Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 216: Phiên ngoại 5



Ngày thứ hai lúc Tiêu Dư An thức dậy trên chiếc giường lớn 10 mét vuông, vỗ lên giường bên dưới người mình luôn có loại ảo giác hôm nay sẽ gặp được chân ái(tình yêu đích thực).

Sau đó hắn vừa mới đến công ty liền bị một người đụng trúng.

Tiêu Dư An dụi lấy lòng ngực bị đụng đến đau, trong lòng nghĩ quay về nhất định phải bảo Triệu quản gia đem đổi cái giường đó đi.

Cô nương đụng trúng mày thanh mục tú, tính tình cũng ngoan, không ngừng mà cúi người xin lỗi.

Tiêu Dư An đưa tay ngăn cản cô nương cúi đầu, không cản kịp, chỉ đành cúi người theo nói không sao không sao.

Hai người chẳng hiểu sao cúi đầu chào nhau được một lúc, sau đó lại ở trong cái bầu không khí rõ ràng nên xảy ra chút chuyện gì đó, chuyện gì cũng không có xảy ra mà đã đường ai nấy đi rồi.

Tiêu tổng tài chưa đi được hai bước, lại đụng phải một người, lần này là hắn không cẩn thận mà đụng phải người ta.

Cô nương bị đụng khí thế bừng bừng mà ôm lấy hai cánh tay, lông mày nhướng lên con mắt liếc: “Đụng vào đâu vậy? Có mắt không đó?”

Tiêu Dư An tình khí tốt mà cười rồi xin lỗi, lại hỏi cô nương có sao không.

Cô nương vẫy vẫy tay, bước phong cách ba-lê, ngửa cổ lên như một còn thiên nga xinh đẹp rồi đi mất.

Tiêu Dư An cấp tốc gọi một cú điện thoại cho Triệu quản gia, bảo ông ấy mau mau đem cái giường tràn đầy hơi thở tổng tài báo đạo đó đi xử lý.

Gọi điện xong, Tiêu Dư An đi đến cửa thang máy, vừa rẽ lại bị người khác đụng phải.

Lần này là một cậu con trai, bộ dạng thanh tu dễ thương, sau khi đụng phải Tiêu Dư An đau đến nổi con mắt lớn đó ứa nước mắt, cậu bé ấy cũng vẫn chưa kịp lau nước mắt, luống luống cuống cuống mà xin lỗi.

Tiêu Dư An cảm thấy có chút nghẹt thở, nói một câu không sao nhanh chóng rời đi.

Lần này hắn cẩn thận dè dặt, từng bước đi từng cái di chuyển, rất không dễ dàng cuối cùng cũng an toàn mà đi vào trong thang máy, Tiêu Dư An thở dài một hơi, vừa ra khỏi thang máy lại đụng vào một người.

Tiêu Dư An: “… … Hôm nay có bệnh à!?”

Người bị đụng là một nam nhân khí thế tràn đầy, xắn lên tay áo lộ ra cánh tay xăm trổ, ở trong nhà vẫn đeo kính râm, nam nhân đó một cái đem Tiêu Dư An rầm một cái đè lên trên tường, cười đen tối nói: “Nam nhân, có biết ta là ai không? Bây giờ ngươi đụng trúng ta, nói thử xem phải bồi thường như thế nào đây?”

Tiêu Dư An mặt không biểu tình: “Bồi thường như thế nào?”

Tay của nam nhân đó vòng lấy eo của Tiêu Dư An liền sắp sửa hướng phía sau hắn đưa tới: “Dùng chỗ này bồi… … a!”

Vài khắc qua đi, Tiêu Dư An cúi người xuống nhặt lên kính râm bị mình đánh gãy của nam nhân đó, sau đó một bên nhìn con người nằm sấp ở dưới đất, một bên lặng lẽ mà gọi một cú điện thoại cho Hồng Tụ.

