Xuyên Về 1983

Chương 5



Ban đêm, Chu Cường và người yêu Lâm Tuyết Hoa gặp mặt nói về chuyện kết hôn của Chu Huệ, Lâm Tuyết Hoa nói: " Vội vàng như vậy à? Nhà các anh sắp vào vụ mùa rồi, chẳng phải bảo chờ hết bận thì mới xuất giá sao?"

Không thì Chu Cường sẽ rất mệt mỏi.

Chu Cường lại nói: "Aiz, không chỉ có Chu Huệ muốn đi, em trai anh Định tử cũng phải đi, Từ Thận giới thiệu cho nó công việc ở huyện thành. "

"Cái gì?" Lâm Tuyết Hoa hâm mộ, chuyện tốt như vậy sao lại không rơi vào đầu anh em nhà mình, cô đẩy Chu Cường: "Vậy còn anh thì sao? Sao không giới thiệu cho anh một công việc để anh cũng lên huyện làm việc à."

"Cái đó chắc chắn rồi." Chu Cường cười haha: "Nhưng hiện tại chưa vội, chờ Định tử dàn xếp xong ở huyện rồi nói sau."

"Sao nhà các anh lại thiên vị Chu Định thế?" Lâm Tuyết Hoa khó chịu.

"Bởi vì là Định tử đi đi lại lại, cái miệng kia của nó biết nói chuyện, anh với Từ Thận cũng chẳng quen thân..." Chu Cường ngượng ngùng nói, thật ra hắn có hơi sợ Từ Thận.

"Chậc." Lâm Tuyết Hoa trợn trắng mắt.

Chu gia cũng nghĩ đến vụ mùa, bèn hỏi Chu Huệ, đến lúc đó có trở về giúp hay không?

Thư Nhiên nói: "Chị kết hôn không mời rượu ở trong thôn, đến lúc làm vừa hay cắt ít thịt mời người ăn ta một bữa cơm, thuận tiện làm việc. "

Đây đều là chuyện gọi một câu, chỉ cần Chu Quốc Đống không keo kiệt đồ ăn, sợ không có người làm sao?

Chu Quốc Đống cảm thấy cũng được, vẹn toàn đôi bên, cười nói: "Vẫn là Định tử thông minh, đúng là đọc sách có khác."

Hai chị em Chu Định và Chu Huệ đều đã học xong cấp 2, là người có trình độ học vấn cao nhất trong gia đình.

Đến ngày Chu Huệ xuất giá, Từ Thận quất một con xe hơi từ huyện về đón dâu khiến cả thôn đổ ra đường xem náo nhiệt.

Lâm Tuyết Hoa nhìn thấy cô em chồng được đãi ngộ như vậy, chua chết đi được, vội vàng hỏi Chu Cường: "Chiến lớn như vậy, nhà các anh cho bao nhiêu của hồi môn? "

Chu Cường: "Không nhiều lắm, chỉ có mấy bộ quần áo, hai cái chăn. "

Chu Huệ mặc đồ mới, trên đầu trùm khăn đỏ cô dâu, Thư Nhiên cõng ra khỏi khuê phòng, Chu Cường phụ trách xách hành lý, trong đó còn có cả hành lý Thư Nhiên.

Từ Thận chờ ở bên ngoài, thấy Thư Nhiên cõng tân nương tử đi ra, sắc mặt nhất thời trầm xuống, không phải nói em trai gả tới à?

Là chính hắn nói, chị hay em cũng được, có người đi cùng hắn là được, nhưng sau nhiều lần tiếp xúc với thằng nhóc nhà họ Chu, Từ Thận sớm đã nhận định, là em gả cho hắn, không phải cậu ta thì không được.

"Chu Định." Từ Thận đứng ở phía trước ngăn cậu lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cậu.

Thư Nhiên ngẩng đầu nháy mắt với hắn mấy cái đầy ẩn ý:" Chị tôi nặng, lên xe trước rồi nói sau. "

Nhận được ám chỉ, sắc mặt Từ Thận lúc này mới dịu đi mấy phần, nhưng vẫn bán tính bán nghi, sợ Thư Nhiên giở trò gì.

"Anh Thận, anh mau mở cửa đi, anh làm gì vậy?" Thư Nhiên thúc giục.



"Chị em cũng vào huyện? Em chưa nói với ba em à? "Từ Thận kề sát lỗ tai Thư Nhiên, cẩn thận hỏi rõ ràng.

Thư Nhiên buồn bực, chỉ đành giải thích: "Vâng, ba mẹ em vẫn chưa biết, trước tiên vào huyện rồi nói sau, cùng đi."

Nói vậy vẫn là em trai gả đi.

