Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 43



Nhưng mà, nếu nói ra tình hình thực tế, khẳng định sẽ liên lụy Dư Lộ, Dư Kiến Kỳ nghĩ quan hệ hai chị em vốn đã bất hòa, dứt khoát không nói ra.

Lâm Bảo Chi chế giễu nói: “Hừ, ngay cả trò đùa cũng không nghe hết, ông ấy, đáng đời!”

DTV

Dư Lộ ngồi thất thần ở phòng khách, đợi hai người bước ra, muốn giải thích lại thôi, Dư Kiến Kỳ lắc đầu với cô, ý bảo đừng nói gì cả.

Lâm Bảo Chi không để ý tới sự sắc bén giữa hai người bọn họ, cân nhắc đến việc Dư Tương sắp khai giảng rồi nên chuẩn bị thứ gì.

Hôm sau.

Dư Lộ mang theo hai chùm nho tới nhà họ Bùi, còn chưa đến cửa nhà họ Bùi thì đã nghe thấy bà ngoại Lâm đang đứng ở ven đường tán gẫu cùng hàng xóm.

“Đúng vậy, cháu ngoại của tôi thi đỗ vào Đại học Yến Thành rồi, chậc, đứa bé này thông minh, học ở nông thôn 6 năm cũng không chậm trễ gì.”

“Đó là đương nhiên rồi, hồi trước Bảo Chi đưa cô bé tới nhà bà là tôi thấy cô bé đó không tầm thường rồi, ơ, đó là Dư Lộ nhà bà nhỉ? Đúng là hai đứa con gái khiến người khác ngưỡng mộ.”

Bà ngoại Lâm lúc này mới chú ý thấy Dư Lộ đến rồi, cười khiêm tốn: “Bây giờ lớn rồi thì ổn hết rồi, lúc trước cũng khó khăn lắm.”

“Không phải vẫn luôn như thế sao.”

Dư Lộ đi đến trước mặt bà và hàng xóm để chào hỏi, sau khi chào hàng xóm xong, thì đặt hoa quả vào nhà họ Bùi, nhưng lại không thấy Dư Tương đâu.

“Bà ngoại ơi, chị cháu đâu ạ?”

“Ở trong phòng chơi hay sao đó?”

Dư Tương trốn trong phòng nghe CD, nghe thấy tiếng động bèn đóng cửa, kéo cửa thì thấy Dư Lộ đứng ở trước mặt mình, tức giận hỏi: “Tìm chị có chuyện gì?”

Dư Lộ thấp thỏm bất an nói: “Chị, em mua nho cho chị nè, rất ngọt đó, chị muốn ăn chút không?”

“Lát chị ăn.”

Cô nhàn nhạt nói một câu.

Đôi mắt đẹp của Dư Lộ ánh lên nét xin lỗi: “Chị, thật sự không phải là em nói với cha, chị đừng giận em có được không?”

Dư Tương nhún vai: “Trừ em ra thì còn có thể là ai đây?”

Dư Lộ thấy Dư Tương vẫn là cái tính vô lý ấy, sự do dự lúc đầu biến mất không chút tăm hơi, dù Dư Tương đã lên đại học mà vẫn giữ tính thế này sao? Tính cách vẫn giống y chang trước kia, không có não lại thích la khóc om sòm.

Cô ta yếu đuối kêu: “... Chị.”

Dư Tương đáp lại bằng tiếng đóng cửa cái rầm.

Bà ngoại Lâm ở trong sân chăm sóc cây cối, cũng không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì, Dư Lộ đứng ở trước cửa đổi thành dáng vẻ tâm sự nặng nề đi phụ bà ngoại một tay.

Dư Tương dựa vào cửa gõ thành tiếng: “Có phải nên khen thưởng cô ta không?”

Cô xả giận trận này cũng hoàn thành luôn nhiệm vụ nhỏ—gây mâu thuẫn với Dư Lộ, hệ thống Trường Phong vẫn chưa quy định kiểu phương thức gây mâu thuẫn, nên Dư Tương cứ phát huy hết sức thôi.

Hệ thống Trường Phong: “Được rồi, cô lựa chọn kem dưỡng da, kem dưỡng trắng, thuốc trí nhớ hay là... hoàng kim đây?”

“Hoàng kim à... Tạm thời tôi không thiếu, cho tôi lọ kem dưỡng trắng trước đi, mùa hè thường xuyên phải ra ngoài, tôi cần dùng nó.”

Hệ thống Trường Phong thở phào nhẹ nhõm: “Dư Tương, cô đúng là người tốt.”

“Cảm ơn quá khen rồi.”

Kem dưỡng trắng ở trong bình ngọc, bên ngoài long lanh trong suốt, ngửi có mùi thơm nhàn nhạt, Dư Tương bôi lên mu bàn tay thử một ít, sau đó bỏ kem dưỡng trắng đặt vào trong hộp kem.

Hệ thống vẫn chưa ngắt cuộc trò chuyện, Trường Phong khó hiểu hỏi: “Sao cô lại không bôi lên mặt thế?”

“Tôi phải thử xem có bị dị ứng hay không.”

“Cô yên tâm, sẽ không dị ứng đâu, dược liệu tôi dùng đều rất trân quý, có lợi chứ không có hại với cô đâu."

Tuy có lời thề đảm bảo son sắt, Dư Tương vẫn đợi một lúc để xác định xem có phù hợp hay không mới bôi lên mặt, làm tốt công tác phòng hộ rồi mới ra khỏi cửa liền nhìn thấy Dư Lộ đang hái hoa cùng bà ngoại Lâm.

Dáng vẻ Dư Lộ vui vẻ tươi cười ở bên bà ngoại Lâm, nghe thấy tiếng động của cô bèn quay lại nhìn rồi biến thành vẻ mặt sợ hãi bất an nhanh chóng.

Dư Tương cắn môi, đáng tiếc ngành diễn xuất hiện tại vẫn chưa đủ phát triển, không có sân khấu cho cô em gái này biểu diễn.

“Chị…”

Có người nhanh hơn cô một bước, Khương Duệ Quân đẩy cửa bước vào, trong tay cậu ta còn xách theo một giỏ tre nhỏ, mở miệng nói thuyết minh đồ cầm trong tay: “Bà Lâm ơi, đây là đậu xanh mà ông nội cháu trồng, nhiều quá ăn không hết, nên ông cháu bảo đưa cho mọi người một ít.”

Bà ngoại Lâm vội nói cảm ơn: “Duệ Quân, vào phòng ngồi đi.”