Mười một giờ sáng là thời điểm khá khó chịu, ánh mặt trời mùa đông hào phóng bao trùm lên tất cả kiến trúc, khiến những tấm kính trên các tòa nhà cao tầng san sát nhau càng chói mắt hơn.
Ở thành phố lớn như thành phố B, đối với những người làm công ăn lương thì thời điểm này là lúc bữa sáng chưa tiêu hóa xong, còn bữa trưa lại phải phân vân xem nên ăn cái gì.
Ăn gì đây nhỉ?
Từng đôi tay đang tìm kiếm trên những phần mềm giao thức ăn tốt nhất, những món ăn được chỉnh ảnh đến mức trông không thật đập vào mắt từ trên phần mềm giao thức ăn, trong tiếng tiếng gõ bàn phím lạch cạch theo guồng quay công việc bận rộn, rất nhiều người đang do dự.
Trong những tòa nhà cao tầng nối tiếp san sát nhau, có một góc dùng nhựa dẻo màu xanh phủ thành trần nhà thấp lè tè, lúc này đang lộ ra một loại sôi động hoàn toàn khác với trong những tòa cao ốc. Mấy chữ chợ nông sản in to trên cánh cửa xiêu xiêu vẹo vẹo trông vừa lấm lem vừa qua loa, thoạt nhìn căn phòng được dựng bằng thiết không khác gì so với những căn phòng thô ở công trường. Bởi vì đã vào đông nên chỗ bảng hiệu ở cửa đã được thay bằng rèm cửa trong suốt có thể ngăn cách khí lạnh.
Xốc rèm cửa lên, đó là một bầu không khí ấm áp nhộn nhịp hoàn toàn khác với những tòa nhà làm việc.
"Nhìn đi, nhìn một lần thử xem, cá đỏ dạ mới nhập về đây..."
"Mầm hoa cúc vừa mới hái được từ ngoại ô vào buổi sáng đây, hai đồng nửa ký..."