Từ Thận nhận được lời chuẩn xác, xoay người mở cửa xe, đỡ Chu Huệ vào.

Cũng đúng, em trai là nam, cũng không thể quang minh chính đại xuất giá, chỉ có thể mượn ánh sáng của chị mình.

Thư Nhiên ngồi cùng Chu Huệ ở hàng ghế sau, phía trước còn có chỗ ngồi, Từ Thận vốn có thể ngồi ở phía trước, nhưng hắn hết lần này tới lần khác chen chúc bên cạnh Thư Nhiên, nói nhỏ với Thư Nhiên: "Em mặc quần áo mới hả?"

Hôm nay Thư Nhiên mặc đồ mới trông càng đẹp hơn.

"Chẳng phải anh cũng mặc đấy hử?" Thư Nhiên nói, nhưng ngẫm lại người ta là chú rể, mặc quần áo mới là chuyện bình thường.

"Anh kết hôn." Từ Thận kéo kéo cổ áo, hắn không quen với cách ăn mặc cài nút áo đến cùng.

Dưới tiếng pháo nổ, chiếc xe chạy lên con đường đất rộng của vùng nông thôn, khuấy lên một lớp cát vàng.

"Chị Chu Định, cô tự vén khăn trùm đầu lên đi." Im lặng một hồi, Từ Thận mở miệng.

Thư Nhiên trợn tròn mắt, vội vàng nhìn về phía tài xế.

"Không sao, là Giang Phàm." Từ Thận rất tự nhiên cầm tay Thư Nhiên đặt trên đầu gối mình.

Thư Nhiên cả kinh, theo bản năng muốn rút về, nhưng nhớ Từ Thận hiện giờ đã không còn là anh rể của mình, chuẩn xác mà nói, Từ Thận cưới cậu, mình mới là một trong những người kết hôn hôm nay.

Thầm than một tiếng, Thư Nhiên tự thuyết phục mình nhanh chóng thích ứng với vai diễn.

"Ha,Chu Định!" Tài xế quay đầu lại, quả nhiên là Giang Phàm đeo kính râm.

Nói vậy xe cũng là do hắn mang tới, lúc này Giang Phàm cười đến chói mắt, giống như nhìn cái gì đó hiếm lạ vậy.

"Chào anh Phàm." Thư Nhiên biết đối phương đang nhìn gì, khẳng định là Từ Thận đã nói hết với Giang Phàm, bằng không sao Giang Phàm gọi cậu là em vợ mà không phải Chu Định.

Thư Nhiên lặng lẽ đỏ mặt.

Chu Huệ nghe ra trên xe đều là người quen, vì thế do dự một lúc rồi tự mình vén khăn trùm đầu lên.

Lần này Thư Nhiên rút tay đang bị Từ Thận nắm ra, hy vọng Từ Thận có thể hiểu, cậu không muốn Chu Huệ biết chuyện này.

Từ Thận không tức giận, ôn hòa nói với Chu Huệ: "Chị Chu Định, đừng căng thẳng, tôi và Chu Định đều đã thoả thận rồi, cô không phải gả cho tôi."

Chu Huệ vẫn không nhìn thẳng vào Từ Thận, lúc này mới rốt cục nhìn rõ đối phương, trái lại là một người tuấn tú lịch sự, cô giật mình, vội vàng nói: "Được, cảm ơn anh, anh Thận. "

"Vậy cô vào huyện đã có kế hoạch gì chưa?" Từ Thận hỏi.

Thư Nhiên nhân cơ hội giúp chị nói: "Việc này còn phải nhờ anh hỏi thăm, trong huyện thành có bà mối nào đáng tin cậy không? Chị em muốn gả cho quân nhân."

Giang Phàm ở phía trước cười cười: "Hai chị em các cậu thật thú vị. "

Một người chạy tới huyện thành thông đồng với anh rể, cạy người đàn ông của chị ruột mình, còn một người chỉ vào người đàn ông đã kết hôn nói muốn tìm chồng cho chị mình, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Giang Phàm cũng không thể tin được chuyện này xảy ra với một đôi chị em nông thôn.

Thật sự là con người can đảm bao nhiêu, đất đai màu mỡ bấy nhiêu.*

(Kiểu Liều ăn nhiều)

"Tìm bà mối như nào, anh Phàm của em có đường luồn." Từ Thận nhìn Thư Nhiên: "Đến lúc đó chị em ăn mặc một tí, bảo Giang Phàm trực tiếp dẫn cô ấy đến đơn vị xem mắt. Có người độc thân, muốn vợ sắp điên rồi, tùy chị em chọn. "

Thư Nhiên vừa nghe là là đơn vị, lắc đầu: "Điều kiện của chị em, chỉ sợ là không với tới chỗ đó đâu."

