Mộ Vân Trạch nhàn nhạt cười, nhàm chán quay bút, bộ dáng chuyên chú, mặt lạnh bình tĩnh nói: "Lão sư đây là tới tìm tôi hỏi tội?"
Phương Tuấn Ninh nói: "Tôi cho rằng, giảm bớt thực nghiệm động vật là cơ bản đạo đức y học."
Mộ Vân Trạch đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn đối phương, hừ nhẹ một tiếng nói: "Dù sao cũng chết, chẳng lẽ gây tê cho nó, nó liền không chết sao? Cái gì là đạo đức hay không đạo đức, nói dễ nghe là giảm bớt thống khổ cho động vật, nhưng thực chất là làm lương tâm chính mình không cảm thấy bị trở ngại đi."
Phương Tuấn Ninh tức giận nói: "Chẳng lẽ sau này cậu cũng đối đãi với bệnh nhân cậu như vậy sao?!"
Mộ Vân Trạch nhẹ nhàng cười: "Lão sư thật sự nhọc lòng quá mức, yên tâm, tôi đối với người không có hứng thú, về sau cũng không trở thành bác sĩ, tôi chỉ cảm thấy hứng thú với động vật." Nói xong, cậu đứng lên cầm balo, không thèm để ý nói: "Lão sư, đừng có nóng giận, cũng không phải chỉ là một con mèo thôi sao? Tôi đây còn tưởng lão sư là coi trọng tôi đấy. Tạm biệt."
Thiếu niên cười rộ lên mang theo một cổ tà khí, ánh mắt sâu, đuôi mắt nhẹ nhàng gợi lên, phảng phất như đang câu dẫn người khác. Phương Tuấn Ninh bỗng dưng ngẩn ra, chờ hắn phản ứng lại, phòng học đã không còn ai.
......
Còn rất nhiều hồi ức ngắn khác nhưng cậu không đành lòng nhìn. Nói tóm lại, Phương Tuấn Ninh là người tốt, mà Mộ tiểu thiếu gia, mới là người biến thái!
Cậu vừa lấy lại tinh thần phát hiện chính mình lại nằm trên sô pha, trên trán đắp một cái khăn bông.
Phương Tuấn Ninh có chút lo lắng nhìn cậu: "Cậu có cảm thấy khá hơn chút nào không?"
Cậu không nói gì chỉ nhìn Phương Tuấn Ninh, nghĩ tiểu thiếu gia chọc phá hắn, hắn không giận, lại còn quan tâm cậu.
Cậu hắng giọng, nhẹ nhàng kêu: "Học trưởng."
Thân hình Phương Tuấn Ninh chợt cứng lại, còn tưởng rằng đối phương đã sớm không nhớ rõ hắn.
Cậu cười nói: "Xin lỗi, tôi gần đây trí nhớ không được tốt. Sự tình trước kia thường không nhớ rõ."
Phương Tuấn Ninh đang muốn mở miệng nói cái gì, cửa vang lên tiếng đập cửa, một người nhanh chóng bước vào: "Chủ nhiệm Phương, viện trưởng tìm ngài."
Phương Tuấn Ninh đứng lên, Vân Trạch cũng từ trên sô pha ngồi dậy, "Học trưởng đi đi, tôi cũng không có việc gì."
Phương Tuấn Ninh trở lại bàn làm việc cầm giấy bút đi ra cửa, sắp đi tới cửa, lại quay đầu nhìn cậu, biểu tình có chút muốn nói lại thôi.
Cậu buồn cười nói: "Yên tâm, tôi không chạy."
Phương Tuấn Ninh nhoẻn miệng cười, lần này mới thật sự rời đi.
Cậu từ khi bước vào thế giới này, lại gặp phải người lúc nào cũng tính kế cậu, gặp phải người sẽ đánh gãy xương sườn cậu, cậu từng ngày sống trong lo sợ, lại không nghĩ tới, bản thân chỉ là một nhân vật phụ, còn có thể có một người thật lòng đối xử tốt với cậu.
Phương Tuấn Ninh là thật sự là một người không tồi. Cho nên, nơi này sẽ an toàn, cậu có thể tạm thời ở ké một thời gian.
*
Mộ Vân Trạch vốn định thuê khách sạn, nhưng nghĩ tới khách sạn có ghi lại danh sách khách hàng, nếu hai người kia điều tra, vậy mọi chuyện sẽ bị phát hiện mất! Cho nên, bất đắc dĩ, cậu da mặt dày kéo theo vali hướng tới chung cư của Phương Tuấn Ninh.
"Xin lỗi nha học trưởng, tôi thật sự không còn nơi nào để đi." Cậu chột dạ nói.
Phương Tuấn Ninh một câu cũng không hỏi nhiều, chỉ cười cười nói: "Nếu ở vài ngày thì không thành vấn đề, nhưng đừng để người nhà phải lo lắng."
Đến đối phương cũng xem cậu thành thiếu niên phản nghịch. Mộ Vân Trạch xấu hổ......
Buổi tối, cậu ngủ không được, tìm nước uống lại đi ngang qua một căn phòng, cửa phòng khép hờ lộ ra chút ánh đèn. Cậu do dự, cuối cùng vẫn đi lại gõ cửa. Bên trong vang lên âm thanh nhẹ nhàng: "Vào đi."
Phương Tuấn Ninh đang ngồi đọc sách, mang mắt kính bộ dáng trầm tĩnh.
