Tối nay lại là một đêm trăng tròn, bởi vì đã bắt đầu vào mùa đông, ánh trăng càng thêm vài phần trong veo lạnh lẽo.
Cố Tuệ đã sớm nhờ Phúc Lộc hỗ trợ, đổi tất cả nến trong Dưỡng Tâm Điện thành nến đã được thêm vào một chút dược an thần —— nói đến việc phân ưu thay chủ tử, Phúc Lộc luôn luôn là người tận tâm tận lực nhất.
Có lẽ là nhờ tác dụng của thuốc, khi Phúc Lộc tới hồi báo, hoàng đế vẫn chưa nổi điên đập vỡ đồ vật như mọi khi, nhưng rượu thì vẫn muốn uống.
Cho nên khi Cố Tuệ tính tính thời gian chạy đến, chỉ thấy bình rượu tốt nhất chỉ còn một nửa, gương mặt tuấn tú của Thẩm Trường Trạch ửng đỏ, mặt như đánh phấn hồng, ngược lại trông có vài phần ngốc nghếch quỷ dị.
Cố Tuệ vừa phát sầu vì đã phí quá nhiều thời gian chuẩn bị, vừa đi thật nhanh qua, đoạt chén rượu trong tay hoàng đế, "Bệ hạ, ngài không thể uống nữa, mùa đông khắc nghiệt, uống rượu lạnh sẽ tổn hại thân thể!"
Thẩm Trường Trạch giành lại, "Nàng đừng quan tâm, đây là chuyện của ta, liên quan gì tới người ngoài như nàng?"
Ngay cả "trẫm" cũng không xưng, có thể thấy tâm trí hoàng đế đã lùi lại mười năm thấy rõ.
Lúc này đúng là thời điểm trái tim yếu ớt nhất, Cố Tuệ liền nhân cơ hội giở trò: "Bệ hạ vẫn còn thương tâm vì chuyện Trường Nhạc công chúa sao?"
"Thương tâm?" Thẩm Trường Trạch cười xuy một tiếng, "Không, ta không thương tâm. Nàng đi được thì tốt, nơi này đã không còn ở lại được nữa, quá dơ bẩn, quá dơ bẩn......"
Giọng nói dần dần hạ thấp, ngay cả đầu cũng rũ xuống, rõ ràng hắn biết Trường Nhạc chết đi có lẽ là một loại giải thoát, nhưng, nàng cứ dễ dàng như vậy mà rời bỏ hắn sao? Bọn họ vốn là huynh muội cùng một mẹ mà!
Cho dù Cố Tuệ chưa từng trải qua đoạn chuyện xưa kia, nhưng nhìn hoàng đế suy sụp tinh thần như vậy, trong lòng cũng không khỏi sinh ra đau đớn, sinh ly tử biệt trước nay đều là việc khổ sở nhất, tương lai nàng đi rồi, liệu sẽ có người nhớ nhung nàng như vậy chăng?
Đương nhiên việc quan trọng trước mắt chính là giúp hoàng đế giải trừ bóng ma tâm lý, Cố Tuệ thu lại suy nghĩ, nhẹ giọng an ủi nói: "Người chết không thể sống lại, bệ hạ vẫn nên nén bi thương đi thôi, nếu công chúa dưới suối vàng có biết, nhất định cũng không đành lòng nhìn ngài......"
Lời nói vừa dứt, một trận gió bắc se lạnh bên ngoài thổi vào làm bóng cây trên giấy cửa sổ lung lay, trông như có người đang đứng ở đó vậy.
Phúc Lộc theo bản năng rụt cổ, cảm thấy gió lạnh này có chút quỷ dị, tết Trung Nguyên sớm đã qua đi, chắc không phải là ma quỷ chứ? Đã nói hoàng quý phi nương nương định làm trò gì thì cũng phải thông báo với hắn một tiếng rồi mà, làm hắn đứng ở đây chờ như đồ ngốc vậy.
