Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này!

Chương 1: Trì Vưu anh ấy… yêu tôi nhiều lắm



Lúc Giang Lạc tỉnh dậy, trước mặt cậu là đoàn người đen nghịt đang khóc lóc trong tang lễ.

Tất cả mọi người ai nấy cũng mặc đồ đen, đứng quay lưng về phía Giang Lạc. Giang Lạc dừng một chút, nhìn không khí quái lạ bủa vây bốn phía, chẳng qua cậu vừa khẽ cử động thì đám đông đó đột nhiên dừng lại rồi quay đầu nhìn cậu, đôi mắt đen láy như mắt cá hiện ra pha lẫn sự bất mãn: “Tại sao cậu không khóc?”

Giang Lạc cảm thấy giấc mơ này thật thú vị. Cậu cười cười, cố nặn ra một giọt nước mắt, sau đó dùng ngón tay ép ra cho bọn họ nhìn: “Tôi đang khóc đây.”

Những đôi mắt đó không nhìn cậu nữa, tiếp tục quay đầu lại rồi khóc ‘hức hức hức, hu hu hu’ tạo nên giai điệu nhịp nhàng.

Mưa bay lất phất bên ngoài che kín cả mặt trời, hơi ẩm rót vào trong cửa sổ tạo nên màn sương trắng mờ ảo.

Có người ở bên cạnh nói: “Giang Lạc, anh Trì Vưu chết rồi, mày vui lắm đúng không?”

Giang Lạc nhìn về phía giọng nói phát ra, còn chưa nhìn rõ là ai thì mái tóc đen trượt xuống vai lập tức thu hút ánh mắt cậu.

Mái tóc đen dài đến bả vai buông xõa như tấm lụa mượt mà. Giang Lạc đưa tay hất một lọn tóc rồi lại nhìn nốt ruồi đỏ tươi trên mu bàn tay trái của mình.

Vẫn là chất giọng hung tợn bên cạnh nói: “Giang Lạc, có phải mày hết đường để cãi rồi đúng không?”

Giang Lạc ngẩng đầu, cuối cùng cũng thấy rõ dáng vẻ của người đang nói chuyện.

Kẻ đang nói là một cậu đẹp trai tràn đầy sức sống, người này mặc quần áo hàng hiệu, chân mang giày thể thao năm con số, hai mắt phừng phừng lửa giận mà nhìn Giang Lạc như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi nói với chất giọng trầm thấp: “Tôi chắc chắn ông là người hại chết anh Trì Vưu. Chờ bảy ngày sau anh Trì Vưu hồi hồn tao chống mắt lên xem mày còn cãi láo thế nào được nữa.”

Cái tên Trì Vưu này, Giang Lạc nghe rất quen tai.

Mấy ngày trước cậu vừa biết được một cuốn tiểu thuyết vì quá máu me nên đã bị gỡ bỏ, nó tên là <Ác Ma>. Giang Lạc vô cùng tò mò với độ máu me của quyển tiểu thuyết này, thế là trăm cay nghìn đắng đi tìm bản gốc, rốt cuộc cũng biết nhân vật chính tên là Trì Vưu.

Trong truyện <Ác Ma> có viết rằng, sau khi bị pháo hôi hại chết, nhân vật thụ chính Trì Vưu sẽ được công chính là Phùng Lệ trợ giúp tu luyện báo thù.

Khéo sao mà pháo hôi hại chết Trì Vưu cũng tên là Giang Lạc. Sau khi Trì Vưu chết hóa thành ác quỷ, dùng tất cả những thủ đoạn tàn nhẫn để giày vò pháo hôi sống không ra sống chết không ra chết. Đến lúc pháo hôi chết thật thì kết cục chờ đợi y là ngũ mã phanh thây, trên người không còn một chút thịt nào trọn vẹn.

Ấn đường Giang Lạc giật đùng đùng, đột nhiên bước lên cúi người xuống chỉ cách khuôn mặt cậu trai cường tráng kia một khoảng bằng nắm tay.

Trong đôi mắt của chàng trai trẻ phản chiếu một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đối với Giang Lạc.

