Thường Nhạc huyện chúa rời khỏi kinh thành, tứ hôn thánh chỉ mới truyền khắp cung.
Mọi người tuy cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng đều nhẹ nhàng thở ra, bởi vì vị không biết chạy ra từ đâu này tuy rằng được phong làm huyện chúa, nhưng dù sao vẫn chưa xếp vào tông thất ngọc điệp, hoàng đế tùy thời đều có thể huỷ bỏ phong cáo của nàng —— nàng có thể làm nữ nhân của Minh Quận Vương, đương nhiên cũng có thể làm nữ nhân của hoàng đế.
May mắn thay Thánh Thượng đã mở miệng vàng lời ngọc ban nàng cho Minh Quận Vương, điều này vừa làm hai bên đều vui, lại còn không thể sửa đổi, huynh đệ tranh thê vốn là vết nhơ các đời lịch đại, hoàng đế còn chưa hồ đồ đến vậy.
Mà trong đám phi tần, người vui mừng nhất phải kể đến Cảnh chiêu nghi, hiện giờ không có người nào tranh đoạt sủng ái của cô mẫu với nàng, biểu ca cũng trở về với một mình nàng —— nói không chừng biểu ca đúng thật là vì suy xét tâm tình của nàng mới đuổi tiện nữ nhân kia ra ngoài, nếu không sao nàng mới vừa tuyệt thực hai bữa cơm chiều, tình hình trong cung đã thay đổi lớn đến vậy?
Thật là ông trời cũng đang giúp nàng mà, Cảnh chiêu nghi một khi cao hứng liền ăn ăn uống uống liên hồi, không màng đến vòng eo từ từ đẫy đà lên của mình.
Có đôi khi Cố Tuệ thực sự hâm mộ loại ngây ngô này, nếu nàng có lòng dạ như Cảnh chiêu nghi, còn sầu gì không có ngày lành? Nhưng hiện thực cứ mãi làm nàng ngày ngày luân hãm trong hoài nghi, vì duy trì mục tiêu, không thể không chặt đứt tình cảm trong lòng.
Thẩm Trường Trạch đối tốt với nàng, nàng đều để trong mắt, nhưng nguyên nhân cũng là như thế, nàng càng sợ chính mình sẽ bị phần tình ý này giẫm nát, cuối cùng mất đi chính mình —— sinh ra ở cổ đại, thân là nữ tử, đối cảm tình khả năng chịu lỗi thật sự quá thấp, nàng có thể đánh cuộc thề non hẹn biển sao?
Không, nàng không dám.
Qua một trận tuyết lớn, mùa đông cũng đã tới gần. Uống xong chén cháo mồng 8 tháng chạp, trong cung đã bắt đầu giăng đèn kết hoa khắp nơi, mùi vị năm mới cũng càng thêm rõ ràng.
Ngày Trừ tịch, Thẩm Trường Trạch quả nhiên không phụ kỳ vọng, lệnh thợ thủ công chế tác 120 đài pháo hoa, xếp thành một hàng dài như dải nuôi ong ở Ngự Hoa Viên.
Các phi tần một bên oán niệm hoàng đế gióng trống khua chiêng sủng ái hoàng quý phi, một bên lại miệng chê nhưng thân thể thành thật chạy tới —— quả thật giải trí trong cung quá mức thiếu thốn, cũng chỉ có ngày lễ tết mới có thể xem vài trò hiếm lạ.
Ngay cả Cảnh thái hậu cũng mặc một bộ áo choàng lông cáo, kéo theo mười mấy cung nhân ôm lò sưởi trong tay ra trận, lão nhân gia bà lẽ ra không nên tham gia náo nhiệt, nhưng chắc là vì mặt mũi tôn nhi mới miễn cưỡng có lệ đến xem.
Cố Tuệ cảm thấy vị lão nương nương này thỉnh thoảng vẫn còn chút nhân tình, thí dụ như lúc trước vốn bà ấy có thể giữ lại Thường Nhạc, sau đó tìm cho nàng tìm một mối hôn nhân ở gần kinh thành, tiện đường đi lại, nhưng, không biết là càng tới gần lòng càng kinh hãi, hay đã đem nỗi nhớ nhung đứa con gái ruột đặt trên người nghĩa nữ, thế mà bà vẫn chịu cam tâm thành toàn.