Suy nghĩ mới vừa chợt lóe, chợt nhìn thấy một bóng dáng cứng đờ khoanh tay "bay" trên hành lang, gương mặt trông khá nhợt nhạt, dường như còn có một vết bớt cực lớn —— có thể tiến cung cho dù là chủ tử hay nô tài đều phải được nghiệm thân trước, khuôn mặt có bớt chắc chắn không được lưu lại, cho nên, người này rốt cuộc chạy ra từ chỗ nào?
Chỉ nghe nói hình như trên mặt công chúa Trường Nhạc năm xưa có đốm đỏ...... Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh thay phiên thấm đẫm cả người Phúc Lộc, hai chân run như cầy sấy, nhưng vẫn không dám tiến lên chất vấn.
Quỷ hồn bay vào nội thất, hai người đang uống rượu cũng cảm nhận được, Cố Tuệ kinh ngạc ngẩng đầu, không biết tình hình này là thế nào, còn Thẩm Trường Trạch lại là kinh ngạc pha lẫn vui mừng.
Nữ quỷ vươn ra hai tay áo rộng, "Hoàng huynh ~"
Thẩm Trường Trạch cũng không hề có chút sợ hãi, ngơ ngác nhìn chằm chằm đối phương, "Là muội sao? Trường Nhạc."
"Là ta." Giọng nói Trường Nhạc tựa vui tựa buồn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang khiến nàng chùn bước, chỉ đứng xa xa ở bên cửa sổ, không đành lòng đến gần.
Mà Thẩm Trường Trạch đã rơi nước mắt, nửa mộng nửa tỉnh vươn tay ra, "Muội biết rõ hoàng huynh ngày đêm nhớ nhung, vì sao trước nay vẫn không tới gặp trẫm?"
Mặt "Trường Nhạc" lộ vẻ xấu hổ, "Ta không muốn hoàng huynh vì ta mà áy náy, càng không muốn quấy rầy cuộc sống của huynh, người chết đã đi xa, đại ca, người không nên tự chuốc khổ như thế nữa......"
Thanh âm tựa như than tiếc cũng tựa ưu thương, Thẩm Trường Trạch càng nghe càng thêm khó chịu, lấy tay che mặt, "Ta xin lỗi muội, nếu không phải vì tiền đồ của ta, có lẽ muội vẫn có thể sống ở trong cung, hưởng thụ an bình giàu có như những người khác."
Trường Nhạc quyến luyến nhìn hắn, "Nhưng đây chỉ là một bên huynh tình nguyện mà thôi, trong cung nào có hoà bình chân chính? Nếu ta không chết, Tạ thị cũng sẽ không chịu buông tha chúng ta, chỉ nhìn bà ta hằng ngày tìm mọi cách tra tấn thì biết, chẳng lẽ tất cả mọi người đều phải chết trong tay bà ta sao?"
Dừng một chút, lại nói: "Cho nên, ta không trách huynh, càng không trách mẫu hậu. Trong cung này, ai cũng có bất đắc dĩ riêng, cho dù mẫu hậu biết rõ chén canh kia có độc, vẫn không hé môi nửa lời mà bưng cho ta, nhưng ta biết, bà ấy chỉ muốn cho ta đi nhẹ nhàng chút —— đại ca, ta thật sự rất mệt, từ khi được sinh ra, ta đã là một người mang điềm xấu, tổ mẫu chán ghét, phụ thân vắng vẻ, nếu không có huynh và mẫu hậu ở bên, có lẽ một giây ta cũng không thể tiếp tục sống, cũng bởi vì vết bớt này, cho dù tới tuổi trưởng thành, cũng sẽ không người nào cầu hôn ta, đại ca chẳng lẽ hy vọng ta cả đời đều làm trò cười cho thiên hạ sao?"
Thẩm Trường Trạch nức nở nói: "Không, không! Ca ca sẽ bảo hộ muội, tuyệt đối không để muội bị bất cứ người nào khi dễ......"
Trường Nhạc nhẹ nhàng lắc đầu, "Đó là một mình huynh tình nguyện, nhưng huynh có từng để ý ta nghĩ thế nào chưa?"
