Dư Hoàn nói xong, còn vô cùng sốt ruột gãi gãi sau lưng, nháy mắt cào bả vai ra thành từng vệt đỏ.
Diêu Hi thấy thế, vậy mà có hơi lo lắng, anh vội vàng bắt lấy tay Dư Hoàn, nhíu mày nói: "Em đừng dùng sức như thế, cào bản thân đỏ cả rồi."
Khóe miệng Dư Hoàn hơi nhếch, cô đột nhiên xoay người, nhìn Diêu Hi vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại, ý cười lành lạnh: "Ông xã, anh không nhìn thấy gì thật sao?"
Tim của Diêu Hi lỡ mất một nhịp, thầm than một tiếng, tiêu rồi...
Bình thường anh ngụy trang đã đủ ổn, nếu không phải lo lắng Dư Hoàn làm bản thân bị thương, anh sẽ không sốt ruột như thế.
Diêu Hi ấp a ấp úng nửa ngày cũng không nói ra được nguyên do, cuối cùng nuốt một ngụm nước bọt: "Bà xã, anh không thấy gì thật mà!"
"Không thấy gì mà có thể nhìn lén tôi tắm rửa? Không thấy gì mà có thể nhìn ra sau lưng tôi có vết đỏ sao?"
Diêu Hi biết, nhất định là do lúc nãy ở cửa phòng tắm.
Nếu như là chuyện vừa rồi, anh còn có thể giảo biện do Dư Hoàn gãi quá mạnh, nhưng lúc này, anh thực sự không biết nên ứng phó như thế nào nữa.
Diêu Hi không khỏi nhớ đến mấy ngày trước Na Tân nói chuyện với anh, Na Tân nói, muốn anh mau cho Dư Hoàn biết sự thật, nếu không thì chuyện này sẽ trở thành trái bom, sớm muộn gì cũng sẽ phát nổ.
Thấy anh không nói gì, Dư Hoản mặt lạnh hỏi: "Nói đi, anh hồi phục lúc nào?"
Dư Hoàn chưa từng nghĩ tới Diêu Hi từ khi bắt đầu đã là giả vờ, cô vô cùng tin tưởng vào tình tiết cốt truyện.
Trong sách, bởi vì Diêu Hi đi giúp em trai của Khâu Diệc Phong không chút mảy may phòng bị, dẫn đến bị thương so với hiện giờ còn nặng hơn.
Mắt của anh mù suốt mười tháng, khiến tên Ôn Hoa Luân kia đắc ý gần một năm.
Cho nên, lúc này Dư Hoàn cho rằng, mắt của Diêu Hi chỉ mới khỏi trong khoảng thời gian vừa rồi nhưng lại không nói cho cô biết, tiếp tục cùng cô giả ngây giả dại.
Diêu Hi nghe Dư Hoàn nói như vậy, trong lòng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, anh nghĩ nghĩ, chỉ đành nhanh chóng đáp lời: "Là...là mới khỏi mấy ngày trước. Bà xã, em tuyệt đối đừng tức giận, anh còn định nói cho em nghe tin tốt này nữa."
"Vậy tại sao không nói!" Giọng của Dư Hoàn càng thêm lạnh lùng.
Diêu Hi căng thẳng đến nỗi không biết nên để tay ở đâu, anh do dự một lúc mới nói: "Không phải do khoảng thời gian này em đối xử với anh rất tốt sao, anh lo một khi mắt anh khỏi rồi, em sẽ không để ý tới anh nữa..."
"Bà xã, xin em hãy tin anh, anh thực lòng lo lắng em sẽ không đối xử với anh giống trước đây nữa. Suy cho cùng lúc anh không nhìn thấy gì, em vẫn còn thương tiếc anh."
Từ giây phút này trở đi, Diêu Hi cảm thấy ngày lành của mình sắp kết thúc rồi.
Tối nay khi Dư Hoàn vừa về nhà, đã mát xa cho anh, còn đút cho anh ăn.
