*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Có gì mà không dám?”, Vân Mạc đáp.
“Được! Vậy ngươi định giải độc thế nào?”, ông chủ hỏi.
“Muốn giải độc hoàn toàn cần có một vài dược liệu đặc biệt, bây giờ ta không có. Nhưng ta có cách tạm thời áp chế hoả độc để ông khôi phục thực lực đến Nhập Linh Cảnh”.
“Làm thế nào?”
“Không cần vội”, Vân Mạc phất tay: “Bây giờ ta phải đi đến dãy núi Vân Thượng nên cần sử dụng Hàn Dạ, nếu ông đồng ý đưa Hàn Dạ cho ta trước, ta sẽ cho ông biết cách. Đến khi trở về, ta sẽ giải hết độc cho ông sau”.
Ông chủ tỏ vẻ do dự, đây có thể nói là một ván cược lớn với ông ta. Tin tưởng Vân Mạc thì sẽ có chút hy vọng, nhưng lỡ như Vân Mạc lấy Hàn Dạ rồi không trở về nữa thì sao?
Cuối cùng, ông chủ chọn đánh cược một lần, nếu cách của Vân Mạc có tác dụng, dù hắn lấy Hàn Dạ đi mất, thực lực của ông ta có thể hồi phục đến Nhập Linh Cảnh cũng không coi là quá lỗ vốn.
“Được, ta đồng ý với ngươi!”
“Nhanh gọn đấy!”, Vân Mạc cười nói, sau đó bắt đầu hướng dẫn ông ta áp chế hoả độc.
“Có lẽ ông còn chưa trúng độc quá sâu, dùng linh khí áp chế hoả độc không quá khó. Ông dùng linh khí đẩy hoả độc trong gân mạch đến đan điền, sau đó dùng cách này khiến linh khí ở đan điền biến thành một hình Thái Cực, bao vây hoả độc ở bên trong. Linh khí xuất hiện nhiều hơn đủ để ông có thực lực Nhập Linh”.
Ông chủ của cửa hàng binh khí làm theo hướng dẫn của Vân Mạc, thật sự cố thể làm ra một hình Thái Cực bằng linh khí ở đan điền, giam giữ toàn bộ hoả độc ở bên trong. Ông ta kích động đứng lên đập bàn một cái, không ngờ cái bàn lập tức vỡ vụn.
“Thật sự có hiệu quả! Có hiệu quả thật rồi!”, ông ta vô cùng kích động, dù vẫn chưa hồi phục thực lực đỉnh cao, nhưng có tu vi Nhập Linh Cảnh cũng tốt hơn trạng thái vô dụng trước kia. Ông ta chỉ muốn thử mà thôi chứ chưa từng tin tưởng Vân Mạc, không ngờ cách của hắn thật sự có tác dụng.
“Ông chủ, Hàn Dạ này?”
Ông chủ cầm Hàn Dạ lên nhẹ nhàng vuốt v e, vô cùng lưu luyến: “Nó đã theo ta mấy chục năm, cũng không phải vật chết, còn có tình cảm nữa, ngươi nhất định phải đối xử với nó thật tốt đấy!”, ông ấy vừa nói vừa đưa trường kích Hàn Dạ cho Vân Mạc.
Vân Mạc cười nhận lấy Huyền Dạ, khá là hài lòng, nếu ông chủ hối hận, đương nhiên hắn cũng có cách xử lý đối phương.
“Nếu thế thì ông đi chuẩn bị những linh dược này đi, muốn giải hoả độc ông phải tự đi tìm linh dược”, Vân Mạc cầm lấy giấy bút trên bàn lên viết ra những linh dược cần để giải độc: “Sau khi trở về ta sẽ giải độc cho ông”.
Ông chủ kích động cầm lấy tờ giấy, mấy linh dược mà Vân Mạc viết ra đúng là có liên quan đến giải độc, không phải viết bừa. Ông ta vốn tưởng sau khi lấy Hàn Dạ đi Vân Mạc sẽ không trở lại nữa. Bây giờ xem ra Vân Mạc thật sự sẽ giải độc cho ông ta.
“Cảm ơn, nếu cậu thật sự giải độc cho ta, sau này có khó khăn gì cứ tìm ta giúp đỡ bất cứ lúc nào! Đúng rồi, ta tên Võ Tam Hà, trước kia là thầy của học cung Tả Tuỳ”, Võ Tam Hà chắp tay nói.
Vân Mạc gật đầu, có thể được một võ giả Viễn Du Cảnh mang ơn là chuyện tốt với hắn bây giờ.
