Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 142: So đấu trận pháp



Mộ Thần sư huynh, Hách Đồ viện trưởng đang tìm ngươi đấy!” Một đệ tử trong trận pháp viện nhìn thấy Mộ Thần, giống như là hồ ly thấy được gà mà tràn đầy kích động hướng lại đây.

Hách Đồ tìm ngươi sao? Tên kia rất không có ánh mắt đấy.” Diệp Thạch ôm hai tay, vẻ mặt ghét bỏ.

Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, hưng trí hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?

Hai ngày trước ta có nói với hắn rằng trận pháp thuật của ta rất lợi hại, ta đã là tam cấp trận pháp sư, ta muốn tham gia trận đấu trận pháp để làm vẻ vang cho học viện. Nhưng hắn lại kêu ta đừng hồ nháo rồi đem ta đuổi đi luôn, cái lão gia hỏa này có mắt không tròng, đường đường một thiên tài trận pháp đứng ở trước mặt hắn mà hắn cũng nhận không ra.” Diệp Thạch không cam lòng nói.

Mộ Thần mỉm cười, ánh mắt của Hách Đồ này đích thực không tốt lắm. Thiên phú về trận pháp của Diệp Thạch đến hắn đều phải cam bái hạ phong.

Chúng ta cùng đi đi.

Diệp Thạch gật đầu, “Được.

Hách Đồ vừa nghe thấy Mộ Thần tới thì lập tức hưng phấn đi ra đón.

Mộ Thần đồng học, ngươi rốt cục đến rồi, ai nha nha, nhìn ngươi càng ngày càng soái nha, ôi ôi, ngươi soái như vậy, khó trách trong mắt nữ đệ tử và song nhi tại học viện trừ ngươi ra thì không có người khác, cứ như vậy xuống thì trong mắt nam đệ tử cũng trừ ngươi ra không có người khác nha.

Mộ Thần xấu hổ cười, “Đa tạ viện trưởng ngài khích lệ, ngài thật sự là khen quá mức rồi.

Diệp Thạch từ phía sau Mộ Thần ló đầu ra, hung dữ trừng mắt nhìn Hách Đồ một cái, Hách Đồ vô tội cười cười với Diệp Thạch.

Hách Đồ ho nhẹ hai tiếng, dùng lời lẽ chính nghĩa nói: “Mộ thiếu, nghe nói phụ thân ngươi cư nhiên lại gặp được tập kích tại Hoàng đô, đám tặc nhân này thật sự rất có gan làm loạn, tại Hoàng đô mà còn làm việc như thế! Viện trưởng đã cho người đi điều tra, tin tưởng rất nhanh sẽ có kết quả.

Làm phiền viện trưởng rồi.” Mộ Thần tuy rằng không biết Liên Thành Không có thể tra được cái gì không, nhưng mà vẫn thật tâm cảm tạ một chút.

Mộ Thần, trận pháp chính là so đấu về mê trận, đến lúc đó, ngươi phải cùng đối phương đồng thời vẽ ra một cái mê trận, hai viện sẽ phái hai đệ tử thực lực kém không nhiều lắm tiến vào trong mê trận của đối phương, nếu ngươi vẽ ra được mê trận có thể vây khốn học sinh của học viện đối phương trong thời gian tương đối dài, vậy ngươi liền thắng.” Hách Đồ giải thích luật đấu.

Nghe thật thú vị, ta cũng muốn tham gia.” Ánh mắt Diệp Thạch lóe sáng lên.

Hách Đồ: “

Mộ Thần nói với Hách Đồ, “Hách viện trưởng, ngươi để cho Thạch Đầu tham gia đi, dù sao một người khác của trận pháp viện cũng là tới góp đủ số thôi, ai thua cũng như nhau thôi mà.

Hách Đồ cười gượng, “Được rồi…

Hách Đồ nhìn Mộ Thần, đều nói Mộ Thần cái gì cũng tốt, chỉ là hơi thê nô, lời đồn quả nhiên không giả!

… …

Trận đấu của trận pháp viện đúng hạn tiến hành.

Lôi Thành đen mặt ngồi trên khán đài.

Ngày hôm qua luyện khí viện toàn quân bị diệt, đệ tử học viện tựa hồ đã sớm biết bọn họ sẽ thua, người đến xem rất ít.

