Từng tia nắng ngoài trời khẽ chiếu rọi vào bóng dáng của một nữ nhân đang nằm ngủ ngon trên giường, cô gái này trong thật là xinh đẹp, xinh đẹp đến mức dường như là không có một nhà văn hay là một nhà thơ nào có thể lột tả hết được dáng vẻ này của cô đến mức một cách hoàn mỹ nhất.
Làn da trắng như bông bưởi mới chớm nở đầu mùa tỏa hương thơm ngào ngạt đầy dụ hoặc, lông mi thì đen, dài tựa như là đôi cánh bướm, ngũ quan thì đầy sắc sảo và phối hợp với nó chính là một mái tóc nâu dài. Tuy rằng gương mặt người con gái này có phần tái nhợt nhưng dường như nó chẳng khiến cho cô mất đi vẻ đẹp vốn có của mình.
Tựa một tinh linh tràn đầy vẻ ma mị, mê hoặc lòng người hạ xuống phàm trần.
Tựa một đóa hoa hồng xinh đẹp, đầy quyến rũ đang trong thời kì nở rộ.
Thế gian này dường như chắc rằng là sẽ không bao giờ kiếm đâu ra một khuôn mặt tuyệt thế như thế này đâu nhỉ?
Đôi lông mi của cô gái khẽ lay động nhè nhẹ như muốn báo hiệu rằng là chủ nhân của nó đang muốn tỉnh dậy, Thiên Dương khẽ lấy tay của mình che lên đôi mắt hòng chắn bớt đi một phần ánh sáng chiếu chói chang từ cửa sổ vào mặt mình, đợi chờ đôi mắt thích ứng được với ánh sáng từ bên ngoài thì cô dần mở mắt ra.
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong phòng xông vào mũi khiến cho Thiên Dương không khỏi nhíu mày, khẽ cử động người muốn ngồi dậy nhưng cô lại cảm thấy hơi đau, nhất là ở phần bụng, cô quay lại nhìn xuống thì thấy nơi tay mình đang ghim kim tiêm để truyền dịch nước biển.
Cô đây là đang ở trong bệnh viện sao?
Khẽ vuốt lấy hai huyệt thái dương, Thiên Dương thầm cố gắng nhớ lại những gì mà đã xảy ra trước khi cô ở đây, hình như lúc đó cô đang đi dạo dưới mưa và rồi đã ngất xỉu, trước khi ngất đã có ai đó đỡ cô và chắc rằng họ đã đưa cô đến bệnh viện.
Ân, chắc rằng là như vậy rồi. Nhất định lát nữa nếu cô có gặp họ thì phải nói một tiếng cám ơn mới được.
Kẹtttttttttttttttttttt
Đương lúc Thiên Dương còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì bất ngờ cánh cửa căn phòng bệnh đột nhiên mở ra và bước vào đó chính là một nam nhân vận bộ đồ bác sĩ, trên tay cầm chính là một quyển sổ bệnh án.
Vừa nhìn thấy bóng dáng của người nam nhân ấy thì Thiên Dương không khỏi trố mắt mà ngạc nhiên và có thể khẳng định một điều rằng là nếu như bây giờ có một điều ước, thì nhất định Thiên Dương sẽ ước cho mình ngất luôn đi và đừng bao giờ tỉnh dậy nữa, vì sao ư?
Vì người cứu cô đó chính là TIÊU DIỆP PHONG, là Tiêu Diệp Phong mà cô đang muốn chạy trốn nhất đây, ha ha ha nam chủ đại nhân à, tôi nói này, nhất định là ngài đã đi vô nhầm chỗ rồi đúng không, đúng không, ngài hãy nói là đúng đi a~
Diệp Phong vừa bước vào thì đã nhìn thấy Thiên Dương đã tỉnh dậy và đang ngồi nhìn anh với ánh mắt đầy tò mò và ngỡ ngàng, khóe môi Diệp Phong không khỏi nâng lên một nụ cười yêu nghiệt câu hồn, cô gái, không ngờ nhanh như vậy mà đã gặp lại em rồi.
Diệp Phong bước lại gần giường bệnh của Thiên Dương, cất giọng trầm ổn hỏi:
_”Bây giờ cô thấy sao rồi?”