Ánh trăng ngoài cửa sổ trắng mờ, nàng lộ ra loại mỉm cười kỳ dị, "Ca ca, thật không dám giấu giếm, hiện giờ ta sống dưới địa phủ rất khá, huynh nhìn xem, ngay cả dung mạo cũng xinh đẹp hơn nhiều."
Nàng duỗi tay tùy ý vung lên, đốm đỏ kia lập tức không còn bóng dáng tăm hơi, "Tuy rằng ta không còn là công chúa, nhưng từng ngày trôi qua đều hạnh phúc hơn trước kia, hiện giờ ta đã thành gia lập nghiệp, có một đôi nhi nữ, ca ca, ta đã trưởng thành rồi, không còn là đứa bé gái chỉ có thể tránh ở trong vòng tay người khác, ta có thể tự bảo vệ mình, bảo vệ người ta yêu. Nếu không có huynh vẫn nhớ mãi không quên, ta cũng sẽ không quay lại, ca ca, hiện giờ người đã an tâm chưa?"
Cố Tuệ không thể không bội phục, cho dù chỉ tập luyện đúng một lần, nhưng kỹ thuật diễn của Thường Nhạc cô nương này quả thật không lời gì để nói, còn cố ý dùng ngụy âm —— trên lưng vị cô nương này đeo bao nhiêu kỹ năng vậy? Khó trách Thẩm Thường Xuyên yên tâm phái nàng tiến cung.
Thoạt nhìn hoàng đế vẫn còn chưa hoài nghi, chỉ si ngốc nhìn một góc bóng dáng màu trắng rời xa, thẳng đến khi nàng giống như quỷ thần mà biến mất trong bóng đêm.
Lúc này Cố Tuệ mới làm ra bộ dáng như mới tỉnh từ trong mộng, ôn nhu kêu: "Bệ hạ, bệ hạ!"
Thẩm Trường Trạch sợ hãi, "Vừa nãy có người đã tới sao?"
"Làm gì có người nào, chỉ là gió bắc thổi đến làm mấy nhánh cây phát ra âm thanh xôn xao thôi." Cố Tuệ quan tâm nói, "Bệ hạ gặp ác mộng sao?"
"Không, không phải ác mộng." Thẩm Trường Trạch lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm nói, "Trẫm chỉ sợ say."
Tình cảnh vừa rồi vẫn rõ ràng trước mắt, nếu là cảnh trong mơ, không khỏi quá thật rồi chăng, nhưng nếu không phải là mộng, chẳng lẽ Trường Nhạc thật sự đã tới?
Nàng biết hắn áy náy, cho nên cố ý tới khuyên hắn sao?
Cố Tuệ thấy thần sắc hoàng đế hoảng hốt, giữa mày lại có cảm giác như trút được gánh nặng, liền biết hắn đã nghe lọt được những lời kia, trong lòng âm thầm đắc ý, ngoài miệng lại nói: "Thần thiếp hầu hạ ngài đi ngủ."
Thẩm Trường Trạch ừ một tiếng, như con rối gỗ mà nghe theo nàng, thẳng đến khi Cố Tuệ thay hắn đắp lên chăn bông thật dày, hắn mới giữ chặt tay Cố Tuệ, "Đừng đi, đêm nay ở lại cùng ta đi."
Trong giọng nói toát ra yếu ớt khác thường.
Cố Tuệ biết giờ phút này hắn rất cần được muốn an ủi, nhưng, nàng lại không thể trở thành một cây gậy tinh thần khác của hoàng đế—— sớm muộn gì nàng cũng phải đi.
Loại tâm lý đứng trước cửa ải khó khăn này, chỉ có thể là tự Thẩm Trường Trạch cắn răng khắc phục, như vậy, hắn mới có thể càng trở nên mạnh mẽ.
Cố Tuệ đẩy bàn tay rõ ràng khớp xương kia ra, đặt lại vào trong chăn, ôn nhu nói: "Thân thể thần thiếp có chút không khoẻ, định ngày mai thỉnh Thôi đại phu tới chuẩn mạch, vẫn là đừng quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi thì hơn."
