Xuyên Thành Vật Hi Sinh Đành Tìm Đường Chết

Chương 37: Điển lễ



Nhờ vào trận khóc lóc ầm ĩ này, Cố Tuệ mới thấy Cảnh chiêu nghi trước mắt vẫn là một đứa nhóc —— cũng không phải nói nàng là người thuần lương cỡ nào, chỉ đơn giản là ngốc đến mức không thể che giấu mà thôi.

Mà khi Cảnh chiêu nghi muốn mặt dày ngủ lại, Cố Tuệ vẫn không do dự đuổi nàng trở về, vì thế cách mạng hữu nghị thật vất vả mới mở ra cũng tuyên bố tan rã.

Nhìn bóng dáng vô cùng oán niệm rời đi của Cảnh chiêu nghi, Tiểu Trúc cười vui vẻ hắt một ly trà xuống ngạch cửa, phủi phủi đen đủi, "Chiêu nghi nương nương đúng là âm hiểm, vừa muốn lấy được yêu sủng của nương nương, vừa muốn xui khiến ngài đấu đá với Nhạc cô nương, còn nàng ta sẽ làm ngư ông đắc lợi, sao dạng tiện nghi nào cũng muốn chiếm vậy?"

Ngược lại Cố Tuệ không cảm thấy Cảnh chiêu nghi có thể nghĩ đến chu đáo như vậy, nhưng sự căm thù của nàng ta với Thường Nhạc lại vô cùng rõ ràng, dù sao nàng đã đoạt đi hai người mà Cảnh chiêu nghi yêu thương nhất —— hoàng đế và thái hậu.

Tiểu Trúc thấy thần sắc nàng như vậy cũng có chút hoảng hốt, liền ôn nhu trấn an nói: "Nương nương đừng sợ, hiện giờ chúng ta yên ổn dưỡng thai mới là quan trọng, cho dù bên ngoài có bao nhiêu sóng to gió lớn, đều có người xử lý, vậy thì liên quan gì với chúng ta chứ?"

Cố Tuệ cười cười, "Cũng đúng."

Nhưng nhìn bộ dáng như tro tàn kia của Thẩm Trường Trạch, lòng nàng bất giác cũng bị tác động một chút, có đôi khi người chết không phải khổ đau lớn nhất, bởi vì thời gian sẽ phai nhoà đi mọi thứ, nhưng nếu bên cạnh luôn có người hoặc vật lúc nào cũng nhắc nhở chuyện này, loại đau đớn xé nát kia sẽ càng ngày càng gia tăng.

Nàng chợt nhớ tới bản thân lúc trước. Kiếp trước cha mẹ nàng mất sớm, mười tuổi đã được gởi nuôi ở nhà chú, chú và thím không có con, đối xử với nàng rất tốt, gần như coi nàng như con mình, mà nàng cũng nỗ lực sắm vai đứa con gái ruột của bọn họ. Đáng tiếc nàng càng lớn lên, cơ thể khuôn mặt ngày càng thay đổi, người bên cạnh liền bắt đầu không ngừng nhắc nhở rằng nàng giống cha mẹ đã mất bao nhiêu, ngụ ý sợ nàng ăn cơm nhà người khác sẽ quên mất nguồn gốc.

Nhưng nàng vẫn cũng hiểu điều này, bởi đây vốn là chuyện thường tình, trên thực tế nàng cũng sẽ lén lút nhớ lại, chỉ là không biểu hiện ở trước mặt chú thím mà thôi, bởi vì cuộc sống luôn phải đi về phía trước.

Nhưng, lời đồn đãi ngày càng tăng, nàng có thể chính xác cảm nhận được sự thống khổ của chú thím, mà thống khổ cuối cùng đã biến thành vách ngăn —— nếu ân tình trộn lẫn những thứ khác sẽ không còn thuần túy như xưa nữa, bọn họ thu lưu nàng đương nhiên không phải để được dưỡng lão hay nối dõi tông đường, nhưng, những người khác có từng nghĩ vậy đâu?

Để tránh tị hiềm, Cố Tuệ chỉ có thể dọn ra ngoài sống, hai bên cũng hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, dù trông xa cách, nhưng mỗi người đều tự tại hơn không ít —— nhìn đi, lời thiên hạ sở dĩ đáng sợ, là bởi vì ai cũng không thể chiến thắng được tâm ma* của chính mình.

*Cảm xúc tiêu cực/ mối lo trong lòng

Suy bụng ta ra bụng người, Cố Tuệ cảm thấy tâm tình giờ phút này của hoàng đế có lẽ là cùng một loại, mặc kệ ấu muội kia của hắn chết yểu thế nào, sự xuất hiện của Thường Nhạc một lần lại một lần nhắc nhở hắn chuyện cũ đau đớn —— người nọ giống như một chất độc chết người, nhưng lại khiến người không cách nào không để ý.