Trận đấu hôm nay của trận pháp viện còn chưa có bắt đầu mà trên khán đài đã tụ tập phần lớn đệ tử, hiển nhiên là tràn ngập tin tưởng đối với trận pháp viện.

Hiệu trưởng có trả lời không?” Lôi Thành hỏi Phan Hưng Quốc đang đi tới.

Phan Hưng Quốc bất đắc dĩ lắc đầu, “Hiệu trưởng hắn không đồng ý.” Lôi Thành đề nghị hiệu trưởng đem Mộ Thần chuyển tới luyện khí viện, không cần nghĩ cũng biết, đề nghị vớ vẩn như vậy tất nhiên hiệu trưởng sẽ không đồng ý.

Không đồng ý? Sao lại không đồng ý? Mộ Thần cái gì cũng biết, nhưng mà lại không biết luyện khí, luyện khí sớm muộn gì sẽ kéo chân sau của Mộ Thần.” Lôi Thành nói.

Phan Hưng Quốc bất đắc dĩ phiên cái xem thường, hiệu trưởng còn đang ngại Mộ Thần học rất nhiều, lo lắng hắn bị phân tán lực chú ý đấy, hy vọng hắn chỉ dốc lòng một môn, thật vất vả Mộ Thần mới không có hứng thú với luyện khí, viện trưởng làm sao có thể cho Mộ Thần đi học luyện khí?

Mộ Thần đến!

Mộ Thần đến rồi!

… …

Khi Mộ Thần xuất hiện thì đám đệ tử bắt đầu kinh hô, Mộ Thần giơ tay lên hướng phía một đám đệ tử trên khán đài phất tay thăm hỏi, nhất thời tiếng hô càng thêm mãnh liệt.

Mộ Thần tên tiểu bạch kiểm này thật đúng là được hoan nghênh!” Lôi Thành nhìn Mộ Thần đang đứng trên đài.

Phan Hưng Quốc cười khổ, đây là đại sư tứ cấp luyện đan, phù chú mười bốn tuổi đấy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Mộ Thần nhất định sẽ có thể siêu việt một đám đạo sư trong học viện, trở thành tông sư ngũ cấp luyện đan, phù chú, người như vậy mà không được hoan nghênh thì không có đạo lý!

Trận pháp viện trừ Mộ Thần thì đệ tử dự thi góp đủ số chính là ai?” Lôi Thành lười biếng mà hỏi.

Hình như là Diệp Thạch.” Phan Hưng Quốc trả lời.

Lông mày Lôi Thành dựng lên, “Diệp Thạch? Sao lại là Diệp Thạch?

Phan Hưng Quốc nhún vai, “Nghe nói là do Mộ Thần đề nghị, Diệp Thạch cảm thấy thú vị nên Mộ Thần vì lấy lòng Diệp Thạch mà đề cử vào.

Lôi Thành phiên cái xem thường, “Hách Đồ tên ngu ngốc kia thật đúng là hồ nháo, Diệp Thạch này sẽ biết vẽ trận pháp sao? Coi chừng ngay cả trận pháp nhất cấp đều cũng vẽ không ra! Mặc dù là góp đủ số thì cũng phải có chút trình độ mới được chứ!

… …

Kinh Sí Diễm nhìn Diệp Thạch đứng trên đài, sắc mặt buộc chặt.

Kinh huynh, đồ đệ của ngươi sao lại chạy lên đài rồi? Chẳng lẽ hắn chuẩn bị tham gia trận đấu sao?” Hoa Xu không hiểu mà hỏi Kinh Sí Diễm.

Kinh Sí Diễm cười cười, sâu không lường được nói: “Hoa huynh, ngươi chỉ cần xem thôi.

Kinh Sí Diễm âm thầm ở trong lòng phiên cái xem thường, Diệp Thạch vì sao lại chạy lên đài? Hoa Xu hỏi hắn, hắn đi hỏi ai đây? Quỷ mới biết Diệp Thạch vì sao lại chạy lên đài.

Kinh huynh, đồ đệ của ngươi chuẩn bị tham gia trận đấu trận pháp viện sao? Đồ đệ ngươi cư nhiên biết trận pháp?” Hoa Xu kinh ngạc hỏi.

Kinh Sí Diễm thản nhiên cười, vẫn duy trì tươi cười cao nhân như trước, không nói một lời.

Trên khán đài, đệ tử hô to cổ vũ liên tiếp, trên cơ bản mọi người đều đang hoan hô vì Mộ Thần, Diệp Thạch bị người lựa chọn quên đi.

