*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đồn công an, phòng thông tin liên lạc.
Chú cảnh sát cùng Tống Dụ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Cảnh sát cầm lấy một cây bút, tựa như cười mà không cười: “Tại sao lại là cháu nữa vậy?”
Tống Dụ chậm rì rì đáp: “Chắc là bởi vì cháu trời sinh có ý thức trách nhiệm cao, gặp được chuyện bất công liền muốn báo cảnh sát ạ.”
Chú cảnh sát vui vẻ: “Không phải, chú hỏi là, tại sao lúc nào bị đánh hội đồng cũng là cháu?”
Tống Dụ: “…”
Tạ Tuy ở bên cạnh cười ra tiếng.
Kỳ thực bọn côn đồ bị thương còn nghiêm trọng hơn so với bọn cậu, nhưng đám người tóc đỏ đã có hồ sơ ở đồn cảnh sát, tiền án vô số lần. Cảnh sát coi như bọn cậu tự vệ, chỉ đơn giản ghi chép một cái liền cho bọn cậu rời đi. Vốn là muốn liên lạc với phụ huynh, nhưng Tống Dụ chủ động nói tình huống trong nhà Tạ Tuy, dùng lời nói làm họ cảm động, khỏi phải làm vậy nữa.
Lại một lần ra khỏi đồn cảnh sát, lại một lần vào phòng khám.
Bác sĩ tức giận không có chỗ phát tiết, bút máy viết trên giấy suýt chút nữa bị đè gãy: “Tôi bảo cậu dũng mãnh cậu còn đắc ý? Câu ở bên ngoài ra vẻ ta đây, người trong nhà lo lắng như thế nào, cậu có nghĩ tới không? Tuổi còn nhỏ thì an phận đọc sách giùm tôi, đừng đi theo đám thanh niên không đàng hoàng kia ăn chơi lêu lổng. Xảy ra chuyện gì, khổ sở cũng là cha mẹ cậu.”
Tống Dụ ngậm kẹo bạc hà của mình, thay Tạ Tuy nói đỡ: “Chú à chú hiểu lầm rồi, chú không thể chỉ nhìn bề ngoài nha.”
Bác sĩ lườm cậu một cái: “Tôi còn chưa nói đến cậu đâu. Nhóc con, cậu là bạn nó à, cho nên lúc nó đánh nhau cậu liền đứng một bên nhìn? Cũng không khuyên một chút?”
Tống Dụ nghẹn họng, trên mặt có chút xấu hổ, gãi đầu một cái: “Chuyện chúng ta nói là khác nhau.”
Bác sĩ cất thuốc vào trong túi, cười gằn: “Được. Cậu bảo đừng nhìn vẻ bề ngoài, vậy chẳng lẽ các cậu đi ác đấu với người ngoài hành tinh nên để lại vết thương? Người ngoài hành tinh cũng dùng vũ khí lạnh của Trái Đất à?”
Tống Dụ: “…”
TV trên tường đang chiếu Diga Altman*, đứa con hai tuổi của bác sĩ nghe thấy, vỗ tay xoay đầu lại, đôi mắt to trong suốt sáng lên, bi bô cười: “Ười oài ành inh”
Tạ Tuy trả tiền, nhận thuốc, “Cám ơn.”
Bác sĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con trai của tôi tương lai lớn lên nếu mà giống như cậu, suốt ngày tự khiến bản thân mình bị thương, tôi trước hết đánh gãy chân nó.”
Tống Dụ nhai kẹo, ồn ào nói: “Cháu đã bảo là chú không thể nhìn vẻ ngoài rồi, chú cứ làm sao vậy. Bạn của cháu là vì trừ bạo an dân mà bị thương, cậu ấy vừa mới lấy một địch trăm, dũng cảm chiến đấu, bảo vệ sự an toàn của người và tài sản của hết thảy học sinh cấp hai và cấp ba từ phía nam đến phía bắc đường Liên Vân. Vết thương kia đều là vết sẹo của anh hùng.”
Bác sĩ: “…”
Đứa nhỏ ngồi trên ghế chảy nước miếng, vỗ tay: “Anh hùng.”
Tống Dụ vui vẻ, “Ôi chao, bạn nhỏ, bé thật thông minh. Lặp lại lần nữa nào.”
Bé con được khen, cười đến đặc biệt ngọt ngào, bi bô: “Anh trai, anh hùng.”