Quả nhiên đêm nay hoàng đế không tới dùng bữa tối, nhưng vẫn lệnh Phúc Lộc tới truyền lời, kêu nàng cứ tự tiện, không cần uổng công chờ đợi.

Cố Tuệ cười nói: "Bệ hạ đang dùng bữa cùng Thái Hậu nương nương sao?"

Bỗng có thêm một nữ tử giống y như muội muội nhà mình, nói vậy hoàng đế sẽ càng cần mẫn đến Ninh Thọ Cung.

Nào biết Phúc Lộc lại lắc đầu, "Bệ hạ nhốt mình ở Dưỡng Tâm Điện, uống rượu liên tục, từ hoàng hôn đã không ra ngoài."

Cố Tuệ lấy làm lạ hỏi: "Tửu lượng của bệ hạ không phải không tốt sao?"

Từ trước đến giờ nàng chưa từng thấy Thẩm Trường Trạch chè chén.

Phúc Lộc cười khổ, "Nếu nô tài biết nguyên nhân đã đi qua khuyên nhủ rồi, đáng tiếc."

Tuy rằng hắn phỏng đoán cái chết năm xưa của vị công chúa kia có chút kỳ quặc, nhưng dù sao cũng liên quan đến bí mật trong cung, mà hắn chỉ là một người nhìn ánh mắt người khác để làm việc, chỉ là một hạ nhân thấp kém, làm sao dám đi nhổ lông trên đầu hổ chứ?

Đương nhiên hắn cũng không thể khuyên hoàng quý phi nương nương đang có thai qua đó, chỉ có thể mịt mờ tỏ vẻ giờ phút này tình hình hoàng đế không tốt lắm —— xem tâm tư nương nương thế nào.

Cố Tuệ cạn lời, sao người nào trong cung này cũng xem nàng thành Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn vậy, trông nàng có như vậy đâu?

Vốn dĩ tâm tình Thẩm Trường Trạch tốt xấu không liên quan với nàng, huống hồ chỉ là mượn rượu giải sầu mà thôi, nghĩ chắc không đến mức chết được.

Cố Tuệ vốn định nghỉ ngơi, ngay cả trung y cũng đã cởi, cuối cùng vẫn dậm chân, kêu Tiểu Trúc đốt đèn đi đến Dưỡng Tâm Điện.

Từ xa đã ngửi thấy mùi rượu tận trời, hình như là rượu nữ nhi hồng thượng đẳng, Cố Tuệ nghĩ thầm, cuộc sống hoàng gia quả nhiên không bình thường, mượn rượu giải sầu cũng phải dùng rượu quý báu nhất.

May mắn hôm nay không nhìn thấy mảnh vỡ đầy sàn, Cố Tuệ nhẹ nhàng dùng khăn tay che lại miệng mũi tiến vào điện, "Bệ hạ vạn phúc."

Thẩm Trường Trạch nương ánh trăng trong vắt lạnh lẽo thoáng thấy bóng hình nàng, say lờ đờ nheo mắt nói: "Nàng đã đến rồi, uống một chén cùng trẫm đi."

Xem ra là say thật, ngay cả chuyện nàng đang có thai cũng quên sạch.

Cố Tuệ đương nhiên sẽ không so đo với ma men, chỉ không dấu vết đem bầu rượu trên bàn đổi thành trà lạnh mình mang đến, dù sao lúc này cảm quan của hoàng đế trì độn, cũng không phát hiện ra.

Thẩm Trường Trạch nhìn khuôn mặt trong vắt đối diện, cười ha ha nói: "Nàng nói xem, sao nàng ấy lại giống đến vậy chứ? Có phải ông trời là đang thương sót cho nỗi sầu nhung nhớ của nhân gian, nên mới đưa Trường Nhạc về đây không?"

Người quả nhiên là động vật sống vì tình cảm, Cố Tuệ thở dài: "Có lẽ là vậy, nếu đã như thế, sao bệ hạ không cao hứng chứ? Không chừng ông trời muốn giúp ngài và Thái Hậu nương nương đền bù tiếc nuối đấy."

Trong trường hợp đau đớn xé lòng, cho dù lời nói có mê tín, nhưng đối với người bị thương mà nói, tâm linh vẫn có thể xem là một liều thuốc an ủi.

Nào biết Thẩm Trường Trạch lại nhẹ nhàng lắc đầu, "Không, không phải vì đền bù, là vì nhắc nhở, ép trẫm nhìn thấy bản thân mình đáng ghê tởm cỡ nào!"