Diệp Thạch hưng phấn nhìn chung quanh, nhìn thấy Kinh Sí Diễm thì Diệp Thạch nhiệt tình lắc lắc tay về phía Kinh Sí Diễm.

Kinh huynh, đồ đệ của ngươi đang chào hỏi ngươi đấy!” Hoa Xu bỡn cợt nói với Kinh Sí Diễm.

Vẻ mặt tươi cười của Kinh Sí Diễm có chút cứng ngắc, “Tinh thần của đồ đệ của ta chính là luôn phấn chấn bồng bột như vậy, a, cái tên đồ đệ Lam Nhược Phong của ngươi gần đây thế nào rồi?” Mắt thấy tên kia chuẩn bị phế đi rồi.

Hoa Xu nhíu mày, Lam Nhược Phong từ sau khi trận đấu thất bại tựa hồ đã bị đả kích thật lớn, cả người vẫn chưa gượng dậy nổi, Trang Du cũng giống như đã triệt để buông tha Lam Nhược Phong, ngay cả cái mặt cũng không lộ.

Kinh Sí Diễm nhìn qua Trang Du, Trang Du người này chưa bao giờ sẽ khuyết thiếu người ngưỡng mộ hắn, không có Lam Nhược Phong, ngược lại người vây quanh bên cạnh Trang Du lại càng nhiều.

Lục Nghiêu của Minh Nguyệt học viện hình như cũng có ý với Trang Du. Thật đúng là một kẻ tai hoạ!

Trang Du ngồi ở trên khán đài g, thấy Diệp Thạch đang bên người Mộ Thần thì nhíu mày, hỏi: “Diệp Thạch sao lại lên đài?

Nghe nói là đề nghị của Mộ Thần, trận pháp viện đã đem tuyển thủ lên đài đổi thành Diệp Thạch.” Một đệ tử tin tức linh thông bên người Trang Du lập tức trả lời.

Trang Du nhăn mày, “Mộ Thần cũng quá hồ nháo rồi, đây là trận đấu chứ không phải là trò chơi, Diệp Thạch đã hồ nháo mà hắn cư nhiên còn giúp.

Đúng thế. Liền tính Mộ Thần có công thắng trận đấu, nhưng mà làm xằng làm bậy như thế cũng rất quá đáng.” Một đệ tử ghen tị với Mộ Thần lập tức phụ họa.

Hạ Thanh Nghiên nhìn Diệp Thạch trên đài, trong mắt không khỏi hiện lên vài phần hứng thú, “Diệp Thạch lên đài?

Hạ Thanh Lệ nhún vai, “Nghe nói là do Mộ Thần tiến cử, Diệp Thạch nghe xong quá trình trận đấu thì cảm thấy thú vị nên muốn tham gia, Mộ Thần liền tiến cử Diệp Thạch.

Lão nhân trận pháp viện kia không thể không cho Mộ Thần mặt mũi nên đã đáp ứng.

Mộ Thần này không sợ dư luận à!” Hạ Thanh Nghiên híp mắt hỏi.

Hạ Thanh Lệ phiên cái xem thường, “Hắn mới không quan tâm cái này.” Mộ Thần nhìn thì rất hoà thuận, trên thực tế lại là cái người âm ngoan độc lạt, không kiêng nể gì.

Đan viện và phù viện co người đắc tội hắn, bây giờ cho dù hai lão viện trưởng nói như thế nào thì hắn đều bỏ mặc, tên Chúc Húc kia nói vài câu ngu xuẩn, liền tươi cười ném phù oanh chết hắn.

… …

Trận đấu bắt đầu.

Bốn người dự thi đồng thời cầm lên bút vẽ trận, bắt đầu vẽ trận pháp.

Diệp Thạch hết sức chăm chú đặt bút, một đám trận văn bay nhanh ngưng lại thành trận pháp.

Hoa Xu nhìn Diệp Thạch, nhíu mày, hơi có chút ngoài ý muốn, “Kinh huynh, đồ đệ này của ngươi biết vẽ trận pháp sao? Nhìn động tác thật đúng là hữu mô hữu dạng.

Kinh Sí Diễm cười cười, đắc ý dào dạt nói: “Đồ đệ của ta mà, tất nhiên là hữu mô hữu dạng.