Minh Quận Vương còn là con nuôi của bà, đổi một người khác, Cảnh thái hậu chắc chắn sẽ oán trách nữ tử trong thiên hạ không đủ xứng đôi, nhưng đối với Thường Nhạc, bà lại thật lòng thoã mãn —— nếu như lúc trước Trường Nhạc may mắn có thể sống sót, có lẽ Cảnh thái hậu cũng sẽ tìm cho nàng một mối hôn nhân tốt đẹp.
Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng ngay cả người mẹ như Cảnh thái hậu, nàng cũng không thể có được —— nếu có thể, nàng càng hy vọng mười năm trước đã theo song thân rời đi, hiện giờ cho dù trở lại hiện thế, cũng chỉ là một người cô đơn lạnh lẽo.
Cố Tuệ hơi xuất thần, lúc này Thẩm Trường Trạch đã tích cực giới thiệu, "Loại này gọi là Trùng Thiên Pháo, nàng xem hỏa lực của nó mạnh mẽ, có thể xông thẳng tận trời, chờ tới lên đến chín tầng trời sẽ lập tức nổ tung, có phải rất chấn động hay không? Còn loại này gọi là Toản Địa Lôi, tuy lượng hỏa dược bên trong khá ít, còn trông hơi nhỏ, nhưng nàng xem, nó có thể đảo quanh tại chỗ đấy!"
Lúc đang nói chuyện, một quả Toản Địa Lôi đã bị kíp nổ, quanh tới quanh lui giống như con quay, bên hông còn toả ra tia chớp.
Các phi tần hét lên ầm ĩ, giống như chim sợ cành cong, sợ tia chớp sẽ cháy vào váy mình. Nhưng âm thanh kia lại nghe như hỗn loạn vui vẻ, dường như nếu có thể nhìn pháo hoa tráng lệ như vậy, cho dù hy sinh mấy cái váy cũng đáng.
Cố Tuệ ở hiện đại đã từng thấy qua đủ loại pháo hoa, giờ phút này đương nhiên bình tĩnh, nhưng nàng vẫn phối hợp mà nhích lại gần Thẩm Trường Trạch —— bởi vì thoạt nhìn tư thế hắn giống như rất muốn bảo hộ người khác.
Thẩm Trường Trạch quả nhiên cảm thấy mỹ mãn ôm nàng vào lòng, lại điều chỉnh dáng ngồi một chút, để nàng nằm trong lòng hắn thoải mái hơn.
Cảnh Chiêu Nghi thấy vậy liền chua đến ngứa răng, "Biểu ca, ngươi không sợ nặng hả?"
Cố Tuệ phi cho nàng một ánh mắt hình viên đạn, tỏ vẻ lão nương cho dù nặng cũng không nặng như ngươi.
Cảnh Chiêu Nghi:...... Ai, bỗng nhiên cảm thấy bi thương.
Vương ma ma thường ở bên cạnh Thái Hậu xem mặt đoán ý, lúc này liền cười mỉa nói: "Hoàng quý phi nương nương có thai sắp được năm tháng rồi nhỉ? Ngược lại trông không lộ bụng nhiều lắm."
Cố Tuệ nghĩ thầm cái đề tài này quả thực không tồi, nếu còn tiếp tục phát triển, không chừng còn có thể thảo luận đứa bé trong bụng nàng có phải của hoàng đế hay không đấy.
Đáng tiếc Vương ma ma còn chưa khai hỏa toàn diện đã bị hoàng đế bâng quơ cắt đứt, "Hoàng quý phi luôn luôn nhỏ yếu, tự nhiên đứa bé cũng sẽ lớn chậm một chút, đó là điều dễ hiểu."
Cố Tuệ:...... Còn có loại cách nói này sao? Bịa chuyện thì cũng phải bịa lời nào hợp lý chút đi chứ.
Còn cho rằng Vương ma ma sẽ dũng cảm vượt khó đi lên, nào biết người càng già lá gan càng nhỏ, mới bị hoàng đế dỗi hai câu đã sợ, nhu nhược lui trở lại bên cạnh Thái Hậu.
