(*Nhuyễn lặc<软肋>: vốn chỉ phần xương sườn mềm, dễ bị tổn thương | 1. Chỉ điểm thiếu sót; nhược điểm; nơi yếu kém, chỗ yếu hại (sự vật, người) | 2. Chỉ chỗ đau; bím tóc; chân bị bệnh. Tiêu đề trên thì hiểu theo kiểu 1)
Giữa ranh giới nghìn cân treo sợi tóc, Án Hà Thanh nghiêng người tránh qua kiếm Hoàng Việt đâm qua đây, từ trong đồ tế rút ra một con dao ngắn, sau vài tiếng vang leng keng của đao kiếm va chạm vào nhau cùng ngân quang quét ngang chân trời qua đi, hai người đã qua tay vô số chiêu, nhưng một mình Hoàng Việt căn bản không cách nào làm Án Hà Thanh bị thương.
Đây là chuyện trong dự liệu, Hoàng Việt không có tức giận, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho những người xung quanh, mười mấy tên áo đen hoàn toàn không do dự, trong phút chốc vung vẫy dao bầu nhào về phía Án Hà Thanh.
Tất cả mọi người đều không dám thở lớn, nín thở trong nháy mắt, giữa trời đất chỉ còn thừa lại gió núi lướt qua lá cây của xuân sớm mà phát ra tiếng sột soạt.
Đột nhiên một tiếng kêu thảm phá vỡ yên tĩnh!
Thân ảnh của tất cả mọi người đường như tạm đừng lại, quay đầu nhìn qua nhìn về hướng tiếng kêu thảm đó.
Thân tín của Hoàng Việt vốn đang trông coi Tiêu Dư An đang khom người ôm lấy bụng, đau đến nổi suốt nửa ngày không thể hồi lại thần, và Tiêu Dư An hướng về phía dưới núi cất bước chạy như điên, vừa chạy vừa hét: “Bảo vệ hoàng thượng!”
Sắc mặt Hoàng Việt bỗng nhiên trắng bệch, phản ứng cực nhanh mà quay người đi đuổi theo Tiêu Dư An, Án Hà Thanh bám gót theo sau nhưng lại bị mười mấy tên áo đen chặt chẽ vây quanh.
Không qua tích tắc, cục thế lại đột nhiên được xoay chuyển, Trần Ca ẩn náu trong núi rừng rất lâu dẫn theo hàng trăm tên thị vệ hiện thân, đối với một đám người Hoàng Việt đến một pha bắt rùa trong bình, ngay cả đến những tướng sĩ Tây Thục quốc trong đám người áo đen cũng toàn bộ trở giáo!
Người của Hoàng Việt toàn bộ đều bị hoảng tinh thần loạn mất thế trận, có người phản kháng kịch liệt, còn có người sớm đã ném xuống vũ khí ôm đầu đầu hàng, nhất thời đao quang kiếm ảnh, cực kỳ hỗn loạn.
Trần Ca xông vào trong đám người muốn đi bảo vệ Án Hà Thanh, nhưng lại thấy Án Hà Thanh vội vàng hướng về phía Tiêu Dư An lao đi.
Tiêu Dư An biết lúc nãy là bởi vì mình, Án Hà Thanh mới không dám tùy tiện hành động, bây giờ hắn chỉ cần trốn đến nơi an toàn, tất cả đều sẽ dựa theo kế hoạch đã định tiến hành.
Tiêu Dư An chạy được một lúc, muốn quay đầu nhìn thử là tình huống gì, nào ngờ bờ vai đột nhiên bị người khác đè lấy, thô bạo mà đem hắn chặn lại, thân ảnh Tiêu Dư An không đứng vững, cả con người hướng về phía sau ngã xuống.
Hai người cùng nhau lăn lộn vài bước mới ổn định lại thân hình, Tiêu Dư An vừa muốn ngẩng đầu nhìn đi, đột nhiên bị người đó bóp lấy cổ họng!
Đáy mắt Hoàng Việt lộ ra tàn ác, hắn giận dữ mà hét lớn: “Ngươi tính toán ta!?”
Tiêu Dư An làm sao có thể ngồi chờ chết, liều mạng vùng vẫy cùng Hoàng Việt đấu tranh, phía sau truyền đến tiếng bước chân cấp thiết cùng tiếng kêu gọi của Án Hà Thanh: “Tiêu Dư An!!!”
Mắt thấy Tiêu Dư An liền sắp sửa tách được tay của Hoàng Việt ra, Hoàng Việt đột nhiên từ chỗ eo rút ra một cây dao găm, ra sức hướng lên chân Tiêu Dư An đâm vào.
Một tiếng kêu đau đớn khó mà kiềm nén được hét lên, lại rất nhanh biến mất trong đám người ồn ào vào hỗn loạn. Hoàng Việt thô bạo mà nắm lấy tóc của Tiêu Dư An đem hắn kéo lên, dao găm kề lên trên cổ của hắn, quay người đối mắt với Án Hà Thanh.