Bác sĩ nhìn cậu dạy hư con trai mình, tức giận đến cầm chổi lông gà đuổi bọn cậu đi: “Đi đi đi, còn dũng cảm chiến đấu nữa, tôi thấy các cậu mới là mấy tên ác bá lớn nhất đường Liên Vân.”
“Phụt ha ha ha.”
Tống Dụ, người vừa được thăng cấp lên chức ác bá, cười đến không chịu được, lôi kéo Tạ Tuy ra ngoài.
Một số bướm đêm bay lượn tụ tập nơi ngọn đèn đường bên ngoài phòng khám, đêm hè an tĩnh, trong bụi cây truyền ra tiếng rả rích của sâu bọ.
Hiện tại trời đã rất khuya, Tống Dụ đứng dưới ánh đèn đường, gọi điện thoại cho bác Mã, kêu ông đến chỗ cũ đón cậu.
Sau khi cúp điện thoại, Tống Dụ quay đầu lại nói với Tạ Tuy: “Sau này tớ không tới đây được nữa, chúng ta khai giảng gặp lại vậy.”
Bọn lưu manh này có tiền án, lần này đoán chừng phải ở trong đồn cảnh sát bảy, tám ngày, Tạ Tuy hẳn là an toàn.
Giải quyết xong vấn đề nguy hiểm nhất hắn có thể gặp phải trong kì nghỉ hè này, Tống Dụ liền cảm thấy mình không cần thiết chạy tới đây.
Trong hơi thở của Tạ Tuy vẫn là cỗ hương vị bạc hà kia.
Không khỏi suy nghĩ, Tống Dụ rốt cuộc là thích bạc hà tới mức nào.
Tống Dụ quan sát hắn, nhớ tới thiếu niên đánh nhau tàn nhẫn trong ngõ sâu, nhất thời nghẹn lời.
Cậu cảm giác mình trong chớp mắt không hiểu được Tạ Tuy, nhưng có lẽ xưa nay cậu chưa bao giờ thực sự hiểu rõ hắn.
Ngồi trên xe, xe rời đi khu dân cư hẻo lánh, hướng về trung tâm thành phố phồn hoa.
Đèn neon đỏ tỏa ra ánh sáng lung linh, chiếu vào khuôn mặt đăm chiêu của Tống Dụ.
Bác Mã hỏi: “Thiếu gia vẫn là đi gặp cậu bạn nhất kiến như cố ấy à?”
Tống Dụ hoàn hồn: “Đúng vậy ạ.”
Bác Mã nói: “Cậu mỗi ngày đều tới đây, lão phu nhân cũng tò mò. Tôi thấy cậu mà đến chỗ này thêm mấy lần nữa, bà ấy sẽ muốn gặp người bạn của cậu luôn.”
Tống Dụ cười rộ lên: “Không đến nữa, không đến nữa.”
Kỳ thực để bà ngoại Mạnh gặp Tạ Tuy cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là cậu đã đáp ứng 008 không thể lấy thân phận tam thiếu gia nhà họ Tống xuất hiện bên cạnh Tạ Tuy, sau này cậu còn phải bịa ra một thân phận “họ hàng xa nghèo khó của Mạnh gia” nữa, nếu gặp bà ngoại Mạnh sẽ rất dễ dàng bại lộ.
Danh sách bạn bè QQ của Tống Dụ vô cùng ít ỏi, cậu nằm trên giường chơi điện thoại di động, nhìn thấy ảnh đại diện đen sì sì của dấu chấm tròn kia, không hiểu tại sao lại ngứa tay muốn gửi tin nhắn gì đó.
Nhưng hôm nay cậu đã vắt hết chất xám để bình luận tiệm ăn, lại chạy rông ngoài đường tới nửa đêm, tinh thần lẫn thể lực đều đã rất mệt mỏi.
Không biết từ lúc nào mà ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy đã là chín giờ sáng.
Xuống lầu ăn sáng, Tống Dụ lập tức nhận được tin nhắn Mã Tiểu Đinh điên cuồng gửi tới.
[Sadako không quên người đào giếng: Phụt hahahahahahahahahahaha!]
[Sadako không quên người đào giếng: Dụ ca, cái người phát rồ đánh giá kém chính là cậu phải không. Hôm nay tôi cố ý đến chỗ tiệm nhà nó ăn cơm, nhìn thấy mẹ thằng Chúc Chí Hành sắc mặt tái mét, coi chừng sắp tức chết rồi.]