Tóc dài ngang vai, mặt mày điệu bộ thì kiêu ngạo, mắt mũi sắc sảo, mặc dù xinh đẹp nhưng không thiếu đi dáng vẻ tài hoa hơn người. Khuôn mặt như bức tranh thủy mặc được vẽ bằng màu đỏ chu sa, trong vẻ đẹp đó có cả sự hung hãn ẩn hiện như một con dao bén nhọn.

Gương mặt này gần giống mặt Giang Lạc như đúc, chỉ là ngoại hình của bản thân Giang Lạc có thêm nét dịu dàng thong thả, không như đóa hoa mẫu đơn chói lòa hiện tại.

Tóc cậu cũng không dài như thế, trên mu bàn tay trái cũng không có nốt ruồi son diêm dúa lẳng lơ, lại càng chưa từng giết ai tên là Trì Vưu cả.

Giang Lạc dùng sức nhéo mình một phát, đau.

Cậu phải mất một lúc để nhận rõ hiện thực, đây không phải mơ mà cậu xuyên qua rồi.

Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết bị gỡ bỏ vì kinh dị đẫm máu.

Trong lòng Giang Lạc nguội lạnh.

“Ông định làm gì?” Chàng trai bị xem là tấm gương không khỏi đỏ mặt, hắn hung hăng lui về sau một bước: “Giang Lạc, ông đừng dông dài với tôi. Nếu như ông thật sự không giết Trì Vưu, vậy ông dám thắp nhang cho anh ấy không?”

Đây là linh đường, không gian rộng lớn, hai bên quan tài chất đầy hoa cúc trắng và hoa bách hợp, những bông hoa căng tràn nhựa sống và phủ đầy sương mai như đang tô điểm cho khung cảnh đám tang này lãng mạn, thơ mộng như buổi lễ đám cưới. Gần quan tài, gia quyến của người đã mất còn đang khóc thương, cầm khăn trong tay lau nước mắt không ngừng, nỗi đau thương trên mặt chỉ cần đâm một nhát sẽ hiện ra sự giả dối.

Nhạc tang lễ cứ phiêu du trên trần nhà, nó giống như ngọn núi đè ép khiến người ta không thể thở được.

Cậu trai cường tráng còn nói một cách đầy khiêu khích: “Đi đi, Giang Lạc.”

Giang Lạc nhớ tên của người này, cậu trai này chính là bạn cùng lớp Lục Hữu Nhất, cậu thử dò hỏi: “Lục Hữu Nhất, tại sao ông cho rằng tôi đã giết Trì Vưu?”

Lục Hữu Nhất cười nhạt hai tiếng rồi thấp giọng đáp: “Người khác không biết, tôi còn không rõ ư? Giang Lạc, lúc đó ông mới xảy ra xích mích với anh Trì Vưu, khi anh Trì Vưu chết chỉ mình ông có mặt tại hiện trường. Anh Trì Vưu khỏe mạnh như thế, nhưng lại chết không một lý do, mẹ nó ông có thấy bình thường không? Ông đừng nghĩ mặt ông đẹp mà tính toán, mưu mô xảo trá với tôi, tôi không dễ bị gạt đâu.”

Lúc Trì Vưu sống vẫn luôn hiền lành dịu dàng, nhiều người đến dự tang lễ cũng là do thiện cảm với Trì Vưu. Mặc dù miệng mồm Lục Hữu Nhất hung dữ, nhưng lại hạ giọng mà nói, không thể nghi ngờ là vì tốt cho Giang Lạc, có thể thấy hắn là một người tốt và dễ mềm lòng.

Nhưng người nào hiền lành quá chứng tỏ dễ bị lừa.

Giang Lạc thành khẩn nói: “Thật sự không phải tôi giết Trì Vưu.”

Ánh mắt cần bao nhiêu chân thành là có bấy nhiêu chân thành, không biết thế nào mà bình thường người ta không thích nguyên chủ lắm, Lục Hữu Nhất cười giả tạo một cái rồi đưa tay đẩy cậu về phía quan tài.

Giang Lạc bất đắc dĩ đi đến cạnh quan tài.

Quan tài không đóng kín, người đàn ông trẻ tuổi nằm bên trong với khuôn mặt rất bình thản, giống như người đó chưa chết mà chỉ đang ngủ thôi.

