Cuối cùng Bạch Thanh Thanh vẫn bị Cố Tuệ kéo đến Dưỡng Tâm Điện —— đương nhiên không phải thật sự muốn đến cáo trạng, chỉ là giúp Cố Tuệ làm việc mà thôi.
Lúc ấy Cố Tuệ bị nàng khóc đến đau đầu, đành phải nửa kín nửa hở nói với nàng, đây chỉ là cầu nàng hợp tác diễn một tuồng kịch, cũng không phải thật sự ép nàng thị tẩm, lúc này Bạch Thanh Thanh mới chịu đáp ứng —— tuy nước mắt không phải làm bộ, nhưng nghĩ lại, nàng cũng không phải là người hoàn toàn vô tư, nàng đến nay còn chưa hoàn toàn lạnh lòng với Minh Quận Vương, nếu mất đi trinh tiết, ngày sau nào còn tự tin để đối mặt chứ?
Chỉ mỗi chuyện này là nàng không cách nào đáp ứng với Quý Phi nương nương, những chuyện còn lại thì không sao.
Từ khi hạ quyết tâm vắng vẻ Cố Tuệ một trận, Thẩm Trường Trạch liền đem toàn bộ tinh lực trút xuống sự nghiệp, không ngờ hắn cũng có ngày bị một nữ tử trêu chọc, còn tưởng nàng yêu mình cỡ nào, thì ra cũng chẳng khác gì những nữ nhân khác, chính là bị tiền che kín mắt, là con mọt ăn mòn đất nước.
Nghĩ đến những lời âu yếm bản thân từng nói lúc trước, Thẩm Trường Trạch càng cảm thấy mình giống như con hề trên sân khấu, hắn còn cho rằng đó là tình ý chân thành, nào biết người ta lại đang chê cười chứ —— cái gì hiền huệ, cái gì tranh sủng, đều là chuyện ma quỷ gạt người!
Thẩm Trường Trạch bực bội trong lòng, hạ bút không khỏi nặng hơn chút, bút lông bắn ra một nét mực thật lớn, cũng may có giấy lót, liền tùy tay vo thành một cục, ném vào sọt rác bên chân.
Vừa nhấc đầu, lại thấy thị nữ đang lẳng lặng đứng.
Thẩm Trường Trạch vốn định không để ý tới, nhưng thấy hốc mắt Bạch thị sưng như quả đào, trên mặt còn có mấy dấu tay hồng hồng, nếu lỡ bị người khác nhìn thấy, khéo sẽ nghĩ mình bắt nạt nàng mất, đành phải nhẫn nại hỏi: "Sao lại thế này?"
Hơn phân nửa là bị những phi tần ghen ghét nàng đánh —— uổng cho quan hệ của Cố thị với Bạch thị tốt như thế, cư nhiên không chịu xuất đầu giúp nàng, còn ầm ĩ đến tận ngự tiền, có thể thấy Cố thị này thật sự quá giảo hoạt, vì không muốn ô uế tay mình liền lấy hắn ra làm đao chắn.
Thẩm Trường Trạch càng nghĩ càng cảm thấy Cố Tuệ như một người nam nhân bạc tình, còn mình lại là đại khuê nữ hoa cúc bị bội tình bạc nghĩa, không những thất thân còn mất trái tim, không có khắc nào vừa lòng đẹp ý.
Bạch Thanh Thanh tuy không muốn hắt nước bẩn lên người ân nhân, bất đắc dĩ đây là ý tứ của Cố Tuệ, nàng cũng chỉ có thể làm theo, vì thế giơ tay xoa xoa khóe mắt, chua xót nói: "Là Quý Phi nương nương, nàng oán hận thần thiếp được ngài sủng ái, nên dùng cớ thần thiếp thất lễ, phạt tát tai."
Thẩm Trường Trạch vô cùng kinh hãi, "Là Quý phi động tay?"
Nghĩ thầm này hai người này luôn luôn Tiêu không rời Mạnh Mạnh không rời Tiêu, ngọt ngào như đường mật, sao bỗng nhiên lại nội chiến rồi?