_” Tôi ổn.”
Nghe Diệp Phong hỏi, Thiên Dương rất nhanh sau đó lấy lại tinh thần của mình và theo quán tính đã trả lời câu hỏi của hắn, suy nghĩ thêm một lúc cô bèn bổ sung thêm
_”uhm, Tiêu tổng này, hôm nay tôi có thể nào mà xuất viện được không, tôi cảm thấy mình rất là khỏe nha.”
Thiên Dương vừa cười vừa nói.
Tiêu Diệp Phong rời mắt khỏi sổ bệnh án, nâng tầm mắt lên nhìn lại cô gái nào đó mà hỏi ngược trở lại:
_” Cô chắc chứ?”
_”Chắc.”
Thiên Dương nhanh miệng đáp trả lại, ánh mắt thành khẩn nhìn Tiêu Diệp Phong, thiếu điều thề thốt và ngồi dậy chạy nhảy để chứng minh cho hắn xem nữa thôi.
Nếu như chúng ta bỏ qua khuôn mặt trắng nhợt, không còn có một tý miếng huyết sắc nào cùng với từng giọt mồ hôi rơi lấm tấm thành từng hạt đậu nhỏ trên mặt của Thiên Dương thì chúng ta có thể dám chắc rằng cô ta khỏe, vâng, xin nhấn mạnh là”KHỎE”.
Câu trả lời của Thiên Dương tất nhiên rằng sẽ không nằm ngoài dự đoán của Diệp Phong, nhưng khi nghe cô nói thẳng ra thì anh cũng không khỏi có một chút cảm xúc mang tên gọi là bất lực, rốt cuộc thì định nghĩa từ” khỏe” của cô gái này ra làm sao đây, mặc dù là trong lòng có nghi vấn nhưng anh vẫn lựa chọn im lặng không nói gì.
_”Được thôi, nếu cô muốn xuất viện sớm thì tôi cũng chẳng có lời gì để cản cô.”
Anh nhàn nhạt đáp trả lời cô.
Chỉ đơn giản vậy thôi sao, Thiên Dương không khỏi trố mắt ngạc nhiên khi nghe thấy lời đáp ứng của Tiêu Diệp Phong, làm hại cô tốn một đống chất xám để mà suy nghĩ lý do khuyên nhủ hắn cho cô xuất viện.
_’’ nhưng… trước đó tôi muốn cô nghe sơ qua tình trạng bệnh lý của mình đã, để cô quyết định xem rằng là cô có muốn ở lại hay không?”
Tiêu Diệp Phong nghiêm túc nhìn cô mà nói tiếp:
_”cô đang mang thai và thai nhi đã được hai tuần tuổi.”
_” Tôi? Đang mang thai sao?”
Thiên Dương đứng phắt dậy, nhưng vì đứng quá nhanh mà cô quên mất tay mình còn đang truyền dịch, khiến cho kim tiêm bị giựt ra khỏi tay làm cho cô không khỏi nghiến răng vì đau. Thấy vậy, Tiêu Diệp Phong nhanh chóng đi đến kế bên cô giúp cô ngồi lại trên giường bệnh và lần nữa ghim kim tiêm vô để nó tiếp tục công việc truyền dịch của mình, động tác nhanh và thuần phục như mây trôi nước chảy, rất nhanh sau đó Diệp Phong đã ổn định được cô gái nào đó nằm lại trên giường.
_”Cô cứ bình tĩnh, đừng kích động, cô bị động thai nên ngất xỉu giữa đường nếu lúc đó không có tôi đi ngang qua đó thì khẳng định giờ đây thai nhi này đã không còn giữ được. vất vả lắm mới giữ lại được mạng của nó, cô còn kích động thêm nữa là sẽ bị sảy thai đó. Nói tóm lại rằng là bây giờ cơ thể cô rất yếu, nếu cứ cương quyết đòi xuất viện thì không những thai nhi không giữ được mà chính cô cũng sẽ gặp nguy hiểm. Không chừng sẽ còn ảnh hưởng đến khả năng mang thai sau này nữa.”