Trì Vưu có lông mày rậm dài gần đến thái dương, dưới lông mày là đôi mắt đã nhắm lại, lông mi cong dày như khu rừng u ám. Mũi cao thẳng, sơn căn* đầy đặn, khuôn mặt này không thể nghi ngờ gì nữa là một người cực kỳ đẹp trai, nhất là đôi môi tái nhợt của hắn, sức sống của khuôn mặt này đã không còn, xem ra là một vẻ đẹp yếu ớt đến mức kỳ lạ.

*Sơn căn: khu vực sống mũi nằm giữa hai mắt và là khởi điểm của mũi.

Nhưng nhìn càng lâu thì cảm giác không hài hòa lại càng rõ rệt. Sự xảo trá chán chường toát ra từ khuôn mặt này, nụ cười dịu dàng nhã nhặn của hắn nơi khóe miệng trở nên giả dối vô cùng, cảm giác hoàn toàn tách rời khiến cho thi thể như toát ra khí chất của một kẻ điên cuồng vặn vẹo.

So với miêu tả trong cuốn sách lại càng dối trá và đáng sợ hơn, quả nhiên Trì Vưu là nhân vật mà Giang Lạc thích nhất trong sách.

Giang Lạc hờ hững nhìn cái xác của Trì Vưu.

Cậu nhớ đến vài ngày trước thôi khi mình đọc truyện, bởi vì quá thích Trì Vưu nên còn đặc biệt dành ra thời gian viết ba ngàn chữ dài post lên diễn đàn, khen rằng Trì Vưu tàn nhẫn và giả nhân giả nghĩa đến mức nào.

Nhưng bài bình luận vừa đăng xong, cậu lập tức bị độc giả của Trì Vưu mắng đến mức hói đầu.

[Mắc cười quá, chủ thớt chưa đọc hết truyện sao đã nói Trì Vưu dối trá, dối trá cái quần què ấy.]

[Học sinh cấp một mà cũng rảnh dữ, công sức viết ba ngàn chữ thế này thì lo mà học hành chăm chỉ đi không tốt hơn à?]

[Huhuhuhu thương con trai của má quá, sao số cục cưng nhà tôi khổ quá vậy. Đúng là sau khi chết thằng bé tàn nhẫn thật, nhưng thằng bé độc ác như vậy cũng vì bị người ta hại chết thôi. Tính cách thay đổi nhiều như thế không phải là do những tên xấu xa kia sao, sao đổ cho Trì Vưu được?]

[Tôi thấy bản thân chủ thớt mới thâm độc đạo đức giả á, chính mình như thế nên nhìn ai cũng giống vậy. Có khi chủ thớt trong mắt Trì Vưu là một “chính mình” khác quá.]

Lúc đó Giang Lạc thấy rất lạ, rõ ràng Trì Vưu giả dối hiện hết lên mặt, chỉ cần nhìn thoáng qua là cậu biết tỏng ngay. Người trong sách bị Trì Vưu lừa thì thôi đi, sao cả người bên ngoài cũng nhìn không ra nhỉ?

Trì Vưu sao có thể dịu dàng hiền lành cho được.

Mắc cười, đây là thứ mà chỉ cần Giang Lạc nhớ đến đã cười bể bụng.

Nhưng cậu không dám cười, bởi vì người chết trước mặt là Trì Vưu, sau lưng còn một đám người đang nhìn chòng chọc vào cậu.

Hơn nữa có một nguy hiểm sắp ập đến ——- Trì Vưu sẽ hóa thành ác quỷ đến giết cậu.

Cậu xuyên tới cũng chẳng đúng lúc gì cả, nếu như sớm hơn một chút thì cậu đã có thể tránh được cái chết của Trì Vưu.

Tuy nhiên kết cục đã được định, Giang Lạc không còn thời gian cho bản thân suy nghĩ nhiều nữa, cậu chỉ có thể cố hết sức để nghĩ cách sao cho pháo hôi không rơi vào kết cục tử vong.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Giang Lạc cảm thấy xung quanh quan tài càng lúc càng lạnh.

Chắc là cậu nghĩ nhiều rồi.

Có thể Trì Vưu đã hóa thành ác quỷ và đang đứng trong linh đường này.

Chắc hẳn là cậu đang tự hù dọa mình nên bầu không khí xung quanh mới trở nên quái lạ đến thế.

Thật ra Giang Lạc thích nhân vật Trì Vưu này, nhưng điều kiện đầu tiên phải là cậu không bị Trì Vưu báo thù cái đã.