Hồng Tụ tỷ tỷ làm việc sạch sẽ gọn gàn, mang theo luật sư 15 phút đã thương lượng ổn thỏa việc bồi thường.

Nam nhân đó tự xưng là Hắc lão đại, đối với Tiêu Dư An lời nói lẳng lơ, đem ngu dốt xem như bá đạo, đem tự luyến coi như soái khí, cái gì mà nam nhân ngươi thu hút sự chú ý của ta, ta nhất định phải khiến ngươi trở thành thụ dưới thân của ta, đến lúc đó đem ngươi giam cầm lại lâu ngày nhất định sẽ sinh tình vân vân, những lời điên khùng này nói không ngừng.

Tiêu tổng tài nói: “Ngươi có biết mười chín đại bố trí một mục quan trọng chỉ thị tinh thần không? Mục này chỉ thị tinh thần vì muốn bảo đảm người dân an cư lạc nghiệp, xã hội ổn định có trật tự, cho nên quyết định ở Trung Quốc triển khai tảo hắc trừ ác đặc biết đấu tranh, có biết cái gì gọi là khai tảo hắc trừ ác không?”

(*tảo hắc trừ ác: loại trừ xã hội đen và cái ác)

Hắc lão đại ngay tức khắc liền suy sụp.

Tiểu tổng tài quá lười cùng hắn nói nhảm, quay người liền đi, vừa đi vừa nghĩ nếu như hôm nay hắn còn đụng phải người nữa, thì hắn liền!

Liền cái gì vẫn chưa nghĩ xong, Tiêu tổng tài lần thứ năm đụng trúng người khác.

Lần này đụng đến lợi hại, hai người trực tiếp nặng nặng mà ngã lên trên mặt đất, Tiêu Dư An khuỷu tay và đầu gối đập trên sàn đá cẩm thạch, cả con người đều đau đến lờ mờ, suốt nửa ngày không hoàn lại thần.

Qua đi một lúc, Tiểu tổng tài xoa xoa những chỗ bị ngã đau, chầm chậm đứng dậy, phát hiện người đó vẫn còn nằm ở trên đất, không biết là dàn cảnh hay là ngã bị thương.

Tiêu tổng tài nghĩ trong lòng hôm nay quỷ thần yêu ma gì mà ta chưa thấy qua, cái loại trò trống này mà muốn thu hút sự chú ý của bổn tổng tài sao? Naïve(ngây thơ)! Với lại bổn tổng tài trong lòng có nơi thuộc về, bây giờ đã là đi ngang trong vạn hoa, miếng lá không dính thân!

Tiêu tổng tài nửa quỳ đến trước mắt người đó, đưa tay vỗ vỗ vai của hắn kêu gọi: “Huynh đệ, trên đất không lạnh sao? Ngươi… … Án ca?!”

-

Bệnh viện trung tâm thành phố, buổi chiều ánh nắng tươi đẹp gió xuân ấm áp, Trương Bạch Thuật theo lệ tuần tra xong phòng bệnh, thu lại hồ sơ bệnh án, đem bút nước đậy nắp lại rồi bỏ vào trong túi áo ở trước ngực của áo khoác trắng lớn, sau đó khởi hành hướng phòng đơn của khoa thần kinh ngoại khoa đi tới.

Trương Bạch Thuật đẩy ra cửa phòng bệnh, một mắt đã nhìn thấy Tiêu Dư An ngồi ở trên cái ghế bên cạnh giường bệnh, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm nam nhân trên giường, trong ánh mắt toàn là lo âu.

Trương Bạch Thuật lên trước vỗ vỗ vai Tiêu Dư An: “Yên tâm, các loại chỉ tiểu trên cơ thể của người này đều không có vấn đề, tôi lấy tình bạn nói chêm chọc cười nhiều năm với cậu để đảm bảo, hắn khẳng định không sao.”

Tiêu Dư An: “Không sao vậy tại sao không tỉnh?”

