Trời vào thu, thời tiết có chút mát mẻ hơn, lá cây bên ngoài đã bắt đầu thay lá, thôn dân cũng lục tục xuống ruộng chuẩn bị thu hoạch, nhà Hạ Thần cũng không ngoại lệ, hiện tại đất ruộng nhà hắn đã tăng lên không ít, nhóm Trần Đông làm không xuể, hắn còn thuê thêm những lưu dân từ phía Bắc đến để làm công, vì vậy mà mỗi mùa thu hoạch, thôn dân nhìn xe nhà hắn chở đầy ấp lúa gạo trở về mà ghanh tỵ không thôi.
Tại sao cũng cùng trồng một giống lúa trên một vùng đất, mà lúa nhà hắn vừa chắc vừa mẩy, lại còn cho sản lượng nhiều, còn của họ chỉ lẹt đẹt đủ nộp thuế, đủ ăn cho một mùa vụ.
Mà họ làm sao biết được, nước tưới của nhà hắn khác với họ rất nhiều.
Hạ Thần ngồi bên cạnh nhìn Triệu Tiểu Mộc ghi ghi chép chép sổ sách, sinh ý trà của y kinh doanh rất thuận lợi, tuy ban đầu cũng gặp nhiều khó khăn, nhưng khi bình ổn lại hiện tại đã có thể yên tâm làm lão bản ghi chép sổ sách.
Y không dám nghĩ đến một sinh ý trà như vậy đã giúp y kiếm lời không ít, hiện tại bạc ngày một nhiều, tiền công cho mọi người cũng tăng lên không ít, họ càng ngày càng ra sức làm việc, kể cả những người được thuê cũng đều làm rất tốt.
Vụ mùa năm nay cũng bội thu, nhìn từng xe thóc đầy ụ được chở về kho, càng khiến y vui vẻ.
Vườn nho của Hạ Thần đã tăng thêm rất nhiều, với hắn mà nói, rượu nho hắn có hiện tại còn quá ít, hắn muốn mở rộng hơn nữa, hắn còn chiết trà đem về trồng ở khu đất gần xưởng trà, nếu tức phụ hắn thích, hắn sẽ cải tạo lại khu xưởng thành trang trại trà cho y, nhưng nếu như vậy sẽ mất khá nhiều thời gian.
Vậy thì sẽ phải dời việc đi du lịch lại vô thời hạn?
Một thời gian không nghe thấy tin gì từ Hạ gia, hôm nay lại khiến thôn dân rầm rộ, Hạ Hoàng Anh đậu cử nhân, đồng nghĩa với việc hắn đã đặt một chân vào chốn quan trường, đợi kinh thành mở khoa cử, chỉ cần hắn thi được công danh cao là có thể trở thành quan.
Hạ gia từ sáng sớm được báo tin đã vui vẻ không ngớt, nhiều gia đình cũng chạy đến chúc mừng, Lưu thị tuy muốn mở tiệc lớn nhưng kinh tế gia đình nhà bà hiện tại không cho phép, nhưng vẫn quyết định đợi Hạ Hoàng Anh từ phủ thành trở về rồi tính xem thế nào.
Nhà Hạ Thần cũng nghe được tin tức, nhưng với hắn mà nói chẳng có gì to tát, cho dù Hạ Hoàng Anh có thật sự trở thành quan cũng chưa chắc trị nổi hắn, cùng lắm là đánh chết bọn người phiền phức hắn, sau đó mang mọi người rời đi tìm nơi khác sinh sống,
không tốt nữa thì đi sang nước khác.
Bên nhà Đại địa chủ cho người sang mời phu phu Hạ Thần dùng bữa cơm, thông báo Đại Kiến Đình cũng thi đỗ cử nhân, nhưng trong nhà chỉ nấu mâm cỗ nhỏ cùng nhau chúc mừng một chút, từ trước tới giờ ông chưa từng bày tiệc linh đình, cho nên hiện tại cũng không ngoại lệ.
Ngày Hạ Hoàng Anh trở về, trời lất phất mưa nhưng cũng không ngăn nổi một số thôn dân tươi cười chúc mừng hắn, Hạ Hoàng Anh ngoài mặt tươi cười chào hỏi lại mọi người, nhưng trong lòng lại âm thầm cười nhạo, hắn còn nhớ rõ một số người lúc nhà hắn bị xấu mặt ở sau lưng cười nhạo, còn có một số người nói chỉ trỏ hắn về chuyện của Hạ Nương, hắn đã nghĩ đến một ngày hắn bước chân vào trốn quan trường, nhất định sẽ ở lại kinh thành phồn hoa kia, rời xa cái nơi nghèo nàn, quê mùa này.