Giang Phàm chậm rãi nói: "Đừng lo, đàn ông đều là động vật thị giác, vừa gặp mặt là có thể vì em xông pha khói lửa." Xong huýt sáo một cái, quay đầu lại cười với Từ Thận: "Có phải không, anh Thận?"

Từ Thận: "Lái xe của cậu đi, đừng có lái vào hố."

Thảo luận với ba tên đàn ông về hôn sự của mình, Chu Huệ đỏ mặt, nhưng Từ Thận sẵn sàng giúp đỡ, điều này nằm ngoài dự đoán của cô.



"Điều kiện của tôi không tốt, hạ thấp một chút cũng được." Chu Huệ nói.

Giang Phàm: "Điều kiện của cô không tốt nhưng rốt cuộc vẫn không thích anh Thận của chúng tôi, haiz. "

Chu Huệ vội vàng nhìn sắc mặt Từ Thận, lắp bắp giải thích: "Tôi..."

Thư Nhiên: "Anh Phàm, anh đừng cười chị em nữa." Cậu tiếp lời: " Chị em và anh Thận không phải là một đường, vốn không nên kết hôn. "

Từ Thận rõ ràng càng muốn cưới đàn ông, hẳn là gay, chứ không phải phích cắm đôi.

Giang Phàm cười ầm lên: "Em trai, vậy còn em."

Thư Nhiên không cảm thấy mình như vậy, nhưng cậu biết nói như thế nào sẽ không cãi nhau: " Ít nhất cũng có thể sống cùng nhau hoà thuận. "

"Yo." Giang Phàm không ngừng cười, nhìn Từ Thận từ gương chiếu hậu: "Ồ, có nghe thấy không? "

Thời buổi này nói những lời ngọt ngào cũng chẳng vui, có thể cùng nhau sống qua ngày mới là hứa hẹn.

Từ Thận cười cười, nhìn Thư Nhiên mấy lần: "Được, chỉ cần có thể sống bên nhau là được." Từ Thận như thế mới thật sự là tinh thần hăng hái của chú rể.

Chính là, cảm giác trong lòng hắn lúc này so với lúc tới nhà họ Chu cầu hôn còn tuyệt vời hơn nhiều, thật không thể nào diễn tả được.

Thì ra cảm giác đúng và không đúng người khác biệt như vậy.

Chu Huệ cảm thấy bầu không khí hơi cổ quái, nhưng lại không biết là kỳ lạ chỗ nào.

Để không nói sai, cô không nói gì tiếp nữa.

Thư Nhiên cũng ngậm miệng lại, cậu sợ hai người này ngoài miệng không giữ cửa, nói nhiều sẽ dọa Chu Huệ.

Một đường không nói gì, đến huyện thành.

Nhà của Từ Thận cũng được trang trí rất đẹp đẽ.

Bùm bùm, pháo nổ vang lên ở cửa, khói tản đi, lộ ra một đám người, nam đều là bạn bè huynh đệ của Từ Thận, nữ thì là vợ và họ hàng bọn họ, nghe nói hôm nay Từ Thận kết hôn nên đến giúp đỡ.

Có vẻ như mình vẫn phải làm lần nữa.

Từ Thận xuống xe trước, tiếp theo là Thư Nhiên, cậu phụ trách cõng chị gái lên lầu.

Từ Thận không nói với bất kỳ ai về mối quan hệ của hắn với Thư Nhiên, nói với Giang Phàm là bởi vì Giang Phàm đã nhận ra, thế nên hắn dứt khoát lôi kéo Giang Phàm đi đón dâu, dù sao cũng trùm khăn đỏ, không ai nhìn ra được là nam hay nữ, ai ngờ tình huống có biến, rốt cuộc vẫn là đón Chu Huệ trở về.

Trần Khải đốt pháo xong nói: "Chú rể, sao không phải anh cõng cô dâu? "

Từ Thận là chú rể mà lại xách hành lý ở phía sau, thờ ơ nói: "Tôi còn chưa quen với tân nương. "

"Qua đêm nay là quen luôn ấy mà." Trần Khải nháy mắt, thật lòng mừng thay cho Từ Thận, tên đàn ông chim non này rốt cũng khai trai rồi.

"Xéo" Từ Thận đá Trần Khải một cước.

Bỗng nhiên hắn như tới gì đó, vội vàng đặt hành lý xuống, vọt tới phía trước, cũng may Thư Nhiên cõng Chu Huệ chỉ đi được nửa đường, còn chưa vào phòng.

