Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 227: Đoản phiên ngoại về kết cục của Lý Vô Định trong nguyên tác



Mời mọi người kết hợp với chương 45 đọc chung.

Lý Vô Định chung quy là một kẻ phản bội đã bỏ nước mà đi.

Nhưng mà người đời sau sẽ không nhớ chuyện này.

Không những không nhớ, bọn họ thậm chí còn ca ngợi: Đã từng có một vị đại tướng quân anh minh uy vũ, không sợ bạo quyền bỏ tối theo sáng, cùng một đại minh quân Án Hà Thanh cùng nhau xây dựng thành thế phồn hoa.

Cũng giống như họ sẽ không nhớ.

Sự đổ nát của Bắc quốc, đã từng có một đám tướng sĩ, đem quốc gia xem như tính ngưỡng mang ở trên vai, dùng thiết cốt huyết khu* phục vụ quân vương.

(*Thiết cốt huyết khu <铁骨血躯>: Sương sắc và máu thịt của cơ thể)

Đây chính là lịch sử.

Đây chính là truyện ký mà người đời sau viết ra.

Sau khi Án Hà Thanh thống nhất bốn nước thiết lập thủ đô ở Bắc quốc, Lý Vô Định cũng theo đó mà cùng nhau định cư ở Bắc quốc, sau khi ổn định trở xuống, quyết định đầu tiên mà Lý Vô Định làm, chính là mua xuống một tòa nhà đã bỏ hoang rất lâu.

Tòa nhà đó vốn là phủ đệ của Tạ gia, năm đó lúc Bắc quốc vỡ nước, cả nhà tạ gia và Bắc quốc cùng tồn vong, tập thể treo cổ tự tử ở trong nhà, mọi người đều cảm thấy tòa nhà này huyết khí oán khí quá nặng, thế là bỏ hoang nhiều năm cũng không có người dám lấy.

Sau khi Lý Vô Định mua về, đã sai người an táng cả nhà Tạ gia, chôn ở dưới mặt đất của phủ đệ, sau đó mời người thiện tu* phủ đệ, đã mời suốt cả một đời.

(*thiện tu<膳修>: theo mình hiểu là mời người trông coi và tu chửa)

Nhưng cả một đời của hắn, cũng không có đạp vào trong tòa nhà đó nửa bước.

Lý Vô Định là tướng quân khai quốc tiếng tăm lừng lẫy, nắm trong tay một nửa bình quyền của thiên hạ, trong các cuộc nói nói cười cười đều là người quyền thế, nhưng vị tướng quân này, chung thân không có lấy vợ.

Không vợ đương nhiên không có con cháu, không có con cháu đương nhiên gia đinh vắng vẻ.

Cho nên khi hắn bốn mươi lăm tuổi nhiễm phải bệnh nặng, không thể không ốm đau ở trên giường, bên cạnh vậy mà đến một người có chung huyết thống cũng không có.

Nhưng đây không có nghĩa có ở trước giường bệnh của hắn trống vắng, hắn chung quy là đại tướng quân, hắn có huynh đệ, có bạn bè, mỗi một ngày phủ đệ đều náo náo nhiệt nhiệt, những người quan tâm hắn đếm không xiết.

Nhưng cuối cùng căn bệnh vẫn là đã mang đi mạng sống của vị tướng quân truyền kỳ này.

Lý Vô Định trong giờ phút hấp hối, có sử quan quyết định vì vị tướng quân này viết truyện ký.

Hắn muốn khiến người đời sau biết được, vị tướng quân này, là như thế nào đem cái thế gian vẩn đục này mang đến trời trong nước thanh.

Sau khi Lý Vô Định nghe nói đến, phái người đem sử quan mời đến phủ đệ, xin hắn ở trong truyện ký của mình thêm vào một người.

Sử quan nói: “Đương nhiên không có vấn đề gì, chỉ là không biết người tướng quân muốn nhắc đến là ai?”

Hai mắt của Lý Vô Định nhìn chằm chằm thẳng về phía giường bệnh, ngập ngừng nửa buổi, nói: “Tạ Thuần Quy.”

Sử quan không hiểu: “Vị này là?”

Người này là sống lưng kiên cường, là huyết lệ và đấu tranh của một đám tướng sĩ cuối cùng của Bắc quốc đã suy tàn.

Người sau sẽ không nhớ đến.

Lịch sử sẽ không nhớ đến.

Nhưng mà có người sẽ thay bọn họ nhớ đến.