Một giọt nước mắt rơi xuống từ bên má, đều nói nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, giờ phút này hoàng đế lại không có cố kỵ, nhìn trời nói mớ, "Nàng ấy vì trẫm mới chết, người vốn nên uống chén canh nấm tuyết kia, là trẫm, không phải Trường Nhạc."

Cũng là đêm trăng tròn thế này, hắn nhìn khóe miệng Trường Nhạc đổ máu ngã vào trong lòng ngực hắn, hắn muốn kêu thái y, nhưng nàng lại nắm chặt góc áo hắn không cho hắn đi —— có lẽ ở trong lòng nàng, hắn và mẫu hậu đều là đao phủ, nhưng, ngay cả như vậy, nàng vẫn lựa chọn bảo hộ bọn họ, bảo hộ người nhà chí thân chí ái của nàng.

Nhìn thân thể Trường Nhạc vốn gầy yếu dần dần trở nên lạnh băng, trong giây phút đó, trong đầu Thẩm Trường Trạch dường như hiện ra một ý niệm đáng sợ, hắn muốn trả thù mọi người, cho dù là Tạ thị vẫn luôn muốn sát hại bọn họ, hay mẫu hậu không tiếc lấy nhi nữ làm công cụ.

Nhưng, phẫn nộ qua đi chỉ còn lại mờ mịt, Tạ thị đã đền tội, mà mẫu hậu cũng là người sinh hắn dưỡng hắn, không có bà, hắn căn bản sẽ không tới thế gian này, hắn làm sao có tư cách khiển trách bà nhẫn tâm?

Thẩm Trường Trạch chỉ có thể trừng phạt chính mình, mấy năm nay, hắn sống một cuộc đời gần như là tăng nhân khổ hạnh, muốn dùng việc triều chính tê mỏi chính mình, nhưng, đến tột cùng cũng chỉ là bề ngoài, khi một nữ tử có gương mặt tương tự Trường Nhạc xuất hiện, hắn đã gần như tan nát.

Thẩm Trường Trạch thống khổ ôm đầu, mấy chén trà lạnh mới vừa rồi uống xong vẫn chưa giảm bớt men say, ngược lại gia tăng tình trạng của hắn, tựa như mới từ bò ra từ hầm băng, không ngừng lạnh run.

Cố Tuệ đành phải kêu Phúc Lộc tiến vào, hỗ trợ đỡ hoàng đế lên giường nằm xuống, lại tự mình lấy một bình nước nóng cho hoàng đế ôm vào trong ngực, hắn mới thoáng cảm thấy ấm áp chút.

Cho đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều, hai người mới an tâm, Phúc Lộc nói nhỏ: "Bệ hạ đã nói gì với ngài vậy?"

Cố Tuệ nhẹ nhàng lắc đầu, "Cái gì cũng chưa nói."

Bây giờ nàng đã biết vì sao hoàng đế phải che giấu, cho dù có nói cũng vô dụng —— cởi chuông phải cần người cột chuông, muốn trị tận gốc tâm bệnh này, chỉ có thể xuống tay từ ngọn nguồn.

Xem ra trước khi nàng đi lại làm thêm được một việc thiện. Cố Tuệ ấn bụng nhẹ nhàng thở dài, thật ra nàng hy vọng Thẩm Trường Trạch có thể vô bệnh vô tai* sống lâu thêm một chút, tốt nhất là sống lâu trăm tuổi, như vậy, nàng mới có thể yên tâm giao hài tử cho hắn mà không vướng bận gì.

*không bệnh tật không gặp tai ương

*

Khâm Thiên Giám đã chọn được ngày tốt, lễ sách phong hoàng quý phi rất nhanh cũng đã chuẩn bị xong. Mà sau khi Cảnh thái hậu thương nghị cùng hoàng đế, quyết định phong vị Nhạc cô nương mới này thành huyện chúa, hưởng bổng lộc cấp nhị phẩm—— cũng vì cô nương này xuất thân quá thấp, nếu không còn có thể được nhận nhiều hơn.

Vốn dĩ phải theo thứ tự lớn nhỏ, hẳn nên cử hành lễ tấn phong Cố Tuệ trước, bởi nàng thân là hoàng quý phi, chức vị cũng cao hơn một ít, nhưng không biết Lễ Bộ làm sao, cư nhiên quyết định cử hành lễ sách phong huyện chúa Thường Nhạc trong cùng một ngày.

Theo cách nói của phía chính phủ, là bởi vì không tìm ra hai ngày tốt thích hợp, nhưng người trong cung hiển nhiên không nghĩ như vậy.