(p/s: ta chém a~, thông thường sau khi va chạm thì sẽ bị động thai liền và phải cấp cứu ngay nếu ko sẽ bị sảy thai( nếu nặng), ta ko biết có trường hợp nào ngoại lệ kéo dài sang ngày hôm sau mới động thai sau khi va chạm hay không nữa, nhưng mà đây là truyện mà, mạn phép cho tác giả phi thực tế một chút đi, chứ nếu ko tác giả ngồi nấu canh bí cả ngày là mọi người ko có truyện để đọc đó. He he (^3^)
Tiêu Diệp Phong nghiêm túc khuyên nhủ cô, nhưng nhìn thái độ ngạc nhiên vừa rồi của cô thì anh đoán chắc có lẽ rằng là cô cũng không biết mình mang thai nên mới dẫn đến động thai đi?
_” chẳng lẽ cô cũng không biết mình mang thai?”
Diệp Phong hồ nghi hỏi lại Thiên Dương, nhưng trong lòng anh đã nắm chắc tám, chín phần là cô không biết, cứ nhìn thái độ của cô thì biết rồi.
_”Tôi không biết.”
_”Chồng cô đâu?”
Tôi biết mới là lạ đó, anh đi mà kiếm Nguyệt Linh với bà tác giả hỏi giùm tôi đi.
Nhìn thấy Thiên Dương im lặng hồi lâu không có trả lời mình, Diệp Phong tựa hồ như đã có câu trả lời, ánh mắt nhìn cô không khỏi có một chút phức tạp pha lẫn thêm vào đó chính là một chút chán ghét, nhưng rất nhanh sau đó lại che giấu mất đi toàn bộ không còn sót một chút gì, ai cũng có chuyện riêng của mình, anh không thiết phải nói nhiều, dù là ai đi chăng nữa.
(thỏ: ờ, sau này đừng có mà đánh không đi, đuổi thì mặt dày ở lại nghe chưa?( =o=ll)
Hít một hơi thật sâu nhằm bình ổn lại tâm trạng của mình, anh hỏi cô:
_”Bây giờ cô tính sao, muốn xuất viện hay là tiếp tục nằm viện đây?”
Trầm ngâm một lúc lâu, cô trả lời:
_”Tôi muốn xuất viện, phiền anh làm thủ tục giùm tôi, rồi mọi chi phí tôi sẽ đi ra thanh toán liền.”
Thiên Dương ngước mặt lên nhìn Diệp Phong, vô tình ánh mắt tím xinh đẹp đầy huyền bí, cùng với quật cường đối diện với ánh mặt đen láy sâu thẳm của Diệp Phong.
Một giây ấy, ai vì ai mà lỡ mất một nhịp
Một giây ấy, ai vì ai mà lại cố chấp cả cuộc đời
Và một giây ấy, ai …lại… vì… ai.…
_” Cô khẳng định?”
_”Đúng vậy.”
Nhận thấy được sự kiên định trong mắt của cô, Tiêu DIệp Phong cảm thấy có một chút khó hiểu, vì sao cô lại phải cứ kiên quyết xuất viện như vậy chứ, nếu như cô không biết người nam nhân đó là ai thì tại sao lại không đề nghị hắn (TDP) cho đi phá thai, còn nếu như là muốn làm một bà mẹ đơn thân thì tại sao lại cố chấp xuất viện, dẫu biết rằng điều đó sẽ có hại cho bản thân và thai nhi?
Từ đầu cho tới cuối cùng, anh căn bản là cũng không thể nào hiểu nổi được người phụ nữ này, dù chỉ là một chút cũng không, cô khiến cho anh tưởng chừng như là nắm bắt được nhưng thực sự khi gần nắm được thì đột nhiên nó lại tuột rời đi xa khỏi tầm tay, hư hư mà ảo ảo, không có gì là chân thực.
_”Được thôi, tôi sẽ làm giúp cô, nhưng mà phải có một điều kiện.”
Lần này thì lại là tới lượt Thiên Dương ngạc nhiên, xuất viện mà còn cần điều kiện à? Lần đầu tiên cô nghe thấy đấy, nhưng mà cô cũng nhẹ gật đầu, chờ nghe anh nói ra yêu cầu của mình.