Trương Bạch Thuật: “Hay là cậu thơm hắn một cái thử xem?”

Tiêu Dư An: “Cậu tưởng rằng tôi không có thử qua sao?”

Trương Bạch Thuật: “… … Được lắm cái thằng này, cậu không phải từ trước đến nay không tìm tiểu tình nhi và kim sí điểu sao? Đây là tình huống gì?”

Tiêu Dư An vẫy vẫy tay: “Câu chuyện dài lắm.”

Trương Bạch Thuật: “Vậy thì nói ngắn gọn đi.”

Tiêu Dư An chỉ lấy Án Hà Thanh trên giường bệnh: “Đây là tướng công ta.”

Trương Bạch Thuật: “… … Tiêu Dư An cậu chờ chút, tôi đi tiệm thuốc tây giúp cậu lấy một chút thuốc hạ sốt, cậu ở đây đợi tôi một chút nha.”

Nói xong Trương Bạch Thuật thật sự đi mất.

Tiêu Dư An tiếp tục ngắm nhìn người trên giường bệnh, gương mặt của người đó tuy rằng là bộ dạng Tiêu Dư An quen thuộc, nhưng là không thấy tóc dài ba ngàn thanh tơ, hắn vốn là mặc áo vest quần tây, giờ đây áo vest bị cởi xuống bỏ ở trên chiếc giường trắng như tuyết, trên thân chỉ mặc áo sơ mi trắng, là bộ dạng mà Tiêu Dư An quen thuộc nhưng lại xa lạ.

Hai tay Tiêu Dư An bất an mà chặt chẽ đan vào nhau, đột nhiên nhận được điện thoại của Hồng Tụ: “Tiêu tổng, tư liệu của người đó mà ngài cần, tôi kiếm được rồi, người này tên gọi là Án Hà Thanh, công ty phụ thân của hắn trước đó đối mặt với phá sản, không thể không phi pháp vay mượn tài chính, kết quả dẫn đến cuối cùng không thể trả nổi lãi suất quá cao, cả gia đình chạy trốn ra nước ngoài, và công ty của phụ thân hắn trước đó không lâu vừa mới bị tập đoàn chúng ta thu mua chỉnh đốn, hắn hình như là đến ứng tuyển ạ.”

Tiêu Dư An: “… … Hắn không có đi theo gia đình cùng nhau ra nước ngoài sao?”

Hồng Tụ: “Không có, nghe nói trước đó bị bọn cho vay nặng lãi làm cho rất khốn khổ a.”

Tiêu Dư An: “… … Đây chẳng lẽ phải đi tình tiết bán thân trả nợ?”

Hồng Tụ: “Trả nợ? Hắn hình như là một mình ở trong nước đem cục diện rắm rối đều xử lý rõ ràng rồi, với lại tập đoàn chúng ta nguyện ý thu mua công ty này, cũng đã giúp hắn không ít.”

Tiêu Dư An thổn thức không thôi, nói một câu hắn biết rồi, lại cùng Hồng Tụ dùng điện thoại bàn giao công việc suốt nửa ngày, mắt thấy hoàng hôn xế chiều, Án Hà Thanh vẫn là chưa tỉnh. Cửa phòng bệnh bị nhẹ nhàng mở ra, Lâm Tham Linh thò ra nửa cái đầu: “Bạch Thuật, ủa, Tiêu tiên sinh.”

Tiêu Dư An cười rồi gọi: “Tham Linh, rất lâu không gặp.”

Lâm Tham Linh cười nói: “Cũng đâu có rất lâu không gặp a, trước đó không lâu không phải là mới vừa gặp qua sao.”

Tiêu Dư An cười rồi không nói gì, Trương Bạch Thuật đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lâm Tham Linh liền gọi: “Vợ ơi, em sao lại đến rồi?”

Lâm Tham Linh nói: “Em hôm này không có ca trực, liền đến đây tìm anh a.”