Bạch Thanh Thanh xoắn khăn lụa, vẻ mặt cô đơn nói: "Có thể là thấy thần thiếp ngày ngày hầu hạ ở ngự tiền, lại chưa từng cho nương nương cái gì tốt, nương nương mới khó chịu trút giận."
Thẩm Trường Trạch nghe thấy liền liên tục gật đầu, chiếu theo cái tính thấy tiền là sáng mắt kia của Cố Tuệ, hoàn toàn rất có khả năng —— không so sánh còn may, nhìn trăm ngàn lượng bạc Cảnh Chiêu Nghi mang đến, chút lương tháng của kẻ hèn này sao có thể vào mắt nàng?
Trách không được đều nói nữ hài tử phải có tiền mới nuôi được.
Thấy người trước mặt khóc như hoa lê đái vũ, Thẩm Trường Trạch vỗ vỗ tay, Phúc Lộc hiểu ý tiến vào, móc ra cái khăn lụa từ tay áo đưa cho Bạch tài tử lau nước mắt —— phải nói người với người quả thật khác biệt, Bạch tài tử đã bi thương đến như vậy, bệ hạ cũng không chịu tự mình trấn an, còn kêu một cái công công là hắn ra tay, đổi thành Quý Phi nương nương, chỉ sợ bệ hạ sớm đã ôm người vào lòng dỗ rồi.
Nhưng quả thật việc này Quý phi có chút quá mức, cho dù thế nào cũng không thể vả mặt nha! Vậy phải xem bệ hạ có chịu xuất đầu vì Bạch tài tử hay không thôi.
Vừa mới nghĩ tới, Thẩm Trường Trạch đã chỉnh y phục đứng dậy, "Người tới, bãi giá Thừa Càn Cung."
Bạch Thanh Thanh nhẹ nhàng thở ra, Quý Phi nương nương quả thật đa mưu túc trí, mới một màn này đã dẫn được người đến rồi, nếu nàng trực tiếp khóc lóc kể lể ở ngự tiền rằng tình cảnh của Quý Phi nương nương có bao nhiêu vắng vẻ cô thanh, hoàng đế chưa chắc đã chịu nghe, thế mà mới làm theo cách trái ngược, đã lộ rõ hiệu quả.
Không chỉ có mỗi một người, hoàng đế cũng nghĩ như vậy —— hắn không cảm thấy Cố Tuệ có thể làm người bị thương, bàn tay kia nhỏ như thế, giống như tay mèo, sao có thể đánh thảm như vậy được?
Còn chuyện lời Bạch Thanh Thanh có nói có bôi nhọ hay không, cái này phải chờ thương thảo lại, tóm lại trong lòng hoàng đế đã nhận định trước là Cố Tuệ trong sạch rồi.
Lúc ngự giá đi vào, Cố Tuệ khom lưng thành hình cánh cung, hai tay duỗi qua đỉnh đầu, làm ra tư thế nhận tội chịu đòn.
Thẩm Trường Trạch ngồi trên bộ liễn, lẳng lặng nhìn một màn trước mắt, giọng nói như băng lạnh, "Bạch thị thật sự bị nàng đả thương sao?"
Cố Tuệ không hề kính sợ, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói: "Đúng vậy."
Nàng đương nhiên thẳng thắn nhận tội —— loại hành động đả thương người sát hại tính mệnh này quá ác độc, nào có thể tha thứ trong cung? Huống chi phi tần cũng phải nhớ kỹ thất xuất*, ghen ghét là một trong số đó, cho dù không vì Bạch Thanh Thanh, hoàng đế cũng không nên dung túng nàng mới đúng.
*Thất xuất là khái niệm được sử dụng trong thời kỳ phong kiến, theo đó người vợ phạm vào một trong 7 điều được nêu thì người chồng có quyền bỏ vợ. Chi tiết gg.
Nào biết Thẩm Trường Trạch vô biểu tình giằng co cùng nàng một lát, lại đột nhiên cười nói, "Nhìn không ra, nàng cũng sẽ ghen."