[Sadako không quên người đào giếng: Hahahahahaha thật tài tình, để tôi gọi bọn đàn em của tôi đi theo bước chân của cậu, bình luận vài phát. Cho bà già ác độc này tức chết!]
Tống Dụ chẳng muốn để ý đến chuyện của Chúc Chí Hành. Cậu nhớ tới ánh mắt tràn đầy mong đợi của bà ngoại Mạnh, còn có một chồng đề thi trên bàn, nhất thời đau đầu.
Cậu một hơi uống xong sữa bò, gửi tin nhắn cho Mã Tiểu Đinh.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Thành tích của cậu như thế nào?]
[Sadako không quên người đào giếng: ???]
[Sadako không quên người đào giếng: Sao lại hỏi đến chuyện này rồi? Vẫn… tạm được.]
Có thể thi đậu Nhất Trung của thành phố C, thành tích sẽ không quá kém.
Tống Dụ cong môi, bắt đầu gõ chữ.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Cấp hai thành tích dù có tốt, lên cấp ba cũng chưa chắc giữ vững được. Cậu đừng tưởng rằng thi chuyển cấp xong rồi thì mùa hè này có thể buông thả, người khác còn đang điên cuồng đăng kí ôn tập kia kìa. Trường Nhất Trung áp lực cạnh tranh rất lớn, hàng năm đều có người nhảy lầu tự tử, còn chưa bị chính phủ niêm phong là may. Học lớp 10 không thể thua ngay tại vạch xuất phát.]
Mã Tiểu Đinh bị Tống Dụ gửi cho đoạn văn y như lời ông già nhà mình hay càm ràm làm cho sợ tới ngây người.
[Sadako không quên người đào giếng: … Dụ ca, cậu rốt cuộc là muốn nói gì?]
Tống Dụ đã trở về phòng, kéo ghế ra, ngồi xuống bàn, nhìn chồng bài thi chất thành núi.
[Ông xã Dụ ca của cưng: Đến chỗ tôi, tôi chia một chút tri thức cho cậu. Anh em tốt, cùng nhau làm đề thi.]
[Sadako không quên người đào giếng: …]
Anh em tốt kiểu này tôi không làm nữa, được không?
Đem bài thi đẩy cho Mã Tiểu Đinh một nửa, Tống Dụ thư thản hơn rất nhiều.
Bà ngoại Mạnh đưa cho cậu rất nhiều tài liệu. Đây là thời kì chuyển giao giữa cấp hai và cấp ba, hầu hết đều là tài liệu ôn tập củng cố kiến thức cũ, lại từng chút từng chút thêm vào kiến thức mới. Thậm chí còn có đề thi đại học gốc, chỉ là để cho cậu nắm đại khái độ khó của cấp ba.
Tống Dụ ngoại trừ tờ đề thi đầu tiên là hoàn toàn không chuẩn bị mà viết bừa, lúc sau cũng chậm rãi tìm lại được chút cảm giác.
Cậu ngẫu nhiên bốc một quyển sách, độ khó rất cao, không yêu cầu phải làm. Tống Dụ nhàn rỗi không có gì làm, lật đến đề cuối cùng, đột nhiên ngây người.
Một bài hàm số hết sức phổ thông, e mũ x bằng e nhân x.
Cậu bây giờ còn chưa có ý định thử giải đề trọng điểm, nhưng lại có cảm giác ẩn hiện giống như đã từng làm qua, thậm chí trong đầu xuất hiện một khái niệm rất mơ hồ. Cắn bút suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nhớ ra rồi.
Bài này không phải là ví dụ điển hình của định lý giá trị trung bình Lagrange sao!
Ký ức của cậu về phần này vẫn chưa phai, đại khái cũng là do cái định lý mà thầy giáo cấp ba nhắc tới khi đang phát triển hướng giải đề có tên quá kì lạ.
Lên baidu kiếm giải thích định lý thì không có ví dụ cụ thể kèm theo, khiến người ta rất khó hiểu. Tống Dụ vừa đúng lúc muốn nói chuyện với Tạ Tuy lần đầu tiên.
Thế là cậu chụp cái đề này lại, gửi tin nhắn cho hắn.