Thẩm Trường Trạch nhìn nàng nhẹ nhàng rời đi, trong mắt toát ra hơi chút mờ mịt, nhưng, độ ấm còn lưu trong lòng bàn tay lại ủng hộ hắn —— đúng vậy, giống như lời Thường Nhạc nói, bọn họ đều đã có cuộc sống riêng, nên cất bước đi về phía trước thôi.
Nhớ tới đứa bé còn chưa sinh ra kia, trong đầu Thẩm Trường Trạch chợt hiện lên một đường hy vọng, nhắm mắt lại nặng nề ngủ.
*
Kế hoạch đại công cáo thành, kế tiếp chính là luận công khen thưởng.
Cố Tuệ kêu người lấy chìa khóa mở nhà kho, lấy ra một hộp trân châu, một hộp hoàng kim giao cho Thường Nhạc.
Thường Nhạc không phải người thấy tiền sẽ sáng mắt, nhưng nàng đang cần bạc, được cứu tế cũng khá cao hứng, nhưng nàng ta hiển nhiên vẫn chưa thỏa mãn, "Hoàng quý phi nương nương, ngươi tính khi nào vạch trần chân tướng với bệ hạ?"
Nàng ta không thích làm công thần đứng phía sau màn, chỉ muốn làm đại anh hùng vẻ vang —— ân cứu mạng này cũng không phải chỉ mấy khối vàng là có thể báo đáp đủ.
Cố Tuệ mỉm cười, "Nếu ngươi không sợ bị giam vào đại lao Hình Bộ, thì nhanh đi tự thú đi."
Cho dù điểm xuất phát là ý tốt, nhưng giả thần giả quỷ để hù dọa hoàng đế, hiển nhiên chính là không tuân theo cung quy —— may mà không xảy ra việc gì, lwox như doạ hoàng đế đến đau tim, vậy thì không phải lập công mà là hạch tội, chém đầu thị chúng còn tính là nhẹ.
Tổng kết lại một câu chính là, Cố Tuệ sẽ không rỗi việc đến trước mặt hoàng đế thừa nhận chân tướng, nàng đâu có ngốc đến vậy.
"Ngươi!" Thường Nhạc tức giận đến bốc khói, không ngờ bản thân lại bị người bày một hố, nàng ta dễ bị khi dễ đến vậy sao?
Cố Tuệ cười mỉm, "Ta cũng không ngăn ngươi tự thú mà, muốn chết còn định kéo theo đệm lưng sao? Ta thấy ngược lại ngươi khá thích hợp làm bạn với Trường Nhạc công chúa đấy."
Lúc đó Thường Nhạc đã lau khối đốm đỏ kia, nhưng bởi vì chu sa rất bám da, vẫn còn chút dấu vết lưu lại, vốn định đến trước mặt hoàng đế tranh công, nhưng nghe ý tứ Cố Tuệ, tựa hồ không trị tội đều tính không tồi, vì sao nàng lại xui xẻo như vậy chứ?
Thường Nhạc khóc lóc chạy đi, hối hận bản thân không nên đáp ứng công việc lần này của Minh Quận Vương, cung này thật sự quá thâm hiểm, một cô gái nhỏ như nàng ta chỉ có thể mặc người xâu xé thôi!
Tiểu Trúc đi tiễn khách buồn cười trở về, "Đúng là nương nương mưu kế thần tình, ta thấy Thường Nhạc huyện chúa không thể làm được gì nữa."
"Đừng vui mừng quá sớm, bệ hạ cũng không phải đồ ngốc." Cố Tuệ nhìn bản thân trong gương, "Cho dù chúng ta không nói, một ngày nào đó bệ hạ cũng sẽ đoán ra, đến lúc đó, là họa hay phúc thì không biết được."
Đương nhiên nàng cũng không sợ, ít nhất nàng đã hoàn thành xong tâm nguyện của mình rồi.