Hạ Hoàng Anh trở về nhà, Lưu thị mặt đầy tươi cười chạy ra đón "Hoàng Anh, ngươi về rồi, có mệt hay không?"
Vừa vào nhà, Hạ Hồng đã rót nước vui vẻ đưa đến "Tứ ca vất vả rồi, uống chút nước đi"
Làm sao không vui cho được, nếu như người ca ca này của cô thi đậu công danh, cô muốn gả cho nhà nào mà chẳng được, đến lúc đó, một đông gia của tửu lâu ở huyện thành kia cũng quỳ rạp dưới chân cô. Nghĩ thôi cũng đã thấy vui vẻ rồi.
Hạ Hoàng Lang cùng Hạ Hoàng Bình cũng đối xử ân cần hơn, lúc trước bọn họ luôn cảm thấy nương họ đối xử bất công, tại sao họ phải đi làm việc cực khổ, suốt ngày không quần quật ngoài đồng thì cũng phải làm việc trên huyện thành đi sớm về khuya, ăn cũng chẳng được ngon suốt ngày rau dưa muối, cả tháng trời mới ăn được chút thịt, mà Hạ Hoàng Anh suốt ngày chỉ có ở trong phòng nắng cũng chẳng chiếu tới, ăn một tuần sẽ có một bữa thịt, cách vài ngày đều sẽ được ăn trứng.
Nhưng hiện tại Hạ Hoàng Anh đã là cử nhân, người trong thôn gặp họ cũng phải chào hỏi, về sau họ còn phải dựa vào người đệ đệ này.
Hạ Hoàng Bình lại càng vui vẻ, Hạ Hoàng Anh vừa đậu cử nhân, gia đình giàu có ở thôn kế bên đã muốn làm thân, muốn gả con gái cho mà không đòi hỏi sính lễ, Lưu thị vừa nghe xong liền vui vẻ đồng ý, nhà kia không đòi sính lễ, mà thành hôn xong nhất định sẽ cho không ít của hồi môn, tới lúc đó chẳng phải toàn bộ sẽ về tay bà sao, bà có thể dùng của hồi môn đó để cho tứ nhi tử của bà đi kinh thành thi rồi.
Phu phu Hạ Thần lúc nãy trên đường sang nhà Đại địa chủ cũng tình cơ gặp Hạ Hoàng Anh đang tươi cười chào hỏi thôn dân, nhưng vừa nhìn thấy hai người nụ cười liền bị đông cứng lại, Hạ Thần cũng chẳng đem Hạ Hoàng Anh để vào trong mắt, nắm tay Triệu Tiểu Mộc thẳng hướng nhà Đại địa chủ mà đi, một cái liếc mắt cũng chẳng thèm nhìn đến.
Bên nhà Đại địa chủ chỉ bày cỗ để người trong nhà chúc mừng một chút, Hạ Thần ôm một bình rượu nho, Triệu Tiểu Mộc lại đem một giỏ trà ngon, vừa nhìn thấy hai người, Đại địa chủ đã vui mừng chạy ra tiếp đón.
Nhìn đến Đại Kiến Đình cũng quan tâm Hạ Nương, cô sống ở Đại gia cũng rất tốt, hai người cũng yên tâm.
Ăn xong bữa cơm vui vẻ, hai người lại chậm rãi về nhà, trên đường thôn dân nhiệt tình chào hỏi, họ cũng biết được nhờ hai người mà cuộc sống của họ mới tốt hơn trước, nên cũng chẳng ai muốn đi làm phật lòng phu phu hai người.
Hai người cũng không phải kiểu giàu có mà sinh kiêu, cũng luôn treo nụ cười trên môi, nhiệt tình trả lời những câu hỏi của mọi người, lâu dần họ cũng nhận ra Hạ Thần không phải kiểu khó gần, Triệu Tiểu Mộc cũng chẳng phải kiểu giàu có liền kiêu ngạo, nhìn họ ở bên ngoài cũng chẳng khác mọi người, đôi khi đều mặc đồ vải thô làm việc.