Vân Mạc phẫn nộ thét lên một tiếng, cả người ngồi bật dậy. Cảm giác đau đớn lập tức dội lại ầm ầm khắp cơ thể, đầu nhức nhối như sắp nổ tung.
"Ta chưa chết!"
Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu hắn. Tuy toàn thân đều đang r3n rỉ trong đau đớn nhưng hắn xác thực vẫn còn sống, hơn nữa còn trẻ ra!
"Ca ca! Ca ca sao rồi? Đừng làm Minh Nhi sợ mà!"
Vân Mạc lắc lắc đầu, nhìn sang bên trái, thấy một cô bé tầm mười một, mười hai tuổi đang khóc nức nở trong sợ hãi và lo lắng.
"Minh Nhi”.
Vân Mạc có cảm giác mình không quen chủ nhân của gương mặt xinh xắn vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này, nhưng đôi môi lại không kiềm được mà gọi tên đối phương.
"Chuyện gì thế này? Sao ta lại nằm ở trên giường? Không phải ta đã bị tên nghiệt đồ kia hại chết rồi sao?”, Vân Mạc đưa tay ôm đầu, nghĩ cách làm rõ mọi chuyện.
"Ca ca không sao chứ?”, Minh Nhi vừa khóc vừa hỏi.
Cuối cùng, một vài ký ức không phải của hắn hiện lên trong đầu, Vân Mạc mới hiểu ra hết thảy.
Hắn đã sống lại trong cơ thể của một thiếu niên mười bốn tuổi cũng tên Vân Mạc, mà cô bé này chính là muội muội của hắn - Vân Minh Nhi.
“Nghiệt đồ, ta một lòng một dạ vì ngươi, xem ngươi như con ruột, vậy mà ngươi lại dám khi sư diệt tổ! Hừ, nhưng chính ngươi cũng không ngờ tới chứ gì, sư phụ vẫn còn sống nhăn đây!”, Vân Mạc cắn răng, âm thầm thề sẽ liều mạng tu luyện để bắt thằng nghiệt đồ đó trả giá đắt.
Bỗng nhiên hắn giật mình, nhớ lại nguyên nhân tử vong của thiếu niên này: vì quá yếu mà bị bắt nạt. Chẳng lẽ thân thể này cũng không thể tu luyện?
Hắn vội vàng vận dụng nội thị để kiểm tra. Đây là thứ pháp môn cao cấp có thể sử dụng mà không cần dựa vào tu vi. Nơi Vân Mạc nhìn vào chính là đan điền, sự hiện diện của võ mạch bên trong sẽ quyết định một người có thể tu luyện hay không.
Sau đó Vân Mạc phấn khởi nhìn thấy một sợi võ mạch nhỏ xíu xiu nằm lọt thỏm giữa đan điền. Thiên phú của thân thể này thấp đến đáng thương, nhưng không sao cả, chỉ cần có thể tu luyện thì dù thiên phú có thấp, Vân Mạc cũng có cách biến thành cường giả nổi danh trên đời.
"Ca ca nói gì với Minh Nhi đi, muội sợ quá”, Vân Mạc cứ lầm bầm lầu bầu một mình mãi làm Minh Nhi lo lắng không thôi, chỉ sợ hắn không chịu được mà phát điên, thế là lại càng khóc tợn.
"Minh Nhi đừng lo, ca ca không sao cả”, Vân Mạc nhọc nhằn vươn tay xoa đầu cô bé.
"Yên tâm đi, nếu thân thể của cậu đã cứu ta thì ta sẽ sống luôn cho phần của cậu. Trách nhiệm của cậu, hãy để ta thực hiện”, Vân Mạc khẽ nheo mắt nhìn ra bên ngoài, ánh mắt bén ngót như điện.
Chủ nhân của thân thể này cũng tên Vân Mạc, năm nay mười bốn tuổi, trong nhà còn mẹ và muội muội. Vì thiên phú quá thấp kém nên cậu ta bị con em trong nhà họ Vân xa lánh và ức hiếp. Cách đây mấy ngày, Vân Liệt không chỉ nhục mạ cậu ta mà còn xúc phạm đến cả Minh Nhi. Người điềm tĩnh như Vân Mạc nghe muội muội mình bị lôi vào thì nổi nóng lao vào động thủ, kết quả lại bị nô bộc của Vân Liệt đánh ngược lại làm cho hơn một nửa kinh mạch toàn thân đều đứt lìa, còn gãy cả một bên chân. Vết thương quá nặng khiến cậu ta cuối cùng cũng chia tay trần thế, để Vân Mạc vừa khéo mượn xác sống lại.
Minh Nhi ngước mặt lên nói: “Ca ca đừng lo, mẹ đã đi tìm Đại trưởng lão rồi, nhất định có thể xin đan Tục Mạch về trị thương cho ca ca”.
Vân Mạc nghe vậy thì đáy lòng trầm xuống. Hắn có ký ức của thân thể nên cũng hiểu biết một ít về gia tộc họ Vân này. Gia đình họ không được người trong tộc ưa thích, chỉ có Tộc trưởng và một số ít người khác là đối xử tử tế. Nhưng hiện nay Tộc trưởng đang bế quan, mọi sự vụ do Đại trưởng lão xử lý.
Người khiến Vân Mạc bị thương là Vân Liệt, đứa cháu mười lăm tuổi của Bát trưởng lão, người có quan hệ cực thân thiết với Đại trưởng lão. Đan Tục Mạch gì đó, chỉ sợ không thể xin về rồi.
Chưa kể nó còn là đan dược chân chính, là vật cực ký quý báu với một gia tộc không hùng mạnh như nhà họ Vân. Vậy nên xác suất Ly Yên - mẹ của Vân Mạc - có thể xin được nó về lại càng thấp, bởi vì có gia tộc nào lại bằng lòng đưa tài nguyên quý giá cho một tên "phế vật” dùng đâu.
Nghe có tiếng bước chân vang lên bên ngoài, Minh Nhi vui mừng đứng dậy: “Mẹ về! Chắc chắn là mẹ mang đan Tục Mạch về!"
Vân Mạc nhìn ra ngoài, thấy một người phụ nữ tuổi trung niên, mặt mày hốc hác bước vào.
"Mạc Nhi tỉnh rồi hả con?"
Bà mở miệng hỏi han, khi thấy ánh mắt hắn nhìn tới thì lộ vẻ chột dạ tránh né.