Sau này mắt anh tốt lên rồi, chắc chắn Dư Hoàn sẽ không làm thế nữa.
Quả nhiên, Dư Hoàn nghe anh nói xong liền trực tiếp bùng nổ, từ trên giường bò dậy, chỉ vào Diêu Hi mắng: "Lẽ nào anh không biết một ngày tôi ở trong đoàn quay phim có bao nhiêu mệt mỏi sao? Chúng tôi quay phim cổ trang, ngày nào cũng phải treo dây cáp, tôi còn có cảnh đánh nhau. Đạo diễn Hoa không thích dùng quá nhiều thế thân, trừ những động tác chuyên nghiệp tôi không thể thực hiện ra, những cảnh còn lại đều là tôi đích thân đi diễn. Nhưng tôi dù mệt như thế, vừa nghĩ tới anh ở nhà một mình lẻ loi hiu quạnh, tôi rất là không yên tâm."
"Anh không biết, mấy ngày trước tôi ở trong đoàn quay phim, mệt đến đau cả lưng, sau đó về nhà còn phải mát xa cho anh, mát xa tận bốn mươi phút, dù có mỏi đến thế nào tôi cũng không than một tiếng, kết quả anh nói gì? Mắt anh khỏi rồi, anh còn lo tôi không tiếp tục đối xử tốt với anh nữa, nên anh tiếp tục giả vờ?"
"Diêu Hi, anh cmn có bệnh sao? Ngày nào anh cũng ở trước mặt tôi nhắc mãi tôi đối xử với anh không đủ thật lòng. Hai người chúng ta rốt cuộc là ai không thật lòng? Anh cho rằng anh đem tài khoản cá nhân giao hết cho tôi là đã chân thành rồi sao? Dư Hoàn tôi không có tiền như anh, nhưng tôi cũng đâu thiếu chút tiền tiêu vặt?"
"Ngay cả khi mắt anh khỏi rồi cũng không nói với tôi một tiếng, nhìn tôi xoay vòng quanh anh, anh vui lắm đúng không?"
Dư Hoàn càng nói càng ủy khuất, cuối cùng nước mắt ào ào rơi xuống.
Khoảng thời gian này, cô thực lòng quan tâm đến Diêu Hi.
Cô nghĩ, cho dù Diêu Hi có là phản diện, nhưng bên cạnh anh một người thân cũng không có, ngay cả bạn bè, cũng không thật lòng thật dạ với anh.
Anh bị thương nặng như thế, Ôn Hoa Luân đến cửa khiêu khích, ngoài cấp dưới Na Tân ra, chẳng có ai quan tâm anh.
Cho nên Dư Hoàn nghĩ, giữa cô và vai ác cũng không có thâm cừu đại hận, hai người dù không thể trở thành vợ chồng chân chính, vậy có thể làm bằng hữu tốt nhất chân thành nhất.
Cô lấy thật lòng của mình đổi lấy chân tình của Diêu Hi, kết quả mắt anh khỏi rồi cũng không nói cho mình, ngày nào cũng giống như đại gia, ngồi trên ghế đợi cho ăn, nằm trên giường chờ đỡ dậy.
Cmn chứ, Dư Hoàn cảm thấy cô nhất định đã nuông chiều Diêu Hi quen rồi, anh sắp xem bản thân là hoàng đế rồi.
Diêu Hi thấy Dư Hoàn tức đến khóc liền lập tức hoảng sợ, anh nhanh chóng bước lên ôm Dư Hoàn vào lòng, vội giải thích: "Bà xã em nghe anh nói, không phải như em nghĩ đâu, anh không có trêu đùa tâm ý của em. Chẳng qua nếu như anh không giả vờ cho giống một chút, anh lo Ôn Hoa Luân sẽ không tin."