Từ Thận dẫn đường ở phía trước, dẫn Thư Nhiên vào một gian phòng khác trên lầu hai, mà không phải phòng ngủ của hắn.

Vừa định nói mấy câu, Trần Khải bên ngoài đã hét lớn: "Anh thận, hành lý để ở đâu?"

Từ Thận đành phải đi ra ngoài: "Để bên ngoài là được rồi, lát nữa tôi dọn."

Thấy Từ Thận từ phòng cho khách đi ra, vẻ mặt Trần Khải đầy dấu hỏi chấm: "Sao anh lại từ phòng kia đi ra?"

Từ Thận: "À, em trai cô ấy ở trong phòng này, hai chị em muốn nói chuyện với nhau. Nói xong trừng mắt nhìn Trần Khải một cái: "Bớt quản chuyện lại, đi làm đi."

Trần Khải là một con cẩu độc thân, cũng không hiểu những thứ này, Từ Thận nói cái gì thì là cái đó, hắn buông hành lý xuống.

"Vậy em bưng chút đồ ăn lên."



"Ừ"

Từ Thận đang muốn hỏi, hành lý của hai chị em Chu gia được phân chia như thế nào, Thư Nhiên đi ra, chỉ vào túi ít hơn: "Của em, còn lại đều là của chị em."

"Ít vậy à?" Từ Thận nhìn cậu nói: "Vậy em tự xách đến trong phòng anh đi, chỗ còn lại anh mang vào cho chị em."

"Vâng." Thư Nhiên né tránh ánh mắt của Từ Thận, nhận lấy hành lý đi vào trong phòng hắn.

Trên cửa đối phương dán chữ hỉ đỏ thắm, đẩy cửa ra nhìn, bên trong mới toanh, có thể thấy đã được lau chùi sạch sẽ, đổi đồ mới, chăn ga trải giường v..v mới tinh...

Còn có cái tủ gỗ lim lớn kia, lúc trước thấy không phải là cái này.

Thư Nhiên không biết vì sao hai má nóng bừng, khóe môi cong lên, còn chưa có chính thức kết hôn, mà đã làm như thật vậy.

Từ Thận đưa hành lý xong vội vàng chạy sang, thấy một màn này, chậm lại bước chân: "Làm gì đấy, bỏ vào trong tủ đi." Nói xong tự chạy tới cầm: "Để anh làm."

Mới mua tủ nên không có nhiều thứ bên trong.

Xoay người lại, Từ Thận phát hiện không thấy Thư Nhiên đâu, thì ra là Trần Khải bưng đồ lên, Thư Nhiên đi ra ngoài đón.

Trần Khải ôm bả vai Thư Nhiên: "Em vợ, sau này chúng ta là người một nhà rồi, Có việc gì tìm anh Khải, đừng khách khí với anh, đến đây uống nước giải khát đi."

"Cảm ơn anh Khải." Vừa lúc Thư Nhiên khát nước nên cẩn thận cầm lấy ly nước màu vàng cam.

"Làm gì vậy?" Từ Thận đoạt lấy khay đồ ăn vặt trong tay Trần Khải, đẩy cái tên không biết xấu hổ này ra, cảnh cáo: "Đừng có làm bộ làm tịch ở đây, người ta đứng đắn."

Trần Khải chộp lấy một ly soda uống cạn, bất mãn nhe răng: "Từ Thận anh có ý gì? Em không phải là người đứng đắn sao? "

Mà Từ Thận chỉ lạnh lùng liếc xéo y một cái.

Ý của ánh mắt này Trần Khải hiểu, náo loạn nữa sẽ ăn chửi.

Y cũng hiểu lời cảnh cáo của Từ Thận, cho dù kết thân, Chu Định theo chân bọn họ nhưng vẫn không giống nhau, sẽ không lăn lộn như bọn họ.

Khía cạnh này vẫn cần phải được phân biệt rõ ràng, đặc biệt chú ý.

"Hai người cứ nói chuyện, em đi đưa cho chị em" Thư Nhiên uống xong một ly, thức thời nhận lấy khay rời đi.

Từ Thận và Trần Khải có thể có chuyện gì nói với nhau được chứ, hắn dặn dò một câu: "Đi làm đi." Sau đó đi theo bước chân Thư Nhiên vào phòng.

Trần Khải nhìn hai người bọn họ, gãi đầu, luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng.

Đi xuống nói với Giang Phàm, cảm thấy Từ Thận và em vợ của hắn rất kỳ quái, Giang Phàm nở nụ cười: "Vài ngày nữa sẽ biết cả thôi. "

Chuyện Từ Thận và em vợ của hắn, phỏng chừng không giấu được mấy ngày.