Cố Tuệ:...... Không phải mà, sao chuyện lại chuyển thành nàng ăn dấm rồi?
Muốn giải thích, hoàng đế lại nhanh nhẹn bước xuống bộ liễn, nắm tay nàng nâng nàng dậy, "Được rồi, trẫm biết nàng còn oán giận trẫm thời gian này không tới, nhưng dù vậy cũng không nên xả giận xuống người Bạch thị, trẫm đã từng nói sẽ không lâm hạnh nàng ấy, đương nhiên sẽ không nuốt lời, nàng có thể yên tâm."
Cố Tuệ gian nan giải thích, "Không phải, ngài hiểu lầm......"
Thẩm Trường Trạch bỡn cợt nhéo nhéo cằm nàng, cười nói: "Vậy thì là vì sao?" Chợt bừng tỉnh hiểu ra, "Chẳng lẽ lúc trước trẫm nghi nàng có Ma Kính chi hảo*, nàng mới nghĩ ra chuyện này, để chứng minh hai người không có dính líu?"
*đại loại là ổng nghĩ Cố Tuệ thích nữ nhân (cái này mình cũng k hiểu lắm)
Nói xong liền vỗ tay, bộ dáng hết sức vui mừng, "Ông trời ạ, trong đầu nàng suốt ngày nghĩ cái gì vậy?"
Cố Tuệ trừng hắn một cái, phải nói là ngươi mới đúng, người ta rắm còn chưa thả, chính ngươi đã nghĩ xong tiền căn hậu quả rồi, có cần diễn giỏi như vậy hay không?
Nhưng cố tình chuyện này phủ nhận cũng không đúng —— ngược lại như là thừa nhận bản thân có khuynh hướng kia vậy.
Đang lúc rối rắm, hoàng đế đã thu lại vẻ đùa cợt, đứng đắn nói: "Nhưng, nàng tuy là quý phi, cũng không nên lạm dụng tư hình, tự tiện trách phạt tần ngự, trẫm không thể không giáo huấn nàng."
Đánh người không vả mặt, ở trong cung cho dù là cung nữ cũng trân quý, huống chi là tài tử hầu hạ hoàng đế?
Xem ra Thẩm Trường Trạch đã cố ý chỉnh nghiêm kỷ luật trong cung.
Cố Tuệ nghe được những lời này mới vựa dậy tinh thần một lần nữa, lần trước nàng đánh Cảnh chiêu nghi một đống roi, kết quả chỉ bị thái hậu kêu đi chép kinh, lúc này hoàng đế tự thân xuất ngựa, còn là tội lỗi ác liệt như vậy, hẳn là sẽ càng nặng hơn một ít nhỉ?
Nào biết Thẩm Trường Trạch vừa chuyển tròng mắt, đã nhẹ nhàng mở miệng, "Nàng là ái phi của trẫm, đương nhiên trẫm sẽ xử lý nhẹ tay, như thế đi, phạt nửa năm bổng lộc."
Cố Tuệ cơ hồ kêu rên ra tiếng, không ngờ hoàng đế suy nghĩ nham hiểm như vậy, nàng thà bị hoàng đế phạt đánh còn hơn! Vốn dĩ gần đây đã ăn không ngon, còn muốn phạt tiền tiêu vặt của nàng, chẳng lẽ trước khi chết còn phải làm quỷ đói sao?
Mở miệng muốn nói, Thẩm Trường Trạch lại nhìn nàng không chớp mắt, "Muốn trẫm thay đổi chủ ý cũng được, có cách gì thì cứ dùng ra đây —— nàng biết nên làm thế nào mà."
Tuy rằng hắn không nói rõ ràng, nhưng Cố Tuệ lại đột nhiên nhanh trí nghe hiểu —— thì ra hoàng đế còn nhớ thương đêm thực tủy biết vị[1] mất hồn đó, người này đúng là tóc dài kiến thức ngắn, đánh cái phi cơ cũng phải đại kinh tiểu quái[2], may mà hắn còn chưa trải nghiệm sâu thêm, nếu không sẽ càng có thêm nhiều chiêu nữa mất.