Cậu chưa muốn chết.

Giang Lạc là kiến trúc sư cảnh quan, trước khi xuyên qua cậu còn đang bận rộn với một hạng mục ở thành phố. Bởi vì quá bận nên cuốn <Ác Ma> cậu vẫn chưa đọc xong, nhưng Giang Lạc lại hiểu bản tính của tên Trì Vưu này rõ vô cùng.

Trì Vưu vốn là một tên điên, hắn không quan tâm đến sự tồn tại bất kỳ ai, thủ đoạn của hắn tàn nhẫn và giết người không nương tay. Muốn giữ được mạng sống dưới tay Trì Vưu thì phải khiến hắn hứng thú với mình.

Không, không thể đặt toàn bộ hi vọng lên một tên điên khùng như Trì Vưu được. Giang Lạc còn phải tẩy trắng cho bản thân mình, bây giờ mình không có năng lực tự bảo vệ thỉ phải tìm người khác có năng lực để bảo vệ mình.

Cậu phải khiến cho người sống đứng về phía mình, để khi Trì Vưu có giết cậu thì mọi người sẽ chọn cách đối phó với Trì Vưu để bảo vệ bản thân, đó mới là cách an toàn nhất.

Trong nguyên tác Trì Vưu cần sự trợ giúp của nhân vật công chính để trả thù, điều này chứng tỏ, rốt cuộc người chết không thể nào so sánh với người sống.

Chẳng qua lôi kéo người sống thì hơi mất thời gian, mà thời gian là thứ Giang Lạc đang thiếu.

Khi càng nguy hiểm thì đại não của Giang Lạc lại càng tỉnh táo hơn bao giờ hết. Đột nhiên, Giang Lạc không khỏi rùng mình một cái.

Luồng khí lạnh lẽo âm u xuyên qua da thịt thấm vào khớp xương, cảm giác nguy hiểm thét gào, nhắc nhở Giang Lạc mọi chuyện không hề ổn.

Như thể có thứ gì đó đang đến gần Giang Lạc và nó chỉ cách cậu trong gang tấc.

Khát vọng sinh tồn đã đạt đến cực hạn, Giang Lạc rùng mình một cái rồi quỳ rạp trên mặt đất và thở hồng hộc.

Cú va chạm cực lớn ngay lập tức khiến đôi mắt cậu đỏ hoe, những giọt nước mắt như hạt châu vụn vỡ lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp.

Giọng Giang Lạc hơi nghẹn ngào: “Trì Vưu, tại sao anh nỡ bỏ rơi em?”

“Trì Vưu…” Giang Lạc cúi đầu ôm mặt, âm thanh dần mơ hồ đi: “Anh đừng chết được không anh…”

Lục Hữu Nhất đang hóng chuyện bỗng nhíu chặt lông mày, tại sao Giang Lạc khóc rồi?

Giọng Giang Lạc rất nhỏ nên nghe không rõ được, Lục Hữu Nhất không khỏi bực bội. Một chàng trai xinh đẹp ôm một con búp bê thỏ từ phía sau đi lên, chàng trai hỏi: “Lục Hữu Nhất, tại sao Giang Lạc lại khóc vậy?”

Người này là Diệp Tầm bạn học của bọn họ, một anh chàng đẹp trai và lạnh lùng, không hứng thú với bất cứ điều gì ngoại trừ thích buôn chuyện ra.

Lục Hữu Nhất đưa ngón tay lên miệng ‘suỵt’ một tiếng: “Nói nhỏ chút chúng ta qua đó nghe lén đi.”

Giang Lạc phát hiện hai người họ đang tiến lại gần.

Nắm lấy thời cơ đó Giang Lạc lại khóc nức nở: “Không phải anh nói thích em ư? Tại sao bây giờ anh lại bỏ em, em hối hận vì đã từ chối lời tỏ tình của anh. Trì Vưu ơi, giờ em mới hiểu thì ra em cũng yêu anh.”

Tiếng khóc của Giang Lạc rung động lòng người, tình cảm chân thành tha thiết.

Không khí lạnh lẽo xung quanh từ từ dịu xuống.

Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm sốc đến mức đứng đơ tại chỗ.