"Anh vẫn luôn không nói với em, ngày hôm đó nếu như em không gọi điện nhắc nhở, e rằng anh đã bị thương càng nặng hơn. Nhưng lúc ấy anh không kịp đề phòng, vừa cúp điện thoại của em Ôn Hoa Luân đã phái người tới đánh chặn anh rồi. Kết quả anh vẫn trúng chiêu. Sau đó, Ôn Hoa Luân bắt đầu xử lí người của anh ở Hoa Trọng TV, anh phải để hắn ta tung hoành trước, xem thử trước đó hắn ta sắp xếp bao nhiêu người ở công ty, đợi đến thời cơ chín muồi, anh sẽ tính sổ rõ ràng với bọn họ."
"Bà xã, anh cũng biết là không nên lừa cả em. Nhưng mà chuyện trên thương trường của anh, anh không muốn em phải lo lắng."
"Em đừng khóc nữa, anh cầu xin em đấy, là lỗi của anh. Anh không biết em ở trong đoàn phim mệt như vậy, anh thấy mỗi ngày sau khi em trở về, đều hỏi han anh ân cần, anh cho rằng em quay phim rất nhẹ nhàng. Anh thực sự không biết em mệt như thế, nếu đã biết anh làm sao dám làm phiền em mát xa cho."
Dư Hoàn hung ác lườm anh một cái, hoàn toàn không có ý định tha thứ cho anh.
Cô thậm chí còn muốn từ trong lòng Diêu Hi tránh đi, nhưng cái cơ thể bé nhỏ này của cô, sao có thể so với anh?
Diêu Hi ôm chặt lấy cô, tiếp tục cầu xin: "Bà xã, xin em, phải làm sao em mới tha thứ cho anh? Nếu không thì từ hôm nay trở đi, ngày nào anh cũng mát xa cho em nhé? Sau này em phân phó điều gì, anh đều sẽ đáp ứng. Chỉ cần em tha thứ cho anh, anh làm gì cũng được!"
Dư Hoàn nghe thấy rõ ràng không tin: "Ha ha, anh chính là Diêu tổng đó, hôm đó tôi trông thấy tài khoản cá nhân của anh, chói đến nỗi sắp mù mắt tôi rồi. Cứ như vậy, anh còn ở bệnh viện khóc than với tôi, nói cái gì mà sau này anh trắng tay rồi phải làm sao. Anh trắng tay cái rắm, chút tài sản Hoa Trọng TV kia, chắc không đủ cho anh nhét kẽ răng nữa? Đã là lúc này rồi, anh vẫn dẻo miệng với tôi, nói tôi yêu cầu anh làm gì, anh đều đáp ứng sao? Anh đừng giở trò lừa gạt."
Diêu Hi nhanh chóng bày tỏ lòng thành: "Không không không, lúc đó ở bệnh viện, anh thừa nhận, có thử thăm dò em. Nhưng mà bà xã, câu trả lời của em làm anh cực kì cảm động. Từ khoảnh khắc kia trở đi, anh sâu sắc cảm thấy, sau này anh nhất định phải sinh sống với em thật tốt. Bà xã, anh thực sự xem em là vợ của anh, mà em, em đối với anh không đủ thật lòng, ngay cả chạm cũng không cho anh chạm. Em có dám nói em không đề phòng anh không?"
Dư Hoàn nghe tới đây cũng có hơi chột dạ.
Đặc biệt là khi Diêu Hi nói, câu trả lời lúc đó của cô làm anh cảm động cực kì.
Những lời kia của cô, đúng là không phải thật lòng. Cô biết Diêu Hi đang thăm dò cô nên mới cố ý nói như thế.
Nói đến sự thành thật, thực ra hai bọn họ cũng kẻ tám lạng người nửa cân.
Điều này làm cho người đang có ưu thế là Dư Hoàn ngay lập tức rơi xuống thế hạ phong.
Dư Hoàn cúi đầu, đột nhiên hít một tiếng: "Ha, tôi không đủ tín nhiệm anh, nhưng anh nghĩ xem, tình huống lúc hai chúng ta kết hôn là như thế nào? Chẳng phải là hiểu nhau chưa đủ sao? Dư Hoàn tôi phàm là đối với anh không đủ thật dạ, còn chiếu cố anh hết sức như thế làm gì?"