“Ta mang Hàn Dạ đi đây, về tên thì ông có thể gọi ta là y sư”.
“Cậu là y sư sao?”, Võ Tam Hà kích động hỏi: “Đúng rồi, nếu không phải y sư thì sao giải được hoả độc của kiến phun lửa chứ?”
Y sư là võ giả có thể chữa bệnh, có thể luyện đan, y sư rất hiếm có, là tồn tại đi đến đâu cũng được hoan nghênh.
Vân Mạc không nói nhiều, hắn vẫy tay rồi mang theo Hàn Dạ đi.
Võ Tam Hà kích động, sau khi Vân Mạc rời đi ông ta lập tức chạy khỏi cửa hàng, đi mua mấy linh dược viết trên giấy.
Phạm vi dãy núi Vân Thượng cực kỳ rộng lớn, đa số các đỉnh núi đều cao vút trong may nên mới có cái tên Vân Thượng. Trong dãy núi linh dược phong phú, cũng có rất nhiều yêu thú, là nơi lựa chọn hàng đầu của rất nhiều võ giả lịch luyện. Hơn nữa tài nguyên của các võ giả ở gần đây đa phần đều đến từ dãy núi Vân Thượng.
Dãy núi Vân Thượng có nhiều yêu thú, vô cùng nguy hiểm, có lúc ở rìa núi cũng có yêu thú thực lực đáng sợ xuất hiện, nên võ giả của trấn Quan Sơn đã thăm dò ra một đường vào núi an toàn. Dần dà, con đường vào núi cũng hình thành một khu phố náo nhiệt, rất nhiều võ giả và thế lực giao dịch ở nơi này, phần nhiều là thu mua linh dược và mấy vật lấy từ yêu thú mà võ giả mang ra từ dãy núi Vân Thượng.
Vân Mạc cũng chọn vào núi từ đường này, dù hắn rất tự tin nhưng cũng không dám đi đường quá nguy hiểm. Điều khiến Vân Mạc thấy khó hiểu là lúc hắn đi tới con phố lại có rất nhiều người chỉ trỏ vào hắn. Dù hắn đeo mặt nạ nhưng cũng đâu kỳ lạ gì, không phải không có người ăn mặc giống hắn, còn rất nhiều là đằng khác, có gì đáng để chú ý sao?
“Vị huynh đài này, cậu có bán thanh kích này không?”, một chủ sạp tiến lên hỏi.
“Không bán!”
“Ta trả một trăm kim tệ!”
“Một nghìn kim tệ cũng không bán!”, Vân Mạc trả lời rất dứt khoát, đùa à, khó khăn lắm hắn mới lấy được Hàn Dạ từ chỗ Võ Tam Hà, sao có thể bán được?
Thấy Vân Mạc rời đi, chủ sạp lắc đầu tiếc nuối, thở dài nói: “Tiếc cho một binh khí tốt!”
Vân Mạc vừa rời khỏi khu phố, một chủ sạp cao gầy ngay rìa khu phố chợt ngăn hắn lại.
“Không bán binh khí!”, Vân Mạc cau mày nói, khi nãy người kia đến hỏi hắn mua Hàn Dạ, hắn đã đoán ra Hàn Dạ thu hút sự chú ý của những người này.
Nhưng khác với suy đoán của Vân Mạc, người kia chợt cười lắc đầu: “Ta không muốn mua binh khí của các hạ”.
“Vậy các hạ ngăn ta lại làm gì?”
“Nếu ta không nhìn lầm thì các hạ chỉ đang ở Luyện Thể Cảnh thôi đúng không?”
“Làm sao, võ giả Luyện Thể Cảnh không thể đi vào dãy núi Vân Thượng à?”, Vân Mạc lạnh lùng hỏi.
Chủ sạp biết Vân Mạc hiểu lầm, nhưng cũng không để tâm, kiên nhẫn giải thích: “Đương nhiên võ giả Luyện Thể Cảnh có thể vào núi, hơn nữa nói không chừng còn có thể hái được một ít linh dược tốt. Nhưng trong núi yêu thú hoành hành, với thực lực của các hạ vào núi một mình thật sự quá nguy hiểm”.
“Nếu đã muốn vào núi đương nhiên là không sợ yêu thú, gặp phải yêu thú mạnh ta sẽ tự đi đường vòng”, Vân Mạc nói với giọng điệu dễ nghe hơn một chút. Đối phương tốt bụng nhắc nhở, đương nhiên hắn sẽ không lạnh lùng với người ta.
Với thực lực của Vân Mạc hiện tại, chỉ cần không gặp phải yêu thú cấp hai thì hắn sẽ không sợ.