Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 207: Cái dị quốc này tìm chết à, không bằng chúng ta… …



“Tiêu quận vương người làm sao vậy? Tại sao gần đây lại cứ mặt mày ủ rủ như vậy?” Hôm nay dùng xong bữa tối, thấy Tiêu Dư An khổ não giữ lấy tóc mà ngây người, Thiêm Hương vừa thu thập chén đũa vừa hỏi.

Tiêu Dư An nói: “Ta hiện giờ không phải đã làm hoàng thượng tức giận rồi sao, đang nghĩ cách đây a!”

Thiêm Hương trợn lớn con mắt: “Không phải chứ, hoàng thượng những ngày nay ngày nào cũng đến bồi người đi ngủ, thúc giục người thay thuốc, không giống như là đang giận a!”

Tiêu Dư An: “… … Bị ngươi nói một cái như vậy, ta đột nhiên phát hiện, Án ca ta làm thế nào có thể tốt như vậy chứ?!”

Thiêm Hương nói: “Tiêu quận vương nếu như người hỏi ta làm sao để dỗ nữ tử, ta có lẽ có thể nói với người thêm vài câu, nhưng tâm tư của hoàng thượng quá khó nắm bắt rõ ràng rồi, hay là người đi hỏi thử Trần tướng quân đang ở bên ngoài cửa tẩm cung đào ao đi?”

Tiêu Dư An vỗ đầu một cái.

Uầy! Hắn tại sao đem Trần Ca quên mất rồi!

Trần Ca thở hổn hển vì đã đào đất cả một ngày, giờ đây rất không dễ dàng mà nghĩ ngơi trở xuống, ngồi ở một bên vừa mới uống được một ngụm nước lạnh, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng yếu ớt: “Cuộc sống hạnh phúc là từ đâu tới, phải dựa và lao động để tạo nên!”

Một ngụm nước vừa uống của Trần Ca đã phun hết ra ngoài, xém chút nữa sặc đến hồn bay về trời.

Tiêu Dư An lòng tốt mà đưa tay vỗ vỗ lưng của hắn giúp hắn thở thuận lại: “Chậm chút a, chậm chút, đừng gấp.”

Nội tâm Trần Ca đang gào thét: Ta đây không phải là gấp, ta đây là bị ngươi dọa!

Trần Ca Trần Ca rất không dễ dàng đem hơi thởi đều đặn trở lại, thở nhẹ một hơi, hỏi: “Tiêu quận vương ngươi tại sao chạy đến đây rồi, thương tích không sao rồi chứ?”

“Không sao, ta hỏi ngươi một vấn đề a.” Tiêu Dư An ngồi xuống ở bên cạnh Trần Ca, mặt đầy nghiêm túc, “Người trong lòng giận rồi nên dỗ như thế nào?”

Trần Ca uống ngụm nước, hỏi: “Vậy phải xem thử là chuyện gì khiến người trong lòng giận rồi.”

Tiêu Dư An nói: “Trước kia đáp ứng hắn không làm chuyện ngu ngốc, kết quả lại… … nhưng mà lúc đó tình huống nguy cấp! Ta cũng là không có cách nào khác… … nên đã… …”

Trần Ca thì ra là vậy mà gật gật đầu: “Vậy hắn cãi nhau với ngươi rồi ư?”

Tiêu Dư An nói: “Không có, hắn nếu như chịu mắng ta một trận, nói không chừng sau khi mắng xong hai chúng ta đã giảng hòa rồi, bây giờ là giận đến nổi mắng cũng không muốn mắng rồi.”

Trần Ca nói: “Vậy thì đúng thật là rất tức giận a.”

Tiêu Dư An khổ não mà chống đầu.

Trần Ca nói: “Tiêu quận vương ngươi cũng đừng quá phiền muộn nữa, bây giờ muốn dỗ người ta mà, không phải chính là làm một chuyện gây cho hắn ngạc nhiên ngoài ra còn khiến hắn kinh ngạc vui mừng không thôi sao?”

Tiêu Dư An nghĩ trong lòng mình trước đó vì muốn dỗ Án Hà Thanh đến mặt mũi cũng không cần nữa, chính là xém chút nữa không có lột sạch rồi ngồi lên người hắn thôi, kết quả cũng không có trêu ghẹo thành công, giờ đây còn làm sao có thể khiến cho hắn bất ngờ?

Trần Ca giống như đã nhìn thấu suy nghĩ Tiêu Dư An, lại nói: “Nếu như không được, nhất định là bởi vì người không có nghĩ đến điểm mấu chốt, ngươi nghĩ thêm thử coi, có cái gì là hắn đã từng vô cùng mong đợi nhưng ngươi lại không có hắn?”

Tiêu Dư An chống đầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên phúc đến lòng sáng ra: “Ta hiểu rồi!”