[1] Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.
[2] chuyện bé xé ra to
Cố Tuệ là người có chí khí, chuyện gì cũng có thể thỏa hiệp, nhưng muốn nàng đi làm tiểu thư rửa chân mát xa, nàng lại không làm được, huống chi chuyện da – thịt khiến người sa đọa, nếu nàng cũng hãm sâu vào trong đó thì phải làm cái gì bây giờ? Đường về nhà càng xa vời không thấy.
Bởi vậy nàng dựng thẳng cổ, một bộ kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục.
Thẩm Trường Trạch cũng không thúc giục, hắn có rất nhiều thời gian dây dưa cùng nàng, chỉ kêu Phúc Lộc đi thông báo cho tổng quản phủ Nội Vụ, nói không cần phát bổng lộc mấy tháng sau của Thừa Càn Cung, nhìn khuôn mặt ngày càng suy sụp của Cố Tuệ, hắn mang theo vui mừng rời đi.
Tiểu Trúc lại nghĩ rất thoáng, an ủi nói: "Nương nương, không sao, ngài còn đang hoài thai mà, Ngự Thiện Phòng sẽ không bạc đãi ngài."
Cố Tuệ chỉ muốn khóc, nhưng như vậy đâu có tốt, mỗi ngày ăn cơm dinh dưỡng của Ngự Thiện Phòng đến mức đầu lưỡi đều tê dại hết cả rồi, không phải không tốt, chỉ là quá mức đơn điệu, không hề có một loại gia vị nặng chua cay nào trong thức ăn —— hại nàng đã thèm tới cơm của đám người Tiểu Trúc luôn rồi.
Nhưng muốn cải thiện khẩu vị một chút, thế nào cũng phải lấy tiền đút lót Ngự Thiện Phòng, nếu không đám gia hỏa kia không chịu vi phạm ý chỉ hoàng đế. Ôi trời, cái tên Thẩm Trường Trạch này đúng là biết bắt chẹt để uy hiếp nàng mà, có tiền đương nhiên chưa chắc vui vẻ, nhưng không có tiền lại là một bước khó đi.
Vốn dĩ nghĩ có thể kiếm chút đỉnh từ Cảnh chiêu nghi, nào biết Cảnh chiêu nghi nghe đồn hoàng đế thế mà vì Bạch Thanh Thanh xử phạt Quý phi, từ đó liền im như ve sầu mùa đông —— ngay cả Cố Tuệ cũng không phải đối thủ của nàng kia, nàng nào dám ra tới rêu rao chứ? Những phi tần khác cũng càng không dám đối nghịch cùng hoàng đế.
Cố Tuệ mong sao mong trăng, cũng không mong được người nàng ngóng chờ, bởi vì Bạch Thanh Thanh cũng bị hoàng đế dùng lý do hoa hoè loè loẹt chế trụ, không cho phép tới gặp nàng, huống hồ Bạch Thanh Thanh cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu, so với nàng còn không bằng.
Những ngày bình đạm nhạt nhẽo như vậy vẫn luôn kéo dài đến khi người nhà Cố gia tới thăm nàng. Trước đây Cố Tuệ vẫn chưa gặp qua Cố phu nhân, nhưng không biết sao, vừa gặp đã thấy có vài phần quen mắt.
Đặc biệt là sau khi thấy bà ấy mang hộp đồ ăn đến.
Sọt tre được chế tác tinh xảo, chỉnh tề đặt một chén vịt hầm bát bảo, một đĩa ngỗng yên chi, một đĩa lớn ngó sen nhồi gạo nếp sốt mật ong, cùng với một tô canh chân giò hun khói hầm măng nóng hầm hập thơm ngào ngạt, đều là mấy món thường thấy trong cung cũng không cần địa vị cao mới được ăn.
Cố phu nhân thấy con gái sốt ruột xốc cái chung lên, không ngăn được cười nói: "Nương biết trong cung rất nhiều quy củ, không thể muốn cái gì sẽ có cái đó được, cho nên mới trộm chuẩn bị tiếp tế cho con."
