Xuyên Về Làm Điền Chủ

Chương 57: Nhóm Côn Đồ



Thức ăn đã được đưa lên, Hạ Thần gắp một phần thịt gà xào chưa ngọt vào bát Triệu Tiểu Mộc nói "Mau ăn đi, để nguội sẽ không ngon"

"Ân, ngươi cũng ăn đi" Y cũng gắp một khối thịt sườn bỏ vào trong bát hắn, mỉm cười ngọt ngào.

Hai người ăn uống xong liền đi ra ngoài dạo. Hạ Thần vẫn luôn nắm tay y, dù cho bên ngoài có chỉ trỏ hai người thế nào hắn cũng chẳng để tâm, Triệu Tiểu Mộc cũng đã quen dần, ở thôn hắn cùng y đi ra ngoài đều là như thế.

Người trong thôn lúc đầu cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, có người còn nói thẳng với bọn họ, Hạ Thần chỉ nói với họ rằng "Tức phụ ta thì ta nắm tay, đâu có nắm tay tức phụ các ngươi mà các ngươi quản ta"

Bọn họ chỉ biết câm nín, nhiều người về sau gặp hai người cũng đều là quay mặt đi chỗ khác.

Trong thôn dần dà cũng có người học theo hắn, ra đường cũng sẽ nắm tay tức phụ.

Có nhiều người nói với nhau, nhờ vậy mà tức phụ ở trong nhà không còn cằn nhằn họ nhiều nữa.

Đôi khi còn nấu thức ăn ngon cho họ ăn, đi làm về đều là vẻ mặt vui vẻ.

Hai người đi dạo một vòng, dừng lại trước một trước một đoàn xiếc, Hạ Thần đem y bảo vệ trong lòng tránh cho người khác đụng phải.

Triệu Tiểu Mộc hai mắt tỏa sáng, y lần đầu tiên nhìn thấy xiếc a.

"Chúng ta thật có duyên, lại gặp nhau rồi" Hà Nguyên chen đến bên cạnh hai người cười nói, hắn ở bên kia nhìn thấy hai người liền chen đến, nhìn khí chất của tên này không tầm thường, kết bạn được cũng là chuyện tốt.

Hạ Thần liếc mắt nhìn Hà Nguyên một cái, lại như không quen biết mà tiếp tục xem xiếc.

Triệu Tiểu Mộc nghe thấy cũng nhìn Hà Nguyên, gật đầu một cái, lại bị một đôi tay kẹp vào đầu xoay về phía trước, từ trên đỉnh đầu nghe được giọng nói trầm ấm của hắn "mau nhìn, người ta xiếc lửa kìa"

"Ân, phu quân, người ta thật giỏi a.

Như thế mà cũng làm được" Triệu Tiểu Mộc vỗ tay liên tục, miệng khen ngợi không ngớt.

"Tối nay về vi phu xiếc cái lợi hại hơn cho ngươi xem" Hạ Thần thì thầm vào tai y

"Ân" y gật gật đầu, phu quân y rất tài giỏi, cái gì cũng làm được.

Nhưng Triệu Tiểu Mộc lại không biết, lời nói của hắn lại mang một ý nghĩa khác.

Hà Nguyên bị Hạ Thần phớt lơ cũng không có giận, đứng bên cạnh ăn cẩu lương được phát.

Tiết mục xiếc lửa biểu diễn xong thì có một cô gái nhỏ tầm mười ba mười bốn cầm một cái khay nhỏ đi một vòng, có người bỏ vào một văn, có người nhiều hơn hai ba văn.

Hà Nguyên cũng bỏ vào một xấp hơn hai mươi văn, lúc nhìn thấy cô gái nhỏ, Hạ Thần đã thì thầm với Triệu Tiểu Mộc người ta là mãi nghệ kiếm tiền, muốn cho bao nhiêu cũng được.