Cậu cầm ghế kéo đến chỗ đối diện đối phương, nói: "Học trưởng, tôi có vấn đề muốn hỏi."
Phương Tuấn Ninh ngẩng đầu nhìn cậu một cái, rồi khép quyển sách trong tay: "Vấn đề gì?"
Mộ Vân Trạch: "Nếu như một người phát hiện mình có hai nhân cách thì phải làm sao?"
Mộ Vân Trạch nguyên bản xác thật đã chết, bằng không cậu cũng sẽ không xuyên tới, nhưng hiện tại vấn đề là, ý thức của nguyên bản vẫn còn, cậu cũng không biết giải thích thế nào với Phương Tuấn Ninh, chỉ có thể thay đổi cách hỏi.
Phương Tuấn Ninh im lặng một chút rồi nói: "Vấn đề này tôi cũng không rõ lắm. Chỉ từng nghe qua một chút, cho nên cũng không thể trả lời chính xác được vấn đề của cậu."
Cậu gật đầu, thầm nghĩ, này cũng quá khiêm tốn, cái đại khái gọi là hiểu một chút nhìn cũng thật là chuyên nghiệp.
Phương Tuấn Ninh nói: "Một người có nhiều nhân cách, trong tâm lí học gọi là rối loạn đa nhân cách, loại này bệnh sinh ra có rất nhiều loại nguyên nhân, rất nhiều nhân cách được sinh ra, còn có thể được xem là cơ chế bảo hộ bản thân."
Cậu gãi gãi đầu, cái này khó hiểu quá. Cậu lại không phải Mộ Vân Trạch nguyên bản, y học này kia cậu thật sự rất khó hiểu.
Phương Tuấn Ninh đem khuỷu tay trụ ở trên bàn, nói: "Đơn giản mà nói, đối với chủ nhân cách, những nhân cách khác được sinh ra là vì bảo hộ người bệnh đã từng chịu tổn thương, hoặc bởi vì chấp niệm trong lòng mà được sinh ra. Có nguyện vọng trong lòng, nhưng lại không thể hoàn thành được nên trở thành một chấp niệm, những nhân cách khác liền sinh ra."
Cậu cẩn thận nghe toàn bộ, cậu tìm được từ mấu chốt—— chấp niệm. Đúng vậy, là chấp niệm. Khi cậu không thể khống chế được cơ thể, cậu có thể cảm nhận được cảm xúc dao động mãnh liệt của Mộ Vân Trạch nguyên bản. Nguyên bản nhất định là còn chấp niệm không được hoàn thành nên mới không muốn rời đi.
Nếu, cậu nói nếu như không hoàn thành được chấp niệm của Mộ Vân Trạch, có phải hay không chính mình từ nay về sau không thể hoàn toàn khống chế được thân thể này?
Chạy trốn không phải là biện pháp lâu dài.
Trời không tuyệt đường người, cậu đột nhiên biết bây giờ mình nên làm gì! Mộ Vân Trạch nguyên bản con ngươi ảm đạm trong đêm tối sáng lên, cậu không tự giác mà nắm chặt tay, hưng phấn nói: "Cảm ơn học trưởng!"
Phương Tuấn Ninh cười: "Không cần khách khí, nếu cậu gặp...loại vấn đề này tôi có thể hỏi giúp cậu."
Cậu vội nói: "Không cần không cần, tôi chỉ nghĩ chơi vậy thôi. A...... Haha."
Thật đáng tiếc cậu không thể nói với học trưởng, cậu cảm thấy trong lòng có chút áy náy, nhưng có chuyện tốt là, cậu hình như không cần phải chạy trốn nữa.
*
"Đàm Viên Viên."
"Có."
"Lý Quang Hi"
"Có."
"Đổng Trác Vũ"
"Có."
Vẫn là khoa Y, vẫn là phòng học đó. Chỉ là năm đó trợ giảng đã không còn là trợ giảng, mà là thầy giáo trẻ tuổi nhất khoa.
Mộ Vân Trạch hỏi Phương Tuấn Ninh tại sao công tác rất bận mà còn muốn kiên trì về trường dạy học. Phương Tuấn Ninh cười, ánh mắt nhìn xa xăm, nói: "Ý tốt không thể chối từ."
Lần này Mộ Vân Trạch ngồi dãy đầu tiên. Cậu phát hiện xung quanh toàn là nữ sinh, ánh mắt si ngốc mà nhìn về phía bục giảng. Cậu cảm thấy thú vị, vì thế cũng buông bút xuống, học theo dùng tay tựa cằm, nhìn về phía bục giảng.
Phương Tuấn Ninh vốn dĩ đang cầm bút viết lên bảng những nét chữ tuyệt đẹp, viết xong quay lại liền thấy một thiếu niên lạc quẻ trong đám nữ sinh, tay chống cằm, dáng vẻ cười kệch cỡm nhìn hắn.
Phương Tuấn Ninh bị kích thích, ho khan một chút.
Mộ Vân Trạch ha ha cười, thú vị thú vị.
Cho đến khi tan học cậu vẫn còn thấy buồn cười, đột nhiên cậu cảm giác hơi lạnh. Giây tiếp theo tay bị hung hăng nắm lấy.
Cậu ngẩng đầu.
Dịch Thừa Tiêu đang đứng ở bên cạnh, gắt gao nắm chặt cổ tay cậu, ngữ khí mang theo phần tức giận: "Em trai à, em làm anh cực khổ tìm mấy bữa nay, có biết không?"