“Cầu xin anh đừng rời bỏ em.” Giang Lạc rơi nước mắt: “Em không tin rằng anh đã chết, chắc chắn em sẽ tìm ra kẻ đã giết anh, tìm cách cứu anh…Nhất định em sẽ tìm cách mang anh về bên em.”

Cậu nói với giọng rất nhỏ, Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm chỉ nghe loáng thoáng vài câu đầu, mắt thấy Giang Lạc sắp khóc xong nên hai người vội vàng lùi lại.

Giang Lạc từ từ đứng lên, cúi đầu nhìn Trì Vưu trong quan tài.

Trong cuốn <Ác Ma> quá trình pháo hôi giết chết Trì Vưu rất quái lạ, sau khi Trì Vưu hóa quỷ lại càng không giống những lệ quỷ thông thường. Những lệ quỷ khác thì hồn phách hoàn chỉnh, đầy đủ tay chân, nhưng linh hồn Trì Vưu lại bị chặt thành từng khúc.

Linh hồn của hắn không được trọn vẹn, giống như con người không có tứ chi và đầu, không có tai lưỡi không có mũi.

Mà linh hồn không hoàn chỉnh thì không có cách nào để chiêu hồn, không có cách nào để thể hiện những suy nghĩ trong lòng hay là nỗi căm hận. Bởi vì thế oán khí của Trì Vưu mới ngút lên tận trời, luồng khí lệ quỷ của hắn hấp dẫn Thiên sư Phùng Lệ trong câu chuyện và dưới sự trợ giúp của Phùng Lệ, Trì Vưu mới có thể tu luyện rồi trả thù nguyên thân.

Thời điểm Giang Lạc xuyên tới không khéo lắm, nhưng may thay vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến lúc trả thù trong cốt truyện.

Bây giờ cậu còn đang ỷ lại chuyện người chết không thể nói, không bị chiêu hồn nên không khai ra được hung thủ giết người là cậu, nhờ vào đó có thể tự tẩy trắng cho bản thân.

Nếu chỉ để khơi dậy sự hứng thú của tên Trì Vưu điên khùng này thì cậu cam đoan, nếu là kẻ đơn phương Trì Vưu thì chưa chắc hắn ta đã chú ý, nhưng nếu nói Trì Vưu thầm mến mình thì chắc chắn sẽ khơi dậy lòng hứng thú của tên ác quỷ.

Quan trọng hơn là Trì Vưu yêu thầm cậu, chỉ cần để người sống tin vào lý do này, cho dù Trì Vưu đến giết cậu thì trong mắt mọi người đó không phải là báo thù, mà bởi vì yêu nên sinh hận.

Người khác sẽ bảo vệ một người vô tội như Giang Lạc, ít nhất cậu sẽ tranh thủ khoảng thời gian đó để trở nên mạnh mẽ hơn.

Mà Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm vẫn còn đang ngơ ngác.

Hai người họ đưa mắt nhìn nhau, Lục Hữu Nhất không dám tin thều thào: “Diệp Tầm, có phải nó đang đùa tụi mình không?”

Diệp Tầm thản nhiên nói: “Cậu ta đùa chúng ta để làm gì? Với cả cậu ta có nhìn thấy chúng ta đâu?”

Nghĩ nghĩ, Diệp Tầm lại bổ sung: “Giang Lạc vừa ngu vừa hư hỏng, không cười ở tang lễ thì thôi, cậu nghĩ cậu ta sẽ khóc thảm ở đám tang được hả?”

Bỗng nhiên Lục Hữu Nhất chà mặt: “Nhưng cậu thấy có hợp lý không? Anh Trì Vưu mà đi tỏ tình với Giang Lạc á?” Hắn đưa tay chỉ Giang Lạc, không thể tin nói: “Cậu có thấy anh Trì Vưu sẽ thích một tên như…”

Nhìn khuôn mặt Giang Lạc sau khi khóc xong lại càng thêm xinh đẹp, Lục Hữu Nhất nghẹn họng rồi lặng lẽ hạ ngón tay xuống: “… Họ bắt đầu từ khi nào?”

Diệp Tầm: “Cậu ta vừa nói là từng từ chối lời tỏ tình của Trì Vưu. Lục Hữu Nhất, Giang Lạc và Trì Vưu mâu thuẫn với nhau khi nào?”

