Đột nhiên bị đè lên trên giuồng, Tiêu Dư An cũng sững sờ, mười mấy ngày nay hắn vì muốn dỗ Án Hà Thanh, không ngừng vắt hết tủy não nghĩ hết cách mà đi trêu ghẹo, nhưng mà cứ liên tiếp bị đánh bại, làm Tiêu Dư An bắt đầu nghi ngờ một trận sức quyến rũ của mình.
Hôm nay nghe xong ý kiến của Trần Ca, Tiêu Dư An vứt bỏ mặt mũi đến một vở kịch trói buộc, không nghĩ đến Án Hà Thanh vẫn cứ không chút động lòng.
Mà cái câu nói có thể khiến cho Án Hà Thanh phản ứng như vậy, lại là Tiêu Dư An bất thình lình nghĩ đến, mà còn quá là xấu hổ, Tiêu Dư An úp úp mở mở lắp lắp bắp bắp mà một chữ một chữ hướng bên ngoài nhảy, cũng vẫn còn chưa nói xong!
Tiêu Dư An giống như ý thức được gì đó, hai tay vịn lấy bờ vai của Án Hà Thanh, chầm chậm ngồi dậy, cùng Án Hà Thanh mặt đối mặt người ở trên giường, Tiêu Dư An cười rồi một tay đưa qua đó cởi đai áo của Án Hà Thanh, một tay kéo lấy tay của Án Hà Thanh choàng lấy phần eo trần trụi của mình.
Án Hà Thanh cau mày: “Vết thương của ngươi… …”
Tiêu Dư An nói: “Đã không sao rồi.”
Thái độ Án Hà Thanh cương quyết: “Không được.”
Tiêu Dư An cười cười: “Nhưng mà Án ca, ngươi đã dậy rồi.”
Án Hà Thanh: “… …”
Tay của Tiêu Dư An không an phận mà đưa vào trong y phục của Án Hà Thanh, trêu ghẹo chà dụi lấy nơi dục vọng đó.
Án Hà Thanh đè lấy tay của Tiêu Dư An, đem hắn đẩy ra khỏi mình: “Vết thương của ngươi chưa khỏi, ta tự mình giải quyết.”
Cũng con mợ nó đã đến cái lúc này rồi, ngươi là làm sao mà có thể nói ra câu tự mình giải quyết vậy!
Tiêu Dư An hận đến trực tiếp cắn răng, thái độ bắt đầu ương ngạnh, quần áo của Án Hà Thanh đã bị hắn cởi ra, Tiêu Dư An cúi người ở nơi gần bụng của hắn gặm cắn hôn hít một phen, đang dần hướng xuống, bị Án Hà Thanh một cái ấn lấy bờ vai.
Hô hấp của Án Hà Thanh sớm đã gấp rút, nhưng vẫn còn sót lại chút lý trí, hắn nhìn thương tích trên người Tiêu Dư An, nói: “Ta tự mình làm.”
Tiêu Dư An nói: “Để ta.”
Cái tay ấn lấy bờ vai Tiêu Dư An của Án Hà Thanh ra sức ba phần: “Không được.”
Con mắt Tiêu Dư An ngậm cười, ngữ khí khẩn cầu: “Tướng công, để ta giúp giúp ngươi nha.”
Toàn thân Án Hà Thanh cứng đờ, hô hấp đình trệ, không qua ngây người vài khắc, bị Tiêu Dư An một cái ngậm vào trong miệng.
Đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại, ra sức ngậm nuốt, cẩn thận dè dặt mà thu lại răng, môi bị cọ đến đỏ ửng, Án Hà Thanh ngẩn người mà nhìn Tiêu Dư An, nhìn hắn rối loạn, xoa nhẹ gò má, một cái không cẩn thận cùng với sự vật của mình cùng nhau nuốt vào trong miệng, nến lửa hơi lay động, Tiêu Dư An ngẩng đầu lên, con mắt hơi cong, nơi sâu là phong nguyệt vô biên và sự ham vui, hắn cứ dùng bộ dạng này vất vả mà nói ra một từ.
Câu từ nói đến mơ hồ không rõ ràng, nhưng Án Hà Thanh vẫn là nhận ra đó là từ gì.