_”cô cũng biết rằng cơ thể của mình bây giờ rất là yếu, đáng lý ra là phải cần nằm viện để mà điều tri, nhưng mà lại không đồng ý, chính vì vậy tôi muốn cử một hộ lý đến chăm sóc cho cô, khi nào thai nhi khỏe mạnh thì sẽ rời đi.”
_”từ bao giờ thì bệnh viện các người cung cấp luôn cả dịch vụ chăm sóc tại nhà, cùng với đặt ra điều kiện đối với bệnh nhân như vậy vậy hả?”
Thiên Dương sau khi nghe xong thì không khỏi phải tức giận, bèn lên tiếng hỏi lại ai kia, khí tức lạnh lẽo lan tràn khắp nơi, nhưng đáng tiếc hiện giờ Thiên Dương đang suy yếu nên khí thế này lại không đủ để gây sợ hãi cho ai cả mà ngược lại lại tăng thêm mấy phần yếu nhược khiến cho người khác chỉ muốn một lòng mà bảo hộ thôi.
_”kể từ bây giờ sẽ thử làm, và cô là bệnh nhân được ưu tiên thử nghiệm đầu tiên, nếu thấy thích hợp thì tôi sẽ tiến hành mở rộng dịch vụ này ra.”
Tiêu Diệp Phong cười cười, phúc hắc mà nói ra lý do của mình, có đánh chết anh thì anh cũng sẽ không thừa nhận là mình làm như vậy là có ý giám sát cô, còn về ai là hộ lý sao? Anh đã tự có tính toán của riêng mình rồi.
_”còn nếu không thì tôi sẽ không giúp cô làm thủ tục, đây là bệnh viện do tôi làm chủ nếu như tôi không có sự cho phép của tôi thì sẽ chẳng ai cho cô tùy ý mà xuất viện đâu. Cô cứ liệu mà cân nhắc đi, tôi tin cô sẽ biết lựa chọn cái gì có lợi cho mình? Tôi nói đúng không Nhật tiểu thư? ”
Anh đắc ý nhìn khuôn mặt đen thui tới đỉnh điểm của cô mà cười nói, dù lựa chọn thế nào cô cũng sẽ không thể nào thoát khỏi tầm kiểm soát của anh.
Tôi rời khỏi anh là mới có lợi nhất đó.
Thiên Dương không khỏi phải nghĩ bụng như vậy, nhưng mà nếu cứ tiếp tục như thế này không phải là cách hay, thôi thì trước mắt cứ đáp ứng hắn đi rồi sau này sẽ tiếp tục tìm cách mà giải quyết, cô không tin người hộ lý này cô không có biện pháp để mà giải quyết.
Sau khi ngẫm nghĩ một hồi xong, cô bèn đáp ứng lời yêu cầu của Diệp Phong,và hắn nói rằng là bây giờ hắn sẽ đi lo mọi thủ tục cho cô, đồng thời sẽ sắp xếp hộ lý đi cùng với cô lúc ra về, cô cứ an tâm mà nghỉ ngơi thật tốt.
Nghe thấy vậy Thiên Dương cũng cảm thấy ổn mà yên tâm giao hết mọi việc cho hắn làm, còn bản thân mình thì đi làm con sâu ngủ, chắc có lẽ là vì động thai nên bây giờ cô cảm thấy rất là mệt, chỉ muốn nằm ngủ mà thôi.
Nhìn thấy Thiên Dương ngủ rồi thì DIệp Phong lúc này mới lặng lẽ rời đi khỏi phòng bệnh đi giải quyết thủ tục cho cô, trên môi vẫn là không khỏi nhếch lên một nụ cười nhẹ đầy nghiền ngẫm.
--- ------ ------ --
Không ai biết, kể từ lúc nào tình yêu đã ươm mầm trong tim chúng ta
Cứ ngỡ là trêu chọc, là một trò chơi nhân lúc nhàm chán
Nhưng... mấy ai biết ngay tại thời điểm gặp mặt
Dây tơ hồng cũng đã lặng lẽ buộc chúng ta lại với nhau
Để rồi kể từ đó trong tương lai anh và em không còn ai là kẻ đơn độc ở giữa chốn nhân sinh này nữa.