Mùa đông năm nay, dường như đến sớm hơn so với những năm trước.
Phía đông rộ lên nắng sớm, lúc Án Hà Thanh dậy sớm lên triều, Tiêu Dư An vẫn quấn lấy chăn đang ngủ say.
Bông tuyết tung bay vào khung cửa sổ, mặt đất rơi đầy một mảng tuyết trắng đập vào mắt.
Lạnh lên đột ngột, chăn ở trên giường không dày, lúc Án Hà Thanh rời khỏi giường, Tiêu Dư An không có người có thể ôm liền cảm thấy được trận trận hàn khí, không yên ổn mà túm lấy chăn cả con người co ro lại.
Án Hà Thanh vội vàng dặn dò người mang lửa lò đến.
Nhưng bởi vì không khí lạnh đến đột ngột, trong cung không có chuẩn bị từ trước, than lửa cháy nóng cần phải có thời gian, cho nên Án Hà Thanh cũng đã thay xong triều phục chuẩn bị đi lên triều rồi, lửa lò vẫn chưa đưa đến.
Có người hầu mang đến áo khoác lớn và dày có thêu kiêm tơ câu long văn, muốn cho Án Hà Thanh khoác lên: “Hoàng thượng, tối qua tuyết rơi đột ngột, hôm nay rất lạnh, người mau khoác lên.”
Án Hà Thanh ừm một tiếng, nhận qua áo khoác, quay người mang vào trong nội thất, đắp lên trên người Tiêu Dư An, tiện tay thay Tiêu Dư An ngủ không yên ổn liền lăn qua lăn lại chỉnh lại tốt chăn.
Người hầu thấy vậy, vội vàng nói: “Tiểu nhân bây giờ liền đi mang theo một cái đến đây.”
Án Hà Thanh thấy thời gian không còn sớm, lo lắng triều sớm sẽ đến trễ, đã nói một câu không ngại, liền khởi hành đi ra khỏi tẩm cung.
Thanh trúc thành quỳnh chi, tiếng bước chân sột soạt, chỉ mặc triều phục quả nhiên vẫn thật sự là quá đơn mỏng, trận trận gió lạnh, Án Hà Thanh cảm thấy ý lạnh thấu xương, nhưng mà hắn là người không nguyện ý đem cảm xúc để lộ lên trên mặt, cho nên người hầu nô bộc bên cạnh, không một ai nhìn ra hắn cảm thấy lạnh rồi.
Sau khi lên triều, Án Hà Thanh chuyên tâm mà hiến thân vào trong việc triều chính, nhất thời cũng quên mất đi chuyện có lạnh hay không, đợi sau khi xuống triều rồi, mới cảm thấy tay chân lạnh cóng. May thay người hầu mang đến một cái áo khoác lớn mới cho hắn khoác lên, đây mới hơi hơi ấm áp lại một chút.
Án Hà Thanh về đến tẩm cung, phát hiện Tiêu Dư An đã dậy rồi.
Bởi vì không có ra khỏi tẩm điện, cho nên thanh tơ Tiêu Dư An rủ xuống, không có cột lên, hắn sợ lạnh, quấn lấy áo long dày, ngồi ở chiếc ghế lớn dài sơn đỏ điêu khắc la hán bằng vàng ở ngoại thất, một tay chống đầu, nhìn bức thư trên tay mình.
Thiêm Hương đang ở một bên gẩy than trong lò lửa, muốn cháy lớn một chút, tay trái của nàng ốm lấy một lò sưởi cầm tay tám góc có hỷ tước và hoa mai quấn quanh.
Lò sưởi đó làm công tinh xảo, không phải là thứ cung nữ có thể dùng, vừa nhìn là biết là Tiêu Dư An nhét cho nàng.
Thiêm Hương gẩy gẩy vài cái, bị khói than cuộn lên trong lò lửa làm cho sặc, Tiêu Dư An thấy vậy, bưng trà cho nàng, bảo nàng đến một bên nghỉ ngơi, nhận qua cái kẹp lửa bắt đầu từ mình gẩy than trong lò lửa.
Gẩy được một lúc, than trong lò lửa cháy lớn rồi, Tiêu Dư An dương dương đắc ý mà phủi phủi tay, đầy mặt tinh thần không hổ danh là ta, hắn vừa quay người, đã nhìn thấy Án Hà Thanh xuống triều về tẩm cung.
Con mắt của Tiêu Dư An trong phút chốc sáng lên, gọi: “Án ca, ngươi về rồi a.”
Án Hà Thanh gật gật đầu, đi về phía hắn.
Tiêu Dư An vài bước lên trước, kéo hắn đến bên cạnh lò lửa: “Hôm nay cũng quá lạnh rồi, không biết tại sao nhiệt độ giảm đột ngột, mau, ngươi đến đây làm ấm một chút.”
Thiêm Hương che môi cười cười, đối với Án Hà Thanh và Tiêu Dư An hành lễ, khom người chuẩn bị rời đi, nàng đem lò sưởi cầm tay bỏ vào trong lòng Tiêu Dư An, bị Tiêu Dư An đẩy quay về: “Ngươi cầm lấy mà dùng đi.”
Thiêm Hương nói đa tạ rồi, cúi đầu lui ra khỏi tẩm cung.
Trong tẩm cung chỉ còn thừa lại Án Hà Thanh và Tiêu Dư An hai người.