“Hơn một tháng trước.” Lục Hữu Nhất bắt đầu tin vào những lời Giang Lạc vừa nói, hắn chủ động bổ sung chi tiết: “Không trách được, trong một tháng qua Giang Lạc đã mắng chửi anh Trì Vưu không biết bao nhiêu lần, còn nguyền rủa anh ấy, nói không chừng cũng là do anh ấy tỏ tình với Giang Lạc, Giang Lạc mới thẹn quá hóa giận. Bây giờ anh Trì Vưu mất rồi nên cậu ta mới hối hận, rõ ràng bản thân cũng thích Trì Vưu… mẹ nó đờ ra ma thế.”

Nói đến drama, nước mắt Lục Hữu Nhất lại trào lên, hắn khụt khịt và lau nước mắt một cách điêu luyện: “Diệp Tầm, chuyện này ngược thế.”

Lục Hữu Nhất là kiểu người sẽ khóc bù lu bù loa lên khi xem các bộ phim thần tượng tầm thường sến rện, Diệp Tầm không lạ gì biểu hiện này của hắn, mà rất hứng thú những thứ liên quan đến Giang Lạc và Trì Vưu: “Cậu ta vừa nói là muốn tìm ra hung thủ, còn muốn Trì Vưu quay trở về.”

Lục Hữu Nhất sợ hãi: “Cậu ấy muốn chiêu hồn à?”

Lúc hai người đang nói chuyện, Giang Lạc băng qua đám người đi về phía trước mặt Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm.

Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm phức tạp nhìn cậu, vốn không nghĩ tới khả năng Giang Lạc diễn kịch.

Diễn làm cái gì? Còn ý nghĩa gì nữa?

Chỉ cần gọi hồn anh Trì Vưu lên thì có thể sẽ biết hết câu chuyện, chẳng ai ở đây cho rằng Giang Lạc sẽ nói dối những chuyện ấy cả.

Lục Hữu Nhất kìm nén không được hỏi: “Giang Lạc, ông cũng muốn gọi hồn à?”

Giang Lạc chậm rãi gật đầu: “Tôi muốn gọi hồn.”

Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm liếc nhau một cái.

Dám gọi hồn thì chứng minh rằng cậu không chột dạ, những gì cậu nói đều không phải nói dối.

Thật ra Lục Hữu Nhất cũng không quen Trì Vưu lắm đâu, hoặc là nói những người tham gia tang lễ đều không quá thân với Trì Vưu.

Rõ ràng Trì Vưu đối xử với ai cũng thân thiện dễ gần, nhưng xưa nay chưa từng có ai thân thiết bên cạnh. Hầu hết Lục Hữu Nhất đối với Trì Vưu là sùng bái và kính ngưỡng, khi biết rõ Giang Lạc không phải kẻ đã hại chết Trì Vưu, lại còn là người mà Trì Vưu thích nên thái độ của hắn cũng dịu đi rất nhiều.

Chỉ là khi nãy đối xử với người ta thô bạo nên còn hơi khó xử một chút. Lục Hữu Nhất rầu rĩ nói: “Hóa ra hung thủ không phải ông, xin lỗi nhé, trước đó tôi đã hiểu lầm ông rồi. Ông yên tâm, chờ qua bảy ngày của anh Trì Vưu thì chúng ta sẽ biết được hung thủ là kẻ nào.”

Giang Lạc rưng rưng nói lời cảm ơn.

Cậu nghĩ trong bụng, xui làm sao vì sau bảy ngày linh hồn của anh Trì Vưu sẽ không về được đâu.

Giang Lạc quay đầu nhìn quan tài lần cuối rồi bảo rằng: “Không phải chúng ta cần giải quyết nhiệm vụ của khách sạn 129 sao? Bây giờ đi thôi.”

Cả ba người đều là sinh viên Lớp 01 Chuyên ngành Khoa học Tự nhiên và Nghiên cứu Xã hội của Đại học Bạch Hoa.

Ngành này được mở ra chỉ dành cho những ai theo huyền học, người bình thường không hề biết đến sự tồn tại của nó. Cả ngành chỉ có duy nhất một lớp, tổng cộng có tám sinh viên.

Để có thể ra được trường thì lần này bọn họ phải giải quyết nhiệm vụ được đặt ra để lấy điểm học phần, bây giờ đang cố gắng dành chút thời gian đến thắp nhang cho Trì Vưu.