Cảnh thái hậu cũng phiền bà ta nói nhiều, "Không còn sớm nữa, ngươi đỡ ai gia hồi cung nghỉ ngơi đi."
Cũng không có miệt mài theo đuổi chủ đề cái thai Cố Tuệ —— chư vị thái y đã nghiệm chứng cả rồi, còn có thể sai chỗ nào? Huống hồ trong cung chỉ có một mình hoàng đế là nam nhân hoàn chỉnh, cho dù muốn nɠɵạı ŧìиɦ cũng phải tìm chỗ nào khác.
Chỉ cảm thấy Cố Tuệ là người không có phúc khí, sợ là đứa nhỏ này sinh ra được nhưng cũng không lớn lên được, vốn đang muốn ôm đến Ninh Thọ Cung, hiện giờ ngẫm lại —— nếu như thật sự xảy ra chuyện, chẳng phải tội lỗi sẽ đổ hết lên đầu bà sao?
Cảnh thái hậu đi rồi, Cố Tuệ cũng lấy cớ thân mình mệt mỏi muốn trở về nằm nghỉ, Thẩm Trường Trạch vẫn còn lưu luyến, "Trẫm đưa nàng về nhé?"
"Không cần, bệ hạ cũng mau về Dưỡng Tâm Điện nghỉ ngơi đi." Cố Tuệ uyển chuyển cự tuyệt.
Ngày mai là mùng một, theo lệ đám tông thất sẽ vào cung bái phỏng, nàng tuy là hoàng quý phi, nhưng có thể mượn cớ có thai để trộm lười nhác, hoàng đế lại không được thanh nhàn một giây nào.
Đương nhiên nói nhiều như vậy cũng chỉ là nhân tố bên ngoài, quan trọng nhất vẫn là nguyên nhân bên trong, là nàng không muốn quá mức thân cận với hắn —— hắn là trượng phu của nàng, cũng là phụ thân của đứa con trong bụng nàng, theo khối thịt này từ từ trưởng thành, Cố Tuệ rõ ràng cảm nhận được sự ràng buộc giữa hai người ngày càng gia tăng, nàng sợ còn chưa đến thời khắc đó, lòng nàng đã rối loạn trước rồi.
Trở lại Thừa Càn Cung, Cố Tuệ vẫn chưa buồn ngủ, nhân lúc này nhớ ra còn chưa chuẩn bị quà tết cho nhà mẹ đẻ, liền kêu Tiểu Trúc lấy vài thước tơ lụa, vàng bạc quả tử linh tinh, chuẩn bị tặng cho thân thích, lại nghĩ tới ngày hôm trước được tặng một đôi hoa tau ngọc bích, nàng ngại màu sắc già dặn, nhưng nếu Cố phu nhân mang sẽ rất thích hợp, chỉ nhất thời đã quên để đâu.
Thấy Tiểu Trúc luống cuống tay chân, Cố Tuệ dứt khoát tự mình đi tìm, mở ra ngăn kéo bàn trang điểm, quả nhiên tìm được đôi hoa tai kia, cùng với phương thuốc mà ngày xưa Cố mẫu thân đưa cho nàng cũng đặt chung một chỗ.
Nói đến phương thuốc...... Cố Tuệ nhịn không được cầm lên nhìn kỹ, nào biết trang giấy kia bị gió thổi vào, cư nhiên lại rơi xuống thêm một tờ khác —— thì ra hai tờ giấy này bị dính sat vào nhau.
Cố Tuệ vừa liếc mắt, trong đầu liền vang lên ầm ầm như bị sét đánh, "Tiểu Trúc, ngày đó ngươi sắc thuốc gì cho ta?"
"Cái này nè, củng cố thai khí, Thôi đại phu còn khen phương thuốc này hữu hiệu nữa đó!" Tiểu Trúc đầy mặt kiêu ngạo, hồn nhiên không biết bản thân đã gây hoạ bao lớn cho chủ tử.
Cố Tuệ vốn định mắng nàng hai câu, nhưng cuối cùng cũng chỉ hóa thành một tiếng thở dài, xem ra thật là ý trời. Nàng không định cứu Bạch Thanh Thanh, kết quả lại thu hoạch được tỷ muội tốt, còn chia rẽ nhân duyên của nam nữ chính; nàng cố ý kêu Tiểu Trúc tìm phương thuốc tránh thai, kết quả trời xui đất khiến làm đứa nhỏ này càng khỏe mạnh —— thôi đành, xem như là ấn ký của nàng để lại đây đi.