Trần Ca cười ngây ngô mà gật đầu: “Hiểu rồi thì tốt, đợi đã không đúng a! Tiêu quận vương ngươi gần đây không phải cùng hoàng thượng… … chẳng lẽ ngươi đi tìm người khác rồi?! Tiêu quận vương ta hiểu ngươi và hoàng thượng động thân không động tâm, nhưng mà cũng vạn lần không thể ở những lúc như thế này mơ tưởng hảo huyền a! Lỡ như bị hoàng thượng biết được rồi! Ưm!”

Tiêu Dư An trực tiếp cầm lên túi nước ở một bên lấp lấy miệng của Trần Ca: “Ngươi rốt cuộc là ngốc thật hay là đại ngu nhược trí?!”

-

Và giờ đây, Án Hà Thanh đang xử lý triều chính, đột nhiên có đại thần gấp gáp vào khuyên: “Hoàng thượng, Tây Vực dị quốc phái sứ thần đưa đến thư từ, trên thư nói bọn họ nghe nói quân vương Tây Thục quốc đến nước ta quy phục, nếu như chúng ta không trục xuất quân vương Tây Thục quốc về Tây Thục quốc, bọn họ liến sẽ phái binh đến quấy rối thành trì biên giới chúng ta.”

Tay phê duyệt tấu tập của Án Hà Thanh tạm ngừng, chầm chậm mà ngẩng đầu lên, đáy mắt là hàn ý sâu không thấy đáy.

Đại thần vẫn chưa nhận biết được thần sắc của Án Hà Thanh không đúng, có bài bản hẳn hoi mà phân tích thế cục: “Thần cho rằng, đích thực là nên đem quân vương Tây Thục quốc đưa tiễn về Tây Thục quốc, hoàng thượng, Tây Vực dị quốc này đều là bộ tộc du mục, thiên tính lỗ mãng hiếu chiến, nếu như ngày ngày đến biên giới chúng ta quấy rồi, thị trấn cúng bá tánh ở biên giới nhất định kêu khổ thấu trời, dị quốc này vốn là chỉ lăm le đất đai Tây Thục quốc, lo lắng chúng ta cùng Tây Thục quốc giao hảo cho nên mới có yêu cầu như vậy, không bằng chúng ta đợi hai nước bọn họ ác đấu một trận trước, rồi mới đến một cái chim sẻ chực sẵn, nhất định có thể nhất cử thu phục Tây Thục quốc đoạt được thiên hạ!”

Đại thần phân tích đến đầu đuôi rõ ràng, Án Hà Thanh không có trách móc quá đáng hắn, chỉ là lạnh lùng nói: “Kẻ khi biên cương ta, đánh.”

Đại thần ngây người: “Đánh? Tây Vực dị quốc? Nhưng mà hoàng thượng, giữa chúng ta và dị quốc được ngăn cách một Tây Thục quốc, nếu như phải đánh, chỉ có thể đi đường vòng, đại phí chu chương* như vậy, các tướng sĩ đi đường mệt nhọc không có sức chinh chiến không nói, lương thảo cũng khó chi viện a!”

(*Đại phí chu chương < 大费周章>: chỉ việc hoang phí, khổ tâm vào những việc không đâu)

Án Hà Thanh lắc lắc đầu: “Không đi vòng, đi dọc Tây Thục quốc.”

Đại thần nói: “Hoàng thượng ta biết người cứ luôn muốn xuất binh Tây Thục quốc, nhưng mà giờ đây chúng ta nếu như là chinh chiến Tây Thục quốc, thì kẻ làm chim sẻ ở đây sẽ biến thành dị quốc rồi a!”

Nào ngờ Án Hà Thanh lần nữa lắc đầu, hắn nói: “Cùng Tây Thục quốc kết thông gia giao hảo, chinh chiến dị quốc.”

Đại thần dường như không dám tin vào đôi tai của mình.

Kết thông gia?!

Trước kia Tây Thục quốc cùng Nam Yến quốc giao hảo, đã từng đưa qua vô số bức họa chân dung của những công chúa khác nhau, để Án Hà Thanh tuyển làm phi tử, nào ngờ Án Hà Thanh trực tiếp một đuốc lửa đem các bức họa thiêu huỷ đến sạch sẽ, còn quyết tâm phải công đánh Tây Thục quốc.

Bây giờ Án Hà Thanh lại nói phải kết thông gia là có ý gì! Đây là nhìn trúng vị công chúa nào rồi sao! Này! Hoàng thượng là có thể muốn làm gì thì làm nói cưới là cưới, nói không cưới là không cưới đúng không? Đợi đã, hình như vẫn thật là con mọe nó có thể muốn làm gì thì làm a.

Đại thần vẫn còn muốn truy hỏi là vị công chúa nào, Án Hà Thanh đột nhiên đứng dậy: “Không có chuyện gì trước tiên lui xuống, ngày mai lại đến bẩm báo.”

Đại thần không dám nhiều lời, chỉ đành gấp gáp cáo lui, lòng âm thầm nghĩ: Trước kia nghe nói hoàng thượng bất luận triều chính có bận rộn đến đâu, nhất định trước tiên sẽ quay về tẩm cung một chuyến, hôm nay thấy, quả nhiên là thật!