Giang Lạc nóng lòng muốn nhìn thấy những sự kiện bất thường trong thế giới mới này, một cảm giác nôn nóng nào đó cứ thôi thúc cậu phải trở nên mạnh mẽ thật nhanh: “Trước đây tôi không hề có ý chí vươn lên, thấy mình hơi hơi tiến bộ đã bắt đầu rung đùi đắc chí. Bây giờ muốn trả thù cho Trì Vưu, tôi mới chợt nhận ra những thứ này đối với tôi không là gì cả…”

Tiện thể cậu tìm cho bản thân một cái cớ: “Tôi muốn trở nên mạnh hơn để báo thù cho Trì Vưu, bắt đầu từ khách sạn 129, tôi sẽ từ bỏ bản thân trước đây của mình.”

Lục Hữu Nhất trầm trồ sự dũng cảm của người này, đột nhiên sự nhiệt huyết của hắn cũng dâng lên, thế là vỗ bả vai Giang Lạc: “Được lắm người anh em, cứ vậy mà làm!”

Diệp Tầm nhéo tai con thỏ bông, phóng mắt nhìn sang Giang Lạc: “Cậu thay đổi từ bây giờ cũng chưa muộn đâu.”

Giang Lạc miễn cưỡng cười một tiếng: “Không, muộn rồi.”

Ba người buồn phiền trong chốc lát rồi khiêm tốn rời khỏi nơi đó.

Đến lúc ra cửa thì gặp một người đàn ông bụng phệ, đột nhiên lão đưa tay muốn sờ soạng lên người Giang Lạc, Lục Hữu Nhất ở phía sau kéo Giang Lạc lại dò hỏi: “Ông làm gì ở đây?”

Lão đàn ông bụng phệ lùn tịt, u u ám ám, tinh thần suy nhược, lão né tránh ánh mắt của hắn: “Tao không làm gì hết.”

Giang Lạc đứng phía sau lưng Lục Hữu Nhất, híp mắt nhìn hắn.

Diệp Tầm ôm con thỏ nhỏ, đột nhiên cúi đầu tới gần miệng thỏ: “Cái gì, em nói tên này gân không buộc vào xương, mạch không tạo thịt, toát ra tướng của một con ‘quỷ nóng nảy’, sắp có họa sát thân hả?”

Lão đàn ông bụng phệ cứng đờ: “Mày nói vớ vẩn gì đó!”

Lão còn định chửi ầm lên, nhưng lúc va phải ánh mắt Diệp Tầm lại không dám nói gì cả. Mắt Diệp Tầm nói đen không đen mà sáng không sáng, thoáng chốc khiến lão run lẩy bẩy cả người, lão có một trực giác rằng tên này đang nói thật, lão sẽ chuẩn bị có họa sát thân.

Lục Hữu Nhất hùng hùng hổ hổ kéo Giang Lạc đi, Diệp Tầm ung dung đuổi theo còn chậm rãi nói: “Oh, hóa ra em nhìn nhầm à Tiểu Phấn. Sơn căn của lão có khói đen vây lấy, sẽ có tai họa sắp ập đến ha.”

Gã đàn ông thở dài nhẹ nhõm, lấy lại tinh thần xong lão mới nhận ra chân mình mềm nhũn.

Ra cửa, Giang Lạc nói: “Diệp Tầm, không ngờ cậu lại bảo vệ tôi cơ đấy.”

Diệp Tầm chậm rãi trả lời: “Không cần cảm ơn vậy đâu, nếu như cậu đồng ý kể về chuyện của cậu và Trì Vưu thì tôi rất sẵn lòng nghe.”

Mắt Lục Hữu Nhất sáng lên, quay đầu nhìn chằm chằm Giang Lạc.

Giang Lạc suy tư một lúc, ngón tay quấn quấn tóc đen, copy lại mấy kịch bản trong phim thần tượng, cốt truyện tiểu thuyết xong mới bắt đầu kích động.

Cậu ngước nhìn bầu trời u ám rồi thở dài một hơi, trong mắt lại thêm vài phần sầu não và phức tạp: “Đó là một câu chuyện dài thật dài.”

“Trì Vưu, tình cảm của anh ấy… dành cho tôi sâu đậm đến mức không tài nào tả được.”