Tiêu Dư An đang gọi: “Tướng công.”
Án Hà Thanh cuối cùng cũng nhịn đến không thể nhịn nữa, đem Tiêu Dư An một cái đè lên trên giường, lúc nãy vài cái vào sâu trong họng kỳ thực khiến Tiêu Dư An có chút không thoải mái, hắn nghiêng đầu che miệng ho vài tiếng, phát hiện Án Hà Thanh lại bắt đầu nhẫn nhịn kiềm chế, Tiêu Dư An quay đầu cười nói: “Tướng công, lúc nãy ta làm ngươi thấy thoải mái chứ?”
Tiêu Dư An đây là đã hạ quyết tâm nhất định phải trêu ghẹo thành công, thế là sử dụng hết bản lĩnh toàn thân.
Nhìn đáy mắt nhẫn nhịn của Án Hà Thanh đang từng chút từng chút bị dục vọng nuốt chửng, Tiêu Dư An ôm lấy cổ của Án Hà Thanh đem hắn đè về phía mình, ở bên tai hắn thấp giọng cười nói: “Ngươi thích ta gọi ngươi như vậy chứ? Vậy phu quân, tướng công, lang quân ngươi thích nhất cái nào? Ngươi có muốn nghe ta vừa thở hổn hển vừa gọi ngươi tướng công, hay là lúc chịu không được nữa, gọi phu quân chậm một chút… … A… …”
Án Hà Thanh một cái lấp lấy miệng của Tiêu Dư An, vừa ra sức mà hôn hắn vừa dùng ngón tay khuếch trương cơ thể của Tiêu Dư An, lại ở trong lúc Tiêu Dư An cảm thấy hít thở không thông bản năng mà nghiêng đầu muốn trốn khỏi nụ hôn này đột nhiên đâm vào trong cơ thể của hắn.
Tiếp theo sau đó là sự va dập hoàn toàn không lưu tình, Tiêu Dư An ngửa đầu lên ra sức mà cắn lấy môi dưới, ánh mắt bị đụng tan, đôi tay muốn bắt lấy gì đó, một cái không cẩn thận nắm qua lụa đỏ lúc nãy cởi ra bỏ ở bên cạnh giường, Án Hà Thanh cầm qua lụa đỏ, phủ lên đôi mắt và lòng ngực trơn bóng của Tiêu Dư An.
Trước mắt bởi vì phủ lên một lớp màng sa đỏ mà trở nên cái gì cũng nhìn không rõ, Tiêu Dư An hoang mang vài khắc, đột nhiên cảm thấy Án Hà Thanh đang cách lớp sa đỏ vuốt ve lấy ngực của hắn, sa đỏ so với lòng bàn tay thô ráp hơn nhiều, cọ đến Tiêu Dư An nhịn không được toàn thân run rẩy, hắn cong người lên, hô hấp hỗn độn, thân dưới lập tức cắn chặt Án Hà Thanh: “Tướng công, đừng như vậy, đừng làm như vậy… …”
Người ở trên thân trước tiên là tạm ngừng, tiếp theo sao đó càng thêm đại khai đại hợp mà tiến xuất cơ thể Tiêu Dư An, Tiêu Dư An nức nở thành tiếng, nước mắt lập tức rơi ra, trên dưới toàn thân hắn vừa ngứa vừa tê lại sướng, khoái cảm ở nơi kết hợp trận trận xông lên sống lưng, Tiêu Dư An cầu tha nói: “Án ca, được rồi được rồi, ta không trêu ghẹo ngươi nữa, ta không gọi như vậy nữa, không gọi nữa, không bao giờ gọi nữa!”
Ai ngờ nói như vậy không những không có đổi về cơ hội nghỉ ngơi, trái lại còn xém chút nữa bị làm đến ngất đi.
Trong khi cơn khoái cảm lần thứ ba bùng nổ, não của Tiêu Dư An một mảng trống rỗng, cả con người mãnh liệt nảy lên lại rơi xuống, trước mắt mơ hồ, thở hổn hển vừa gấp vừa yếu, Tiêu Dư An điều chỉnh hô hấp nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nghe thấy Án Hà Thanh ở bên tai hắn nói.