Lại cảm thán, "Con lớn lên giống ta, cũng là người thích ăn, nhưng trong cung sao có thể tận hứng bằng trong nhà chứ? Con còn phải hầu hạ hoàng đế, khó tránh khỏi vất vả."
Lúc ấy đôi mắt Cố Tuệ ửng đỏ, nhìn phụ nhân trước mắt vóc người hơi đầy đặn, nhưng tiếng nương thế nào cũng không kêu ra, đầu lưỡi như bị dính lại —— kiếp trước chưa từng có người đối xử tốt như vậy với nàng, vị Cố phu nhân này không phải mẹ ruột, nhưng đối xử với nàng còn quan tâm hơn so với mẹ ruột.
Không đành lòng cô phụ một phen tâm ý, Cố Tuệ nâng chén há miệnng nhấm nuốt, miễn làm người khác nhìn thấy nước mắt của mình, mà sau khi gắp mấy miếng ngó sen, nàng lại buông đũa không ăn.
Cố phu nhân ồ lên: "Sao vậy, con không đói bụng sao?"
Cố Tuệ lắc đầu, thẹn thùng nói: "Thái y nói thứ này quá nhiều đường, thai phụ không nên ăn quá nhiều."
Vốn dĩ muốn lộ ra một chút bí mật có thai cho người Cố gia, nhưng thấy Cố phu nhân dào dạt tình ý chân thành như vậy, nàng ngược lại xấu hổ không dám thừa nhận.
Cố phu nhân không nghi ngờ gì, chỉ cười nói: "Lúc hoài thai con ta không ăn kiêng, nhưng vẫn bình an sinh hạ con và ca ca con đấy thôi, nếu thực sự có chuyện gì, nào có thể ăn ít vài món là có thể dự phòng chứ?"
Cố Tuệ nghĩ thầm, người nhà này cũng thật cẩu thả giống nàng, tuy rằng là thân nhân trên danh nghĩa, nhưng nàng cũng thấy tự vui mừng, "Nương là nghe bệ hạ nói, mới muốn đến đây thăm sao?"
Nhà người bình thường có một nương nương đã hiếm thấy, huống hồ trong bụng này còn hoài con vua, càng là dương mi thổ khí*.
* mặt mũi nở nang, sáng sủa, nở mày nở mặt để chỉ người đó lúc đắc ý
Cố phu nhân lắc đầu, "Nương chỉ lo lắng cho con, nói thật, nương tình nguyện con không sinh còn hơn, nữ nhân sinh hài tử giống như đi dạo một chuyến qua quỷ môn quan, huống chi trong cung nguy cơ tứ phía, có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào bụng con chứ? Con vua tuy rằng quan trọng, nhưng trong lòng nương, chỉ có con mới là quan trọng nhất."
Nước mắt của Cố Tuệ rốt cuộc cũng rơi xuống, người khác nói nhiều thế nào, cũng không thể làm nàng động lòng bằng câu này. Vội không ngừng lấy tay áo che mặt, nỗ lực lau hai cái, lại cười nói: "Nói thì nhẹ nhàng, nhưng chuyện này cũng không phải mình con có thể tự quyết định."
Nào biết lời nói vừa dứt, Cố phu nhân đã móc ra một bao đồ vật từ trong tay áo, nói: "Đương nhiên là có biện pháp. Ăn cái này vào, phiền não của nương nương liền có thể được giải quyết xong hết."
Cố Tuệ:...... Thế giới này mỗi một lần đều cho nàng kinh hỉ, còn tưởng rằng rốt cuộc cũng gặp được người bình thường, nào biết người nhà Cố gia này cũng không bình thường chứ. Yêu con gái đến loại tình trạng này, cũng coi như là độc nhất đi.
Tuy rằng nàng không phải là chân chính có thai, nhưng Cố Tuệ vẫn vui vẻ nhận lấy, không chừng về sau sẽ chỗ hữu dụng chăng?