Án Hà Thanh lập tức ngừng lại bước chân đang lao đến, con mắt chặt chẽ mà nhìn chằm chằm vào cái chân bị thương của Tiêu Dư An, đôi mắt dần dần trở nên đỏ như máu, hắn dường như đem răng cắn nát, mới nói ra lời: “Đừng động hắn!”
Hoàng Việt thật sự không có nghĩ đến Án Hà Thanh sẽ để ý Tiêu quận vương đến nhường này, trước tiên là sững sờ, sau đó cười lớn thành tiếng, hắn nói: “Xem ra hoàng thượng đối với tình giường chiếu này, vẫn là có vài phần quyến luyến a.”
Hoàng Việt nói xong, khống chế lôi kéo Tiêu Dư An hướng dưới núi mà đi, trên chân của Tiêu Dư An bị thương căn bản đi không nhanh, bị Hoàng Việt một đường kéo lấy, loạng loạng choạng choạng mà xuống núi, để lại một đường vết máu uốn lượn.
Có thị vệ muốn đuổi, bị Án Hà Thanh cản lại.
Hoàng Việt cũng không biết mình phải đi đâu, lại có thể đi đâu, hắn biết mình đã nhà tan cửa nát, không còn sức lực thay đổi cục diện nữa, nhưng hắn chính là không cam tâm, thật sự không cam tâm a!
Hắn kéo lấy Tiêu Dư An đi đến nửa sườn núi, cuối cùng cũng kéo không được nữa, thấy đằng sau không hề có binh lính đuổi theo, Hoàng Việt đem Tiêu Dư An một cái ném xuống đất, nơi đó là một mảnh đất trống trên vách núi, là nơi mà từ đường tổ tiên Bắc quốc từng ở.
Tiêu Dư An nặng nặng ngã xuống đất, lòng bàn tay bị chà đến đỏ ửng, vết thương trên chân cũng đau thêm ba phần, hắn trì hoãn một chút cơn đau, cười nói: “Hoàng tướng quân đúng thật là thất sách, nếu như muốn bắt ta làm con tin, sao lại có thể làm chân ta bị thương?”
Giờ đây Hoàng Việt cũng bình tĩnh trở xuống, hắn cười lạnh một tiếng nói: “Ta vốn muốn trực tiếp lấy tính mạng của Tiêu quận vương, nào ngờ hoàng thượng vậy mà để ý ngươi đến vậy, Tiêu quận vương, có phải là ở trong lòng đang lén lút thầm vui sướng? Hoàng thượng một năm hơn chưa từng nhìn một mắt, không nghĩ đến đến giây phút này, vậy mà đối với ngươi để tâm như vậy, ngươi chắc là cũng chưa từng nghĩ đến đúng chứ?”
Tiêu Dư An lẩm bẩm vài tiếng, không có đáp lại.
Không biết vì sao, đã đến nước này rồi, nội tâm Hoàng Việt trái lại bình tĩnh trở xuống, hắn quan sát xung quanh, cảm nhận gió núi lạnh thấu xương, trong mắt đều la sơn hà, gió xuân sớm mang theo ẩm ướt thổi đến khắp người Hoàng Việt ớn lạnh, giống như cái lạnh mà ngày đó hắn cùng mẫu thân đi cầu người khác, bị mưa lớn giội đến ướt sủng vậy.
Trong phút chốc Hoàng Việt dường như đã hiểu cái gì gọi là cao xứ bất thắng hàn.
Đây chính là bò lên càng cao, thì té xuống càng thảm a.
Đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Hoàng Việt ra sức đem Tiêu Dư An ở trên đất lôi lên, đem hắn chắn ở phía trước mình, đem dao găm kề lên trên cổ hắn, quay đầu nhìn đi.
Vậy mà là Án Hà Thanh.
Án Hà Thanh một mình, tay cầm trường kiếm, gió vén ống tay áo, đứng cách xa mười mấy mét, chặt chẽ mà nhìn chằm chằm con dao găm kề ở trước cổ Tiêu Dư An không bước lên thêm bước nào nữa, Án Hà Thanh nói: “Ngươi thả hắn đi, ta thả ngươi đi, kể cả thủ hạ của ngươi cũng cùng nhau thả đi.”
Hoàng Việt cười lạnh một tiếng: “Hoàng thượng thật biết nói đùa, ta lại không cho rằng Tiêu quận vương đối với ngươi quan trọng như vậy, hoàng thượng ngươi cũng đừng quên, Tiêu quận vương quy phục hơn một năm nay, ngươi đối với hắn chính là không có nửa điểm tình thương yêu a, ta biết hoàng thượng là muốn bắt sống ta, ép ta khai ra vây cánh, mới dùng loại cớ này để vòng vo.”