Diêu Hi vội không ngừng đồng ý, sau đó ôm cả người Dư Hoàn vào lòng: "Đúng đúng đúng, bà xã chăm sóc anh rất tốt. Chúng ta không đủ hiểu nhau, có thể từ hôm nay trở đi chậm rãi tìm hiểu. Em xem, nói chuyện rõ ràng tốt hơn biết bao."
Dư Hoàn lúc này mới ngẩng đầu trừng anh một cái, hung hăng mở miệng: "Vậy tôi hỏi anh, có phải anh còn rất nhiều chuyện giấu diếm tôi phải không?"
Tim Diêu Hi đập thình thịch: "Còn...còn có gì nữa?"
Cuối cùng Dư Hoàn cũng đem nghi vấn giấu trong lòng rất lâu hỏi ra khỏi miệng: "Tôi có thể nhìn ra, anh hoàn toàn không xem Khâu Diệc Phong là huynh đệ. Nếu đã như thế, sao anh lại tận tình giúp đỡ anh ta làm gì? Tôi không tin anh nhìn không rõ, Khâu Diệc Phong là tên cặn bã!"
Nhắc đến đây, sắc mặt Diêu Hi khẽ đổi, cuối cùng chỉ đành đáp: "Có rất nhiều chuyện anh vẫn chưa điều tra rõ ràng. Em nói đúng đấy, lúc ban đầu anh tiếp cận Khâu Diệc Phong, quả thật là có mục đích."
"Năm đó, vốn dĩ anh và em gái phải cùng nhau xuất ngoại du học, nhưng em gái yêu thầm một người đã nhiều năm, nói thế nào cũng không chịu đi cùng anh. Dưới sự bất đắc dĩ, anh đành phải chia cho em gái một phần tài sản ba mẹ để lại, dặn dò kĩ càng người già trước đây chăm sóc ba mẹ anh ở trong nước chăm sóc cẩn thận em gái còn đang đi học."
"Nhưng đợi anh một lần nữa quay về, thứ nhận được lại là tin tức về cái chết của em gái. Anh đi đến trường của em ấy, điều tra rất nhiều tài liệu, hỏi rất nhiều bạn bè của em ấy, cuối cùng biết được kết quả vì em ấy đắc tội với một vài tên đầu gấu trong trường, bị ức hiếp, cho nên em ấy mới không chịu đựng được, nhảy lầu tự vẫn."
"Nhưng anh không tin, anh vẫn luôn cảm thấy, em gái là một người ấm áp vui vẻ. Cho dù ba mẹ không còn nữa, anh cũng không ở trong nước, dựa vào nhân mạch nơi đó của gia đình anh khi ấy, em gái không thể nào vì bị người ta thu phí bảo kê gì gì đó mà bị bức đến mức nhảy lầu được. Anh còn đi tra hỏi kĩ càng mấy tên côn đồ kia, bọn chúng thừa nhận ép em gái anh đưa tiền cho bọn chúng, nhưng những cái khác gì cũng chưa làm. Chỉ nghe nói, em gái anh khi đó thích một người, em ấy là vì tên nam sinh kia nên mới nhảy lầu."
Đây vẫn là lần đầu tiên Diêu Hi nói nhiều với Dư Hoàn như vậy, nghe đến đây, Dư Hoàn nhíu mày hỏi: "Anh nói tên nam sinh kia, có phải Khâu Diệc Phong hay không?"
Dựa theo sự phát triển của cốt truyện, cuối cùng Diêu Hi ép chết nhiều người như thế, hiện giờ xem ra, có lẽ là báo thù cho em gái.
Vậy thì người đó rất có thể là Khâu Diệc Phong!
Diêu Hi lắc đầu: "Hiện tại anh không thể xác định! Anh chỉ biết chắc Khâu Diệc Phong là bạn cùng lớp của em ấy, Giang Vũ Nghênh cũng thế. Ngoài Khâu Diệc Phong ra, còn có em trai của Khâu Diệc Phong cũng là bạn cùng trường với em gái anh."