Cố Tuệ nhìn bầu trời đầy mây đen ngoài cửa sổ, trong lòng dần dần hiện ra một quyết định rõ ràng.
*
Lúc Thôi Kính Tâm lại đến khám mạch cho nàng, thần sắc liền có chút lo lắng sốt ruột, "Gần đây tâm tình nương nương không tốt, thường suy nghĩ lo lắng gì nhiều sao? Thứ vi thần nói thẳng, cơ thể nương nương vốn dĩ gầy yếu, nếu không tự dưỡng tốt thân thể, chỉ sợ bất lợi với thai nhi trong bụng."
Cố Tuệ mỉm cười, "Thôi Kính Tâm, bổn cung có một câu dặn dò, ngươi phải nhớ kỹ."
Thôi Kính Tâm vội vàng nghiêm mặt, "Nương nương mời nói."
Cố Tuệ nhẹ nhàng cắn môi, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, "Về sau nếu khi sắp sinh xảy ra chuyện gì bất trắc, ngươi bắt buộc phải dồn hết y thuật cả đời để giữ được đứa nhỏ này, về phần bổn cung, cứ để mặc cho số phận."
Trong truyện gốc sau khi Thẩm Trường Trạch bị Thẩm Thường Xuyên đoạt đi ngôi vị hoàng đế, bản thân rơi vào cảnh không con mà chết, kiếp này tuy rằng có sự khác biệt, nhưng Cố Tuệ vẫn cho rằng ông trời sẽ tìm lại công bằng ở một mặt khác —— gần đây nàng cảm thấy thể lực đã có dấu hiệu suy yếu, đây cũng không phải là dấu hiệu gì tốt.
Thôi Kính Tâm lộ vẻ khó xử, "Nhưng mà bệ hạ bên kia......"
Cố Tuệ không kiên nhẫn cắt ngang, "Ngươi không nói, bổn cung không nói, bệ hạ làm sao biết được?"
"Không phải, ý vi thần là, bệ hạ đã sớm nhắc nhở, mọi việc phải lấy ngọc thể nương nương làm trọng, về phần con vua, cứ để ý trời, không cần cưỡng cầu." Thôi Kính Tâm ngượng ngùng nói.
Đây quả thực là một cái đầu hai mệnh lệnh, hoàng đế và hoàng quý phi đều có lời dặn, hắn nên nghe ai mới tốt đây?
Cố Tuệ ngơ ngẩn, nếu như vậy, Thẩm Trường Trạch nên nói trước mặt nàng, chứ không lén lút báo cho Thôi Kính Tâm, chẳng lẽ ở trong lòng hắn, bản thân nàng còn quan trọng hơn con vua nữa sao, nhưng sao có thể chứ?
Thôi Kính Tâm liếc nhìn nàng một cái, "Còn có một chuyện, ngày tháng nương nương mang thai, dù vi thần chưa từng nhắc qua, nhưng dường như bệ hạ cũng đã đoán được một vài......trước khi Trần Viện Phán nghỉ hưu, từng viết một phong thư kiểm điểm công tác, nói là ngày ấy bắt mạch sai lầm, cho nên, có thể bệ hạ đã đoán ra mới đầu nương nương định giả thai, nhưng còn vì sao không nói, ti chức cũng không biết."
Cố Tuệ:......
Nàng bỗng nhiên hối hận hôm nay triệu Thôi Kính Tâm lại đây, vì sao nàng phải biết những chuyện này chứ? Nghe xong không những không thể thanh tỉnh, ngược lại càng thêm mê hoặc.
Đúng vậy, nếu Thẩm Trường Trạch nghi ngờ nàng giả thai tranh sủng, vì sao lại không nói? Chẳng lẽ nàng thực sự tốt như thế, đến mức làm hắn mặc kệ tất cả những nguyên tắc và thị phi sao?
Cố Tuệ cắn môi dưới, hốc mắt mơ hồ ướt đẫm.
--
Tác giả sợ viết vui hoài người ta tưởng hài nhảm ㄟ( ▔ ー ▔ )ㄏ