Tiêu Dư An nhịn không được nói: “Nếu đã như vậy, vậy đại ca ngươi nên đem dao găm tự kề ở trên cổ của ngươi mà không phải là trên cổ của ta a đại ca… … ấy… …”
Tay cầm dao găm của Hoàng Việt hơi hơi dùng lực, cổ của Tiêu Dư An lập tức thấm ra máu những giọt máu.
Án Hà Thanh dồn sức lên trước nửa bước, lại kịp thời mà ngăn chặn sự kích động của mình, tay cầm trường kiếm âm ỷ run rẩy.
Hoàng Việt nhìn thấy bộ dạng này của hắn, châm chọc khiêu khích nói: “Màng kịch này của hoàng thượng thật là diễn rất đạt a, hay là như vậy, hoàng thượng ngươi đem trường kiếm trong tay ném đi, thì ta buông tha cho cổ của Tiêu quận vương thấy thế nào?”
Ý định ban đầu của Hoàng Việt là muốn châm chọc Án Hà Thanh, nào ngờ Án Hà Thanh vậy mà hoàn toàn không có do dự mà đem trường kiếm trong tay ném qua một bên.
Hoàng Việt sững sờ, đáy mắt thoáng qua một tia không thể tin nổi, hắn chầm chậm buông cổ của Tiêu Dư An ra, đổi thành dùng mũi nhọn của dao găm đặt ở phần bụng của Tiêu Dư An, giờ đây Hoàng Việt đột nhiên cảm thấy được gì đó, tay cầm dao găm hơi hơi dùng lực, thấy con ngươi của Án Hà Thanh co rút, nghi hoặc trong nội tâm Hoàng Việt càng thêm chắc chắn, nhưng hắn lại cảm thấy chuyện này nói làm sao cũng không thông.
Án Hà Thanh nói: “Ngươi muốn cái gì?”
Hoàng Việt nhìn Án Hà Thanh, trầm mặc rất lâu đột nhiên nói: “Muốn ngươi quỳ xuống cầu ta.”
Trong lòng Tiêu Dư An hoảng lên, hét: “Án ca, đừng!”
Lời của Tiêu Dư An vẫn chưa nói xong, Án Hà Thanh đã quỳ xuống.
Hoàng Việt trước tiên là trợn lớn đôi mắt, liền theo sau đó bộc phát ra tiếng cười lớn điên dại, sau khi cười xong hắn hét: “Án Hà Thanh, rốt cuộc dựa vào cái gì ngươi có thể lên làm hoàng thượng? Dựa vào cái gì? Ngươi nhìn thử bộ dạng của ngươi đi, thật đáng thương cũng thật buồn cười!”
Án Hà Thanh bình tĩnh mà nói: “Ngươi thả hắn ra, ta thả ngươi đi.”
“Thả ta đi, hở, thả ta đi.” Hoàng Việt thất thần mà lẩm bẩm ba chữ này, sau đó cười một tiếng ngẩng đầu lên: “Án Hà Thanh, cho dù ngươi thả ta đi, ta có thể đi đâu? Ngươi tưởng rằng ta là sợ chết sao? Ta nói cho ngươi biết, trong cái giấy phút ta quyết định mưu quyền soái vị, thì ta đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ mất đầu, Án Hà Thanh, ta không cần ngươi thả ta đi, làm sao? Ngươi rất lo lắng cho hắn?”
Tay cầm dao găm của Hoàng Việt hơi hơi dùng lực, Tiêu Dư An cắn lấy một tia run rẩy, áo ở phần bụng nhuộm lên màu đỏ đen.
Án Hà Thanh lập tức hít thở không thông, hắn nghe thấy Hoàng Việt điên cuồng mà cười nói: “Chỉ cần ngươi giống như một con chó bò qua đây, ta liền thả hắn đi, thế nào? Ha ha ha, quân của một nước, quân của một nước, buồn cười, thật là quá buồn cười rồi!”
Đột nhiên tiếng cười của Hoàng Việt bỗng im bặt.
Chính ngay trong lúc hắn nói xong, Tiêu Dư An đột nhiên không quan tâm sự đe dọa của dao găm, dồn sức quay người qua, cử động như vậy của hắn, khiến con dao găm trong tay của Hoàng Việt trong phút chốc đâm mạnh vào bụng của hắn!
Toàn thân Tiêu Dư An run rẩy mà nhịn lấy cơn đau, chửi mắng: “Buồn cười cái ba ba ngươi ấy!”
Hoàng Việt sững sờ, đang muốn rút ra dao găm rồi khống chế lại Tiêu Dư An, Tiêu Dư An đột nhiên một cái dùng sức, hai người vài bước loạng choạng lùi về sau, bỗng nhiên hụt chân, cả hai rơi xuống vách núi!