Trương Bạch Thuật nói: “Y tá trưởng lão bà đại nhân vất vả rồi, đúng rồi, cha anh hôm nay có phải là cũng được mời về bệnh viện hội chẩn không?”

Thấy Lâm Tham Linh gật gật đầu, Trương Bạch Thuật lên trước vỗ vai Tiêu Dư An một cái: “Đi, cùng nhau ăn bữa cơm đi a! Hiếm khi đầy đủ người như vậy!”

Thấy Tiêu Dư An lo lắng mà nhìn về phía giường, Trương Bạch Thuật một cái đem người từ trên ghế kéo lên: “Đừng lo lắng nữa, lo lắng rồi cũng đâu có tỉnh, có y tá a, không sao, ăn bữa cơm thôi mà, bữa tối ăn sớm ăn muộn dù sao cũng phải ăn, Tham Linh à, em và Tiêu Dư An đi đón cha anh trước, anh về nhà đem mẹ anh đón qua đây.”

Tiêu Dư An sững sờ: “Mẹ cậu?”

Trương Bạch Thuật nói: “Đúng a, mẹ tôi, cậu đó là cái biểu cảm gì, tại sao lại kinh ngạc như vậy, cậu không phải gặp qua bà ấy rồi sao? Được rồi không nói nữa, tôi đi đón người đây.”

Tiêu Dư An không còn cách nào khác, dặn dò với y tá rất nhiều lần nếu như Án Hà Thanh tỉnh lại rồi liền ngay lập tức gọi điện thoại cho hắn, sau đó với Lâm Tham Linh cùng nhau đi đón Trương Trường Tùng.

Tiêu Dư An suốt một đường nói bóng nói gió, đại khái là đã hiểu là chuyện gì đang diễn, thê tử của Trương Trường Tùng hồi đó có bị bệnh nặng một trận, dựa nào ngàng y học hiện đại tiên tiến nhất năm đó cứu lại một mạng, nhưng mà thân thể quá yếu ớt không thể sinh con, thế là hai vợ chồng Trương Trường Tùng liền đã nhận nuôi Trương Bạch Thuật, cả gia đình không gập ghềnh mà trải qua xuân hạ thu đông rất nhiều năm.

Tiêu Dư An cười nói: “Thật tốt.”

Một bữa cơm ăn đến hoà thuận vui vẻ, Trương Bạch Thuật và Tiêu Dư An thường xuyên nói chêm chọc cười, Khiến cho Trương ma ma và Lâm Tham Linh vui vẻ, Trương Trường Tùng như cũ là tính tình cục súc, đối với hai thằng nhóc vừa yêu vừa hận, không ít lần thổi râu trừng mắt, nhưng mà vừa quay đầu đối mặt với Trương ma ma, lại là một bộ dạng dịu dàng kiên nhẫn.

Ăn xong cơm, Tiêu Dư An cùng cả nhà Trương Bạch Thuật chào tạm biệt, khởi hành đi đến bệnh viện, hắn vừa đi đến cửa vào bệnh viện, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên: “Alo? Là Tiêu tiên sinh đúng không? Bạn của ngài tỉnh rồi!”

Tiêu Dư An cúp điện thoại liền gấp ga gấp gáp mà hướng phòng bệnh chạy tới, chạy đến trước phòng bệnh đột nhiên bị y tá cản lại: “Tiêu tiên sinh, Ngài trước tiên đừng gấp, bạn của ngài hình như có chút không ổn lắm.”

Tiêu Dư An chạy đến thở hổn hển: “Không, không ổn lắm? Cái gì không ổn lắm? Hắn làm sao rồi? Hắn không sao chứ?”

Y tá sợ hãi bất an mà nói: “Chúng tôi trước đó có hỏi hắn có nhớ mình là ai không, hắn nói… … hắn nói… … hắn nói hắn là hoàng thượng Nam Yến quốc Án Hà Thanh.”