, ta không ngồi!”
Vài tên thị vệ đi cùng một bên lôi hắn kéo hắn, một bên khuyên: “Tiêu quận vương a! Ngài không biết cưỡi ngựa, xe ngựa cũng không nguyện ý ngồi, chúng ta cũng không thể đi bộ về Tây Thục quốc chứ!”
Một tên thị vệ khác cũng là có thiện ý mà khuyên: “Tiêu quận vương, sau khi quay về Tây Thục quốc rồi, ngài vẫn là hoàng thượng Tây Thục quốc của ngài, ở trên vạn người muốn gió có gió muốn mưa có mưa, hà tất ở chỗ này của chúng tôi sống chết khấu đầu, cứ bị người khác đè trên đầu, còn không có tự do.”
Tiêu Dư An nói: “Ta không muốn làm cái gì hoàng thượng Tây Thục quốc A A A, ta muốn ngủ Án Hà Thanh, ngủ không được Án Hà Thanh đời người sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, đời này không hối hận xuyên sách đến, nhưng cầu một lần ngủ với Án Hà Thanh!”
Hai tên thị vệ: “… …”
Hắn tại sao dám gọi thẳng họ tên của hoàng thượng! Hắn tại sao dám gọi thẳng họ tên còn giễu cợt hoàng thượng! Hắn tại sao dám ở cái phương diện đó giễu cợt!!! Hắn tại sao dám!!!
Sau cùng vài tên thị vệ hộ tống hắn đã phí hết sức ba bò chín trâu, cuối cùng cũng đem Tiêu Dư An nhét vào trong xe ngựa, Tiêu Dư An vài lần mưu toan vén màng chạy trốn, bị cưỡng chế trấn áp.
Thế là Tiêu Dư An bắt đầu ở bên tai mấy tên thị vệ đó lải nhải, cố gắng đối với bọn họ tiến hành đầu độc tinh thần: “Ta trước kia tìm người bói qua rồi, trong mệnh lý của hoàng thượng các ngươi thiếu ta, thật đó, còn nữa ta nói với các ngươi a, các ngươi đừng nhìn hoàng thượng các ngươi bình thường bộ dạng lạnh lùng, cả mặt vô tình, thật ra hắn cũng là người đã từng cầm qua kịch bản nam nhị khổ cay! Ha! Không nghĩ đến chứ gì! Nói lại Án ca ta thật tốt, đã từng trăm phương ngàn kế mà không để dục vọng của mình làm tổn thương ta, đây chính là yêu a các bạn! Ya, ta tại sao lại không sớm chút biết được tâm ý của hắn chứ.”
Những tên thị vệ đều đang lần lượt đi lại ở bên bờ vực sụp đổ tình thần.
Tuy nhiên sau khi xe ngựa dần dần đi xa khỏi hoàng thành, Tiêu Dư An bắt đầu yên tĩnh trở xuống, hắn vén rèm ra, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm phía sau của xe ngựa, trông ngóng mong chờ nhưng rồi lại dần dần buồn bã, cảm xúc dâng trào đến hồn bay phách lạc, một lộ trình ngắn ngủi, Tiêu Dư An trông mòn con mắt ở trong lòng đã nếm đủ chua ngọt đắng cay.
Mắt thấy hoàng thành Nam Yến quốc càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ, cho đến khi Tiêu Dư An từ trong cửa sổ của xe ngựa thò người ra cũng nhìn không thấy nữa, đột nhiên một trận sợ hãi sống chết mà siết chặt lấy trái tim của Tiêu Dư An.
Thiêm Hương không có đem vải bào mà hắn đã viết I love you trên đó đưa đến trong tay Án Hà Thanh sao?
Hai người lại một lần nữa xa cách trân trời? Vậy lần sau gặp nhau là lúc nào? Vài tháng? Một năm? Vài năm? Nếu như đời này hắn không có cơ hội gặp lại Án Hà Thanh nữa thì phải làm sao?
Những ý nghĩ này ở trong não của Tiêu Dư An dần dần cắm rễ, giống như những cây kim bạc nhỏ, đâm đến Tiêu Dư An thương tích đầy mình, toàn thân nhói đau.
Tiêu Dư An đột nhiên vén ra màng xe ngựa, thần sắc hốt hoảng, trong miệng lẩm bẩm: “Không được, ta phải quay về, ta nhất định phải quay về, ta muốn gặp Án Hà Thanh.”
“Tiêu quận vương!” Thị vệ một cái chưa hoàn lại thần, đã thấy Tiêu Dư An vậy mà hoàn toàn không do dự mà đã nhảy xuống xe ngựa.
Tuy rằng tốc độ của xe ngựa không hề nhanh, nhưng qua loa lỗ mãng mà nhảy xe ngựa như vậy như cũ vẫn rất dễ bị thương, Tiêu Dư An ngã lên trên đất lăn hai vòng, không quan tâm đến cảm giác đau, chống người dậy liền muốn hướng về phía Nam Yến quốc chạy.
Thị vệ trên xe ngựa gấp gáp kép lấy day cương, ép dừng con ngựa sau đó đi đuổi theo Tiêu Dư An: “Tiêu quận vương!”
Đột nhiên! Trong bụi cỏ xung quanh xông ra vô số tên người áo đen, đem vài người toàn bộ bao vây, cũng cản lại mất đường đi của Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An sững sờ, liên tục lùi về sau vài bước, quay đầu đi nhìn những tên thị vệ đó, nào ngờ những tên thị vệ đó cũng cả mặt không biết phải làm sao, sau khi rút ra đao kiếm đối với những người áo đen hét lớn: “Các ngươi là kẻ nào? Có mục đích gì?”
Những tên áo đen đó một lời không nói, một tên áo đen dẫn đầu chặt chẽ mà nhìn chằm chằm Tiêu Dư An, làm một động tác tay ‘lên’, trong phút chốc, không có giao lưu không có báo trước, nhưng tên áo đen bỗng nhiên từ chỗ eo rút ra trường kiếm, đao quang kiếm ảnh mang theo sát ý hoàn toàn không lưu tình, gào thét mà chém qua Tiêu Dư An.