Lần trước đã bị sỉ nhục một lần câu A66, nên bây giờ cậu cắn bút suy nghĩ một chút.
Giả vờ cao thâm tẹo nào.
[Cậu có biết cái gì gọi là ‘Định lý giá trị trung bình Lagrange’ hay không?]
Tạ Tuy dựa vào giường, ngón tay gõ trên máy tính, xâm nhập vào mạng nội bộ của Lâm Thủy, mở hệ thống ghi hình ra.
Sau khi làm xong mọi thứ, hắn thuận tay lấy ly nước bên cạnh, liền thoáng nhìn thấy trên điện thoại di động sáng lên. Có tin nhắn.
[Tống Dụ: Cậu có biết cái gì gọi là ‘Định lý giá trị trung bình Lagrange’ hay không?]
Tạ Tuy: “……”
Hắn thật mừng là mình chưa kịp uống nước.
Tạ Tuy thời học sinh thành tích vẫn xuất chúng, nhưng tính cách lại quái gở lãnh đạm, không tiếp xúc gì với bạn bè bình thường.
Cho nên, hắn cũng không hiểu được mạch não của kẻ học dốt chuyên dựa vào nghị lực để giải đề thi như Tống Dụ.
— Cậu ngay cả hoán vị với tổ hợp còn phải ngồi đếm, tại sao lại muốn hỏi về định lý giá trị trung bình Lagrange?
Câu hỏi gây tổn thương đến lòng tự tôn này Tạ Tuy cũng không nói ra, bởi vì hắn nhìn thấy được rằng sự nhiệt tình đối với học tập của Tống Dụ thật sự rất cao, hắn không muốn đả kích cậu nhóc ấy.
Tạ Tuy lấy một cây bút, một tờ giấy, dựa theo tri thức mà Tống Dụ đã học mà viết bài giải tiêu chuẩn của bài toán kia, quy củ tường tận, sau đó chụp ảnh gửi đi.
[Tạ Tuy: (ảnh)]
[Tạ Tuy: Không cần dùng tới định lý kia.]
Tống Dụ đợi nửa ngày lại chờ được câu nói như vậy, còn kèm theo một bức ảnh với lối giải rõ ràng, chữ viết xinh đẹp.
Thậm chí so với đáp án còn đơn giản, dễ hiểu hơn.
Trâu bò ghê, không hổ là nhân vật chính, con cưng của trời.
Nhưng Tống Dụ một khi đã làm đề thì sẽ giống như con chuột chui vào sừng trâu, càng chui càng hẹp, mà vẫn kiên nhẫn tiếp tục hỏi.
[Tống Dụ: Thế nếu dùng định lý kia thì giải như thế nào?]
Thuận tiện gửi thêm mấy cái emoticon.
[Tống Dụ: (vò đầu chấm hỏi)]
[Tống Dụ: (ball ball you)]
Ngón tay Tạ Tuy chọt chọt lên cái đầu đầy chấm hỏi kia một trận, dường như nhìn thấy được bộ dáng vò đầu của Tống Dụ ở bên kia điện thoại, vẻ mặt có chút xuất thần, sau đó môi mỏng cong lên.
[Tạ Tuy: Muốn biết như vậy ư?]
[Tống Dụ: Đúng vậy.]
[Tạ Tuy: Gạch bỏ cái đoạn dài dài từ hàng thứ ba tới hàng thứ năm đi, sau đó đổi thành “Dựa theo định lý giá trị trung bình Lagrange” là được.]
“???”
Tống Dụ dựa theo cách của hắn giải xong, gửi cho hắn một câu cảm khái đầy chất học dốt.
[Tống Dụ: Vậy nghĩa là sẽ luôn tồn tại một số trong giới hạn này để có thể thỏa mãn đẳng thức.]
Tạ Tuy không muốn nói cho cậu rằng đó là định lý. Hắn suy nghĩ một chút, lông mi cụp xuống, con ngươi đen kịt mang chút ý cười ẩn chứa ác ý thú vị.
[Tạ Tuy: Không phải đã cho cậu giới hạn rồi à? Cậu có thể thế số vào thử từng cái một, nhất định có thể tìm được đáp án.]
Tống Dụ: “…”
Tống Dụ: “…”
ĐM cậu, giới hạn của cậu là vô cực!
Tại sao cậu luôn cảm thấy là Tạ Tuy đang cười nhạo cậu vậy.