Triệu Tiểu Mộc bỏ vào khay một lượng bạc, nếu là trước đây, bỏ ra một văn tiền y cũng nhất định sẽ không, nhưng giờ họ đã tốt hơn, Hạ Thần cũng rất giỏi.

Nhiều người có cuộc sống khổ như y trước đây nên y cũng đồng cảm, giúp được chút ít thì giúp.

Cô gái nhỏ nhìn một lượng bạc y bỏ vào, ngước mắt nhìn hai người, sau đó cúi đầu nói một tiếng đa tạ.

Hà Nguyên đứng một bên cũng giật mình, hai người này đến cuối cùng có lai lịch thế nào?

Tôn Kỷ từng nói với y, y phục họ mặc đều là loại vải thượng hạng. Cha y từng mang về một ít vải như vậy, một cuộn đã lên đến vài trăm lượng.

Triệu Tiểu Mộc mỉm cười, lại nói "Mai chúng ta lại đến xem được không? Mai người ta xiếc thú"

"Được, mai lại đi. Tiểu Mộc nhi đói không?" Hạ Thần gật đầu, kéo y rời đi.

Hà Nguyên nhìn họ một cái, lại đi tìm hai đồng bạn đã không biết lạc đi đâu.

"Không đói, bên kia có bán bánh ngọt kìa" y chỉ tay về phía một gian hàng.

Đang đợi mua bánh thì một nhóm côn đồ chăn đường hai cô gái, tuổi cũng không lớn.

"Cô nương, xinh đẹp như vậy, đi với chúng ta chút không?" Một kẻ lên tiếng

"Xin nhường đường" cô gái lên tiếng

Nhóm người đi đường cũng né ra một bên, bọn họ biết nhóm côn đồ này, chuyên đi gây rối, còn hay đánh người vô cớ, bọn họ nói nhìn người không vừa mắt liền đánh.

Quan phủ nhiều lần đã muốn bắt bọn họ nhưng mỗi lần xảy ra chuyện đợi quan sai đến bọn họ đã tản đi, bọn họ đều là lưu dân từ nơi khác đến, trốn rất kỹ, khi không có quan sai mới đi ra ngoài kiếm tiền, gây sự.

"Ai ya, thật là lạnh lùng a" Tên lớn con nói

"Xinh đẹp thật đấy, này không biết tiểu thư nhà nào?" Tên nhỏ con thì thầm

Hạ Thần cũng nhìn thấy, nhưng hắn lại là người ghét phiền phức, cũng không có khái niệm anh hùng cứu mĩ nhân, có tức phụ hắn ở đây, hắn cũng không muốn tức phụ mình lại suy nghĩ linh tinh.

Vậy là phớt lờ nhìn người ta làm bánh.

Hà Nguyên cũng tìm được hai người bạn của mình, đứng trong nhóm người qua đường nhìn hai cô gái bị nhóm côn đồ trêu ghẹo cũng muốn đứng ra bênh vực.

Nhưng bọn họ một thân một mình, lại còn đang chuẩn bị thi, nếu xảy ra chuyện gì sẽ không thể tiếp tục thi thì phải làm sao.

Vậy là chỉ có thể tức giận mà đứng xem.

"Nhóm côn đồ này lại xuất hiện rồi, bọn họ càng ngày càng lọng hành"

"Ta thấy hai cô nương này xấu số a, giờ ở đây ai cũng không muốn đắc tội bọn chúng, tối chúng mò vào nhà thì thật thảm"

"Nếu giờ mà bọn chúng bị bắt thì chúng ta mới an tâm, cứ tiếp tục thế này thì biết phải sống sao? Ngày nào cũng lo sợ"

"Ta thấy quan phủ đang cố gắng bắt chúng đó, nhưng mà lát nữa đợi quan phủ đến chúng lại tẩu thoát, cứ như lươn vậy. Đường nào cũng chườn được"

Một nhóm đứng cạnh Hạ Thần cùng Triệu Tiểu Mộc thì thầm to nhỏ.