Án Hà Thanh đem ánh mắt rơi lên trên bức thư trong tay Tiêu Dư An, Tiêu Dư An đã thấy, vẫy vẫy bức thư trên tay, cười rồi nói: “Sáng hôm nay Thiêm Hương đưa đến đó, chắc là của Trương Bạch Thuật viết, nói là lúc con nuôi của ta ở tiệc tròn một tuổi*, đã bốc ấm thuốc, đoán là sau này cũng là một tiểu đại phu, không nói sư phụ, Liễu An, Phong Nguyệt còn có Dì Ba nữa tất cả đều tốt.”
(*Gốc là <拈周试晬>: ở trung quốc hoặc là những gia đình người hoa lúc em bé tròn 1 tuổi, thì người trong nhà sẽ rãi một số đồ vật tượng trưng cho nghề nghiệp ở trong tiệc mừng sinh nhật 1 tuổi để cho bé bốc, nhằm dự đoán nghề nghiệp tương lai của bé. Đó cũng giống như một phong tục hình thức bói toán tương lai của con mình.)
Án Hà Thanh nghe Tiêu Dư An nói dông nói dài, nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Mọi người ở thôn Đào Nguyên không hề biết Tiêu Dư An đã xảy ra chuyện qua, sau khi Tiêu Dư An trọng sinh thường xuyên cùng bọn họ gửi thư qua lại với nhau.
Lúc trước nghe nói Nam Yến quốc muốn cùng Tây Thục quốc liên nhân, Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt còn tưởng rằng Án Hà Thanh đã phụ Tiêu Dư An, thư ngắn ba bức, ra roi thúc ngựa mà đưa tới, mỗi một chữ trong thư đều lộ ra sự lo lắng và cấp thiết, thậm chí vài lần muốn đến đô thành tìm Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An đã viết một bức thư vô cùng dài an ủi bọn họ, cái gì liên nhân đó đều là giả đó, tự mình đã dung nạp những lời đại loại như vậy, đây mới có thể khiến cho Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt gạt bỏ đi ý định đến cứu hắn đi.
Tiêu Dư An cẩn thận dè dặt, cực kỳ trân trọng mà đem thư bỏ vào trong hộp gỗ, sau đó cảm khái mà đã than một tiếng, đối với Án Hà Thanh nói: “Hồng nhạn tha phương, ngư thư cố hương, nghĩ lại những bức thư này chắc có lẽ là viết lúc đầu thu, giờ đây cũng đã đến những ngày tuyết rơi rồi.”
Án Hà Thanh nhìn ra sự thất vọng của Tiêu Dư An, an ủi nói: “Nếu ngươi muốn, có thể đi thăm thăm bọn họ.”
Tiêu Dư An sờ sờ cằm: “Ừm, cũng đúng, nhưng mà nhìn thấy bộ dạng này của ta, bọn họ nhất định sẽ bị dọa đến giật hết cả mình a, cũng không biết lấy cái lý do dịch dung* có thể lừa được sư phụ hay không nữa, lỡ như sư phụ… …”
(*Dịch dung: trao đổi dung mạo, hoặc thay đổi dung mạo.)
Án Hà Thanh nhẹ giọng nói: “Ngươi chính là ngươi, người mà bọn họ quen thuộc cũng là người, không cần lừa gạt.”
Tiêu Dư An cười lên: “Ừm, cũng đúng! Ai ya, Án ca ngươi tại sao đã ở bên cạnh lò lửa lâu như vậy rồi, trên người vẫn mang theo hàn khí vậy, nào nào nào, đưa tay cho ta, ta ủ ủ.” Nói rồi túm lên tay của Án Hà Thanh, đán lên trên mặt mình, “Buổi sáng sau khi ta tỉnh dậy phát hiện trên giường có một cái áo khoác lớn, ngươi ra ngoài chẳng lẽ chỉ mặc có triều phục? Ngươi cũng không cảm thấy lạnh sao?”
Án Hà Thanh kỳ thực là suốt luôn cảm thấy ý lạnh tích tụ trong lòng ngực trì trệ không có tan đi, nhưng vẫn là nói: “Không cảm thấy lạnh.”
Tiêu Dư An nói: “Ta không cần ngươi cảm thấy, ta cần ta cảm thấy, ngươi nghe ta, đều nghe ta hết, ta nói ngươi lạnh, ngươi khẳng định là lạnh, đặt biệt là môi lạnh, có phải hôm? Nào, tay ủ ấm đến gần đủ rồi, cũng nên đến môi rồi.”
Án Hà Thanh: “… …”
Án Hà Thanh một câu cũng chưa thể đáp lại, bị Tiêu Dư An cười hi hi mà hôn lấy.
Nhưng mà rất nhanh, Án Hà Thanh đã đưa tay ấn lấy sau gáy của Tiêu Dư An, đem bị động biến thành chủ động.
Đôi môi của Án Hà Thanh hơi lạnh, giống như đang hôn tuyết, tỉ mỉ liếm lộng lại mang theo những sợ tơ ngọt ngào.
Tiêu Dư An nghĩ trong lòng: Tại sao lại lạnh như vậy, bỏ đi, với cái tố chất thân thể này của Án ca hắn, cùng với bị bệnh căn bản quăng tám sào cũng không thể kéo lại gần với nhau!