Cái gọi là người thường xem náo nhiệt, còn trong nghề lại xem cách thức, Diệp Thạch vừa ra tay thì sắc mặt Hách Đồ cùng Địch Hàn liền thay đổi.

Diệp Thạch hoàn toàn đắm chìm trong trận văn, trong mắt nở rộ ra thanh quang.

Linh văn nhãn! Trời ạ!” Hách Đồ sợ hãi kêu lên một tiếng, nhịn không được mà đứng lên.

Địch Hàn đứng lên theo, cảm xúc của hai người đều có vẻ rất kích động.

Hách Đồ trừng lớn mắt. Chết tiệt! Chết tiệt! Diệp Thạch này cư nhiên lại có được linh văn nhãn.

Người có được linh văn nhãn đều là trận pháp sư trời sinh, người như thế có thể nhớ trận pháp rất nhanh và phục chế chúng, cũng có thể nhìn thấu sơ hở trong trận pháp.

Cái thứ linh văn nhãn này, có người là trời sinh ra có, có người là sau này tu luyện mới được, linh văn nhãn trời sinh có nhiều ưu việt hơn so với linh văn nhãn có được khi tu luyện, hai mắt này của Diệp Thạch vừa thấy chính là linh văn nhãn trời sinh.

Một thiên tài trận pháp sư xuất hiện tại trước mắt mình, mà mình cư nhiên lại nhìn không ra.

Trước kia, trước kia Diệp Thạch tự tin nói hắn là trận pháp sư, mình hình như còn đem hắn đuổi đi. Trời ạ! Thật sự là sai lầm!

Chết tiệt, nếu không phải là do Mộ Thần tiến cử, vậy trận pháp viện bọn họ liền sẽ bỏ qua một cái tuyệt thế thiên tài như vậy.

Mặt Hách Đồ đỏ lên, Mộ Thần đã vào hang hổ của Hạ Thanh Nghiên cùng Hạ Thanh Lệ, phỏng chừng là lấy không ra được. Nhưng mà Diệp Thạch này nhất định phải bắt vào trận pháp viện, nếu bắt không được, vậy hắn chính là tội nhân thiên cổ của trận pháp viện.

Địch Hàn nhìn Diệp Thạch, như có điều suy nghĩ.

Linh văn nhãn thứ này đều là tùy cơ xuất hiện, nói chung, nếu tổ tiên là người có được linh văn nhãn, vậy xác suất linh văn nhãn xuất hiện trong hậu đại sẽ cao một chút, tổ tiên của Diệp Thạch là người nào? Chẳng lẽ là từ trận pháp thế gia?

Dị trạng của Diệp Thạch không chỉ có người Thánh Tinh học viện phát hiện, mà người Minh Nguyệt học viện cũng đồng dạng phát hiện.

Sắc mặt trận pháp đạo sư của Minh Nguyệt học viện lập tức xanh.

Kinh Sí Diễm nhìn thoáng qua Hách Đồ, trong mắt xẹt qua vài phần suy nghĩ sâu xa. Nguyên bản hắn cho rằng Diệp Thạch lên sân khấu chỉ do hồ nháo, nhưng mà nhìn sắc mặt của Hách Đồ cùng Địch Hàn thì hẳn là Diệp Thạch đúng là có tài năng thực sự. Đồ đệ của mình cư nhiên là một thiên tài trận pháp, thật sự là làm người ta bất ngờ.

Sắc mặt Lôi Thành càng thêm đen. Linh văn nhãn? Diệp Thạch cư nhiên có được linh văn nhãn? Trận pháp viện tùy tiện chọn một người góp đủ số lượng lại chính là một thiên tài có được linh văn nhãn? Sao hắn lại không có vận khí tốt như vậy đâu?

Trận pháp trên tay Diệp Thạch tản ra một trận thanh quang, một cái trận văn xinh đẹp hiện lên một chút, lại ẩn nấp xuống.

Ánh sáng trong mắt Diệp Thạch chậm rãi tối lại.

Tam cấp trận pháp! Đó là một cái mê trận tam cấp thượng phẩm!” Hách Đồ siết chặt tay nói.

Mê trận mà Diệp Thạch vẽ ra hắn chưa từng thấy qua, nhưng mà thực hiển nhiên, trận pháp này so với những trận pháp trước kia hắn nhìn thấy đều phức tạp hơn nhiều, hẳn là một cái trận pháp rất lợi hại.