Tiểu Trúc tức giận bất bình, "Khốn nạn! Nàng ta không phải đang thẳng thừng đối nghịch cùng nương nương sao? Vừa mới tiến cung đã khinh cuồng đến mức không biết trời cao đất dày, sau này không biết còn làm ra chuyện gì!"

Như vậy mới biết Cảnh chiêu nghi nói chuyện không phải là giật gân —— cùng là phụ nữ, hai nàng thật ra hiểu rõ lẫn nhau nhất.

Cố Tuệ vốn dĩ cũng chỉ muốn hoà bình ở chung cùng cô em chồng mới tới này, "Tùy thôi, Thái Miếu rộng rãi như vậy, hai người có thể đứng chung mà."

Tiểu Trúc lập tức oán trách: "Nương nương ngài chính là quá dễ tính, mới để người khác khi dễ trên đầu chúng ta, ngài không sợ nàng ta sẽ quá quắt hơn sao?"

Cố Tuệ cười nói: "Vậy thì làm sao mới không bị khi dễ? Yên tâm, bổn cung đang mang thai, nàng ta không dám tới trêu chọc đâu."

Sinh xong càng không cần phải sợ, nếu là công chúa, tầm quan trọng vị huyện chúa này liền bị hạ thấp cực lớn; còn nếu là hoàng tử, bản thân nàng đã lên đến vị trí bất bại, còn ai có thể tranh?

Qua một hồi phân tích, Tiểu Trúc mới hoàn hoãn hơn chút trong lòng, nhưng vẫn thật sự tức giận đối với vị huyện chúa bỗng nhảy ra từ đâu này, lúc đỡ Cố Tuệ đến Thái Miếu, con mắt cũng không nhìn nha đầu mà đối phương mang đến, vô cùng kiêu căng ngạo mạn.

Việc này làm mấy thị nữ kia tức giận đến thất khiếu bốc khói, nghĩ thầm trách không được trên làm dưới theo, nô tỳ như thế, hoàng quý phi đương nhiên cũng không dễ chọc.

Ngược lại tính tình Thường Nhạc vô cùng trầm ổn, không đến mức vì chút việc nhỏ này mà tức giận, chỉ là lúc hai người đứng ngang nhau dâng hương, tế bái tổ tông, khẽ cười nói: "Ta không phải cố ý phải làm tẩu tẩu ngột ngạt, thật sự là vì không tìm được ngày khác, tẩu tẩu sẽ không trách ta chứ?"

Cố Tuệ thầm nghĩ cô nương này quả nhiên am hiểu trà xanh tinh túy, không biết người nọ đã phí bao nhiêu tâm tư bồi dưỡng tài năng này, lập tức dịu dàng gật đầu, "Việc nhỏ thôi, bổn cung đương nhiên sẽ không so đo."

Sóng mắt Thường Nhạc lưu chuyển, "Ta biết tẩu tẩu là người khoan hồng độ lượng, tẩu tẩu được bệ hạ sủng ái, người còn mang long duệ, đương nhiên phúc trạch thâm hậu, ngang nhiên không sợ, nếu đã như thế, ngày sau nếu thời gian hoàng huynh ở cạnh tẩu tẩu thiếu chút, tẩu tẩu cũng có thể hưởng được nhiều thanh nhàn hơn nhỉ?"

Quận vương điện hạ dặn dò nàng đừng làm việc dư thừa, chỉ cần đạt được tín nhiệm của thái hậu và hoàng đế, về phần hoàng quý phi này —— cho dù trước kia nàng đã giăng bẫy quận vương không ít, nhưng cũng không ai ngốc đến mức lấy con vua ra mạo hiểm.

Nhưng biện pháp tra tấn người có rất nhiều, thương tổn bằng lời nói và tâm lý, có đôi khi còn lợi hại nhiều hơn cả đao thương kiếm kích. Làm nghĩa nữ của thái hậu, cũng là thân thích hoàng thất được sủng ái nhất hiện giờ, Thường Nhạc có một ngàn biện pháp làm Cố Tuệ không thoải mái.

Để xem nàng chịu nổi không.

Cố Tuệ thầm nghĩ cô gái nhỏ này thực sự muốn trời cao, nhưng nàng không kiên nhẫn tranh chấp với người khác, một anh khỏe chấp mười anh khôn, muốn giải quyết vấn đề, có đôi khi càng thô bạo đơn giản ngược lại càng hữu hiệu.

Vì thế ngay sau đó, Thường Nhạc liền trơ mắt nhìn vị nương nương vô cùng tôn quý này "ngã" xuống trước mặt.

Thái Miếu tức khắc ồn ào lên.